Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 106: Giết gà

Edit: hanna 

"Nương, mau lên, mau đè đám chén cháo này lại! Con bắt được rồi này, mọi người mau cất đi! Cất đi!"

...

Trần phu nhân nhìn đứa con nhà mình phát rồ bổ nhào trên đất, trên mặt đều đấm nước mắt. Người đi đường đứng bên nhìn rồi lắc đầu rời đi, không đành lòng giậu đổ bìm leo trò khôi hài trong nhà người ta nữa.

"Sao con lại bị đả kích thành cái dạng này cơ chứ? Ôi chao... Ngàn vạn lần không nên, nhất quyết không nên đính hôn Tiềm Nhi với cô nương Hà gia kia mà..." Trần phu nhân hối hận không thôi. Nếu biết cô nương Hà gia không biết xẩu hổ như thế, bà thế nào cũng không để hai người đính hôn.

Trần chưởng quỹ bên cạnh cũng thở dài liên tục, đứa con trai vốn đang bình thường của ông sao lại biến thành như vậy đâu?

Gia môn bất hạnh a!

"Đi mời đại sư tới làm pháp sự đi."

"Lão gia, phu nhân, có cần đi giết một con gà sống trước không, dùng máu gà trói thiếu gia lại, chờ đại sư tới đây cứu thiếu gia..."

"Chuyện này..."

Trần phu nhân nhắm mắt lại, quyết tâm, "Đi đi, bắt một con gà sống lại đât, thuận tiện lấy con dao phay sắc nhất trong nhà bếp tới ..."

...

Bùi Sơ: "..."

Đúng lúc người nhà họ Trần đang chuẩn bị giết gà, Bùi Sơ nắm tay Tiết Thanh Linh, cùng nhau đi đến trước mặt người nhà Trần gia, nói với Trần phu nhân: "Có thể để ta bắt mạch cho thiếu gia nhà bà trước được không?"

"Cậu... cậu là?" Trần phu nhân nhìn một đôi phu phu đột nhiên xuất hiện trước mặt, thần sắc do dự.

Tiết Thanh Linh thò đầu ra phía trước gật gật, phi thường tích cực nói: "Chúng ta là đại phu!"

"Đại phu?"

"Đúng vậy, phu quân ta y thuật rất cao, để cho chàng ấy bắt mạch cho thiếu gia nhà bà đi."

Trần phu nhân thuận theo lời Tiết Thanh Linh nói, chuyển tầm mắt lên người Bùi Sơ, chỉ thấy vị công tử mặc bạch y trước mắt này tuổi còn rõ trẻ, dáng vẻ thập phần tuấn lãng. Mà một thân trang phục của hắn hoàn toàn chẳng giống đại phu, trên eo còn treo một cây sáo trắng như bạch ngọc, nhìn trông phong quang tễ nguyệt, nom như một công tử phong lưu tiêu sái ra ngoài du lịch, nào có giống một đại phu?

Nếu là đại phu, ít nhất sau lưng cũng phải cõng cái hòm thuốc chứ?

Tiết Thanh Linh vừa thấy ánh mắt Trần phu nhân liền hiểu bà ấy không tin mình. Đều tại phu quân nhà cậu quá đẹp, nhìn chả giống một đại phu y thuật cao minh gì cả, thậm chí cả cậu lúc trước nghe nói có một vị Bùi đại phu y thuật cao siêu... cũng tưởng tượng thành thành hình tượng một vị lão đầu đồng nhan hạc phát.

"...Cậu thật sự là đại phu?"

Bùi Sơ gật đầu.

"Vậy mời cậu giúp chẩn mạch đi." Chỉ là bắt mạch mà thôi, không làm chậm trễ chuyện gì, Trần phu nhân cũng chẳng hề ôm bất cứ hy vọng nào. Dù sao, nhà bà cũng đã tìm không ít đại phu trong thành Dương Xuyên tới xem cho Trần Tiềm, không ít người vừa thấy bộ dáng ăn nói linh tinh của Trần Tiềm đều nói con bà điên rồi, không thì là trúng tà.

"Phu nhân phu nhân! Gà sống tới rồi!"

"Quác quác quác!" Trên tay gã sai bặt Trần gia là một con gà trống lớn tinh thần sáng láng, điên cuồng vỗ phành phạch cánh của mình.

"Phu nhân, chúng ta giết gà bây giờ luôn hay sao?"

"Chuyện này..." Trần phu nhân hơi do dự, muốn khám bắt mạch, cũng muốn vẩy máu gà, "Ngươi trước giết gà rồi vảy một lần đi..."

Tiết Thanh Linh đang nhích nhích lại bên người Bùi Sơ: "..."

Bùi Sơ ôm bờ vai cậu trấn an. "Trần phu nhân, hay là đợi ta chẩn mạch cho thiếu gia nhà bà trước đã rồi giết gà cũng không muộn."

Trần phu nhân: "Vậy... Cũng được."

"Ngươi trước ôm gà đứng bên cạnh đã."

Gã sai vặt ôm con gà trống trong ngực, bên cạnh gã ta còn có một người đang cầm sao phay thủ thế chờ lệnh, mà vị Trần thiếu gia kia còn đang nỗ lực thu nhặt đống chén cháo hoạt bát đang loạn nhảy khắp nơi trên đất của y.

"Sao đám bát này còn nhảy được nữa vậy? Nương, chúng nó sắp nát rồi!"

Bùi Sơ đi tới bên người Trần Tiềm, nắm cổ tay y, ngón tay đặt trên mạch đập của đối phương. Trần gia thiếu gia đột nhiên bị người ta tóm lấy tay, suýt chút nữa tức muốn chết, y rống giận quát lên: "Ngươi dám làm chén cháo của gia vỡ. Nát! Tất cả đều nát hết rồi! Bát trên tay ta đều đã nát! Bang bang bang bang! Nát tan rồi!"

Bùi Sơ: "..."

Trần phu nhân: "..."

Tiết Thanh Linh: "..."

Trong lòng Trần phu nhân rất khó chịu: "Đứa nhỏ này bị kích thích quá mãnh liệt... nhất định là trúng tà thật rồi. Đi tìm một đại sư tới xem, cũng không biết máu gà có tác dụng không nữa, có cần đổi thành máu chó không?"

"Phu nhân, cần phải chuẩn bị một con chó sao?"

"Đi kiếm một con chó lại đây, phải là chó mực đấy!"

Bùi Sơ cũng cảm thấy quẫn bách cực kỳ, "Vị phu nhân này, thiếu gia nhà bà không có trúng tà, cậu ta chắc hẳn chỉ là trúng độc thôi."

"Trúng độc? ? ?" Trần phu nhân chấn động đến mức há hốc mồm, "Ai lại đi hạ độc thủ đến vậy với con trai ta cơ chứ? Chẳng lẽ là Hà gia?"

"Nguyên nhân lệnh công tử trúng độc có lẽ là do ăn nhầm nấm dại có tác dụng gây ảo giác."

Trần phu nhân: "Chuyện này..."

Bùi Sơ không giải thích nhiều, chỉ viết một toa thuốc, để hạ nhân Trần gia đi y quán bốc thuốc. Sau khi thuốc giải độc nấu xong thì rót hết vào miệng vị trần thiếu gia đang ồn ào náo loạn này. Trần thiếu gia bị đút cho một bát thuốc vẫn chưa yên lặng lại, luôn kêu la có đam người tí hon đang nhảy lung tung. Bùi Sơ mặt không biểu cảm lấy cây ngân châm ra đâm vào cổ tay đối phương mấy châm, phối hợp với tác dụng của dược liệu, Trần Tiềm dần dần tỉnh táo lại.

Ảo giác trước mắt biến mất rồi.

Trần tiếp chớp mắt một cái, đại não hỗn độn chậm chạp cũng biến trở nên rõ ràng không ít. Tuy rằng ảo giác đã biến mất, thế nhưng ký ức mấy ngày nay từ đầu đến đuôi đều vẫn còn tồn tại rõ rõ ràng ràng trong trí nhớ của y. Sau khi phục hồi tinh thần lại, Trần Tiềm giận dữ và xấu hổ muốn chết, hận không thể tông đầu vào tường luôn cho rồi. Ông giời ơi, mấy ngày nay y đã làm những trò hề gì vậy trời? Đánh trư yêu? Người tí hon biết nhảy? Đám chén cháo hoạt bát chạy đi?

... Càng khỏi nói tất cả mọi người đang có mặt ở xung quanh đều cho rằng y điên rồi... Còn trúng tà nữa... Nương y còn muốn vẩy máu gà lên người y, không, là máu chó đen...

Sắc mặt trần thiếu gia chốc xanh chốc lại trắng, phảng phất như bị thứ gì đó giáng cho một đòn lớn, y nghiêng đầu nói với Trần phu nhân rằng: "Nương, con không muốn sống nữa..."

Trần phu nhân vừa nghe những lời này của y, nhất thời khóc lóc, gào lên: "Đứa nhỏ số khổ của ta, Hà gia cô nương kia chẳng lẽ lại quan trọng như vậy sao?"

"Đâu liên quan gì đến cô nương Hà gia, nàng ta dù sao cũng dính lại một chỗ với con trư yêu kia rồi!" Mặc dù biết trư yêu thực tế là người bán hàng rong, chỉ là trong ký ức của Trần Tiềm, y xác xác thực thực thấy được một con 'đại trư yêu', đến giờ trong đầu vẫn còn hình ảnh rõ ràng đây nè! "Nương à, hiện giờ con nào còn mặt mũi gặp người a!"

"Tên nhóc này, chỉ cần con không có chuyện gì là tốt rồi, con chỉ là bị trúng độc thôi..."

"Trúng độc?"

"Đúng vậy, rốt cục là con ăn phải nấm độc ở đâu thế?"

"Con... mấy ngày trước, một hảo hữu cùng trường mời con ăn một vài thứ đồ tươi ngon, còn nói là do gã ngẫu nhiên có được..." Trần Tiềm nhờ lại chuyện mấy hôm trước, y quả là cùng một đồng môn tên Trương Thuật ăn không ít nấm dại, còn chuẩn bị rượu nhắm, mùi vị tươi ngon đến nỗi suýt cắn phải đầu lưỡi.

"Con trúng độc? Vậy Trương Thuật thì sao?" Trần Tiềm nhớ lại đồ yêu tinh hại người Trương Thuật kia, đối phương chính là tên cầm đầu hại y lâm vào thảm trạng như vậy. Nhưng chính gã ta cũng giống mình, ăn kha khá nấm độc, lẽ nào gã ta lại chẳng có chuyện gì như bình thường? Mấy ngày nay sao không nghe người ta nói Trương Thuật cũng phát điên? Theo lý mà nói, bọn họ đều ăn phải nấm độc mà?

"Bùi đại phu, phiền ngài cùng đến Trương gia một chuyến, còn có một người không rõ là hắn có bị trúng độc không?" Trần Tiềm muốn đến Trương gia xem tình huống của hảo hữu, bất luận đối phương trúng độc hay không, y phải tới nhìn một cái mới được.

Đám người bọn họ cùng đến Trương gia, thuật lại mọi chuyện cho người nhà họ Trương. phihan.wordpress

"Trần thiếu gia tới rồi? Trương Thuật ư? Thuật Nhi mấy ngày nay đặc biệt kỳ quái..." Mẫu thân Trương gia cười híp mắt chào hỏi bọn họ, nhiệt tình đón tiếp họ vào nha, trong đôi mắt tất cả đều là niềm cao hứng, chỉ huy hạ nhân châm trà cho khách, "Không biết là làm sao, từ sau hôm ra ngoài chơi đó, Mấy ngày nay Thuật Nhi luôn lưu lại trong phòng nghiêm túc đọc sách."

Nói đến con trai mình, Trương mẫu nhất thời vui mừng vô cùng: "Trước đây ta bảo nó đọc sách, nó vẫn luôn không nghe, hiện giờ ngày nào cũng tự giam mình trong thư phòng... Đứa nhỏ này ấy à, trước đây lúc không thèm học thì khiến ta sầu lo, hiện giờ cố gắng học tập, ta lại lo thân thể của nó không chịu nổi. Mấy thứ như học vấn đâu phải ngày một ngày hai là có thể học xong, nhất định cũng phải nghỉ ngơi một chút, ra ngoài đi dạo một phen... Hôm nay mấy đứa đến là muốn tìm nó ra ngoài chơi sao?"

Trần Tiềm trợn tròn mắt, giọng điệu của y như khó mà tin nổi nói: "Trương Thuật mỗi ngày đều nhốt mình ở nhà đọc sách?"

Y sao lại không biết hồ bằng cẩu hữu của mình còn có thể dụng tâm học tập như vậy?

Chuyện bất thường tất có trá.

"Đúng thế mà, đứa nhỏ này gần đây ngoan ngoãn hơn nhiều lắm, liên tục ở trong thư phòng, đến cửa cũng không bước ra khỏi dù chỉ một bước, ngay cả cơm canh ba bữa cũng đều là do hạ nhân bưng tới cửa đó... Đứa nhỏ này thực sự là quá khổ học mà!" Lúc Trương mẫu thốt ra những lời này, còn có chút đắc ý nho nhỏ. Hài tử luôn khiến bà bận tâm rốt cục cũng biết ngoan ngoãn rồi, quả đúng là con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng. "Mấy đứa giúp ta khuyên nó một chút, tuy bảo là phải khổ công đọc sách nhưng mà cũng không nên khắc khổ quá, vi nương trông mà đau lòng..."

"Vào thăm nó đi, đây cũng là một vị đồng môn của mấy đứa sao? Dáng dấp khí chất thật tốt, không biết học vấn công khóa thế nào?"

Bùi Sơ: "... Ta là đại phu."

"Đại... Đại phu?"

Trần Tiềm xông vào thư phòng Trương gia, đi tìm kẻ đầu têu hại y. Kết quả y vừa bước vào thư phòng lại không thấy người đâu, trước bàn đọc sách nửa cái bóng cũng chả có. Trần Tiềm vừa mới kinh ngạc, chưa xác định có nên lui ra hay không, thì tìm được Trương Thuật dưới đáy bàn học.

Trương Thuật đang ngồi xổm bên cạnh bàn ôm đầu gối mình.

"Trương Thuật, ngươi làm cái trò gì thế?"

"Xuỵt... Đừng quấy rầy ta, ta là một cái khay rửa bút."

Trần Tiềm chỉ cảm giác sau gáy mình bị đập bốp một cái thật mạnh, y nhấc cổ áo Trương Thuật lên, tức nổ phổi mà rống: "Khay... khay rửa bút? Bút cái đầu quỷ nhà ngươi ấy! Trương Thuật, ngươi hại thảm ta rồi, có biết không hả?"

"Ngươi mau thả ta ra! Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm nước rửa mực trong ta sánh hết ra ngoài rồi đó thấy chưa?"

"!!! Nước... rửa mực???" Trần Tiềm chỉ cảm thấy miệng mình như bị người dọng cho một miệng bùn, âm thanh của y càng điếc tai như sấm đánh: "Ngươi còn khiến chén cháo nhà ta bị đánh nát hết kia kìa!"

Bùi Sơ, Tiết Thanh Linh, Trương mẫu phía sau cùng đi đến thư phòng: "..."

Trương mẫu thấy tình huống trong phòng nghi ngờ nói: "Đây... đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Hết chương 106

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com