Ta là một nam kỹ. Không hơn.
Thân phận thấp hèn dưới tận cùng xã hội, đến kỹ nữ còn không bằng, dùng thân thể để nam nhân chà đạp, thực hèn hạ.
Người đời dè bỉu ta cùng nam quán, nhưng bọn họ vẫn đến nơi này tìm lạc thú.
Thật trớ trêu.
Ta không xinh đẹp động lòng người như sư phụ của ta, nên y chỉ ta cầm cùng họa.
Người bảo, ta rất khéo léo, đôi tay xinh đẹp thế này, thực không uổng để ta học nghệ.
Ta học rất nhanh, nhưng ta lại thích thổi tiêu hơn. Sư phụ cũng để ta tùy ý.
Nhưng ta nhanh chóng bỏ đi thổi tiêu, vì cảm giác kinh khủng ấy cứ cuồn cuộn mỗi lần ta ra tiếp khách.
Nhờ tài cầm cùng họa, ta trở thành một trong tam đại hồng bài, khách nhân gọi ta ngày một nhiều.
Cho nên, thân thể ta không còn trong sạch nữa.
Ta nghe nói sư phụ của ta trước kia vô cùng xinh đẹp, là hồng bài bậc nhất của nam quán. Nhưng do tiếp khách quá độ mà rất nhanh xuống sắc, trở nên lạnh bạc như thế.
Nhưng người kia trong mắt ta vẫn vô cùng yêu nghiệt, đôi mắt phượng câu nhân vẫn đặc biệt hút hồn ta.
Y dần lui vào trong hậu viện, không còn tiếp khách nữa. Lão bản nể tình y có công nâng danh tiếng cho nam quán mà để y ở lại làm người dạy kỹ.
Dù đã trở thành hồng bài nhưng ta vẫn không thể bỏ thói quen đến hậu viện mỗi tối. Được ngắm y, đối với ta cũng là một loại hạnh phúc.
Ta tự mình mơ tưởng, thứ cảm giác lâng lâng mỗi khi chạm vào người kia, vẫn vô cùng hiện rõ.
Sư phụ mỗi lần thấy ta, đều luôn dịu dàng "Ân" một tiếng. Cho nên, ta ảo tưởng người đối với ta cũng có cảm giác như vậy.
Đến khi thấy nam nhân kia cầm tay người bước khỏi nam quán, ta chỉ có thể ngây ngốc đứng cười.
Sư phụ được chuộc ra bởi một lão bản nổi danh, sau đó cũng không còn nghe tin tức của y nữa.
Người đi rồi, ta cũng không còn lí do lui tới hậu viện nữa. Vì số lần ta tiếp khách, đã nhiều gấp bội.
Ta bắt đầu thực sự buông thả.
Không đầy 3 năm sau, có kẻ khác lên thế chức hồng bài của ta.
Còn ta dần chỉ còn cách sau màn sa mà ngâm khúc tấu.
Thanh âm thê lương, thanh âm réo rắt cũng đều là tiếng lòng của ta.
Tâm vốn lặng yên. Bởi tâm đã chết rồi.
Nam quán vốn là nơi bán tiếng cười mua kẻ hoan ái, ta cũng không cầu có kẻ chuộc thân thể dơ bẩn này ra. Ta đã sớm dự định đến khi có một khoản ngân lượng rồi sẽ rời khỏi nơi này.
Cho đến khi, ta vô tình nhặt được một đứa trẻ.
Đôi mắt đan phượng xinh đẹp làm ta chợt nhớ tới một người, bất giác liền muốn đem nó về nam quán.
Đứa nhỏ rất ngoan, thanh âm cũng đặc biệt dễ nghe, ta chỉ bảo đưa nó về một nơi có đồ ăn ngon có quần áo đẹp, nó đơn giản "Ân" một tiếng, sau đó bám theo lam y của ta.
Lão bản cũng chẳng thèm ngó tới, món hời như vậy liền trực tiếp đem cho ta huấn luyện.
Nhưng với đứa trẻ mới chừng 9, 10 tuổi đó, có chút tàn nhẫn. Nên ta dẫn nó về hậu viện của sư phụ. Ta dự định đợi nó lớn hơn một chút mới bắt đầu cho đứa nhỏ thấy cuộc đời sau này của nó.
Là dùng cả thanh xuân làm công cụ cho người ta phát tiết. Thực chua xót.
Ta cảm thấy hoàn cảnh này có chút quen thuộc, nhưng không nhớ là ở đâu. Bởi từ lúc 8 tuổi, ta đã đến kỹ quán, những chuyện trước kia đều xem như giấc mộng Nam Kha.
Đứa nhỏ ấy quả thực rất ngoan. Nó lúc nào cũng chỉ nhẹ nhàng "Ân", đối với đám trẻ cao ngạo lão bản ném cho ta thực một trời một vực.
Ta đặc biệt yêu chiều nó, có đồ ăn ngon hay vải vóc đẹp đều dành phần cho nó cả.
Thời gian đối với ta chậm rãi trôi qua, khiến đứa trẻ của ta lớn lên thật xinh đẹp. Đôi mắt đan phượng kia ngày càng giống sư phụ, khiến ta có chút nhớ người.
Nhưng vốn đã đi mất rồi.
Ta mỉm cười, thời gian hằn lên khóe mắt ta một vết nặng, hằn lên bàn tay ta những mảnh chai.
Lão bản có ý đuổi ta đi, nhưng ta có thể đi đâu?
Cả nhà của ta đều không còn, những ngày tháng hạnh phúc đều như giấc mộng, sớm đã bị ta quên hết rồi. Quá khứ chỉ còn lại đôi mắt phượng đầy mị hoặc.
Ngón tay thanh mảnh vẫn ngày ngày gảy đàn, dù không còn ai điểm tên ta nữa nhưng ta vẫn đều đặn trang điểm, đều đặn luyện đàn.
Đứa nhỏ ta nhặt về kia, sớm đã thành hồng bài rồi.
Tình cảnh này thật giống sư phụ và ta lúc trước. Ta có chút hoài niệm, bỏ ra cả ngày nghĩ về năm ta 8 tuổi, lần đầu tiên sau những tháng ngày bị bán kia, có người dịu dàng xoa đầu ta. Sau đó, còn cho ta ăn ngon mặc ấm, từ từ ru ngủ ta trong hạnh phúc ảo tưởng...
Nhưng ta đã sớm tỉnh mộng rồi, người mất người còn, biết lấy gì mà đau lòng nữa đây?
Nước mắt vốn khô cạn, nụ cười lại thường trực trên môi.
Ta năm ba mươi tuổi, vẫn an vị trong nam quán nổi danh thiên hạ từ năm năm trước, kể từ khi có hồng bài Thiên Hương.
Ân, đứa nhỏ ấy thật xuất chúng, xinh đẹp lại tài năng, bao kẻ ngẩn ngơ vì nó, bao kẻ muốn đem nó khỏi lầu xanh mà cưng chiều, mà ôm ấp trong vòng tay. Nhưng dù trả bao nhiêu, đứa nhỏ ấy vẫn không rời bỏ.
Thật ngốc a, trước nay chưa từng có ai thật lòng mà muốn chuộc ta cả, thật có chút ghen tỵ.
Nhưng vẫn không thể ghét nổi Thiên Hương, nó mang đôi mắt của sư phụ. Mỗi lần nhìn vào đều khiến ta nhớ đến y, nỗi nhớ ngày càng tích tụ.
Có lần, ta xin lão bản đi tìm người. Hắn cũng không để ý, tùy tiện gật đầu, còn chêm vào 'Ngươi đi luôn cũng được'.
Nhưng hắn biết, ta sẽ không bỏ đi.
Ta lang thang bên ngoài mấy tháng, dò hỏi tin tức khắp nơi, cuối cùng cũng có tin tức của người.
Thành Yên Châu, phu nhân của một lão bản.
Nhìn người kia hạnh phúc đan từng ngón tay vào bàn tay to lớn khác, ta bất giác mỉm cười. Ân, y vẫn sống rất tốt, không có ta, y cũng có thể sống tốt.
Ta đem theo nụ cười trở về, lại rất vui vẻ hằng ngày dạy kỹ, đánh đàn.
Đến một ngày, Thiên Hương đứng trước mặt ta, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy ta.
"Ân, sư phụ, người chịu khổ đủ rồi."
Nó nói, thanh âm trầm thấp mà dịu dàng, khiến ta cảm nhận được khóe mắt chính mình vì thế mà run rẩy.
Lại chậm rãi thành giọt.
...
Trời trở gió đầu đông, hậu viện chìm trong băng tuyết trắng xóa. Nơi này cũng không có lấy một người dọn dẹp nên vô cùng nhếch nhác, từng nhành cây trơ trọi giữa khí lạnh.
Ta ôm một vò rượu, nâng lên. Mùi cay nồng lẫn hương thơm thoang thoảng khiến ta thanh tỉnh, ân, càng uống lại càng tỉnh ra.
Thiên Hương thật lâu rồi không đến đây, chắc nó lại quên ta rồi. Đứa nhỏ ấy, lúc nào cũng mau quên cả.
Ta chợt cười, đặt vò rượu xuống bàn rồi lấy cổ cầm, nhẹ nhàng lau đi vết bụi.
Ta tấu một khúc, ngâm khúc thê lương.
Ngoài ta, không còn ai nghe thấy nữa. Hậu viện sớm đã bị bỏ ra ngoài mắt của lão bản rồi.
Vậy cũng tốt.
Khí lạnh tràn vào phòng, cảm giác ngón tay lại cứng nhắc không thể đánh nổi nữa, ta đành cất đàn, tiếp tục say một vò rượu mới.
Rượu khiến tâm tỉnh tâm say, nhưng càng uống, lại không cách nào say nổi.
...
Dạo này, ta cảm thấy mình thực sự sắp không xong rồi. Chắc là do đợt phong hàn kia ta cứ mặc kệ, bệnh tình ngày càng nặng. Thiên Hương cũng có vài lần ngắn ngủi ghé thăm ta, nhưng đứa nhỏ ấy vốn không thể đến lâu hơn được nữa.
Ân, ta hiểu mà, Thiên Hương cũng không vì thế mà tự trách đâu.
Ta nhấp một chén rượu, tựa tiếu phi tiếu, rồi lại say.
Cho đến khi, ta không thể rời giường được nữa.
Nhìn bàn tay xương xương yếu ớt đến nỗi nắng cũng có thể xuyên qua, ta lại cười, bản thân cũng ảo tưởng chính mình quá kiên cường rồi.
Thiên Hương không đến nữa, sắc trời đã sang xuân.
Ta nhìn nắng nhạt dịu dàng hôn lên mặt đất, cũng nhớ có một thời ta từng ảo tưởng sẽ có ai đó dịu dàng hôn ta như vậy.
Mà ảo tưởng, vốn không có thật.
Ta nhẹ hẫng ho một tiếng, cố gắng chống tay đứng lên, nâng cổ cầm từ lâu đã vương bụi thời gian.
Là đàn của sư phụ để lại cho ta.
Là thứ duy nhất người để lại cho ta.
Thực lạ, thanh âm của đàn lại trong trẻo đến như vậy, ta cũng lần đầu nhận ra.
Ta không tấu một khúc bi thương nữa, mà nhẹ nhàng gảy dây đàn thành một thanh âm thanh khiết.
Hết bản tấu rồi, ta cảm thấy thực mệt mỏi, lại muốn ngủ. Nhưng qua giấc ngủ này rồi, ta có còn tỉnh dậy được không, thì ta không chắc.
Ta ôm cổ cầm lên giường, lấy chăn ấm bao bọc chúng ta lại, nhớ đến lúc nhỏ sư phụ cũng từng ôm ta ngủ như vậy, tâm liền cảm thấy thật ấm áp...
Ân, sư phụ, ta đối với người không phải yêu. Vì đã từ lâu, người là chấp niệm của ta...
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com