Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Vương Huy có biến

  Vương Huy để Minh An có thời gian suy nghĩ, điều này khiến cậu trong lòng rất nôn nóng nhưng lại cảm thấy có chút đắn đo. Rốt cuộc cậu đang thực sự muốn điều gì? Minh An hoang mang giữa cả đống bòng bong trong đầu sắp phát điên. Hằng ngày, Minh An xem TV cũng nhớ lại cảnh ở công viên hôm ấy, cậu đeo phone nghe nhạc cũng chỉ nghe đi nghe lại có một câu: "Chúng ta kết hôn!", cậu nhìn vào tài liệu lại tự suy diễn là giấy đăng kí kết hôn, đắn đo không biết nên kí hay không. Đầu óc Minh An như muốn nổ tung. Não muốn thoát khỏi sự kìm chế mà đình công đòi ra ngoài dạo mát. Cậu làm việc gì cũng không xong, đi đứng thì mất hồn, mặt mày đờ đẫn. Tóm lại trông cậu không khác gì một thằng nghiện.

Hôm nay, Minh An lại bắt đầu một ngày làm việc mới, hay nói đúng hơn là một ngày tra tấn bản thân. Cậu ngồi vào bàn, mở máy tính check mail, không thấy có thư quan trọng, lại chuyển sang xem số hình cần cho bài viết sắp tới. Nhìn vào màn hình muốn lòi con mắt, Minh An thầm khóc đau đớn khi trước mắt toàn là hình Vương Huy. Chú ý xem kĩ từng bức ảnh, cậu thầm nhận định: Con người này hoàn toàn không có chỗ chê. Nếu có thì anh ta là người không biết tỏ tình.

Đúng lúc, điện thoại Minh An reng chuông, là Vương Huy gọi, cậu vui mừng bắt máy. Nhưng sau khi nghe xong, khuôn mặt lập tức tối sầm, tay cầm điện thoại run rẩy, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi vô cùng.

-Anh Minh An, chủ của số máy này đang gặp tai nạn nghiêm trọng. Phiền anh có thể đến bệnh viện Thường Vũ ngay bây giờ?

Minh An cúp máy, lấy vội áo khoác cùng chìa khóa xe ra ngoài. Bước chân gấp gáp, thân hình run sợ khiến mọi người trong phòng rất lo lắng

-Minh An, em định đi đâu? – Chị chủ biên giữ cậu lại

-Em xin lỗi, gia đình em có chuyện, em xin phép về sớm – Cậu vội gỡ lấy tay chủ biên, nhanh tiến ra phía cửa để lại sự ngạc nhiên bao trùm trong phòng.

Minh An luống cuống chạy hết phòng này đến phòng khác, hỏi thăm hết bác sĩ này đến y tá nọ, cuối cùng cũng biết được Vương Huy đang ở phòng hồi sức. Cậu đập ầm cửa vào mà không suy nghĩ, tiến gần lại thân hình đang nằm an yên kia, trong lòng không khỏi đau đớn, mất mát. Cậu rơi nước mắt, giọng nói đã có phần yếu đuối

-Anh sao lại nằm như vậy? Sao lại không thở?

Minh An không biết do phải chạy nhiều quá mà đầu óc chưa kịp nghỉ ngơi hay là do đuôi mù thật sự. Rõ ràng Vương Huy trước mặt cậu đang hít thở rất đều đặn.

-Sao anh không cử động? Anh làm em rất sợ - Minh An lấy ngón tay ấn ấn người anh

Vương Huy vẫn im lìm nhắm mắt

-Tại sao anh lại chết chứ? Thật là bất hạnh mà – Minh An lúc này ra sức rống to như một góa phụ nhận được tin chồng chết – Ít nhất phải nói cho em biết số tài khoản ngân hàng, mật mã ATM, còn có cả kê khai bất động sản, tài sản pháp lí, giấy chuyển nhượng cổ phần cũng phải đưa cho em. Tỉnh dậy viết một tờ di chúc để lại tất cả cho em rồi hãy chết. Em giúp anh trông coi cẩn thận!

Vương Huy không thể chịu được nữa, đứng dậy nhắm cậu hạ một cước vào vai cậu

-Em rất phiền!

Minh An tự thấy không cần thiết phải diễn nữa, lấy tay lau đi "nước mắt giả tạo" trên mí

-Biết ngay anh giở trò. Đang yên lành sao lại có tai nạn.

Vương Huy hừ lạnh

-Sáng nay gặp phải tai nạn nhỏ trên đường đi làm

Minh An liếc sơ qua anh

-Cũng đâu thấy anh có vấn đề gì?

-Cũng đâu nhất thiết gặp tai nạn phải có vấn đề, chỉ là tiện đường đến bệnh viện khám

Minh An nhất thời đuối lí không cãi lại được, liền đem hết mọi tội lỗi đổ lên cô y tá

-Là cô y tá nói với em anh đang rất nguy kịch, khiến em bỏ hết công việc đến tìm anh.

-Em quan tâm vậy sao? Xem ra y tá này rất được việc

-Không đúng, không đúng. Vương Huy là anh bắt cô y tá phải nói như vậy, đúng không?

Vương Huy lấy áo khoác vác trên vai đứng dậy nắm tay kéo theo Minh An bước ra ngoài, thầm khẽ nói vào tai cậu

-Tùy em nghĩ

-Anh nói vậy có ý gì? - Minh An chăm chỉ chạy theo hỏi rõ mọi chuyện

-Vương Huy, anh mau nói rõ ràng cho em biết

-Em nói cho anh biết, em không để yên chuyện này đâu

Trên hành lanh bệnh viện, Vương Huy ung dung nắm tay Minh An. Mặc cho bao ánh mắt hiếu kì, bao nhiêu cái chỉ trỏ lườm nguýt, bao nhiêu nụ cười mỉa mai, bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cậu không buông. Và Minh An cũng không biết rằng mình vô thức để anh cầm tay mà không hề phản kháng. Cảm giác ngượng ngùng lúc đầu sau 8 năm gặp lại giữa hai người đã tan biến từ lúc nào không hay... Mà có phải ngượng ngùng hay không? Hay đó chỉ là một sự đề phòng, đề phòng trái tim đã cố gắng tự chủ kiên định trong bấy nhiêu năm lại một lần không nghe theo lí trí mà tan vỡ. Đề phòng bản thân không ý thức được mà lao vào vòng tay anh. Đề phòng cuộc sống mới ổn định của cậu lại trở nên xáo động... Nhưng căn bản lại không thể làm được... Càng bắt ép phải quên anh lại càng thấy thế bế tắc. Lại cứ thế để cho tầm nhìn luôn hướng về phía anh, để cho bước chân luôn đi về hướng anh, để cho tâm hồn bị anh dễ dàng bắt giữ. Tình cảm suy cho cùng vẫn là thứ chế ngự mạnh mẽ tâm trí mặc cho có trải qua bao nhiêu thời kì biến thiên. Thì ra với anh, cậu chưa từng giữ một khoảng cách, dù là lần đầu tiên gặp trên sân banh cũng vậy. Tự nhiên lại gần gũi, yên bình khi ở bên... giống như khái niệm người yêu trọn đời cậu đặt ra....  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com