Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47 + 48

Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Chương 47: Chu gia thôn

"Thả cháu xuống!" Cố Thanh Yến đỏ mặt, xấu hổ trừng mắt nhìn quả đầu to sắc mặt bình tĩnh của nam nhân đang tựa vào vai cậu.

"Như vậy có thể bồi dưỡng tình cảm." Lục Vọng nói rất nghiêm túc.

Cố Thanh Yến vừa thẹn vừa bực: "Cháu mới không cần cùng chú bồi dưỡng tình cảm gì cả!"

"Ý của em là không cần bồi dưỡng tình cảm, trực tiếp dùng thận?" Bàn tay to lớn của Lục Vọng vuốt ve eo cậu, "Em xác định muốn dụ dỗ tôi phạm tội?"

Mặt Cố Thanh Yến càng đỏ hơn, vội vàng bắt lấy tay anh: "Chú đừng sờ lung tung."

Lục Vọng căn bản không nghe, xoa xoa bóp xóp chiếc eo mềm: "Nhạy cảm như vậy à?"

Mặt Cố Thanh Yến đã đỏ như máu: "Chú đừng có mà nói bậy bạ!"

"Thì ra không phải?" Đôi tay Lục Vọng vòn qua đo eo cậu, "Gầy quá, nếu lúc đó tôi dùng sức quá nhiều có thể sẽ bẻ gãy eo em, ăn nhiều thịt thêm một chút."

Cố Thanh Yến thật sự không biết nam nhân này có thể dùng loại biểu tình vô cảm để nói ra những lời như thế.

"Câm miệng!" Cố Thanh Yến khó thở, bắt lấy bả vai anh giãy giụa.

"Không có ai nói cho em biết ngồi trong lòng đàn ông không được xoắn tới xoắn lui sao?" Lục Vọng nhíu nhíu mày.

Cố Thanh Yến nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy chú thả cháu xuống đi! Cháu cũng không phải không thể tự ngồi!"

"Em trước sau cũng phải làm quen thôi, nhân lúc bây giờ còn có thời gian, em có thể chậm rãi thích nghi." Lục Vọng bóp cằm cậu, bắt cậu quay mặt lại nhìn thẳng vào mình, "Bằng không đến lúc đó người khóc vẫn sẽ là em."

"Cháu cũng không phải muốn bán thân cho chú! Vì sao lại muốn cháu tập làm quen ấp ấp ôm ôm với chú?" Cố Thanh Yến tức sắp chết rồi.

Lục Vọng vẻ mặt nghiêm túc: "Không phải bán thân, đây là kết làm bạn lữ vì mục đích yêu đương."

Cố Thanh Yến ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Lục Vọng: "Chú biết chú đang nói gì không? Lục tổng? Lục tiên sinh?"

"Thật ra có thể nhảy bỏ bước này, nhưng em còn chưa thành niên." Ngón tay Lục Vọng lại vuốt ve môi cậu, "Hãy cố gắng trân trọng khoảng thời gian một năm nhàn nhã này đi."

Ban đầu là từ tình thân? Chuyển biến thành tình cảm nam nam? Chỉ trong thời gian một bữa tiệc?

Cố Thanh Yến không hiểu, nhưng vẫn tỏ vẻ...... Tôn trọng thôi

Dáng vẻ bá đạo ngang ngược này của nam nhân thực sự khiến người cảm động, cậu chưa từng thích ai, cũng chưa từng nói chuyện yêu đương, cậu có chút tò mò cùng người như Lục Vọng nói chuyện yêu đương sẽ như thế nào.

Trong lòng Cố Thanh Yến nóng lòng muốn thử, nhưng trên mặt lại xấu hổ đến mức muốn cắn người: "Cháu không đồng ý ở bên nhau với chú!"

"Ở bên cạnh tôi có gì không tốt?" Lục Vọng nhướng mày, "Em không chán ghét tôi hôn em, cũng không chán ghét tôi sờ em."

"Hay là em muốn cùng tôi tiến thêm một bước, làm thử một số động tác thủ công xem xem em có thể tiếp nhận tôi hay không sao?"

Khuôn mặt lạnh lùng ấy có thể nói ra những lời trắng trợn như vậy cũng là một loại bản lĩnh.

Cố Thanh Yến như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mặt đỏ tai hồng quát: "Câm miệng!"

"Em xem, lúc em xem tôi là chú nhỏ, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, bây giờ đối với tôi muốn hét liền hét, tôi còn phải cung phụng cho em ăn ngon uống tốt." Lông mày nghiêm nghị của Lục Vọng dịu lại, hôn lên môi cậu một cái.

"Chú!" Cố Thanh Yến vội vàng che miệng lại.

Lục Vọng cũng không ngại, thân hình cao lớn ôm lấy thiếu niên mảnh khảnh vào lòng, lười nhác dựa vào tựa lưng ghế bằng da thật, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hàng mi dài run run, Cố Thanh Yến cẩn thận dùng ánh mắt đánh giá khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của nam nhân.

Không thể không nói Đấng Tạo Hóa quá mức bất công, nam nhân với ngũ quan sắc sảo tuấn mỹ đến quá mức, cho dù là nhìn từ góc độ nào đều tràn ngập sức hút nam tính trưởng thành. Còn có dáng người săn chắc không thể bắt bẻ khi dựa vào...... Đây là thứ cậu không thể có được kể từ khi bệnh nặng nằm trên giường chờ chết!

Lục Vọng bỗng nhiên mở mắt, lập tức bắt gặp Cố Thanh Yến đang nhìn lén anh.

"Không dám quang minh chính đại nhìn, đành phải nhìn lén sao?" Giọng điệu Lục Vọng thản nhiên, bàn tay đặt trên eo cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Cố Thanh Yến hừ lạnh một tiếng: "Cháu đang xem xem da mặt chú dày bao nhiêu không được sao?!"

Lục Vọng nhướng mày: "Đã nhìn ra chưa?"

"Không nhìn ra, phải dùng thước đo!" Cố Thanh Yến tức giận nói.

Hai người nói qua nói lại suốt đoạn đường đi, nếu cấp dưới của Lục Vọng nghe được những lời này, tròng mắt chắc sẽ rơi xuống hết vì kinh sợ.

Sự thờ ơ của Lục Vọng là rõ như ban ngày, ngoại trừ một số ít chuyện cảm thấy hứng thú hoặc công việc cần phải tiến hành phân phó, Lục Vọng rất ít khi cùng người khác nói chuyện phiếm, càng đừng nói là ve vãn tán tỉnh người khác.

Nam nhân cho người cảm giác như lưỡi dao rét buốt, sắc bén vô cùng nguy hiểm, ở trước mặt anh luôn có loại cảm giác áp bách, không dám làm càn, dám như Cố Thanh Yến phản kháng châm chọc rắc rối như vậy với Lục Vọng tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

Tài xế bị chắn bởi một lớp kính chống đạn không thấy được tình huống phía sau xe, nhưng từ không khí nhẹ nhàng trên xe có thể cảm nhận được tâm tình Lục Vọng đang rất vui vẻ.

Sự thật cũng đúng như thế, người thiếu niên hoạt bát lanh lợi, cho dù không làm gì cũng có thể làm anh thả lỏng.

Cố Thanh Yến cũng cảm thấy đây là một loại trải nghiệm rất mới lạ.

Lục Vọng nói muốn cùng cậu bồi dưỡng tình cảm là thật, cậu cũng rất muốn biết một nam nhân như vậy làm thế nào để bồi dưỡng tình cảm cùng người khác.

Xe dừng lại ở trấn Lệ Thủy thôn nhà họ Chu, vừa xuống xe, Cố Thanh Yến liền nhìn thấy một tòa nhà ba tầng nổi bật giành cho gia đình với một chiếc sân rộng rãi.

Trong khoảng sân rộng có trồng vài loại cây ăn quả, bên cạnh cây ăn quả lầ chồng chất các loại chai nhựa bình nhựa, lốp xe bỏ, bìa cac-tong v.v.., trong sân còn cột một con chó đen nhỏ, thấy Cố Thanh Yến còn đứng lên lắc lắc cái đuôi.

Đây là nhà họ Chu nhặt rác trong miệng Chu Tử Kỳ.

Lại nhìn hàng xóm xung quanh Chu gia, đoán chừng đều là những ngôi nhà mới xây trong khoảng hai năm gần đây, vẻ ngoài thoạt nhìn còn mới hơn cả Chu gia.

Một chiếc siêu xe đột nhiên xuất hiện ở Chu gia thôn, lập tức gây chú ý đến người dân Chu gia thôn, một người trẻ tuổi có chút hiểu biết nhận ra lập tức thét chói tai, "Tao đệt, đây là xe ai?"

"Ông chủ lớn đến thôn chúng ta sao? Chiếc xe này ít nhất cũng phải hơn trăm vạn nha!"

Một số người trẻ tuổi vây bên cạnh hưng phấn đánh giá, khi phát hiện ra nhóm người Cố Thanh Yến, đặc biệt là Lục Vọng một thân tây trang, khí chất không giống người thường, đều hạ giọng sợ đụng chạm quý nhân.

Một tên nhóc lớn gan cười hỏi: "Vị ông chủ này, các người muốn đến tìm ai?"

Cố Thanh Yến mím môi: "Tôi đến tìm ông chủ thu gom phế liệu, bọn họ đi ra ngoài rồi sao?"

"Cậu tìm chú Chu à?" Tên nhóc nói chuyện có hơi sửng sốt một chút, nhíu mày nói, "Hôm nay bọn họ đi đến nhà con gái, không biết buổi chiều có trở về không."

Con gái? Đúng rồi, lúc này chắc là chị gái Lục Tinh Trạch bị bạo hành!

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Chương 48: Nhận người thân

Lúc trước chị gái Lục Tinh Trạch Chu Tử Hân bị anh rể Trương Minh Phát uống say đánh bầm tím hết cả mặt, nhận được điện thoại của con gái vợ chồng Chu Kiến Quốc Lưu Tiểu Mai lập tức chạy đến nhà con gái.

Tỉnh rượu, Trương Minh Phát ở trước mặt ba mẹ vợ điên cuồng dùng tay tự tát mình, còn giơ tay thề với trời nói mình là uống rượu say làm càn, sau này sẽ không dám ra tay đánh vợ nữa, cầu xin ba mẹ vợ và vợ tha thứ.

Lúc ấy Chu Tử Hân mới sinh không lâu, bởi vì sinh con gái, bà nội trọng nam khinh nữ không chăm, chỉ có thể tự mình ở nhà chăm con gái. Mà Trương Minh Phát là kẻ ham ăn biếng làm, ở nhà cái gì cũng không làm, cũng không phụ chăm con gái, còn ghét bỏ dáng người mất cân đối vì sinh con của Chu Tử Hân.

Ra tay đánh vợ cũng là vì khi uống rượu cùng mấy tên bạn nhậu, khoác lác thì bị cười nhạo, đối phương mang theo một cô gái dáng người điện nước đầy đủ dáng vẻ khiêu gợi, châm biếm Trương Minh Phát cưới một bà thím già, còn sinh ra một đứa lỗ vốn.

Trương Minh Phát là kẻ chết vì sĩ diện, mồm miệng bậy bạ nói chẳng qua chỉ là bảo mẫu về hầu hạ hắn, nhìn không thuận mắt thì đuổi cô đi, đâu giống kẻ kia tìm đàn bà còn phải tiêu tiền, hắn chính là được cung phụng cơm bưng nước rót.

Được đám bạn xấu khen không ngớt, Trương Minh Phát lấy lại mặt mũi uống càng hăng. Kết quả về đến nhà nhìn thấy Chu Tử Hân mặc bộ đồ ngủ kiểu cũ, dáng người mập mạp tóc tai lộn xộn, nửa đêm thức dậy đút sữa cho con, bên tai bỗng nhiên vang vọng những tiếng cười nhạo khi ấy, Trương Minh Phát lập tức nổi điên túm Chu Tử Hân xuống giường, đấm đá túi bụi.

Nhìn Trương Minh Phát vô cùng đau khổ nhận sai, suy xét đến con gái còn nhỏ, nếu mình chạy về nhà mẹ đẻ sẽ bị người ta đồn thổi, Chu Tử Hân đã tha thứ cho Trương Minh Phát.

Đến chống lưng cho con gái Chu Kiến Quốc Lưu Tiểu Mai đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nghiêm khắc dặn dò Trương Minh Phát, nếu lại đánh vợ sẽ lập tức mang con gái về.

Trương Minh Phát nhiều lần đảm bảo sẽ không tái phạm, nhưng bạo hành gia đình chỉ có không lần hoặc vô số lần, những chuyện Trương Minh Phát làm sau đó càng không phải chuyện con người làm.

Bởi vì trên đường đã tiết lộ Chu Tử Kỳ không phải con ruột Chu gia, mà con trai ruột của Chu gia là Lục Tinh Trạch đã cùng Chu Tử Kỳ trao đổi thân phận, hưởng thụ cuộc sống của một tiểu thiếu gia trong nhà giàu có ăn ngon mặc đẹp suốt mười sáu năm, ba mẹ Chu gia sốc đến mức lo lắng không yên.

Trong thôn có người chướng mắt vì Chu gia kiếm tiền từ thu gom phế liệu lại xây được nhà ba tầng, sau khi tuôn ra chuyện thiếu gia thật giả, còn sắp xếp người hô hào Chu gia cố ý ôm nhầm con, để cho con ruột của mình được đi theo nhà giàu hưởng phúc, khiến Chu Kiến Quốc và Lưu Tiểu Mai tức giận sinh bệnh.

Ban đầu hai vợ chồng muốn đi gom phế liệu là vì muốn cho đứa con trai duy nhất Chu Tử Kỳ một cuộc sống tốt hơn. Từ nhỏ Chu Tử Kỳ là người rất rõ ràng, ngày thường cũng ưa thích sạch sẽ, không muốn nhặt quần áo cũ của người khác mặc, đối với chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều rất bắt bẻ, trẻ con trong thôn có đồ gì hắn nhất định phải có, đồ người khác không có hắn cũng muốn có.

Đặc biệt là sau khi học xong tiểu học, ham muốn đua đòi càng thêm nghiêm trọng.

Hắn sẽ không bày ra dáng vẻ đòi hỏi trắng trợn, mà là làm ra vẻ tủi thân nói người khác được như thế, hắn rất hâm mộ, hỏi có thể mua cho hắn một cái hay không.

Bởi vì hắn lớn lên ngoan ngoãn trắng trẻo, rất khác biệt với những đứa trẻ trong thôn, thành tích học tập cũng luôn đứng đầu, hai vợ chồng đương nhiên sẽ đau lòng hắn, vẫn luôn tìm mọi cách thỏa mãn yêu cầu quá đáng của hắn.

Dù nói thế nào việc thu gom phế liệu cũng rất mất mặt, cũng sẽ làm nhà cửa dơ bẩn bừa bộn, nhưng gần nơi này không có ai làm nghề này, hai vợ chồng nghiêm túc cân nhắc đem đất cho người khác thuê, bắt đầu thu gom phế liệu.

Cả hai đều là người chịu khó và thành thật, không ép giá hay cân thiếu trọng lượng, mọi người đều thích đem chai lọ vại bình bán cho nhà bọn họ, lâu dần, trạm thu phế liệu của hai vợ chồng càng lúc càng lớn, tiền kiếm từ một đồng hai đồng đến thành vài trăm vài ngàn, từ ngôi nhà mái ngói đỏ nhỏ biến thành một tòa nhà ba tầng nhỏ kiểu Tây!

Nhưng sau khi cuộc sống ngày càng tốt, Chu Tử Kỳ trái lại trách cứ ba mẹ làm việc này quá mất mặt, hại hắn bị mọi người gọi là tên nhặt rác, năm lần bảy lượt khóc nháo bắt cha mẹ không được làm việc đó nữa.

Chu Kiến Quốc Lưu Tiểu Mai chỉ nghĩ hắn tuổi còn trẻ để ý mặt mũi, cũng không trách hắn, chỉ là sau khi Chu Tử Kỳ phát hiện thân phận thật sự và tìm mọi cách quay về với ba mẹ ruột của mình, cũng không còn quay trở về cái nhà này nữa, làm hai vợ chồng vô cùng thương tâm.

Mất đi đứa con nuôi đáng tự hào, con trai ruột đã đối xử ác ý với họ trong sự châm ngòi của con trai nuôi, hai vợ chồng bị sự chỉ chỉ trỏ trỏ của người trong thôn làm cho đổ bệnh, cũng không rảnh lo cho con gái......

Có thể nói bi kịch của Chu gia đều là từ một tay Chu Tử Kỳ tạo thành, hiện tại Cố Thanh Yến đứng ở nơi này muốn viết lại hết thảy mọi kết cục.

Cậu nói cảm ơn tên nhóc, lại hỏi: "Chu Tử Kỳ gần đây có về nhà không"

"Hắn đi thành phố học, chưa thấy hắn quay về." Tên nhóc nghe nhắc tới Chu Tử Kỳ rất tò mò, mấy người Cố Thanh Yến vừa nhìn liền biết không phú cũng quý, tới Chu gia tìm người còn quen biết Chu Tử Kỳ...... Chu gia từ khi nào lại có họ hàng giàu có như thế?

"Một lần cũng chưa từng trở về......" Cố Thanh Yến cười lạnh, "Thật đúng là chê nghèo yêu giàu nha!"

Giọng điệu này làm tên nhóc càng thêm tò mò: "Các cậu là?"

"Tôi là Lục Tinh Trạch, tôi mới là con trai ruột của Chu gia, lúc sinh ra tôi và Chu Tử Kỳ điều dưỡng của bệnh viện ôm nhầm." Cố Thanh Yến ngữ khí bình tĩnh, dường như chuyện này không hề có liên quan gì đến mình, "Bây giờ hắn đã nhận lại ba mẹ ruột liền mặc kệ ba mẹ nuôi đã nuôi dưỡng hắn mười sáu năm, tôi thì dọn ra ngoài và đi tìm ba mẹ ruột của mình."

"Tui đệt!" Người nghe thấy lời này đều không thể tin đánh giá Cố Thanh Yến từ trên xuống dưới, "Cậu mới là con trai ruột của Chu thúc?"

Cố Thanh Yến cũng không ngại, thoải mái hào phóng đứng đó cho mọi người nhìn.

Lời xác nhận thân phận thẳng thắng của cậu như vậy, chính là để đập tan mồm năm miệng mười của người dân trong thôn.

"Bọn họ đã làm xét nghiệm ADN, Chu Tử Kỳ thật sự là con ruột của ba mẹ nuôi tôi." Cố Thanh Yến nói ra vào thời điểm người trong thôn tò mò nhất, "Hắn hiện tại là đại thiếu gia Lục gia, về sau có lẽ sẽ không trở về nữa, hiện tại tôi quay về nhận người nhà, nghỉ lễ sẽ về thăm ba mẹ tôi."

Người trong thân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều bị cốt truyện tựa như phim truyền hình dọa sợ ngây người.

"Đúng rồi, nhà chị tôi ở đâu?"

"Ở...... Ở thôn Ngũ Ly* bên cạnh." Tên nhóc gãi gãi đầu, "Cái kia, nếu cậu thật sự là con ruột của chú Chu, vậy tôi có thể xem như anh họ của cậu."

(*五裏 村wǔ lǐcūn: tên do mh tự đặt nếu sai mọi người góp ý giúp mình nhé, xin lỗi vì sự bất tiện này)

Cố Thanh Yến gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, "Đến lúc đó tôi về nhận tổ quy tông sẽ có hai gia đình, có thời gian rảnh thì đến nhà tôi dùng cơm."

Giọng điệu của cậu trước sau vẫn bình thản, không thể nói là vui hay không vui, tên nhóc tự xưng là anh họ của cậu nhìn Lục Vọng đang đứng bên cạnh mang theo khí tức làm người sợ hãi, do dự nói: "Muốn tôi dẫn đường cho cậu không?"

Chu Tử Kỳ khinh thường ba mẹ mình thu gom phế liệu, cũng khinh thường người trong thôn, người anh họ này chẳng làm gì gặp mặt hắn còn chẳng thèm chào hỏi.

Người trong thôn thấy hắn lớn lên đẹp trai, thành tích học tập tốt, cũng không thích chơi cùng những đứa trẻ trong thôn, biết hắn kiêu ngạo, cũng không nói thêm gì, nhưng hiện tại nhìn thấy Cố Thanh Yến, hai người lập tức bị phân cao thấp.

Thiếu niên mặt mày tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự cao quý, nhưng thời điểm gặp người cũng không có cái loại cao cao tại thượng tự cho là đúng, chỉ riêng về tố chất này, người ở đây càng thích Cố Thanh Yến có giáo dưỡng hơn.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com