Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Kẻ thu gặt (23)

Phàn Tỉnh lẳng lặng nghe, mãi đến khi Dư Châu nói xong, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cũng có một bí mật muốn trao đổi với cậu."

Dư Châu: "Anh còn bao nhiêu bí mật vậy?"

"Có rất nhiều, sau này sẽ kể cho cậu nghe từng cái một." Phàn Tỉnh mỉm cười, đôi mắt vàng như gương, phản chiếu cả bầu trời xanh và đại dương, "Bí mật này liên quan đến Cửu Cửu."

Dư Châu ngẩn ra: "Cửu Cửu có bí mật gì?"

Phàn Tỉnh: "Cô bé đến từ đâu?"

Dư Châu nhìn thẳng vào Phàn Tỉnh, chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn.

"Cửu Cửu không đến từ thế giới của cậu." Phàn Tỉnh nói: "Cô bé đến từ một thời không khác, là một đứa trẻ được An Lưu và tôi phát hiện bên trong 'Khe hở'."

Phàn Tỉnh đã quên mất thời gian chính xác, dòng thời gian trong mỗi "Lồng chim" của "Khe hở" gần như rất hỗn loạn. Nhưng hắn lại nhớ đến "Lồng chim" nơi hắn tìm thấy Cửu Cửu.

Đó chính là chiếc "Lồng chim" vừa được mẹ dọn sạch, một nơi trống rỗng và trắng xóa vô hạn.

Mẹ thường đưa An Lưu đi cùng khi đến thăm các "Lồng chim", đó là lý do An Lưu đã để lại ấn tượng trong tâm trí của một số nhà thám hiểm. Sau đó, Phàn Tỉnh cũng có mặt, thỉnh thoảng mẹ cũng sẵn lòng đưa Phàn Tỉnh đi cùng. Phàn Tỉnh ngồi trên lưng An Lưu, đi theo mẹ và An Lưu qua nhiều "Lồng chim" khác nhau.

An Lưu nói, đây là một loại học tập. Tìm hiểu cách thực vật phát triển, sự sống và sự tồn tại như thế nào, các ngôi sao, mặt trời và mặt trăng chuyển động như thế nào. Mỗi "Lồng chim" là một thông tin quý giá đối với Phàn Tỉnh, người lúc nào cũng trống rỗng như một tờ giấy trắng.

Mẹ tôi không phải lúc nào cũng dễ chịu. Trong các chuyến đi, bà sẽ trở nên tức giận vì hành vi của chủ lồng, nếu vô tình khiến mẹ nổi cơn thịnh nộ, mẹ sẽ trực tiếp xóa bỏ mọi thứ trong 'Lồng chim', cho dù đó là cư dân, nhà thám hiểm hay chủ lồng, mọi thứ tồn tại trong "Lồng chim", đều sẽ như bọt biển mà tan biến.

Một ngày kia, mẹ đưa An Lưu và Phàn Tỉnh đi dạo, nhưng giữa đường mẹ lại rời đi, để lại An Lưu và Phàn Tỉnh một mình. Theo thông lệ trước đây, An Lưu nên đưa Phàn Tỉnh về nơi bọn trẻ ở, nhưng Phàn Tỉnh vẫn còn nhiều điều muốn tìm hiểu. Hắn giục An Lưu tiếp tục đi đến "Lồng chim" tiếp theo.

Lựa chọn "Lồng chim" là ngẫu nhiên, An Lưu ôm quyển ghi chép trong tay và hỏi Phàn Tỉnh xem hắn muốn đi đâu.

Phàn Tỉnh ngón tay chỉ về một hướng.

Đó là một "Lồng chim" trống rỗng. An Lưu lơ lửng trên bầu trời: Một lựa chọn sai lầm, ở đây chẳng có gì cả, đổi cái khác đi.

Phàn Tỉnh nghe thấy tiếng kêu của một người, khàn khàn và sắc bén. Hắn không biết ý nghĩa của tiếng kêu đó là gì.

An Lưu chậm rãi mang theo hắn rơi xuống đất. Trong chiếc 'Lồng chim' trống rỗng có một đứa bé nho nhỏ. Cô bé đắp một chiếc chăn màu đen bẩn thỉu, mặt đỏ bừng vì khóc.

An Lưu tự tin mà nói: Nó đang đói bụng, muốn uống sữa đó.

Phàn Tỉnh là đứa nhỏ cuối cùng mà An Lưu chăm sóc, nó đã quen với tất cả những điều này. Sau khi dặn dò Phàn Tỉnh để mắt tới đứa bé, An Lưu rời khỏi "Lồng chim". Nó tìm thấy sữa từ nơi khác và nhờ Phàn Tỉnh đút cho đứa bé uống.

Đứa bé chỉ biết bú sữa, Phàn Tỉnh cho cô uống sữa trên đầu ngón tay, ngón tay gần như bị mút đến trầy xước.

Đứa bé uống sữa no cũng đã ngủ yên giấc. Phàn Tỉnh và An Lưu nhìn nhau, không biết phải làm gì với đứa bé này.

Trong chiếc "Lồng chim" trống rỗng, đứa bé này là sinh vật sống đầu tiên đến đây. Cô bé là chủ nhân của chiếc "Lồng chim" này, chủ nhân thì không thể rời bỏ "Lồng chim".

Phàn Tỉnh phán đoán chính xác kết cục của đứa trẻ: "Cô bé sẽ chết."

Cơ thể sống bước vào "Lồng chim" sẽ không lớn lên hay có bất kỳ thay đổi gì.

Nếu một nhà thám hiểm đến "Lồng chim" này, nhà thám hiểm sẽ không thể rời khỏi đây và chủ lồng sẽ không thể giao tiếp với họ. Biện pháp duy nhất chính là xử lý đứa trẻ này.

An Lưu: "Những nhà thám hiểm sẽ... sẽ giết cô bé và chọn trở thành chủ lồng mới."

Cho dù không thể rời đi, ít nhất cũng có thể biến "Lồng chim" thành thế giới của riêng mình. Phàn Tỉnh và An Lưu đã chứng kiến ​​qua quá nhiều chuyện như vậy. Trẻ nhỏ thường là những người đầu tiên bị bỏ rơi trong "Lồng chim".

Một người một con cá kiểm tra tã lót của đứa bé. Đó là một chiếc khăn quấn đầy máu và bụi bặm, ướt sũng vì bị nước ngâm qua. Nhưng đứa trẻ vẫn gọn gàng sạch sẽ, trên người không có bất kỳ vết thương nào. Phàn Tỉnh tìm thấy một số mảnh giấy từ bên trong chiếc khăn của đứa bé, trên đó có viết những dòng chữ kỳ lạ.

An Lưu nhận ra được những chữ viết này, chúng thuộc về một thời không hỗn loạn, tràn ngập chiến tranh, giết chóc và cướp bóc. Đêm kéo dài suốt ba mươi lăm giờ, con người phải vật lộn để sinh tồn. Phàn Tỉnh chộp lấy nó và nhìn kỹ hơn. Tờ giấy đã bị nước xé rách thành từng mảnh.

"Làm sao bây giờ?" Phàn Tỉnh hỏi.

An Lưu: "Đi thôi."

Phàn Tỉnh ôm lấy đứa bé đứng lên. An Lưu: "Ý ta nói, để cô bé lại, còn chúng ta thì đi."

Phàn Tỉnh do dự. Đó là một loại cảm giác hoàn toàn mới mẻ đối với hắn khi bế một đứa bé nhỏ như vậy. Là đứa con cuối cùng của mẹ, không có sinh mệnh non nớt nào xuất hiện bên cạnh hắn nữa. Nhìn đứa bé trong tay, Phàn Tỉnh nhìn thấy những giấc mơ ngọt ngào trên khuôn mặt đang say ngủ yên bình của nó. Đứa bé vô thức rút vào trong lòng của hắn khi say ngủ, An Lưu trên không trung đảo quanh.

"Nó đang tìm kiếm nhịp tim của mẹ mình," An Lưu nói.

Phàn Tỉnh không có trái tim. Hắn ngơ ngác nhìn đứa bé, đột nhiên nói với cô: "Ta là anh trai của em."

An Lưu cười điên cuồng: "Ngươi đang nói gì thế!"

Phàn Tỉnh: "Này, gọi anh đi."

Đứa trẻ không thể nói được, khi Phàn Tỉnh đánh thức nó dậy, nó nhăn mặt và bắt đầu khóc lớn. Phàn Tỉnh luống cuống tay chân, An Lưu tức giận đến ngã xuống đất. Nó luôn ở hình dạng cá và đã lâu không ở hình dạng con người. Giống như những đứa trẻ khác, hình dạng con người của An Lưu không hoàn hảo: Nó có một cái mặt cá và tay chân có một lớp vảy.

Ôm bé gái lên, An Lưu lắc lắc tay dỗ bé ngủ. Đứa trẻ dần dần chìm vào giấc ngủ khi nghe nhịp tim của An Lưu. Phàn Tỉnh đưa tay muốn ôm cô, nhưng An Lưu đã từ chối: "Không, nếu như đổi người đứa bé sẽ tỉnh dậy."

Vì vậy An Lưu và Phàn Tỉnh nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang ngủ trong "Lồng chim" trống rỗng cho đến khi An Lưu nhận ra nếu nó không quay lại, mẹ sẽ nghi ngờ và đi tìm nó, nó biết An Lưu và Phàn Tỉnh đang ở nơi nào.

An Lưu và Phàn Tỉnh nhìn nhau, bọn họ đều biết nếu mẹ tìm tới đây sẽ có kết cục như thế nào: Mẹ sẽ không can thiệp vào "Lồng chim". Nó sẽ chỉ dùng vũ lực để đưa An Lưu và Phàn Tỉnh rời đi, để lại đứa bé này một mình đối mặt với số phận mà nó không thể nào chống cự.

"Mau cứu nó đi!" Phàn Tỉnh nắm lấy tay áo An Lưu, "An Lưu, ngươi nhất định có biện pháp."

------------------------------------

Phàn Tỉnh nhìn An Lưu đang bay vòng vòng trên đầu Tiểu Thập trên bờ biển. Nó là một con cá nhỏ teo tóp, không có thân thể, không có trái tim và không có trí nhớ. Được chuyển hóa từ xương của An Lưu thật sự, nó chỉ là một phần nhỏ của An Lưu.

Chắc hẳn nó không thể nhớ được mình đã hy sinh những gì để đưa đứa bé đó rời đi.

"Trái tim của An Lưu là do mẹ ban tặng, sức mạnh của trái tim cũng đến từ mẹ." Phàn Tỉnh nói: "Ngoài trái tim ra, An Lưu còn có sức mạnh của chính mình, tuy rằng không bằng mẹ, nhưng với sự trợ giúp của ghi chép, bộ phận sức mạnh này có thể tạo ra một 'Hãm khoảng không' nho nhỏ khác mà không để lại dấu vết."

Dư Châu nhìn theo ánh mắt của hắn. Tiểu Thập ở bên trong nước đứng dậy, lớp vảy trên ngực nứt ra, lộ ra một con mắt.

"'Hãm khoảng không' đó không thể duy trì lâu, nó không thể chọn phương hướng, địa điểm, thời gian và không gian. Chúng tôi không thể đưa đứa bé đó về nơi nó xuất phát, nhưng ít nhất chúng tôi có thể đưa nó ra khỏi 'Lồng chim'."

Dư Châu quay đầu lại nhìn Phàn Tỉnh: "Làm sao để chế tạo?"

Phàn Tỉnh: "An Lưu đã đập nát mắt trái của chính mình."

Dư Châu ngơ ngác nhìn hắn.

"An Lưu sử dụng mắt trái của nó và quyển ghi chép để tạo ra một 'Hãm khoảng không' mà chỉ một sinh vật sống duy nhất có thể đi qua. Chúng tôi đặt đứa bé vào đó và rồi nó từ từ biến mất. An Lưu sau đó đã làm một điều mà mẹ không thể nào chấp nhận được. Trước khi bị mẹ trừng phạt, nó đã đưa cho tôi mắt phải của nó. Tôi đã dùng mắt phải của nó và quyển ghi chép, cưỡng ép chế tạo một 'Hãm khoảng không' bên trong 'Lồng chim' và đụng phải cậu."

Phàn Tỉnh ban đầu không biết rằng chàng trai sở hữu quyển ghi chép có một người em gái. Hắn theo Dư Châu về nhà, nhìn thấy một người khác trong không gian chật chội qua khung cửa sổ trong đêm mưa gió, một cô bé tên là "Cửu Cửu".

Tất nhiên hắn không thể nhận ra Cửu Cửu. Nhưng ngày hôm sau, khi hắn đang lang thang dưới một gốc cây lớn trong công viên, đang nghĩ cách để lấy lại quyển ghi chép, Cửu Cửu đã nhìn thấy hắn.

Khi cô bé đến gần Phàn Tỉnh, Phàn Tỉnh có thể ngửi thấy mùi hương của cô rất rõ ràng. Cô bé là người duy nhất trong thời không này có thể nhìn thấy Phàn Tỉnh. Giữa họ có một mối liên hệ rất đặc biệt.

Phàn Tỉnh khuỵu gối xuống nhìn cô, dưới ánh mắt tò mò của Cửu Cửu, hắn thì thầm: "Cửu Cửu, anh là anh trai của em."

Cửu Cửu trả lời dứt khoát: "Anh không phải anh trai của em."

Câu trả lời này khiến Phàn Tỉnh có chút buồn bã: "Anh đã cứu em."

Cửu Cửu: "Lúc nào?"

Phàn Tỉnh: "Nói ra em cũng không nhớ được."

Cửu Cửu xoay người rời đi, Phàn Tỉnh theo bản năng kéo cô lại. Phàn Tỉnh không có cơ thể ở thế giới này, hắn chuẩn xác bắt lấy cổ tay của Cửu Cửu.

Phàn Tỉnh đưa lọ cá khô cho Cửu Cửu, bảo cô đưa cho Dư Châu. Cửu Cửu nhận lấy, hỏi: "Anh là bạn của anh trai em à?"

Sắc mặt Phàn Tỉnh vẫn không hề biến hóa trước lời nói dối, hắn trấn định gật đầu.

Cửu Cửu: "Vậy anh đã lừa gạt em, bắt em gọi anh là anh trai, em chỉ có một người anh trai mà thôi."

Phàn Tỉnh: "...Thêm một người nữa không phải tốt hơn sao? Anh trai em có gì tốt chứ?"

"Anh trai em là tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất, là người tốt như vậy đó!" Cửu Cửu vụng về bày tỏ, giơ cao tay, cố gắng giải thích cho Phàn Tỉnh có bao nhiêu "Thứ tốt" mà Dư Châu có được, "Anh chính là một ông chú!" Cô vừa chạy vừa đổ mồ hôi, vừa đi xa còn không quên quay lại làm mặt quỷ với Phàn Tỉnh.

Sau khi Phàn Tỉnh giải thích xong, vẻ mặt Dư Châu vẫn ngơ ngác, dường như chưa kịp phản ứng.

Hắn lấy hết dũng khí nhéo má Dư Châu một cái, bị Dư Châu nắm lấy tay: "Anh và An Lưu mang Cửu Cửu đến cho tôi à?"

Phàn Tỉnh: "Chỉ là trùng hợp mà thôi."

Dư Châu vẫn lặp lại: "Là anh... Là anh và An Lưu..."

Cậu bị giáng cho một đòn tâm lý rất lớn, lại bị sự vui mừng ngoài ý muốn nhấn chìm, toàn bộ cơ thể cậu lắc lư như người mất hồn. Phàn Tỉnh biến hai cánh tay của mình thành đôi cánh xương lớn, bao bọc lấy hắn và Dư Châu.

Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt vàng của Phàn Tỉnh trông như một con thú hoang. Nhưng trong lòng lại có sự bình yên và an ủi, hắn nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho cô bé. Tôi và An Lưu rất mong nhớ cô bé, sợ cô bé sẽ không sống tốt."

Dư Châu cuối cùng cũng ngừng tránh né ánh mắt của Phàn Tỉnh, trong lòng có thứ gì đó cứng rắn vỡ vụn trước mặt Phàn Tỉnh. Cậu chợt nhớ đến ngày Phàn Tỉnh bị biến nhỏ đi, nhớ đến cơ thể nhỏ nhắn ấm áp mà cậu đã ôm trong lòng.

Phàn Tỉnh búng ngón tay, cá khô vui vẻ bơi tới. Nó lọt vào không gian an toàn do Phàn Tỉnh tạo ra qua khe hở trên đôi cánh, Dư Châu đang ngồi khóc lớn. Cá khô giật mình, nhảy lên tát Phàn Tỉnh một bạt tay: "Ngươi dám bắt nạt cậu ấy à?"

Dư Châu chộp lấy cá khô áp lên mặt, nước mắt thấm ướt xương cá khô.

Cá khô lúc đầu ngơ ngác, đầu tiên là thẹn thùng, sau đó dần dần trở nên sợ hãi: "Làm gì vậy! Hù chết Ngư gia rồi!"

Trên biển ở trấn Vụ Giác, Dư Châu nhìn thấy bộ xương của An Lưu. Sứa biển màu xanh hiện ra từ trong hốc mắt trống rỗng của nó. Lúc đó Dư Châu không biết An Lưu bị mất đi đôi mắt như thế nào. Cậu hôn lên xương cá khô và lẩm bẩm nói cảm ơn. Cá khô dang rộng bốn chiếc vây trong lòng bàn tay cậu, nó muốn hét lên "Lưu manh", nhưng theo bản năng lại cảm thấy không thích hợp.

"Cậu phải có trách nhiệm với Ngư gia." Cá khô lẩm bẩm nói: "Không phải ai cũng có thể hôn cá khô. Ngư gia ta rất ngây thơ, ngư gia chỉ muốn kết bạn với những con cá xinh đẹp..."

Phàn Tỉnh nhấc nó lên, làm ra bộ dáng giả vờ muốn hôn, cá khô sợ đến run rẩy, gầm lên một tiếng chấn động: "Cút đi!!!"

Tiếng cười của Phàn Tỉnh làm rung chuyển cả không khí của hòn đảo và đại dương. Dư Châu cũng cười theo hắn. Quý Xuân Nguyệt và Văn Phong nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì đó, vội vàng chạy tới. Ngồi trong vòng tay Phàn Tỉnh, Dư Châu đã có thể bình tĩnh đối mặt với cha mẹ của mình.

Khi chạm mắt Dư Châu, Phàn Tỉnh nghe thấy Dư Châu nói với mình: Lợn đồng.

Phàn Tỉnh: "Cái gì?"

Dư Châu ấn tay hắn lại, không chịu giải thích.

Quần áo vẫn còn trên xe, cùng với Liễu Anh Niên và Hứa Thanh Nguyên bị bỏ lại trên bờ. Phàn Tỉnh xấu hổ không dám quay về hình dáng ban đầu, tiếp tục ngồi quanh Dư Châu.

Tiểu Thập từ dưới biển bò lên, tiến vào trong lòng Phàn Tỉnh, ngồi sát vào Dư Châu. Phàn Tỉnh bất mãn: "Ngồi chỗ khác đi."

Tiểu Thập: "Không thể ôm chị gái một cái sao?"

Phàn Tỉnh không nói được câu gì để phản bác. Trước đây khi còn ở cùng mẹ, hắn và Tiểu Thập không có những giây phút hòa hợp như vậy, Phàn Tỉnh cũng rất không quen. Tiểu Thập không có gì muốn nói với hắn, chỉ nhìn chằm chằm Dư Châu, muốn nói chuyện cùng cậu. Cô hỏi em gái của Dư Châu là ai, hỏi bọn họ sống như thế nào, ngược lại cùng Dư Châu nói chuyện rất hào hứng.

Khi màn đêm buông xuống, Tiểu Thập không chịu để họ rời đi. Cái đuôi lớn của Phàn Tỉnh vòng quanh một khu vực an toàn, mọi người đều nghỉ ngơi trong cái đuôi đó. Quý Xuân Nguyệt vẫn muốn hỏi Dư Châu về vị luật sư trẻ kia, nhưng Phàn Tỉnh đã kiêu ngạo kéo Dư Châu vào vòng tay mình, như thể hắn không muốn chia sẻ Dư Châu với bất kỳ ai khác.

Khương Tiếu đưa Quý Xuân Nguyệt đi nghỉ ngơi. Sau khoảng thời gian dài bận rộn và mệt mỏi này, mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong trời đêm đầy sao. Tiểu Thập và cá khô rúc vào bên cạnh Dư Châu. Biển không một một tầng mây, sáng sủa cực kỳ. Đúng với tên gọi của nơi này, sao băng luôn rơi từ trên trời xuống vào ban đêm, để lại những vết sáng như vết xước tồn tại rất lâu.

"Đừng ngủ quá sâu." Tiểu Thập nói vào tai Dư Châu.

Phàn Tỉnh đang chợp mắt được một lúc thì bị kinh động.

Hắn khẽ mở mắt ra khi nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt. Mọi người đều đang ngủ say nhưng khi hắn mở mắt ra, cá khô cũng đã nhảy lên.

Có thứ gì đang bò từ dưới biển lên.

Ánh sao trong suốt, Phàn Tỉnh có thể nhìn rõ: Đó là một bộ xương người màu xám đen.

Bộ xương khô nằm trên tảng đá, xa xa liếc nhìn Phàn Tỉnh. Nó không di chuyển hay tiến lại gần, chỉ quay người lại ngồi trên đá, đem những mảnh rong biển quấn quanh xương gỡ xuống.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là lần thứ hai ý nghĩa đặc biệt của "Đôi mắt" xuất hiện trong bài viết này. Không cần nhớ kỹ, sau này sẽ có rất nhiều tình tiết về đôi mắt này ~

Mọi người cũng có thể quay lại đọc chương cuối của "Vết xước" ( ̄▽ ̄\")

Cá khô ở chương này được nhào nặn và hôn hít nhưng nó không thấy vui cho lắm.

Phàn Tỉnh: Không phải ngươi nói được thứ gì hôn cũng được sao?

Cá khô: Không thể là Dư Châu, cũng không thể là ngươi.

Phàn Tỉnh: Tại sao?

Cá khô: Mọi người muốn xem các ngươi hôn nhau chứ không phải xem các ngươi hôn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com