Chương 23: Vương Huy
Xe Vương Huy lao đi vun vút trên đường. Tiếng gió xé toạc trái tim nghe đau rát. Bánh xe ma sát vào mặt đường nhức nhối. Vương Huy đang hoàn toàn mất kiểm soát. Anh biết rõ mình đang rất tức giận, đang ghen một cách vô cớ. Người con trai của anh, người mà anh vẫn luôn tìm kiếm suốt mấy năm qua, người mà anh chưa từng quên trong cuộc đời, hiện tại đã kết hôn, còn có một đứa con. Điều đó khiến anh không thể bình tĩnh tập trung lái xe, đạp thắng dừng xe lại bên đường. Bánh xe kéo lê một đường dài nóng hổi. Anh điên cuồng đấm vào vô lăng, rõ ràng mà cảm nhận sự đau đớn từ lồng ngực phát ra như ai đó hung hăng mạnh tay đấm vào.
Không thể trách được cậu, cậu có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình. Chỉ trách năm đó anh đã không kiên quyết giữ cậu lại bên mình. Năm đó anh bỏ đi mà không một lời từ biệt khiến cậu phải tìm kiếm khắp nơi, rồi đành buông xuôi tuyệt vọng. Nhưng anh cũng đâu được tốt hơn. Hằng ngày, anh chết dần chết mòn trong nỗi nhớ cậu. Tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng ai nhìn vào cũng thấy anh không còn chút sinh lực. Khuôn mặt vốn lạnh lùng ít biểu đạt cảm xúc nay lại càng sắc đá, chẳng nói một lời với bất cứ ai, kể cả ba mẹ anh. Anh nằm lì trong phòng, anh bắt đầu hút thuốc, một gói hai gói... càng ngày càng nhiều như một thằng nghiện. Theo làn khói trắng anh gặm nhấm từng nỗi mất mát khi tưởng chừng có thể giữ cậu lại bên cạnh, nhưng cuối cùng nhận ra chỉ là ảo giác bản thân tạo nên. Nhưng rồi anh cũng mau chóng thoát ra những thứ tệ nạn, anh cai thuốc, không rượu bia, anh đăng kí theo học một trường kiến trúc ở Pháp, bắt đầu lại một cuộc sống mới với mục đích duy nhất là sẽ có một ngày tìm lại cậu, sẽ gặp cậu trong bộ dạng của người đàn ông thành đạt, khiến cậu phải hối tiếc vì không lựa chọn anh...
Đôi lúc, một mình lang thang trong khu phố cổ giữa lòng Strasbourg hoài cổ thơ mộng, Vương Huy lại chán ghét bản thân mình vô hạn, từng mạnh miệng tuyên bố sẽ bằng mọi cách có được cậu, vậy mà đành im lặng nhìn cậu trao nụ hôn cho người khác. Ngước nhìn dòng người ngược xuôi đi dạo đêm, anh mới cảm nhận được nhớ nhung một người là điều đau khổ nhất lúc này. Một mình chơi vơi lạc lõng giữa đất khách, giữa những người ngoại quốc xa lạ, anh cần sự thân thuộc bình yên nơi cậu để xoa dịu trống trải cô đơn, lòng tự hỏi lúc này cậu đang làm gì? Liệu có nhớ đến anh không? Nhiều lúc Vương Huy lập tức muốn bắt chuyến bay về nước hỏi cậu cho ra lẽ mọi chuyện, nhưng bệnh tình ngày một trở nặng của ba mình khiến anh không làm được như vậy. Chỉ đành ở lại nơi nước Pháp phồn hoa, hào nhoáng đếm từng ngày tháng trôi đi không có cậu bên cạnh.
Vì cậu là người anh thương nhất nên chẳng thể đành lòng buông xuôi. Có những lúc sông Ill buồn bã trầm mình dưới bóng hoàng hôn, Vương Huy quyết định sẽ thôi nhớ về cậu. Nhưng vì ai đó đã sâu sắc quá đỗi, nên nỡ quên sao đành? Có ép buộc cũng chẳng được, nên cứ mặc sức thả rong nỗi nhớ trên các cung đường xuyên qua những ngôi nhà cổ treo đầy lẳng hoa hồng. Ai rồi cũng phải rời xa ta mà đi, muốn tìm một người ở lại quá khó với thực tại. Chẳng thể trách ai vô tình ai không trân trọng tình yêu, chỉ trách bản thân cố chấp không muốn quên mất khuôn mặt người. Vương Huy lặng lẽ đứng nhìn cặp đôi đang hôn nhau dưới nhà thờ Đức Bà Strasbourg, nhếch môi cười khổ rồi sải chân bước đi vào đêm trắng. Đến cả nụ hôn đầu của Minh An, cũng không phải do anh nắm giữ....
Vương Huy lấy tay vuốt vuốt khuôn mặt để lấy chút tỉnh táo. Mái tóc hơi rối, đôi môi khô khốc, đôi mắt vô hồn. Bao nhiêu năm qua, anh vẫn không ngừng nhớ cậu, mong muốn được gặp lại cậu. Đến khi gặp được thì lại một lần nữa đánh mất. Rốt cuộc có phải ông trời quá bất công với anh?
Khởi động xe, Vương Huy phóng thẳng đến quán bar. Tiếng nhạc xập xình, không gian ngập ngụa mùi rượu, mùi nước hoa hòa quyện lại càng khiến anh nhức đầu rối loạn. Tiến lại quầy, anh gọi cho mình ly Martini đen, trầm ngâm nhấp một ngụm cảm nhận vị mạnh của rượu cào xé nơi cổ họng, lại nhấm nháp vị đắng xót của cõi lòng đang gào thét. Một cô gái tóc đỏ, mặc chiếc đầm đen ôm sát người lộ ra ba vòng gợi cảm theo tiếng nhạc tiến lại gần anh
- Này, tôi làm Kemmy, rất vui khi quen biết anh – Cô gái giơ tay, nở một nụ cười quyến rũ
-Tôi không kết giao bạn bè – Vương Huy thản nhiên nhấp tiếp một ngụm rượu
Cảm thấy bị ngó lơ, Kemmy e thẹn rụt tay lại, nhưng vẫn mặt dày bắt chuyện
-Xem bộ dạng anh, chắc đang thất tình? – Cô cong mi khiêu khích
Vương Huy im lặng không trả lời
- Nhìn anh đẹp trai, phong độ như vậy mà bị đá, tôi thật không tin. Đi theo tôi, đêm nay tôi giúp anh giải tỏa – Cô ngang nhiên vuốt ve cánh tay săn chắc của anh, càng lúc càng bạo dạn
-Mong cô giữ phép lịch sự tối thiểu – Vương Huy nắm lấy bàn tay không biết điều mà bóp mạnh
Kemmy đau đớn giãy giụa:
-Tôi đây chính là không muốn giữ cái lịch sự "chó chết" đó. Sao? Anh định làm gì tôi?
- Tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu cô muốn, tôi sẽ ngoại lệ - Vương Huy trưng ra bộ mặt "cái gì cũng dám làm" cùng giọng nói vô cùng tàn sát, độc hại
Cảm nhận được mức độ nguy hiểm. Nơ-ron thần kinh hoạt động hết công suất đưa ra kết luận đây không phải người dễ đụng, cô nhanh chóng rụt tay lại quay người đi hòa vào đám đông đang nhảy múa điên cuồng.
-Tôi làm trong đây bao nhiêu năm, mới thấy cậu là người đầu tiên từ chối cô ả đấy – Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng đem đến trước mặt anh một ly rượu khác
-Vậy à? Tôi có nên tự hào không? – Vương Huy cầm ly rượu lắc nhẹ, thứ chất lỏng bên trong sóng sánh nhảy nhót
-Tôi khẳng định cậu là người duy nhất từ chối cô ta – Anh chàng kia khoác vai anh rất thân thiết
-Cậu thừa biết tôi không có hứng thú với phụ nữ
Anh chàng bartender gật đầu hiểu ý
-Tôi biết, cậu không thích phụ nữ lại càng không thích đàn ông, chỉ yêu duy nhất cậu nhóc từ đại học đến giờ
Vương Huy nhếch môi cầm ly rượu nhấp một ngụm
-Này Jason, tôi có nên từ bỏ hay không? – Ánh mắt anh thâm trầm nhìn ly rượu
-Sao? Chán rồi à? Lại bị từ chối? – Jason đối diện anh cười nham nhở
-Không hẳn
Làm bạn với nhau bao nhiêu năm, Jason hẳn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng "thảm hại" của Vương Huy như hiện tại. Lúc trước còn mạnh miệng đến đây thông báo đã tìm được người ta, khẳng định muốn theo đuổi lại từ đầu vậy mà bây giờ lại một bộ dạng thất bại nói muốn từ bỏ. Jason có chút lắc đầu ngao ngán:
-Xem cái bộ dạng của cậu kìa, thật đáng ghét!
-Cậu bớt chê tôi đi, cậu cũng chẳng hơn tôi
-Đúng thật, tôi không đẹp trai khiến người ta lập tức nhìn là thích như cậu, cũng không nhiều tiền như cậu, lại càng không phải là một giám đốc khiến người người nể sợ, nhưng ít ra tôi sẽ không vì tình mà trở nên thảm hại như cậu
-Cậu thật lắm lời
-Này nói đi, rồi cuộc cậu bị sao?
Vương Huy thở dài một tiếng, mắt nhìn vào khoảng không đang điên loạn, một phút sau mới nặng nhọc bật ra từng tiếng
-Cậu ta kết hôn rồi
-Wao, câu này nghe thật đau lòng – Jason nghe hai tiếng "kết hôn" có đôi chút ngạc nhiên -Không phải cậu nói cậu ta vẫn một mình sao?
-Tôi cũng nghĩ vậy nhưng ai ngờ
-Cậu ta đưa cậu thiệp cưới à?
-Không phải
-Vậy là nói với cậu đã kết hôn rồi, mong cậu đừng làm phiền?
-Cũng không hẳn
-Vậy cuối cùng cậu ta nói cái gì? – Jason đã có phần mất kiên nhẫn
-Cậu ấy nói đã có con
Jason im lặng vỗ tay đồng cảm với bạn mình, một lúc lâu mới nói ra được
-Hơi thiếu khoa học một tí nhưng cậu có nghĩ nhóc đại học tìm lí do để từ chối không?
-Không biết
-Tôi không nghĩ cậu ta kết hôn rồi, với năng lực tìm người của cậu, nếu nhóc đại học có cưới ai chắc hẳn cậu phải biết – Jason xoa xoa cằm híp mắt tạo ra vẻ thám tử đang trầm tư suy luận
-Này, không phải là ra ngoài bậy bạ với ai rồi có con chứ? – Jason bật ra suy luận mới vừa xẹt qua trong đầu
-Minh An chắc chắn không phải như vậy – Vương Huy chán ghét phản đối nhìn Jason
-Sure?
Vương Huy hai mắt thâm trầm gật đầu quả quyết
-Huy, tôi nói cái này
-Có cần tôi phải hỏi cậu muốn nói cái gì không?
-Được rồi, không cần phải khó chịu như vậy – Jason cười cười vỗ vai anh – Tuy rằng tôi không đạt trên trình độ si tình điên loạn như cậu, nhưng nếu có hiểu lầm với bạn gái, tôi nhất định tìm cô ấy nói rõ
-Ừ - Vương Huy nhấp hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, đầu óc có chút mông lung
Thẫn thờ bước ra khỏi cửa quán, hít lấy nguồn không khí trong lành dễ chịu, đầu đóc anh dần thanh thản hơn.
"Cậu ta chưa từng thông báo kết hôn. Nếu có thì mình đã biết"
"Tay cậu ta cũng không đeo nhẫn"
"Cũng không hề nhắc đến vợ, mà chỉ nói có con"
"Minh An, em muốn anh phải nghĩ em thế nào?"
Không chần chừ, Vương Huy một lần nữa phóng xe đi, thẳng hướng đến nhà cậu. Nơi anh vẫn còn nhiều thắc mắc muốn giải đáp. Còn vì sao anh lại biết được nhà cậu? Đó là chuyện sau khi gặp mặt ở nhà hàng, anh đã gọi điện thẳng đến tòa soạn, xin hết thông tin trên hồ sơ của cậu. Việc tìm nhà này cũng vì thế mà không quá khó khăn.
Dừng xe trước ngôi nhà màu trắng có hàng dây leo trước cổng, anh tắt máy, im lặng ngồi trong xe. Đến đây rồi lại có chút không đành lòng, cảm thấy lồng ngực đang tê rần nhức nhói. Không muốn gọi cậu gặp mặt, cứ thế ngồi chờ. Từ lúc nào Vương Huy lại yếu đuối đến thế?
Có một đêm chếnh choáng trong cơn say đến quên trời quên đất, Jason đã buộc miệng hỏi anh: "Bao nhiêu năm như vậy, tại sao cậu cứ chờ đợi một người? Không thấy uổng phí sao?" Không ngờ đến lúc say nghiêng ngả đôi chân còn không đứng vững, nhưng khi nhắc đến cậu, ánh mắt anh lại bừng sáng đến vậy. Khuôn mặt đang mơ màng hơi đỏ vì rượu lại trở nên âm trầm, đăm chiêu, giọng nói ngà ngà hơi men nhưng lại chắc nịch khẳng định: "Chỉ cần là Minh An, tôi vẫn muốn chờ đợi". Một mình buông rơi trong ly rượu màu đen đặc ngầu hôm đó cũng giống như tâm trạng rối bời của anh lúc này. Mù mịt và chẳng xác định được phương hướng. Ranh giới mong manh giữa tiếp tục và buông tay đôi khi lại chỉ cách nhau bởi một ý nghĩ: Nếu cậu thật sự đã có gia đình, anh chấp nhận buông tay. Dù không biết có được không, nhưng anh có lòng tự cao của mình, tuyệt đối không thể làm một kẻ phá đám hạnh phúc người khác. Chờ đợi bao nhiêu năm để tìm ra một lí do buông tay, liệu có dễ dàng hay không?
Trong tình yêu, cho dù tài giỏi thì sao? Đẹp trai ưa nhìn thì sao? Có nhiều tiền thì sao? Suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ tự mình đa tình, cứ giữ mãi hình bóng một người không buông bỏ. Người con trai ấy xuất hiện trong những ngày tuổi trẻ của anh, đến như một tia nắng vui tươi, ra đi như một cơn gió vô tình. Đã mấy mùa năm tháng qua đi, vẫn đọng lại bóng dáng cậu trong những hồi ức chưa vẹn tròn chẳng cách nào quên đi.
Ngồi như vậy không biết bao lâu, tầm mắt anh đột nhiên hướng tới hai bóng người một cao một thấp, một lớn một nhỏ trên tay cầm hai cây kem đang vui vẻ cười nói. Hình ảnh trước mắt khiến anh không thể không chú ý, vì người cao lớn đang nắm tay đứa nhóc ấy. Chính là Minh An...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com