Chương 110: Nói dối
Edit: hanna
Bùi Sơ cười nhạt một tiếng: "Chứng cứ? Sử công tử có khi nào còn nhớ đài ngắm cảnh bên bờ Dương Hồ ngày đó?"
Sử Trường Lĩnh trong nháy mắt như bị búa tạ giáng xuống lồng ngực một cú, luồng khí huyết trong ngực sôi trào lên như thể muốn từ cổ họng phun trào ra ngoài, con mắt gã mở trừng trừng, một loại cảm giác sợ hãi cường liệt từ nơi sâu nhất trong đáy lòng lập tức tràn ra khắp nơi, tay gã giơ lên, miệng mở ra rồi lại đóng lại, một hồi lâu cũng không thốt ra được nửa chữ.
Sử Trường Lĩnh vốn dĩ ở trên phương diện đan thanh cực kỳ có am hiểu, cũng rất có thiên phú, nếu không bức tranh Mưa bụi Dương Hồ kia của gã sẽ không treo ở vị trí thứ ba. Loại người có tài hoa như bọn họ cực kỳ kiêu căng tự mãn, cực kỳ ưa sĩ diện. Hiện tại đương trường có người biết được chân tướng, Sử Trường Lĩnh chỉ cảm thấy khuôn mặt mình như thể bị người cầm kẹp gắp than rồi dán vào hai má của gã, loại hình phạt tàn khốc như thế cơ hồ khiến gã không thể nào thẳng lưng lên được.
Uông Chinh là người khôn khéo trong kinh thương, đã quen với việc biết nghe lời đoán ý. Thấy thần sắc trên mặt Sử Trường Lĩnh như thế, trong lòng sao còn có thể không hiểu ra cho được?!
Sử công tử này trong lòng có quỷ.
Chỉ có điều, Uông Chinh thực sự không đoán ra nổi câu nói trong miệng Bùi Sơ kia thốt ra là có ý gì. Vì sao vừa nhắc tới đài ngắm cảnh bên bờ Dương hồ, Sử Trường Lĩnh liền đổi sắc mặt lớn như thế? Đài ngắm cảnh bên bờ Dương hồ thì có cái gì được nhỉ? Chỉ có giấy, bút và mực, còn có chiếc bàn dài bố trí cho đám văn nhân phong nhã kia, chờ đã... hình như giấy vẽ của bức Hoa đào đồ kia, nhìn kỹ lại thì tựa hồ cũng là... Trong lòng Uông Chinh kinh hãi. Nhưng này cũng chỉ có thể chứng minh Hoa đào đồ được vẽ ở trên đài quan sát mà thôi...
Uông Chinh: "Ta nhớ mang máng, Sử công tử trước kia từng nói rằng ở nhà ngẫu nhiên có cảm xúc, vắt kiệt tâm huyết mà vẽ nên bức họa này..."
Sử Trường Lĩnh cứng đờ một lát, rốt cục cũng hồi phục tinh thần trở về. Trong khoảng thời gian này gã đã thuận buồm xuôi gió quen rồi, cơ hồ đã quên mất là 'có việc cần giấu'. Hồi mới mấy ngày đầu, Sử Trường Lĩnh còn từng gặp ác mộng liên tục, chỉ là càng về sau gã càng trở nên chai mặt thôi.
Trong cơn ác mộng, gã cũng từng ảo tưởng nghĩ khi mình bị người ta chỉ điểm và bóc mẽ thì nên hành động như thế nào. Gã tự cho là mình đã chuẩn bị hết sách lược vẹn toàn, gã còn giống kẻ bị tâm thần khi tỉ mỉ kiểm tra bức họa này có ký hiệu gì đặc biệt hay không. Mấy tháng nay, gã đã tập trung toàn bộ tinh thần vào bức họa, nghiên cứu từng nét bút trên đó, cho dù là chỉ là một hoa văn nhỏ cũng không tha mảy may.
Sử Trường Lĩnh đảm bảo, cho dù là chủ nhân chân chính của bức tranh đứng trước mặt gã, cũng không thể hiểu biết rõ hơn về bức tranh hơn gã đâu. Đã bao nhiêu ngày đêm gã vẽ đi vẽ lại bức họa này một lần lại một lần... Chủ nhân chân chính của nó, sao có thể không phải là gã cơ chứ?
Có những đêm nửa đêm tỉnh mộng, khi đối diện với nó, Sử Trường Lĩnh như bị thôi miên mà cảm thấy bức họa này chính là do mình trong lúc xuất thần hiếm thấy mà vẽ ra... Về phần ngày hôm đó, gã căn bản chưa từng đến Dương Hồ, cũng chưa từng đến đài ngắm cảnh bên bờ Dương Hồ.
Chỉ là cố tình, bức tranh Mưa bụi Dương Hồ đang treo ở trên đài ngắm cảnh đó cứ như thời thời khắc khắc nhắc nhở gã chuyện phát sinh ngày hôm ấy. Sử Trường Lĩnh vẫn thường hay hối hận, hối hận bản thân vì sao mang bức họa Hoa đào đồ này về nhà. Đương nhiên, gã càng hối hận hơn chính là vì sao gã chỉ mang mỗi một bức họa hoa đào đó về thôi, còn bức Mưa bụi Dương Hồ do chính mình vẽ thì lại quẳng ở đấy.
Sử Trường Lĩnh không biết vì sao Bùi Sơ lại biết được chuyện phát sinh ở đài ngắm cảnh ngày hôm ấy, còn nói năng hùng hồn rằng bức họa này không phải do gã họa, song Sử Trường Lĩnh quyết định nuốt bí mật này vào trong bụng. Gã ta có tự tin rằng mặc dù là chủ nhân chân chính của tác phẩm này có tới đây cũng không có một mảnh chứng cứ nào có thể chỉ ra và chứng minh rằng tranh này không phải do Sử Trường Lĩnh gã vẽ ra. Huống chi người trước mắt đây cũng chỉ là một đại phu trẻ tuổi dễ kích động mà thôi.
Chưa kể tới đối phương có thể chỉ là không rõ từ đâu mà nghe được lời truyền miệng rồi đoán được chân tướng. Ngay cả khi đối phương biết được sự thật thì cũng đâu thể làm gì được gã. Sử Trường Lĩnh gã làm Lã Vọng buông cần. (ý là ôm tâm lý may mắn)
Trong lòng an tâm một chút, Sử Trường Lĩnh nhàn nhạt hỏi: "Bùi đại phu vì sao đột nhiên lại nhắc đến đài ngắm cảnh? Đài ngắm cảnh bên bờ Dương Hồ quả thực ta đã từng đi qua. Nếu ngươi cũng đã từng đến, còn có thể nhìn thấy một bức tranh của ta cũng được treo ở đó..."
Bùi Sơ gật đầu: "Quả thực là ta đã đi qua, hôm nay cũng đã nhìn thấy bức Mưa bụi Dương Hồ của Sử công tử. Chẳng qua ta muốn chỉ ra rằng bức Hoa đào đồ kia cũng là bức tranh được vẽ ở trên đài ngắm cảnh mà thôi."
Sử Trường Lĩnh biết giấy bút nước màu kia không thể làm giả được, vì thế gã cũng gật đầu, "Ngươi nói không sai, tranh này đúng là được ta vẽ ở trên đài ngắm cảnh. Chẳng qua người khác hiểu lầm, nhất thời ta không có cách nào giải thích, cho nên mới nói rằng ở trong nhà vẽ ra bức họa này. Ta còn nhớ loáng thoáng, ngày vẽ ra bức tranh, có một cơn mưa phùn nhỏ hạ xuống dương hồ."
Uông Chinh và Tiết Thanh Linh đứng bên cạnh không rõ trong lời nói của bọn họ có giấu cái gì khúc chiết, từng người cúi đầu suy nghĩ. Trong đầu Tiết Thanh Linh đột nhiên hồi tưởng lại bức họa mà cậu mới nhìn thấy khi nãy, cùng với cảm giác quen thuộc đến kỳ dị mà nó mang lại...
Còn Uông Chinh thì chú ý đến một chi tiết quái dị khác: ở trên đài ngắm cảnh bên Dương Hồ, mắt nhìn thấy được khung cảnh mưa bụi đầy trời, vì sao lại vẽ ra được một bức Hoa đào đồ nhỉ?
Bùi Sơ phát hiện vị Sử công tử trước mặt đây da mặt quá dày. "Không sai, ngày đó Dương Hồ quả thực có một cơn mưa phùn hạ xuống." Bùi Sơ thuận theo lời đối phương mà trả lời, tiếp đó quay ngược lại nhả thêm một câu: "Ta nhớ hôm đó Sử công tử hình như ngồi ở vị trí thứ hai về phía tây bắc so với ta, vị trí kia đúng là vị trí thưởng cảnh tốt nhất."
"Ngươi! ! !" Sử Trường Lĩnh lúc này thực sự trợn to hai mắt, sợ hãi nhìn vị công tử mặc bạch y có dung mạo tuấn mỹ trước mặt.
Tuy rằng ngày đó gã vẫn luôn đắm chìm trong việc vẽ tranh, nhưng trong dư quang ngày ấy vẫn nhớ mang máng hình như có nhìn thấy một vị công tử cũng mặc bạch y... Thân ảnh của hai người nhiều lần trùng điệp, cuối cùng cũng dung hợp lại với nhau.
Sử Trường Lĩnh kinh hoàng lùi lại mấy bước.
Uông Chinh lúng này ánh mắt sáng rực lên, lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ Bùi công tử nhìn thấy gì ư?" Y nghĩ nhất định là người này đã thấy cái gì đó mới có thể khăng khăng khẳng định tranh không phải do Sử công tử vẽ.
Uông Chinh vừa dứt lời, trong phòng lúc này đột ngột vang lên một âm thanh khác: "Tranh này là do phu quân chàng vẽ."
Thời khắc này, Tiết Thanh Linh rốt cục cũng đã thông suốt những ẩn ý trong chuyện này. Chẳng trách cậu vẫn luôn cảm thấy bức họa kia mang lại cảm giác thân cận cùng quen thuộc không lẫn đi đâu được. Lúc trước cậu vẫn luôn nằm trong trạng thái 'Chẳng rõ Lư Sơn hình dáng thật, bởi thân đứng tại núi non này", luôn cảm thấy bức họa kia và Bùi Sơ không thể nào có dây mơ rễ má gì với nhau.
Tuy nhiên, nếu tỉ mỉ đánh giá lại nét bút trong bức họa đó thì liền thấy nó giống y như đúc với bức tranh cậu cất trong nhà, bởi vì thói quen dùng bút kia còn không phải đặc điểm độc nhất của phu quân nhà cậu đó hay sao. Tác phẩm của mỗi người đều có phong cách không giống nhau, càng là nhà nghệ thuật tinh diệu tuyệt luân thì càng có phong cách đặc biệt của chính mình. Người khác không rõ thì khỏi nói, Tiết Thanh Linh cậu còn có thể không nhận ra được ư?
"Đúng rồi, chính là phu quân chàng vẽ ra rồi! Chẳng trách em luôn cảm thấy bức họa kia thoạt nhìn rất quen thuộc, rất thân thiết... như thể đã gặp qua ở đâu rồi ấy." Tiết Thanh Linh lẩm bẩm nhớ lại.
Bùi Sơ nghe vậy bật cười, phu lang nhà hắn rốt cục cũng hậu tri hậu giác phát hiện ra chuyện này. Tiết gia tiểu công tử mặc dù là một nhóc đầu đất, y thuật không tinh, chơi đàn cũng kém nốt, nhưng mà nhắc tới khả năng đánh giá một vật, em ấy lại có ánh mắt quan sát rất tinh tế và độc đáo.
Bùi Sơ: "..." Chỉ có điều, nụ cười trên mặt Bùi Sơ chỉ duy trì trong chốc lát mà thôi, bởi trong nháy mắt hắn liền nhớ tới một chuyện khiến đầu óc hắn muốn đình trệ.
Hắn và Sử Trường Lĩnh, trên thực tế, cả hai đều không nói thật. Ngày đó ở trên đài ngắm cảnh, Bùi Sơ vẽ một bức Hoa đào đồ chứ không phải vẽ Mưa bụi Dương Hồ, mà Sử Trường Lĩnh thì vẽ bức Mưa bụi Dương Hồ chứ không phải vẽ Hoa đào đồ.
Nghe thấy mấy câu nói bật thốt ra từ miệng Tiết Thanh Linh, hai người còn lại đều là chấn động trong lòng. Uông Chinh trợn to hai mắt, như không thể tin nổi vào tai mình mà nói: "Sao có khả năng???" Y chỉ tùy tiện mời một vị đại phu y thuật cao minh tới đây, sao có khả năng vừa vặn người này lại chính là chủ nhân chân chính của bức tuyệt họa kia được?
Sử Trường Lĩnh thì lại hung tợn trừng mắt nhìn cả ba người, trong con ngươi cơ hồ tràn ngập lửa giận muốn bắn tung ra tứ phía: "Ta biết rồi, Uông lão gia chính là cố ý mang người tới đây gây sự đúng không? Chỉ vì lúc trước ta không muốn bán bức tranh này cho ngươi, ngươi ghi hận vào trong lòng hết thảy, nên tìm hai người này tới nhà ta gây sự... A!"
Sử Trường Lĩnh cười lạnh vài tiếng liên tục, như là muốn xé rách da mặt ngay tại chỗ. Bùi Sơ lắc lắc đầu: "Ngu xuẩn mất khôn."
"Ngươi có tư cách gì mà làm bộ làm tịch với ta? Chẳng lẽ phu phu các người nói tranh này do ngươi vẽ thì nó chính là do các người vẽ đấy à? Thực quá hoang đường, buồn cười thay, không có chứng cứ mà dám ở đây to miệng ư?" Sử Trường Lĩnh trong lòng tự hiểu, căn bản không thể có chứng cứ gì đáng tin.
Bùi Sơ khẽ cười một tiếng: "Sử công tử, ta và ngươi đã học vẽ nhiều năm, chắc hẳn phải rõ kỹ thuật đan thanh này là một chuyện căn bản không cần đến bằng chứng, đến tột cùng ai là chủ nhân bức tranh, giả không thể biến thành thật, mà thật chắc chắn không phải giả a... Ta có thể vẽ ra bức họa này, tất nhiên liền có thể vẽ ra vô số bức họa khác dễ như ăn bánh. Còn ngươi – Cho dù ngươi có mô phỏng lại giống đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là vẽ hổ chỉ có da mà không có xương."
"Ta thấy những bức tranh ngươi luyện tập ngoài kia, ngươi đang cố sức học tranh của ta, học phong cách, học cách dùng bút của ta. Nhưng đáng tiếc tính cách chúng ta khác biệt một trời một vực, thói quen cũng có sự khác biệt rất lớn, ngươi cưỡng ép bản thân đi theo phong cách của ta, liền lạc vào ma chướng của bản thân bày ra. Tự ngươi hẳn cũng đã phát hiện... những tác phẩm gần đây của ngươi không tốt như trước đây, không phải sao? Ngươi vốn có thể càng thêm tinh tiến trên con đường hội hoa, song hiện giờ chính ngươi đang tự hủy tiền đồ của mình thôi. Đây mới chính là nguồn gốc cho chứng bệnh trên người ngươi. Sử công tử, ngươi cảm thấy có đúng hay không?"
Thần sắc trên mặt Sử Trường Lĩnh như vụn vỡ, hai vai phảng phất như bị đè sụp xuống. Gã cười đắng chát vài tiếng, cuối cùng không chịu nổi mà rã rời dựa vào chỗ tựa, "Bùi đại phu quả là thần y tế thế, chỉ cần vài câu đã chỉ điểm được bệnh của ta."
Ban đầu lúc gã mang bức tranh này về, hắn không hề có tâm tư mạo nhận nó là của mình, mà hắn chỉ quá yêu thích nó, mỗi ngày đều ngồi trong nhà thưởng thức một hồi lâu. Chỉ là sau đó, mấy bằng hữu tới nhà gã làm khách, lại run rủi nhận nhầm nó thành do chính gã vẽ. Lúc đó gã cũng hiểu là bị làm sao, có thể là bị quỷ mê hoặc tâm hồn, nên không mở miệng phủ nhận... Những chuyện phát sinh sau đó, cứ thế càng không thể thu hồi.
Một bước sai, ngàn dặm sai.
Cuối cùng hai chữ danh lợi vẫn che mù hai mắt gã.
Sử Trường Lĩnh bảo thư đồng mang bức họa kia ra, hai tay dâng nó lên, cung cung kính kính nâng đến trước mặt Bùi Sơ: "Tất cả đều là do Sử mỗ nhất thời tham niệm gây ra họa, hiện giờ xin hoàn trả lại nguyên chủ."
Bùi Sơ nhận lấy cuộn tranh từ tay đối phương.
Vào giây phút đối phương nhấc bức họa kia lên khỏi tay gã, Sử Trường Lĩnh đột nhiên cảm thấy tảng đá treo trong lòng quãng thời gian này rốt cục cũng rơi xuống. Gã nhắm mặt lại, tinh thần lẫn thân thể cảm nhận được sự thoải mái từ trước tới nay chưa từng có. Bề ngoài Sử Trường Lĩnh trong nháy mắt như thể già đi mười tuổi, nhưng đôi mắt của gã so với đám người Uông Chinh lại càng trở nên có tinh thần hơn.
Sử Trường Lĩnh nhìn bức tranh đã vật quy nguyên chủ, lộ ra một nụ cười thoải mái. Bùi Sơ thấy vậy, khẽ gật đầu.
"Bùi đại phu, trong lòng ta còn một nghi hoặc quấy nhiễu đã lâu mà vẫn chưa có lời giải đáp, hy vọng ngài có thể giúp ta trả lời... Rõ ràng ngày ấy ở Dương Hồ hạ mưa xuân, đẹp không sao tả xiết, vì sao giữa cảnh sắc như vậy, ngươi lại vẽ ra một bức Hoa đào đồ?"
Hết chương 110
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com