Chương 7
Đợi một lúc lâu không có câu trả lời, cậu nhỏ khó hiểu nhìn sang người bị mình doạ, những thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, ôm ngực nhíu chặt mày, giữa trán đã tuôn ra chi chít mồ hôi.
Lần này doạ cậu nhóc giật mình:
"Ngươi...Ngươi sao thế?"
Hứa Phong Đình ôm ngực, giọng yếu ớt, cảm giác giây tiếp theo sẽ tắt thở:
"Tại hạ...Có bệnh tim."
Nghe vậy sắc mặt cậu nhóc hơi thay đổi, không biết nghĩ gì, cậu nhảy khỏi ghế tròn co giò bỏ chạy.
Nhưng rất nhanh đã bị bắt trở lại, tiếp sau đó chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ truyền đến bên tai:
"Chẳng phải điện hạ lớn gan lắm sao? Giờ bị doạ bỏ chạy rồi à?"
Người này đang giả vờ!
Cậu nhóc giận dữ quay đầu, đang định phản bác bỗng nhận ra điểm khác thường trong lời nói của đối phương:
"... Sao người biết thân phận của ta?"
Hứa Phong Đình nhìn sang áo gấm trên người cậu nhóc rồi giải thích:
"Chất liệu vải trên người điện hạ rất giống với loại trên người thái tử, nghe nói hoàng hậu thương yêu Cửu hoàng tử nhất, đón vào phượng nghi cung tự mình dạy dỗ, phượng nghi cung cách đông cung không xa, nếu ngài có thể xuất hiện ở đây thì không cần nói cũng biết thân phận."
Dường như Cửu hoàng tử nghe thấy chuyện cười gì đó, cậu cười giễu cợt:
"Bà ta thương ta ư? Nữ nhân làm bộ làm tịch đó...Hừ."
Hứa Phong Đình: ???
Hình như...Có biến gì đó?
Cửu hoàng tử không nói chi tiết hơn, cậu quan sát người trước mặt kỹ lưỡng rồi hỏi:
"Vừa nãy người thật sự phát bệnh hay là giả vờ?"
Hứa Phong Đình chớp mắt, bỗng nở nụ cười yếu ớt:
"Đương nhiên là thật rồi, may mà được thần linh phù hộ mới có thể chuyển nguy thành an."
Tim của anh vẫn luôn không ổn nên không chịu được khiếp sợ, ngoại trừ bệnh tim thì còn đủ loại bệnh tật khác, dò đó từ nhỏ đó lớn lên ở bệnh viện rồi.
Lúc đứa nhỏ một mình ngủ ở phòng bệnh, điều đáng sợ nhất là ma quỷ trong ti vi, sự sợ hãi này vẫn luôn kéo dài đến hiện tại.
Vừa nãy thật sự là bị cậu nhóc này doạ sợ, vẫn may chỉ phát bệnh một trận, chớp mắt đã ổn trở lại.
Hứa Phong Đình không nói chi tiết mà cố ý nói một cách huyền diệu, vốn dĩ cho rằng sẽ được trông thấy ánh mắt kính nể của cậu nhóc, nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng hừ nhẹ của đối phương:
"Giả thần giả quỷ. Sứ giả gì chứ, ta thấy chỉ là một tên thần lừa đảo."
Hứa Phong Đình:...
Không hổ là kẻ phản diện tương lại, vừa nhìn đã thấy được bản chất.
Để tránh bị nhìn ra sơ hở thật, Hứa Phong Đình quyết định đổi chủ đề, anh cười khanh khách hỏi:
"Vừa nãy điện hạ chạy ra ngoài muốn làm gì?"
Trong ánh nến lúc sáng lúc tối, khuôn mặt bệnh tật đã được chiếu lộ chút màu máu, lúc này Mặc Hoà Dã mới để ý thật ra người trước mắt rất đẹp, nhất là ở đôi mắt, cười lên ẩn chứa nét dịu dàng dao động, như ma mị giữa núi thu hút lòng người.
Không biết nghĩ gì mà mi tâm cậu nhóc nhíu lại, trái lại còn nở một nụ cười đầy ác ý lộ ra răng nanh nhọn hoắc, quả thật giống như một tiểu ác ma:
"Chạy ra ngoài đương nhiên là để tránh hiềm nghi, là sức khoẻ của người không ổn sắp chết rồi, không liên quan đến ta."
Nói đến đây đột nhiên cậu nhóc lại gần, cậu liếc nhìn gương mặt người phía trước, nở nụ cười giả tạo:
"Nhưng tiếc thật đấy, ngươi vẫn còn sống."
Hdp bị tốc độ lật mặt của cậu nhóc làm cho hoảng sợ, nhất là lúc nhìn thấy sự chán ghét rõ rệt trong mắt đối phương, nhất thời có chút rối rắm:
Vừa nãy anh đã chọc gì cậu nhóc này à?
Đồng thời anh cũng cảm thấy buồn cười:
"Tiểu điện hạ của ta ơi, nếu đã có việc nhờ người thì cũng nên có thái độ nhờ vả chứ?"
Cửu hoàng tử bị nói đến sững sờ, lập tức phủ nhận:
"Ta nói muốn nhờ vả ngươi lúc nào?"
Giọng của Hứa Phong Đình vô cùng bất lực, anh phân tích:
"Ở đây là điện phụ, ngài hao tâm tổn sức chạy đến đây chẳng phải là vì tìm ta sao? Nếu tâm có ý xấu thì lúc ta phát bệnh ngài sẽ không bỏ chạy; nếu không có ý xấu thì chính là có chuyện cần nhờ."
Có điều cậu nhóc này cũng lạ, lật mặt như lật sách, đột nhiên mắt lộ ra vẻ ác ý, cũng không biết đã chọc cậu cái gì.
Thấy mục đích bị nhìn thấu, Cửu hoàng tử cũng không hoảng loạn mà còn nói một câu khó hiểu:
"Ngươi rất thông minh, nhưng vẫn chưa đủ thận trọng."
Nói rồi cậu kéo tay Hứa Phong Đình, cùng lúc xoè bàn tay nhỏ của mình ra, cười đơn thuần:
"Ca ca từng nghe nói sâu độc vàng chưa? Đậy kín các loại độc trùng lại để chúng tự cắn nuốt nhau, cuối cùng con còn sống sót chình là sâu vàng, bị nó cắn một cái độc tính sẽ lan đến phổi trước, ngực bụng đau đớn, sau đó lan ra toàn thân, cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết."
Hứa Phong Đình thầm nghĩ không ổn, cúi đầu nhìn thì thấy trên cổ tay trái của mình có một vết cắn nhỏ, mà trên lòng bàn tay của cậu nhóc có một con sâu toàn thân màu vàng kim đang nằm.
Tiêu rồi, mẹ của cậu nhóc này là người Miêu Cương, anh nên cẩn thận.
Cửu hoàng tử cất sâu trong tay đi, rũ mắt nói:
"Có việc nhờ người, không nhất định phải thể hiện thái độ nhờ vả, đe doạ dụ dỗ cũng được mà."
Cậu lớn lên trong thâm công, lại là một vị hoàng tử không được sủng ái, hoàn cảnh và thân phận đã quyết định nguyên tắc làm việc của cậu. Trong chốn cung đình ngươi lừa ta gạt, cầu xin ngoài việc sỉ nhục bản thân thì không được gì cả, chỉ có dụ dỗ hoặc đe doạ mới có thể nhanh chóng đạt được mục đích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com