Chương 113: Sầu a
Edit: hanna
Mấy ngày nay thu được thư của mẫu thân, nói đệ đệ với đệ phu muốn tới Du Châu thăm mình, Tiết Thanh Như vẫn còn đang ở cữ nằm trên giường, trong lòng bỗng chốc liền vui vẻ, bỗng chốc lại lo lắng khổ sở.
Vui mừng là bởi vì có thể nhìn thấy đệ đệ ruột, khổ sở cũng vẫn là vì đệ đệ ruột.
Có lẽ là do sản phụ tâm sự nặng nề, hơn nữa thân thể mình không tốt, sức khoẻ đứa nhỏ cũng kém, Tiết Thanh Như vừa mới sinh xong liền cảm thấy trầm cảm uất ức, dễ dàng suy nghĩ vớ vẩn. Nàng cầm khăn chấm nước mắt, nước mắt nơi khoé mắt vừa biến mất, nàng chớt nhớ tới đệ đệ ruột Tiết Thanh Linh của mình tháng tám vừa mới kết hôn, nàng liền không nhịn được lại cay mũi đỏ mắt.
Tiết gia bọn họ cha mẹ ân ái, mấy tỷ đệ cũng là tình cảm thâm hậu. Tiết Thanh Như là đại tỷ, hai đệ đệ trong nhà đều là do nàng nhìn mà lớn lên. Tính cách nàng dịu dàng, thương yêu đệ đệ lắm, đặc biệt là ấu đệ Tiết Thanh Linh. Đứa nhỏ này vẻ ngoài ưa nhìn, môi hồng răng trắng, khi còn bé cứ mềm như một cục bột, đã dính người còn thích làm nũng, cái miệng ngọt ngào gọi nàng a tỷ a tỷ, đối với nàng rất là tình cảm.
Nàng cũng thích nhất ôm đệ đệ tuổi nhỏ vào lòng mà chăm nom.
Vừa nghĩ tới đứa nhỏ này hiện tại đã xuất giá, trong lòng nàng thấy rất khó chịu, song Tiết Thanh Như cũng không nói rõ được là khó chịu chỗ nào. Mấy ngày nay, nàng luôn nhớ tới khung cảnh lúc mình chuẩn bị xuất giá. Lúc ấy cha mẹ đều còn, trước khi xuất giá phụ thân hiếm khi nói riêng với nàng vài câu quan tâm, mẫu thân thì kéo tay nàng tha thiết thủ thỉ dạy nàng sau khi thành thân thì nên làm sao sinh hoạt ở nhà phu gia hết cả một buổi tối. Tiểu đệ Tiết Thanh Linh ở bên cạnh ngẩn người, không rõ là có hiểu hay không hiểu. Xuất giá ngày ấy, đệ đệ Tiết Thanh An cõng nàng ra khỏi vửa, Tiết Thanh Linh hậu tri hậu giác rốt cuộc hiểu ra tỷ tỷ mình phải gả xa, lã chã rơi lệ khóc lóc thảm thiết, ôm nàng không nỡ để tỷ tỷ đi. Cuối cùng là do nương nàng khuyên nhủ hồi lâu mới buông tay, nếu không là muốn ngồi kiệu hoa với nàng đến Du Châu luôn rồi...
Ai ngờ chuyến này nàng vừa đi... phụ thân liền mất, Thanh An cũng mất, hiện tại Tiết gia chỉ còn dư lại mẫu thân nàng Liễu Ngọc Chỉ cùng Linh Nhi. Đệ đệ cũng chỉ còn mình mẫu thân một tay thu xếp việc kết hôn cho. So với tình cảnh náo náo nhiệt nhiệt khi nàng xuất giá, lễ thành thân của đệ đệ nàng phải chịu nhiều uỷ khuất, đến một huynh tỷ giúp đỡ cũng không có... Nghĩ đến những chuyện này, Tiết Thanh Như đáy lòng như thể có kim châm.
"Sao nàng lại khóc nữa rồi? Thực là suy nghĩ quá nhiều mà, sao nàng không thử ngẫm lại một chút mà xem, nhạc mẫu nhất định sẽ tuyển một mối hôn sự thật tốt cho tiểu đệ. Người mà tiểu đệ gả nhất định là người duy nhất được chọn ra trong hàng ngàn người... Chắc hẳn sẽ không uỷ khuất như nàng nghĩ đâu." Vương Tông Nguyên bên cạnh thấy phu nhân mình lại khóc thầm, không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ.
Phu nhân Thanh Như nhà y thường ngày tính tình dịu dàng ít gây sự, vừa săn sóc lại cẩn thận, nhưng sau khi sinh cái thai này liền như thể mắc phải bệnh đa nghi vậy. Cứ luôn lo trước lo sau, sầu này thương kia, nước mắt nói rơi là rơi luôn. Lúc nhìn tiểu nhi tử thì lo cho tiểu nhi tử, sợ thân thể tiểu nhi tử quá yếu, nuôi không lớn, khổ sở khóc rất nhiều. Vất vả lắm mới ôm nhi tử đi cho bú sữa, nàng lại lo đến đệ đệ mình, cảm thấy đệ đệ phải chịu oan ức, lại lã chã rơi nước mắt.
Mấy ngày nay, Vương Tông Nguyên ở nhà chăm sóc tức phụ, mỗi ngày đều cẩn thận làm mặt cười, cho dù có lo lắng cho con được học tập của chính mình đến đâu cũng không dám để lộ ra chút nào trước mặt phu nhân, sợ tâm tình của đối phương sẽ càng trầm trọng thêm.
"Thật sự là mối hôn sự tốt sao? Ta chỉ sợ Thanh Linh chịu nhiều uỷ khuất."
"Nhất định là mối hôn sự tốt nha, không phải nhạc mẫu đã gửi thư tới, khen Bùi công tử có bao anh tuấn bất phàm, phong trần tuấn lãng sao?! Ôi, bao nhiêu từ ngữ khen ngợi đó ta đều không nhớ hết nổi, nhưng nói chung đều là lời hay. Vẻ ngoài đối phương chắc chắn không tệ, nghe đâu người này còn có y thuật rất cao, là một đại phu tốt lương y như từ mẫu... Nhạc mẫu chọn hắn nhất định là đã cân nhắc nhiều lần."
"Nhưng mà... Vẻ ngoài khen đến tận trời thì có thể bao nhiêu đẹp, dù có dễ nghe đến mấy thì phỏng chừng cũng chỉ coi là khá đoan chính mà thôi. Chàng không biết, cha ta lúc còn trẻ mới gọi là bất phàm, càng khỏi nhắc tới đệ đệ Thanh An của ta. Nếu như Thanh An còn sống... thôi không nhắc đến chuyện này. Nói hắn ta mới chừng hai mươi tuổi, y thuật có thể cao bao nhiêu? Thư của nương, chỉ xem thôi là được, nội dung bên trong chỉ có thể tin được một nửa mà thôi. Nương sợ ta lo lắng, nhất định là dùng toàn bộ lời hay để nói đây mà." Tiết Thanh Như nhíu đôi mày, nàng là một người nhạy cảm suy nghĩ nhiều, tuy rằng trong thư nương nói Bùi công tử có tốt đến mấy đi chăng nữa, trái lại nàng lại càng không an lòng, căn cứ từ một ít chi tiết nhỏ mà suy đoán ra những chuyện không tốt cho lắm.
Thời đại này mọi người đều thành hôn sớm, vị Bùi công tử kia kéo dài đến hai ba hai tư tuổi mới kết hôn, nếu không phải tập trung khoa cử đọc sách, thì cũng là do có đại tang cha mẹ. Kéo dài đến tuổi này còn chưa có hôn phối, thì có thể là một đối tượng tốt ư?
Nói cho người khác nghe, e rằng chẳng có ai tin. phihan.wordpress
Đệ đệ của nàng cứ thế mà gả cho một nam nhân lớn hơn mình năm tuổi, đã hơn hai mươi mấy cái xuân xanh còn chưa lấy được tức phụ, nghe đâu còn không cha không mẹ, một thân một mình... Xem đi, gia thế như vậy, lực lượng nhà phu gia một chút cũng không có. Này cũng thôi đi, chỉ sợ còn có ẩn tật khác giấu không cho người ngoài biết nữa...
Nếu như giống như lời nương nàng nói dáng vẻ rất đẹp mắt, thì phải biết là dù trong nhà có nghèo khổ mà lớn lên tuấn tú cũng có đầy nữ nhân song nhi nguyện ý gả cho, làm sao có thể độc thân đến tận bây giờ? Thêm vào đó, Tiết Thanh Như càng không tin vào lời nói rằng hắn có y thuật cao minh. Y thuật của đối phương mà cao như thế, nào có thể nhìn lọt mắt Tiểu Linh nhi Tiết gia nhà nàng?
Tuy rằng nàng là tỷ tỷ, nhưng đối với y thuật của Tiết Thanh Linh, nàng cũng phải ngả mũ chào thua. Thậm chí ngay cả Thanh An khi nhận được lời thỉnh cầu dạy học y của tiểu đệ... cũng phải vậy...
Ca ca ruột còn như thế huống chi một người y thuật cao mình thực sự có thể ở chung hài hoà với Tiết Thanh Linh ư? Tiết Thanh Như vẫn còn nhớ tới chuyện cũ là bị chọc tức muốn điên...
Cho nên mấy chữ y thuật cao này chắc hẳn là nói giảm nói tránh, đoán chừng là trình độ cao hơn đệ đệ nàng một chút mà thôi.
Tục ngữ nói thật đúng, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nồi nào úp cung nấy, hai kẻ khát vọng học y nhưng y thuật chả ra gì nhất định sẽ cảm thấy hợp mắt nhau vô cùng.
Nương... hẳn là đánh giá cao y thuật của đệ phu rồi!
Nương nàng còn nói trong thư rằng, hai người sau khi kết hôn có ý định muốn gây dựng lại y quán Tiết gia, Tiết Thanh Như liền càng cảm thấy trước mắt tối đen. Dù sao người trong nhà mới hiểu rõ nhất người trong nhà, để cho đệ đệ của nàng mở y quán, lại còn chẳng phải khiến cho nó đóng cửa à?!
Y quán Tiết gia để cho hai tên ngốc trông coi, chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện mất thôi, y quán nào phải cái tiệm cơm, nói mở là mở được chắc? Trị bệnh cứu người, không cho phép qua loa dù chỉ một chút, Thanh An nếu vẫn còn thì may ra, mà Thanh Linh thì...
Người làm tỷ tỷ là nàng sau khi biết chuyện này, sao có thể không lo lắng?
Tiết Thanh Như sầu thúi ruột.
Hồi trước nương nàng còn thề son thề sắt nói phải bắt Tiết Thanh Linh đóng cửa y quán, ngoan ngoãn mà lấy chồng thôi. Hiện giờ thì tốt rồi, mới được mấy tháng mà đã dám dung túng hai phu phu này tiếp tục mở y quán?
Tiết Thanh Như tình nguyện cho đệ đệ mình mở tiệm cơm còn hơn!
Đệ đệ của nàng thừa kế tay nghề xuất sắc của cha nàng Tiết Ngộ, mở tiệm cơm hoặc tửu lâu nhất định là sẽ phát triển không ngừng, mỗi ngày thu đấu vàng.
"Nàng ngồi đây sầu thì có ích lợi gì? Đợi mấy ngày nữa người tới, nàng gặp mặt rồi chẳng phải sẽ biết dáng vẻ của đối phương thế nào sao, so với việc nàng nằm đây đoán mò còn tốt hơn nhiều!" Vương Tông Nguyên cũng thở dài trong lòng, tức phụ y lo lắng những chuyện này sao có thể trách được đây?
Một tên nam tử không cha không mẹ không gia thế, sắp tới hai mươi lăm tuổi còn chưa kết hôn, thực sự là một đối tượng tốt sao?
Vương Tông Nguyên cũng có một đệ đệ song nhi mười sáu tuổi chuẩn bị gả, cha nương cũng vì đệ đệ mà chọn chọn lựa lựa, đối tượng được tuyển đều là những thanh niên tuổi còn trẻ, ngoại hình ưa nhìn, trong nhà cũng đầy đủ khá giả.
Chỉ e là Tiết gia chỉ còn dư lại cô nhi quả phụ cho nên mới lựa chọn người này.
Thanh Như lo lắng không phải không có lý, Tiết Thanh Linh là người có bề ngoài tốt nhất trong ba tỷ đệ nhà họ Tiết, nàng nhất định là sợ đệ đệ như rau cải trắng xanh non mơn mởn của mình bị một con heo già không biết từ đâu xuất hiện ủn đi mất.
"Cho dù không hài lòng... ta sao có thể biểu lộ ra trước mặt đệ đệ cơ chứ, vậy còn chẳng phải làm đệ ấy đau lòng chết."
"Nàng cứ nghỉ ngơi thật tốt đi đã, chớ suy nghĩ quá nhiều, đoán chừng bọn họ qua mấy ngày nữa là tới. Hơn nữa... nàng thử ngẫm lại đi, bọn họ vừa mới thành thân, nương lại yên tâm cho bọn họ đến gặp nàng, chứng tỏ đệ phụ này khẳng định cũng sẽ không quá kém cỏi. Người tỷ tỷ là nàng hẳn cũng nhận được coi trọng, yên tâm đi."
"Ngoại trừ chờ gặp người, ta còn có thể làm gì đâu?... Thôi, không nói cái này nữa, Ngôn nhi đâu?"
"Ăn sữa xong ngủ rồi, thân thể còn tốt lắm, nàng đừng lo lắng."
"Đợi sau khi đệ đệ ta đến, chàng nhất định phải tiếp đón bọn họ chu đáo, nhất định không thể chậm trễ." Tiết Thanh Như cũng buồn vì chính mình giờ vẫn còn đang trong thời gian ở cữ, sắc mặt không tốt, không tiện chiêu đãi đệ đệ.
"Ta làm tỷ phu, khẳng định sẽ tận tâm tận lực."
Vương huyện lệnh cùng Vương phu nhân biết đệ đệ ruột của con dâu cùng với vị hôn phu của đứa nhỏ muốn tới thăm, cũng gọi nhi tử đến bên cạnh hỏi han: "Đứa bé Thanh Linh kia sắp tới phải không?"
Vương Tông Nguyên gật đầu, "Còn cả tân phu quân của đệ ấy nữa."
Vương phu nhân tò mò, "Ngọc Chỉ chọn cho nhi tử vị phu quân như thế nào vậy?"
Vương phu nhân cũng có một ấu tử là song nhi, lúc này mở miệng dò hỏi lấy kinh nghiệm.
Vương Tông Nguyên cũng kể lại thân thế tình huống của Bùi công tử cho cha nương nghe. Sau khi nghe xong, Vương phu nhân thở dài một hơi: "Lớn hơn năm tuổi à? Không cha không mẹ... Học vấn thế nào, có thi đậu tú tài không?"
"Nương, người ta là đại phu, học y."
Vương phu nhân vô cùng hiểu biết người bạn khan tay chi giao này của mình, rất yêu thích tài tử Giang Nam. Lúc trước làm mai cho nhi tử bà còn ghét bỏ Tông Nguyên nhà bà học vấn bình thường, mãi mà chưa thấy thi đậu tú tài. "Không nghĩ tới tiểu nhi tử nhà muội ấy lại học nương mình, cuối cùng đi chọn lấy đại phu. Đại phu âu cũng tốt, có thể chống đỡ y quán Tiết gia tiếp tục mở cửa..."
"Tỷ đệ nhà người ta đã lâu không gặp mặt. Đợi người đến rồi nhất định phải chiêu đãi tốt đó."
Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh lái xe ngựa vào địa giới Phong An huyện, nhưng chưa vào thành trước mà Tiết Thanh Linh bảo người dừng ngựa, lôi kéo phu quân cùng mình thay đổi một thân bộ đồ mới sạch sẽ tinh tươm. Đương nhiên, này chỉ có một mình cậu đổi mà thôi, Bùi Sơ ở bên cạnh nhìn, thuận tiện giúp cậu chỉnh cổ áo vạt áo. Tiết Thanh Linh buộc lại thắt lưng xong, quay đầu nhìn Bùi Sơ đứng bên cạnh vẫn chỉ có một bộ bạch y tiên khí xuất trần như trước, trong lòng ghen tị ước ao một trận.
Phu quân nhà cậu vô luận trải qua bao nhiêu mệt nhọc, ăn gió nằm sương trên đường, vẫn có thể bảo trì hình tượng công tử tiêu sái văn nhã như thường.
Bạch y không dính một hạt bụi, mái tóc đen như mực dài đến ngang eo giống như tơ lụa, khắp người toàn thân không tìm ra một dấu vết của phong sương bụi bặm.
Dù là ai nhìn thấy hắn đều sẽ không nghĩ rằng đây là người đã phải gấp rút lên đường trong nửa tháng.
Tiết Thanh Linh có lúc sẽ nhất thời bốc đồng, muốn lột sạch bộ bạch y trên người Bùi Sơ xuống, tự mình mặc. Chỉ tiếc vóc người của cậu và Bùi Sơ khác biệt rất lớn, bộ quần áo này căn bản mặc không vừa người, mới khoác lên thôi là trông chả khác gì trẻ nhỏ đang trộm mặc đồ người lớn cả.
"Nhìn ta làm chi?"
"Chưởng quỹ muốn lột đồ của chàng đó, Tiểu Bùi Đại phu."
Bùi Sơ cười khẩy đáp: "Đến tối nghe em, hiện giờ không được, ta đâu thể nào ăn mặc xốc xếch đi gặp tỷ tỷ và tỷ phu của em, đúng không..."
Tiết Thanh Linh đỏ mặt, "Chàng biết em không phải có ý như vậy." Tuy rằng quả thực là cậu không ít lần lột quần áo đối phương ra thật...
Tiết Thanh Linh trong lòng căm giận, không thể làm gì khác hơn là quay về gương soi trái soi phải, tiếp tục chỉnh tề bản thân lại một phen, "Tiểu Bùi đại phu, chàng nhìn coi sắc mặc của em có dễ nhìn chút nào không? Gấp rút lên đường đã lâu, ai cũng không tránh khỏi tiều tuỵ vàng vọt một chút, em không muốn tỷ tỷ phải lo lắng..."
Bùi Sơ: "... Em soi lại gương thử coi trông em có như thể tiều tuỵ lắm không?"
"Này đúng là không có thấy tí ốm yếu nào, khí sắc hồng hào đến bất ngờ luôn." Tiết Thanh Linh có chút không quá tin tưởng, cảm giác như so với lúc vừa mới ra khỏi nhà còn khoẻ khoắn hơn không ít ấy chứ!
Cũng là do Tiểu Bùi đại phu nhà cậu nuôi người mát tay, luôn luôn chú ý ấm lạnh nóng ướt, còn giúp cậu bấm huyệt thông kinh mạch các kiểu. Có một vị đại phu giỏi như vậy ở bên cạnh chiếu cố, cho dù Tiết Thanh Linh muốn để bản thân 'mặt xanh như đĩa rau' cũng không thể nào làm được.
Tiết Thanh Linh sờ sờ khuôn mặt mình, do dự nói: "Chính là khí sắc có hơi tốt quá, chả giống người đi đường xa mà tới gì cả!"
Hết chương 113
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com