Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 + 16

Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Chương 15: Kết quả xét nghiệm ADN

Theo thông tin hệ thống cung cấp, Chu Tử Kỳ là một người thông minh cơ trí, nếu không cũng sẽ không đơn độc một mình tới thành phố B tìm người thân còn cho hắn thuận lợi tìm gặp và nhận lại cha mẹ ruột.

Trước mắt xem ra đúng là như thế, tuy bởi vì Cố Thanh Yến nhúng tay thay đổi cốt truyện gốc, Chu Tử Kỳ không kết giao cùng Lục Vọng, nhưng Chu Tử Kỳ vẫn bắt được cơ hội, cùng Lý Thừa Trác thông đồng, dưới sự giúp đỡ của Lý Thừa Trác đã làm xét nghiệm ADN với mẹ Lục Hứa Tuệ Dung. Hiện tại hắn đang dùng cái miệng ngoan ngoãn dỗ Lý đại thiếu gia cao hứng, lấy được kết quả xét nghiệm ADN!

Nhìn dòng chữ trên giấy trắng mực đen ghi: Xác suất thân phận lớn hơn 99.99%, có quan hệ ruột thịt!

Nước mắt nháy mắt tràn mi,  cảm giác buồn nôn do miệng bị thâm nhập được thay thế bằng cảm giác ngây ngất, Chu Tử Kỳ mừng phát điên.

Hắn thật sự là bị ôm nhầm!

Hắn mới là thiếu gia Lục gia! Người thừa kế duy nhất của Lục gia!

Hắn không nên gọi là Chu Tử Kỳ, hắn là Lục Tử Kỳ!

Nước mắt rơi xuống mẫu báo cáo xét nghiệm ADN, Chu Tử Kỳ nắm chặt mảnh giấy bảo hộ tương lai tươi sáng của mình, kích động đến muốn hét lên thật to.

Nội tâm điên cuồng vui sướng tuôn ra, đồng thời, sự cao ngạo đắc ý cùng oán hận đố kỵ cũng tự nhiên hình thành.

Có chứng cứ, hắn có thể đuổi Lục Tinh Trạch giả mạo ra khỏi Lục gia!

Xem Lục Tinh Trạch còn có thể cao cao tại thượng đến mức nào!

Hắn nhanh chóng tưởng tượng cuộc gặp gỡ lần đầu với Lục Văn Đức Hứa Tuệ Dung, rồi cẩn thận cất kỹ báo cáo giám định.

Điều hắn không biết chính là, báo cáo giám định được hắn xem như báu vật từng bị một nam nhân nghe tên đã run sợ tùy ý vứt trên mặt đất, mà nam nhân làm ra loại này hành động ấy còn là vì Cố Thanh Yến.

Sau khi cùng Lục Vọng tan rã trong không vui, Cố Thanh Yến nhìn thời gian, trả lời Lục Vọng: cậu không làm tiểu thiếu gia Lục gia, cậu sẽ không làm tu hú chiếm tổ không lấy thứ không thuộc về mình, nhưng cậu muốn tiếp tục làm con của ba mẹ.

Nhìn xem, nhiều ngày thật nhiều ý tưởng!

Nam nhân lúc ấy chỉ để lại cho cậu một câu: Có thể, tùy ý em, có chuyện gì cứ nhắn cho tôi.

Trả lời ngắn gọn để Cố Thanh Yến biết, Lục Vọng nguyện ý chống lưng cho cậu, đồng thời cũng hiểu rằng, Lục Vọng đột nhiên về Kinh Thị, khẳng định là tình hình Lục gia có biến, anh trở về rất có thể là muốn đoạt quyền.

Bởi vì là vai phụ, tài liệu không miêu tả nhiều về quá trình Lục Vọng lấy được vị trí gia chủ, nhưng nghĩ thôi cũng biết gió tanh mưa máu như thế nào.

Là chổ dựa của mình, Cố Thanh Yến hy vọng Lục Vọng bình an trở về, vì thế cậu gửi một tin nhắn Wechat cho Lục Vọng.

"Cảm ơn chú, chú nhỏ."

"Cháu vẫn có thể gọi chú là chú nhỏ chứ? Chú không cần lo cho cháu, cháu sẽ chăm sóc tốt bản thân, chú cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình."

"Hy vọng khi chú quay lại thành phố B, cháu có thể đến thăm chú."

Tiểu thiếu gia kiêu ngạo tùy tiện đã học được cách suy nghĩ cẩn thận trước khi trả lời, không biết Lục Vọng khi nhìn thấy điều này sẽ nghĩ thế nào?

Cố Thanh Yến thu lại nụ cười nơi khóe miệng, gửi tin nhắn cho Trình Viễn, bảo hắn chuyển tất cả tiền kiếm được từ giao dịch đều mua cổ phiếu của công ty Lục Vọng. Theo Trình Viễn nói, hắn đã thu thập hết tất cả các cổ phiếu rải rác linh tinh, ngoại trừ Lục Vọng và những nòng cốt lấy kỹ thuật đầu tư vào công ty, số cổ phiếu trên tay hắn năm giữ là nhiều nhất!

Ngày Lục Vọng đoạt được vị trí gia chủ, chính là ngày cậu phát tài!

Cố Thanh Yến lòng tràn đầy chờ mong!

Ngoại trừ chuyện này, một sự mong chờ khác của Cố Thanh cũng đã xảy ra dưới sự sắp xếp của Lý Thừa Trác!

Chu Tử Kỳ cứu Lục Văn Đức.

Lục Văn Đức sau khi tan bữa tiệc từ thiện, đang chuẩn bị lên xe rời đi, không ngờ có một người đàn ông uống say cầm dao xông tới, người phục vụ Chu Tử Kỳ hét lên sợ hãi, thế nhưng lại lao lên chắn dao cho Lục Văn Đức!

Bảo an không phải chết, rất nhanh đã khắc chế được người đàn ông, Chu Tử Kỳ cũng không gặp chuyện lớn, bị con dao nhỏ làm bị thương ở cánh tay, Lục Văn Đức rất tán thưởng việc hắn hăng hái làm việc nghĩa, đặc biệt là sau khi phát hiện chàng trai dũng cảm này rất gống vợ mình, Lục Văn Đức càng muốn đích thân đưa Chu Tử Kỳ đi bệnh viện điều trị.

Khi thư ký Lục Văn Đức gọi điện cho Hứa Tuệ Dung, Hứa Tuệ Dung đang đắm chìm trong niềm vui khôn tả.

Cố Thanh Yến tặng nàng một phần quà trong ngày lễ của Mẹ, một đôi bông tai ngọc trai rất hợp với khí chất nàng!

Đương nhiên đôi bông tai ngọc trai này kém hơn nhiều so với những món trang sức sang trọng của nàng, nhưng hộp quà được gói rất tinh tế, tràn đầy tình yêu của con trai, nàng dự định sẽ đeo đôi bông tai này đi tham dự bữa tiệc ngày mai!

Sau khi nhận cuộc gọi của thư ký Hứa Tuệ Dung đang cười đến là hạnh phúc, vỗ vỗ ngực sợ hãi, thở dài một hơi: "May quá may quá, hú vía một phen!"

Cố Thanh Yến lo lắng hỏi: "Mẹ, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Mới vừa rồi thư ký của ba con gọi điện tới nói, ba con suýt chút nữa bị một tên say rượu đâm một dao, may mắn có một chàng trai trẻ xông tới cản lại được......"

Cố Thanh Yến sửng sốt, trên mặt lộ biểu cảm thật may mắn không khác gì Hứa Tuệ Dung, đáy lòng lại đang mỉm cười.

Cuối cùng đã đến!

Cố Thanh Yến vội hỏi: "Chàng trai trẻ kia hiện tại thế nào? Bị thương không?"

"Cánh tay bị thương, ba con đã đưa hắn đến bệnh viện băng bó." Hứa Tuệ Dung đem món quà cất lại vào hộp nhung tơ, "Tiểu Trạch, mẹ đi bệnh viện một chuyến, con ngoan ngoãn ở nhà đợi nhé."

"Dạ, mẹ." Cố Thanh Yến đồng ý, còn rất tốt bụng nói, "Bị thương ở tay rất bất tiện, cũng không thể đi làm, mẹ, chúng ta phải bồi thường cho cậu ấy một chút."

Hứa Tuệ Dung xoa xoa đầu cậu, ánh mắt cưng chiềi: "Được, con trai mẹ thật lương thiện!"

Cố Thanh Yến cười cười, bổ sung: "Nếu cậu ấy còn đi học, tốt nhất mẹ nên gặp người lớn và giáo viên cậu ấy chào hỏi một tiếng, nếu bởi vì bị thương mà theo không kịp bài vở trên lớp, vậy có thể sắp xếp cho cậy ấy một gia sư......"

"Vẫn là con suy nghĩ chu đáo!" Hứa Tuệ Dung rất tự hào, "Mẹ đều nhớ kỹ rồi!"

Nhìn theo Hứa Tuệ Dung ra cửa, Cố Thanh Yến ngồi trên sofa, ung dung thong thả cho một quả nho vào miệng, trong lòng kêu một tiếng: "Hệ thống, có thể phát sóng trực tiếp không?"

【 không thể, thưa ký chủ. 】

Hệ thống lúc này không giả chết nữa, trả lời rất nhanh.

"Thật đáng tiếc, không có biện pháp nhìn màn biểu diễn xuất sắc của Chu Tử Kỳ." Cố Thanh Yến cười lạnh.

Độ tồn tại của hệ thống này rất thấp, thấp đến mức bạn gần như xem nhẹ nó, nhưng bạn lại không có cách nào thật sự xem nhẹ nó, nó giống như camera theo dõi bạn chằm chằm, nhất cử nhất động của bạn đều nằm dưới sự giám sát của nó.

Nếu bạn chủ động đối phó, lỡ thất bại còn có thể nói qua nói lại, nếu là thụ động, hệ thống sẽ khiến bạn cả đời khó quên!

Trong mắt hệ thống, bạn chỉ là dữ liệu nó cần ghi lại, bạn sống hay chết, hệ thống căn bản không quan tâm. Bạn đã chết, hệ thống rất nhanh rời khỏi bạn sẽ một lần nữa tìm kiếm một ký chủ khác......

Cố Thanh Yến nuốt xuống quả nho mọng nước ngọt ngào trong miệng, đáy mắt tràn ngập ác ý.

Một ngày nào đó, cậu sẽ đem cái thứ chướng mắt này đập thành từng mảnh nát nhừ!

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Chương 16: Cháu là ở bệnh viện bị ôm nhầm

"Tiên sinh, cháu thật sự không có việc gì, không cần nằm viện theo dõi! Ngày thường cháu cẩn thận một chút sẽ không sao!" Bởi vì miệng vết thương quá dài, phải khâu năm mũi Chu Tử Kỳ nhăn khuôn mặt nhỏ nói.

Lục Văn Đức không đồng ý, an ủi hắn: "Cháu yên tâm, mấy ngày nằm viện này tiền công, ăn uống, viện phí của cháu đều sẽ do chú phụ trách."

"Không cần, tiên sinh! Cháu chỉ là một học sinh, thứ bảy chủ nhật làm thêm bán thời gian, tiền lương một ngày cũng chỉ mấy chục tệ, không có gì đáng ngại......" Chu Tử Kỳ nói rất chân thành, nhưng lời nói trước sau của hắn đều bộc lộ ra là một chàng trai trẻ giản dị nghèo khó nhưng kiên định, tốt bụng lại nhiệt tình.

Quả nhiên, Lục Văn Đức nghe xong lời này lúc sau càng không thể để hắn xuất viện.

Chu Tử Kỳ đành phải giả vờ bất đắc dĩ: "Vậy được rồi, cháu ở đây hai ngày, thứ hai trường còn có kiểm tra, cháu nhất định phải quay về."

Thấy hắn bị thương nhưng vẫn suy nghĩ đến học tập, Lục Văn Đức không khỏi nhớ tới con trai nhà mình gần đây đã hoàn toàn tỉnh ngộ, khắc khổ học tập, thành tích tiến bộ nhanh như ngồi tên lửa, hiền hoà mà cười nói: "Cháu là một đứa trẻ thích học tập, năm nay học lớp mấy rồi?"

Chu Tử Kỳ cực kỳ hưng phấn, hắn đang lo phải làm thế nào để nói chuyện với Lục Văn Đức, thuận tiện dẫn ra Lục Tinh Trạch, để Lục Văn Đức tự ý thức được mình giỏi như thế nào so với Lục Tinh Trạch, để quá trình nhận nhau của họ càng thêm thuận lợi, Lục Văn Đức đã chủ động nhắc tới đề tài này!

"Cháu năm nay 16 tuổi, cao nhị (tương đương lớp 11 bên mình), là học sinh trường trung học Trực Thuộc."

Trường trung học trực thuộc là trường top 3 ở thành phố B, hắn là dựa vào thực lực của chính mình thi đậu vào! Không giống như Lục Tinh Trạch là dùng tiền và quan hệ nhét vào!

"16 tuổi, cao nhị? Vậy cháu và con trai chú giống nhau, con trai chú cũng đang học cao nhị!"

"Trùng hợp như vậy?" Chu Tử Kỳ làm bộ tò mò hỏi, "Cậu ấy học trường nào?"

"Con chú học Nhất Trung!"

Nói đến Cố Thanh Yến, Lục Văn Đức cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, nhưng trước mặt người ngoài, ông vẫn giữ thói quen kiềm chế, chờ người khác khen tặng ông, ông lại nói hai câu khiêm tốn.

Chu Tử Kỳ lập tức nói: "Thì ra là học sinh Nhất Trung, học sinh trường Nhất Trung đều rất lợi hại, tiên sinh con trai ngài nhất định cũng rất ưu tú!"

Lục Tinh Trạch chính là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn nhậu chơi bời phá gia chi tử, hắn cho rằng như vậy có thể kích thích Lục Văn Đức, khiến cho ông bất mãn với Lục Tinh Trạch, nào nghĩ đến Lục Văn Đức vậy mà lại đè nén ý cười, xua xua tay nói: "Nào có, tên nhóc đó trước đây không thích học, gần đây đã chăm chỉ hơn một chút, mới lọt vào top 50 trong kỳ thi vừa rồi."

Lời nói có vẻ đắc ý của ông làm lời an ủi Chu Tử Kỳ chuẩn bị bị kẹt trong cổ họng, bàn tay đặt bên người đột nhiên dùng sức nắm chặt.

Sao lại không giống với tưởng tượng của hắn? Thành tích của Lục Tinh Trạch còn tốt hơn so với hắn?

Sao có thể!!

Trên mặt miễn cưỡng nở ra một nụ cười cứng đờ, Chu Tử Kỳ ngượng ngùng nói: "Như vậy a, rất lợi hại. Có cơ hội gặp cậu ấy, cháu phải xin cậu ấy vài lời khuyên về học tập mới được."

Lời này vừa lúc bị Hứa Tuệ Dung vừa tiến vào nghe được, nàng đang muốn nói "Con trai dì nói, cháu an tâm dưỡng thương, không cần lo lắng việc học, chúng tôi sẽ sắp xếp gia sư cho cháu", khi thấy được khuôn mặt của Chu Tử Kỳ, lập tức ngây ngẩn cả người.

"Con......" Hứa Tuệ Dung đánh giá hắn từ trên xuống dưới, vô cùng ngạc nhiên khi có người giống nàng đến thế.

Chu Tử Kỳ cũng ngơ ngẩn nhìn nàng, hốc mắt đột nhiên đã ươn ướt.

"Người, người có phải là mẹ con không?"

Giọng nói yếu ớt mang theo khát vọng mong đợi vang lên, Chu Tử Kỳ hốc mắt đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Tuệ Dung, trong mắt tràn đầy tâm tình ngưỡng mộ.

Hứa Tuệ Dung hoàn hồn từ trong kinh ngạc, nghe được lời này khẽ nhíu mày, Lục Văn Đức cũng có chút kinh ngạc, bầu không khí như giảm vài nhiệt độ, vội hoà giải nói: "Vừa mới gặp anh cũng hoảng sợ, không nghĩ tới đứa nhỏ này thế mà lại giống em đến sáu bảy phần."

"Thực xin lỗi, phu nhân!" Chu Tử Kỳ lau lau khóe mắt, ngượng ngùng nói, "Cháu chỉ là quá mong nhớ mẹ cháu, không phải cố ý mạo phạm ngài!"

Đối phương cũng xem như ân nhân của chồng mình, dáng vẻ nhìn còn rất đáng thương, lại rất giống mình, Hứa Tuệ Dung tự nhiên không nỡ trách móc, ngược lại là ân cần nói: "Cháu đang tìm mẹ sao? Mẹ cháu mất tích rồi?"

Chu Tử Kỳ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải, mà là từ nhỏ cháu chưa từng gặp qua mẹ."

...... Đứa trẻ này bị mẹ vứt bỏ?

Hứa Tuệ Dung lộ ra vẻ đồng cẩm, Chu Tử Kỳ giải thích thêm: "Cháu là bị ôm nhầm ở bệnh viện......"

Cảm xúc của hắn rất suy sụp, nụ cười tràn ngập chua xót.

"Mẹ nuôi cháu nói, năm đó khi nào sinh ở bệnh viện trên thị trấn, có một phu nhân ngoài ý muốn bị tai nạn xe phải sinh non cũng được đưa vào. Có lẽ cháu là con trai của vị phu nhân đó, bởi vì cháu lớn lên rất giống vị phu nhân kia......"

Nghe được lời này, Hứa Tuệ Dung ngây ngốc, Lục Văn Đức cũng nhíu mày.

Thấy hai người không lên tiếng, Chu Tử Kỳ sợ mình quá nóng vội làm hai người phát hiện mục đích tính toán của mình sẽ có  ấn tượng không tốt với hắn, quẫn bách nói: "Ngại quá! Chỉ là cháu thấy hai vị quá mức thân thiết, không tự giác đã nói nhiều như vậy! Nếu gây rắc rối cho hai vị, cháu rất xin lỗi!"

Hắn với khuôn mặt y đúc Hứa Tuệ Dung làm ra biểu cảm hèn mọn như thế làm Hứa Tuệ Dung vừa cảm động vừa không dám tin.

Này cũng quá trùng hợp đi?

Chính mình năm đó vô tình bị tai nạn xe dẫn tới sinh non, tình huống khẩn cấp, bất đắc dĩ bị đưa đến một bệnh viện với điều kiện y tế rất kém trong một thị trấn nhỏ để sinh......

Chàng trai trẻ này lớn lên trong rất giống mình, những gì trải qua sao cũng giống nhau như thế?

Hứa Tuệ Dung cùng Lục Văn Đức liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều sinh ra một ý tưởng không hay lắm.

Lục Tinh Trạch lớn lên không giống hai vợ chồng hai, nhưng họ chưa bao giờ nghi ngờ cậu không phải con ruột của họ! Cũng không nghĩ tới loại chuyện ôm nhầm con hoang đường này sẽ xảy ra trên người mình!

"Không có việc gì," Hứa Tuệ Dung không được tự nhiên mà cười cười, thử hắn, "Có lẽ chúng tôi có thể giúp cháu tìm được cha mẹ ruột? Cháu sinh ra ở bệnh viện nào? Sinh năm bao nhiêu?"

Chu Tử Kỳ đầy mặt cảm kích nói: "Cảm ơn phu nhân! Cháu là sinh ở bệnh viện y tế thị trấn XX huyện XX , cháu sinh ra ngày XX tháng XX năm XX......"

Hứa Tuệ Dung càng nghe càng kinh ngạc, sắc mặt Lục Văn Đức cũng càng ngày càng khó coi.

Đó chẳng phải là bệnh viện mình / vợ mình năm đó sinh sao? Ngày tháng cũng trùng khớp!

Hứa Tuệ Dung bất an bắt lấy Lục Văn Đức, Lục Văn Đức cũng quay lại nắm lấy tay nàng, dùng ánh mắt ra hiệu nàng tạm thời đừng nóng vội.

Lục Văn Đức quay đầu dùng ánh mắt đánh giá Chu Tử Kỳ.

Ông không lo lắng Chu Tử Kỳ bị người sai khiến đến làm loạn nhận ba mẹ, dù sao bây giờ y học tiên tiến, chỉ cần làm xét nghiệm ADN liền biết chân tướng sự thật, không cần thiết phải nói dối vụng về như vậy.

Tuy rằng thông tin trùng khớp, nhưng trước khi có kết quả, ông sẽ không cho ra bất kỳ kết luận nào.

Lục Văn Đức buông Hứa Tuệ Dung ra, đi lên trước vỗ vỗ vai Chu Tử Kỳ, vẻ mặt ôn hoà nói: "Gặp nhau chính là có duyên, cháu là một đứa trẻ tốt, chú sẽ bảo trợ lý đăng ký thông tin của cháu, mau chóng giúp cháu tìm được ba mẹ ruột."

"Hai ngày này, cháu ở đây nghỉ ngơi cho tốt, có yêu cầu gì có thể gọi điện thoại cho chú......"

Chu Tử Kỳ ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, cháu biết rồi, tiên sinh phu nhân các vị thật sự là người tốt!"

Hứa Tuệ Dung lòng lo sợ không yên, vừa rời khỏi phòng bệnh liền gấp không chờ nổi mà giữ chặt Lục Văn Đức: "Chồng ơi, đứa nhỏ này......"

"Đừng nóng vội, có khả năng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi." Lục Văn Đức trầm khuôn mặt nói, "Trước tiên làm xét nghiệm ADN đã."

"Cậu ấy và hai chúng ta, còn có Tiểu Trạch và chúng ta."

Một câu này khiến Hứa Tuệ Dung như đóng đinh tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com