Chương 2
Tên đen một tay cầm lấy hạt dưa, lăn qua lộn lại xem," Cái thứ này ăn như thế nào?"
"Chuột ngốc, cắn xác bên ngoài ra, ăn thịt bên trong."
Chuột đen nhe răng với bé, tỏ vẻ một chút uy hiếp sau đó liền đem hạt dưa bỏ vào giữa hai cái răng cửa, cắn một cái, hạt dưa thành hai đoạn , cái gì cũng đều ăn không được.
Chuột đen nhìn hạt dưa thành hai đoạn, lửa giận bùng lên, nó đem mặt để sát vào lồng sắt, hung tợn nói:"Nhóc! Dám! Lừa! Anh!"
Bé chuột hét lên một tiếng "chít" , hai hàm răng va lạch cạch đem chính mình cuộn thành một cục, không dám nhìn nó, trong lòng lại ở oán thầm: Ngu ngốc, ngu ngốc còn hung dữ! hu hu hu......
Chuột đen vươn móng vuốt vào lồng sắt, bé chuột đang cuộn tròn thoáng nhìn thấy một móng vuốt đen tuyền tấn công mình, đem chính mình cuộn càng chặt .
Chuột đen nhìn một nhúm lông vàng, có điểm không biết nói gì. Nó dùng móng vuốt chọc chọc, bất động? lại chọc...... Ừm, cảm xúc không tồi.
Cuối cùng bé chuột bị chọc đến không có biện pháp, nâng lên non nửa cái đầu."Làm, làm cái gì vậyi?"
"Lấy thêm một cái lại đây, ông đây đều sắp chết đói, đến bây giờ còn không có ăn gì. Nhóc này vật nhỏ thật biết cằn nhằn! Còn có, không cần lấy một , trực tiếp đem cả túi đều lấy ra đây, anh mày giúp nhóc ăn hết."
Bé chuột toàn bộ tâm đều nhỏ lấy máu ...... Một túi a! Kia đều là lương thực đó! Kia đều là lương thực của tôi đó!! Tên chuột tham ăn đáng chết !!
Chậm rãi ~, chậm rãi ~, bé chuột cực không tình nguyện lôi kéo một túi hạt dưa to bự, đặt trước mặt tên kia.
Chuột đen nắm lên một hạt, lại nhìn nhìn, lại quay đầu xem hạt dưa vừa bị mình cắn đứt, lại đem móng vuốt vói vào trong.
"Nha! Cho nè."
"Không cần anh cho, chủ nhân sẽ mua cho tôi cái mới ......" Bé chuột đối với sự rộng lượng của mình thật sự bội phục muốn chết.
Chuột đen dùng móng vuốt bắn đầu bé chuột một chút,"Ai muốn mời nhóc hả! Tự mình đa tình, anh mày là muốn nhóc cắn một cái cho anh xem."
Bé chuột ăn đau,"chít" một tiếng ôm lấy đầu."Đồ lưu manh, anh khi dễ người!" Ăn hạt dưa của tôi , còn muốn đánh tôi, tên chuột này cũng không phải là người tốt! À không, tên chuột này cũng không phải chuột tốt!
Chớp mắt, bé chuột vẫn là ngoan ngoãn lấy qua hạt dưa, chủ nhân nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Tuấn kiệt a, mình cũng muốn làm.
Chuột đen thấy bé chuột dùng móng vuốt nho nhỏ nâng lên hạt dưa, dùng cái miệng nhỏ đầy răng nanh cắn hạt dưa, sau đó răng nanh theo hình dạng hạt dưa rất nhanh cắn một vòng, lập tức buông ra, xác hạt dưa rơi xuống, lộ ra thịt hạt dưa thơm ngon bên trong.
Bé chuột đem thịt hạt dưa không tình nguyện đưa cho tên đen, tên đen tiếp nhận, móng vuốt ở trên đỉnh đầu bé chuột sờ sờ,"Vật nhỏ thực có khả năng nha!"
Tôi có khả năng cần anh nói, sỗ sàng là không. cần thiết. Chuột béo!
Chuột đen nhìn thịt thịt hạt dưa nho nhỏ trong tay mình , cái mũi để sát vào ngửi ngửi, ừm, rất thơm!
Bé chuột nhìn thành quả lao động của mình rơi vào trong miệng tên bại hoại, lại nhìn bại hoại lộ ra tươi cười vừa lòng, cảm thấy mình đại khái hiểu được "Nội thương" trong truyền thuyết.
"Vật nhỏ, lại cắn một cái nữa , ăn ngon lắm!" Chuột đen lại đưa cho nó một cái hạt dưa.
"Hừ!" Không. Muốn. Đồ chuột mập ham ăn!
"Hửm?!"
"Hu......" Bé chuột bất đắc dĩ tiếp nhận hạt dưa.
Cứ như vậy, trong một buổi chiều tốt đẹp , bé chuột không thể ngắm hoàng hôn đẹp đẽ, nó luôn luôn không ngừng cắn hạt dưa, lại một cái cũng chưa thể ăn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com