Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Kẻ thu gặt (22)

Dư Châu rất giỏi bịa chuyện.

Khi Cửu Cửu không ngủ được trong thời gian dài, Dư Châu luôn dỗ dành cô ngủ, kể cho cô nghe những câu chuyện kỳ ​​lạ. Đường Tăng cưỡi ba ​​con ngựa, Bạch Tuyết biến thành người lùn, tuy rằng kỳ lạ nhưng Dư Châu luôn có thể bịa ra nguyên do hợp lí của nó.

Sau đó, người đàn ông vô gia cư sống dưới tầng hầm đã đưa cho hai anh em một quyển truyện cổ tích mới 90%. Anh ta đã nhặt nó khi thư viện đang thanh lý sách cũ nên cố ý mang về cho Cửu Cửu. Cửu Cửu rất thích nó. Bìa truyện có hình một nàng tiên cá xinh đẹp ngồi trên tảng đá, cuốn sách có tên "Con lợn đồng".

Một cậu bé vô gia cư, quần áo rách rưới đã gặp được một con lợn bằng đồng ở Florence (Một thành phố ở Ý). Con lợn đồng là một tác phẩm điêu khắc cổ xưa, đứa trẻ vô gia cư đó ngủ quên trên lưng con lợn đồng. Đêm khuya, con lợn đồng đột nhiên cử động. Nó nói với đứa trẻ: Ngồi yên, tôi chạy đây! Đứa trẻ cưỡi trên lưng nó băng qua các đường phố ở Florence cho đến khi bước vào phòng trưng bày nghệ thuật. Bảo tàng nghệ thuật có vô số các tác phẩm điêu khắc và tranh vẽ, đứa trẻ vô gia cư bị choáng ngợp bởi những tác phẩm điêu khắc rất sống động như thật của con người.

Đứa trẻ cảm ơn con lợn đồng, con lợn đồng nói: "Chỉ khi có đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên ngồi trên lưng tôi thì tôi mới có thể chạy đi, tôi cũng cảm ơn bạn."

Dư Châu luôn sợ hãi khi kể cho Cửu Cửu nghe câu chuyện này. Cậu sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ ngọt ngào của một đứa trẻ vô gia cư, giống như cô bé bán diêm. Chỉ khi những đứa trẻ tội nghiệp mất đi, ông trời nhẫn tâm mới cho phép chúng có được một giấc mơ viên mãn và hạnh phúc.

Kể đến nửa chừng, cậu đã tìm ra cách biến câu chuyện bi kịch thành hài kịch. Lật tới trang cuối cùng, cậu đột nhiên dừng lại. Cửu Cửu dựa vào cậu hồi lâu, cô bé ngẩng đầu chờ đợi đoạn tiếp theo, không nhịn được hỏi: "Ngày hôm sau cậu bé đã chết phải không?"

"...Không." Dư Châu chạm vào mái tóc mềm mại của Cửu Cửu. Câu chuyện này diễn ra nhẹ nhàng hơn cậu tưởng. "Cậu bé đã chịu đựng rất nhiều gian khổ và sau này trở thành một họa sĩ rất nổi tiếng."

Cửu Cửu rất thích câu chuyện này. Cô bé luôn chơi cầu trượt trong công viên, khi trượt xuống, cô bé luôn mở rộng tay và hô to với Dư Châu: "Anh ơi! Lợn đồng!"

Dư Châu từ phía dưới đi theo cô: "Lợn đồng!"

Nó giống như trở thành một từ lóng. Cả hai anh em đều cảm thấy mọi điều trong câu chuyện sẽ trở thành hiện thực: Có người đã phải chịu nhiều đau khổ nhưng cuối cùng người đó sẽ luôn đạt được ước muốn của mình.

Ai lại không thích một câu chuyện kết thúc có hậu. Dư Châu cũng tương tự. Từ lúc Quý Xuân Nguyệt và Văn Phong rơi vào "Hãm khoảng không" cho đến nay, Dư Châu đã một mình sống sót hơn 20 năm. Cặp đôi trước mặt không hề biết được trong hai mươi năm qua đã xảy ra chuyện gì. Khoảng trống này rất thích hợp để Dư Châu thêu dệt nên những giấc mơ ngọt ngào cho họ.

Theo Dư Châu, luật sư Hoàng đã tìm về bà nội của mình. Anh ta được một cặp vợ chồng ngoại thành tốt bụng nhặt về. Vài năm sau, anh trở lại thành phố đầy những cây xoan, cặp vợ chồng này đưa anh đến đồn cảnh sát, lấy máu, xét nghiệm và so sánh, cuối cùng anh cũng đã được đoàn tụ với người thân của mình. Bà lão khỏe mạnh và luật sư trẻ cũng khỏe mạnh. Điều tiếc nuối duy nhất của họ là đã mất đi Quý Xuân Nguyệt và Văn Phong, nhưng họ cũng tin rằng một ngày nào đó, những người đã biến mất ở "Hãm khoảng không" sẽ quay trở về.

Quý Xuân Nguyệt ngừng khóc, cô ôm lấy Dư Châu và hỏi cậu nhiều lần về tình trạng của chàng trai trẻ.

Văn Phong nói: "Sao cậu lại biết nhiều như vậy?"

"Bức ảnh." Dư Châu nói: "Luật sư Hoàng luôn để một bức ảnh trong ví, là tấm hình anh đã đặt cạnh tủ TV trong nhà."

"Là thật, là thật!" Quý Xuân Nguyệt mừng rỡ, nắm lấy tay Văn Phong không buông, "Văn Phong, nó còn sống! Nó đang đợi chúng ta trở về!"

Văn Phong thực sự không tin lắm. Nhưng chỉ cần có thể làm cho vợ mình bình tĩnh, không từ bỏ chính mình, anh ta cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa, cũng không có ý định đào sâu vào câu chuyện. Anh ta nhìn Dư Châu, ngoài nghi hoặc còn chưa hoàn toàn tiêu trừ, còn xen lẫn một tia cảm kích.

Lúc này Dư Châu mới dám nhìn thẳng vào mắt Văn Phong. Cậu là một người ngoài tốt bụng, đáng được Văn Phong cảm kích chứ không phải oán hận.

"Cảm ơn", Văn Phong ôm Quý Xuân Nguyệt đang khóc, trầm giọng nói với Dư Châu.

Hòn đảo quá nhỏ, Dư Châu đi vòng quanh đảo và cuối cùng cũng đến được góc xa nhất với Quý Xuân Nguyệt và Văn Phong. Khương Tiếu đang an ủi Quý Xuân Nguyệt và Văn Phong, Dư Châu cảm thấy được nơi đó không có chỗ cho cậu.

Phàn Tỉnh đi theo phía sau cậu, cậu đi tới đâu, Phàn Tỉnh cũng theo tới chỗ đó.

Cơn đau âm ỉ đã biến mất, Dư Châu chỉ đơn giản ngồi trên bờ biển. Cậu choáng váng vì những gì vừa xảy ra, nhưng cảm giác khó chịu liên tục do cơn đau âm ỉ gây ra vẫn tiếp tục. Cậu nhìn đại dương xanh đen, đưa tay che mắt lại. Cậu đột nhiên hồi tưởng về Cửu Cửu. Cô bé là người duy nhất trên thế giới này là người thân của cậu, cô bé là người duy nhất sẽ không bao giờ ghét cậu - và cô bé là người duy nhất Dư Châu luôn có thể bình tĩnh khi đối mặt. Nước mắt chảy vào trong miệng, Dư Châu nhớ lại lúc đó mình vừa ăn mì vừa khóc ngay sau khi biết được Tạ Bạch đã lừa dối mình, Cửu Cửu vừa kinh hãi vừa lo lắng, liên tục dùng tay lau nước mắt cho cậu.

Một đứa trẻ bốn tuổi vẫn chưa thể hiểu được sự phức tạp của thế giới này. Nhưng cô có thể hiểu được nỗi buồn của Dư Châu.

Dư Châu khóc một hồi, nghe thấy phía sau có tiếng xào xạc. Cái đuôi bạc phủ đầy vảy bao quanh Dư Châu, Phàn Tỉnh lập tức ngồi ở phía sau cậu, bốn cánh tay ôm trọn lấy cậu.

Điều này thật kỳ lạ. Dư Châu ngừng khóc, lau lau nước mắt: "...Quần áo của anh lại bị rách rồi."

Phàn Tỉnh: "Còn có tâm tình đùa giỡn sao?"

Dư Châu hít mũi một cái: "Không đùa giỡn thì còn có thể làm gì?"

Phàn Tỉnh cho biết đây không phải là một hình dạng hoàn chỉnh, mà hiện tại hắn đã hoàn toàn là một con quái vật khổng lồ, khác hoàn toàn so với con người bình thường. Dư Châu trước đây không hề sợ hãi, bây giờ lại càng không sợ hãi. Cậu vuốt ve cánh tay dày dặn của Phàn Tỉnh. Cánh tay đó không biến thành dây leo mà có hình dạng cơ bắp của con người. So với bàn tay của Phàn Tỉnh, bàn tay con người chợt trở nên nhỏ bé như bàn tay trẻ con.

Cậu từ từ thả lỏng cơ thể và dựa vào vòng tay của Phàn Tỉnh. Nhiệt độ ở ngực trái của Phàn Tỉnh vẫn rất cao, Dư Châu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Phàn Tỉnh cúi đầu nhìn Dư Châu trong vòng tay mình. Hắn đột nhiên tự hỏi liệu Dư Châu khi ôm Cửu Cửu cũng có cảm giác này giống như ôm mình hay không. Đối mặt với một sinh mệnh yếu đuối hơn mình gấp ngàn lần, bảo vệ nó là một bản năng. Hắn hơi cúi đầu, hơi thở phả vào tóc Dư Châu. Dư Châu ngẩng đầu nhìn Phàn Tỉnh, ánh mắt tựa như một đứa trẻ.

Lúc này, Phàn Tỉnh chợt hiểu rằng bản năng con người mà hắn hằng mong ước, chứng minh hắn có thể thoát khỏi thân phận "Quái vật" và trở thành "Con người", đều có được từ trên người Dư Châu.

Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Cố gắng hết sức để bảo vệ người trong vòng tay mình.

"Mẹ ôm tôi." Dư Châu nhẹ giọng nói, "Mẹ đã ôm tôi."

Phàn Tỉnh không có ý định nói với Dư Châu. Hắn đã nói với Quý Xuân Nguyệt rằng nếu nhìn thấy Dư Châu, mong Quý Xuân Nguyệt hãy ôm cậu một cái. "Cô ấy vẫn luôn yêu thích cậu." Phàn Tỉnh nói.

"...Văn Phong không thích tôi." Dư Châu hai mắt đỏ bừng, đột nhiên đứng dậy, từ trong ba lô lấy ra các dụng cụ như dây điện và cờ lê. Đó đều là những thứ cậu nhặt được ở thành phố của Phó Văn Thông, đây đều là bản năng của cậu. Cậu đem tất cả ném xuống biển.

Phàn Tỉnh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, Dư Châu vẫn không ngừng thở hổn hển, không cho Phàn Tỉnh nhìn thấy nước mắt của mình.

"Việc này anh có thể đã biết từ lâu, cũng không phải là bí mật gì." Dư Châu đột nhiên nói: "Cửu Cửu chính là đứa nhỏ mà tôi nhặt về."

Dư Châu mười chín tuổi từ bỏ việc xin chứng minh nhân dân chính thức, chạy ra khỏi đồn cảnh sát. Viên cảnh sát biết cậu không có tiền nên cho cậu ba mươi NDT để ăn. Dư Châu chỉ đem đi mua bánh bao và ngủ dưới gầm cầu một đêm.

Ngày hôm sau, cậu quyết định quay lại công việc cũ, dành ba NDT để mua vé tàu điện ngầm, cậu đi lên chuyến tàu vào giờ cao điểm nhất.

Người đầu tiên cậu ra tay ngày hôm đó chính là Tạ Bạch.

Tạ Bạch nắm lấy tay Dư Châu, dẫn cậu đến nhà ga, dạy dỗ cậu một bài học. Dư Châu không trốn thoát được và bị Tạ Bạch bắt lại, nhưng thay vì đưa cậu đến đồn cảnh sát, Tạ Bạch lại mời cậu đi ăn một bữa.

Món chính là món lẩu, có thể gọi bất kỳ loại thịt hoặc rau nào. Dư Châu lúc đầu không ngừng cảnh giác, nhưng sau đó lại tự thuyết phục mình: Anh ta nhất định đang muốn lấy thứ gì đó từ mình, nhưng mình có thứ gì có thể cho anh ta chứ? Cậu phóng lao thì phải theo lao, há miệng ngoạm một miếng thịt lớn và uống một hớp bia, hỏi Tạ Bạch ý định của anh ta là gì với vẻ mặt say bí tỉ.

Tạ Bạch cẩn thận nhìn cậu, cười nói: Muốn kết bạn với cậu.

Dư Châu chưa bao giờ có được một người bạn cấp cao như vậy. Tạ Bạch tuấn tú hiền lành, cho đến cuối bữa ăn, trong lòng Dư Châu vẫn xao động như chú mèo con trong mùa xuân.

Cậu nhẹ nhàng bước chân về nhà. Tất nhiên cậu có một ngôi nhà, mặc dù nó chỉ là một căn nhà kho nhỏ tồi tàn trong một trạm thu gom phế liệu, nhưng Dư Châu vẫn cẩn thận sửa chữa nó vào mỗi mùa mưa. Trước khi bãi phế liệu bị san bằng, cậu đã có một nơi trú ẩn ổn định.

Một số người nhặt rác tụ tập quanh cửa trạm phế liệu, bên cạnh bức tường đen bẩn thỉu cũng có thứ gì đó đen đúa không kém.

Dư Châu nghiêng người nhìn qua, tình cờ nhìn thấy có người vén chiếc chăn màu tối lên, cười lạnh nói: "Là con gái."

Đứa trẻ dưới chăn lúc này bật khóc, âm thanh lớn đến bất thường.

Mọi người sợ hết hồn: "Mạnh mẽ như vậy!"

Nhưng mặc dù mạnh mẽ như vậy, cũng không có ai có ý định nhận nuôi cô bé.

Đêm đã khuya, mọi người lần lượt giải tán. Dư Châu người nồng nặc mùi rượu, đứng ở nơi đó ngơ ngơ ngác ngác. Cô bé khóc đến mức mặt tái xanh, cậu luống cuống tay chân, không biết phải làm cách nào để dỗ cô bé nín khóc. Yêu ca, người quen với Dư Châu ở trạm thu mua, quay trở lại với một chiếc xe ba bánh, nhìn thấy Dư Châu đang bế đứa nhỏ về nhà.

"Cậu muốn làm gì?" Yêu ca hỏi.

"Tôi muốn nuôi cô bé." Dư Châu nói: "Tôi có tiền." Cậu lấy mười sáu tệ và bốn mươi xu từ trong người ra.

Yêu ca: "Tiểu Châu, cậu uống say nên lải nhải rồi."

Dư Châu chỉ lặp lại: "Tôi muốn nuôi nó."

Yêu ca lớn tiếng cười nhạo cậu, nhưng Dư Châu lại phớt lờ anh ta. Cậu bế đứa trẻ đi, moi bộ quần áo thời thơ ấu của mình ra và lảo đảo mặc vào cho đứa trẻ.

Những người ở trạm thu mua phế liệu biết cậu đã làm chuyện ngu ngốc đó, dồn dập chạy đến để chế nhạo cậu. Cười được nửa chừng, mọi người liền đưa ra chỉ dẫn: Mua sữa bột, mua tã lót, khóc thế này là đói, khóc thế kia là khó chịu... Phụ nữ thì dạy cậu cách bế đứa bé, còn đàn ông thì dùng đinh và những mảnh gỗ để làm thành lan can cho cái nôi của đứa bé. Phải thế này, phải thế kia, mọi người bàn tán xôn xao: Cậu cho rằng nuôi một đứa bé sẽ dễ dàng sao?

Có người còn khuyên cậu: Nếu không thì bán đi, nhất định sẽ có người mua.

Dư Châu luống cuống tay chân, vội vàng đem cháo mà người khác mang đến, đút cho cô bé đang khóc vì đói ăn đến no bụng.

Cậu sẽ không bán đứa bé này đi, cũng sẽ không ném nó đi nơi nào khác. Khi cậu cúi xuống kiểm tra, đứa bé có mái tóc đen mỏng đã nắm lấy ngón tay của Dư Châu. Những ngón tay non nớt của đứa bé giống như những nụ hoa xanh tươi, gần như không có chút sức lực nào, đôi mắt đen tròn xoe của cô, Dư Châu mười chín tuổi cũng chỉ là hai cái bóng gầy gò cao cao.

Dư Châu từ đây có thêm một người thân, cậu quyết định gọi cô bé là: Cửu Cửu.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện được viết trong chương này có tên là "Con lợn đồng" của Andersen, một câu chuyện cổ tích mà tác giả rất thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com