Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

GNTT Chương 239 - 240

Góc Nhìn Thứ Tư 239 - 240





Góc Nhìn Thứ Tư Chương 239

Khi Túc Cửu Châu sử dụng Thương Phán Quyết để đào đất, Tiêu Cẩn Dư luôn giữ Góc Nhìn Thứ Tư ở trạng thái mở, cẩn thận quan sát hắc trường thương này.

『Nhân tố logic là một loại vật chất có thật, có thể cấu tạo thành vật thể thực.』

Coi đây là tiền đề.

Tiêu Cẩn Dư nheo mắt lại, ánh mắt quét thẳng từ mũi thương sắc nhọn lên trên, lướt qua những đốm bùn lấm tấm loang lổ trên thân, nhìn về phía phần cán.

Sự tồn tại của Thương Phán Quyết có thể được giải thích.

A01 - Thương Phán Quyết, là một phen trường thương chân thật có thể chạm vào.

Bản thể của nó được cấu tạo từ nhân tố logic, nó có thể chạm và cắt đứt chuỗi logic, là vì bản thân nó chính là nhân tố logic; nó có thể chạm vào cơ thể con người, hoặc cắt đứt một số vật thể tồn tại trên Trái Đất, ví dụ như bùn đất – là vì vật thể được cấu tạo từ nhân tố logic là có thật.

Trong vật lý vĩ mô, thế giới được cấu tạo từ nguyên tử.

Bây giờ có thêm một hạt nhỏ nhất cấu tạo nên thế giới: nhân tố logic.

Tiêu Cẩn Dư nhanh chóng liên tưởng: "Các vật phẩm hiện tại có thể khẳng định được cấu tạo từ nhân tố logic, có Góc Nhìn Thứ Tư của mình, Thương Phán Quyết của Túc Cửu Châu."

Ngoài ra...

Những vật phẩm xuất hiện từ hư không khi Hộp Mù mở hộp mù, chẳng lẽ cũng được cấu tạo từ nhân tố logic?

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu.

Túc Cửu Châu dễ dàng điều khiển Thương Phán Quyết bằng một tay, nhanh chóng đào bới lớp bùn đất rộng ba mét vuông. Đôi mắt sâu thẳm của anh tĩnh lặng nhìn thanh niên, chỉ một cái liếc mắt đã nhận thấy vẻ mặt chần chừ do dự của Tiêu Cẩn Dư.

Dường như anh kì thực vẫn luôn để tâm đến thanh niên bên cạnh mình.

Suy nghĩ là cô độc.

Nhưng con người có thể không cô độc.

Tiêu Cẩn Dư không một chút e ngại, hỏi thẳng: "Nếu nói nhãn cầu của em và Thương Phán Quyết của anh đều được cấu tạo từ nhân tố logic, vậy anh nghĩ, các vật phẩm mà Hộp Mù mở ra có thuộc loại này không?"

Vẻ mặt Túc Cửu Châu khựng lại.

Kể từ khi Góc Nhìn Thứ Tư thức tỉnh, toàn bộ nghiên cứu về chuỗi logic của Hoa Hạ, thậm chí là trên toàn thế giới, đã tiến một bước lớn.

Nửa năm qua, bằng hai mươi năm trước.

Trong nhân loại xuất hiện một đôi mắt có thể trực tiếp quan sát, như ngọn lửa đầu tiên bùng cháy dữ dội trong thế giới nguyên thủy.

Những câu hỏi mà Tiêu Cẩn Dư đặt ra, những suy nghĩ mà cậu đưa ra, là những điều Túc Cửu Châu chưa từng xem xét.

Tư duy trong đầu như sấm sét ầm ầm loé lên, Túc Cửu Châu nói: "Tất cả phụ thuộc vào những gì em đã thấy. Theo lời em nói trước đây trong tàu điện ngầm, khi Hộp Mù mở hộp, quả thực có rất nhiều nhân tố logic từ không khí mà ra, sau đó cấu thành vật phẩm mà nhóc ấy mở. Điều này rất phù hợp với giả thuyết 'vật phẩm mà Hộp Mù mở ra được cấu tạo trực tiếp từ nhân tố logic'. Nhưng xét từ một góc độ khác, những thứ nhóc ấy mở ra, khác với nhãn cầu của em và Thương Phán Quyết của anh."

Tâm trí Tiêu Cẩn Dư khẽ động: "Anh hiểu rõ Hộp Mù hơn."

"Nhưng người hiểu nhóc ấy nhất, chắc chắn là chính nhóc ấy." Túc Cửu Châu cười nói, anh không tiếp tục chủ đề này, mà bình tĩnh nâng tay phải lên. Rất nhanh, hắc trường thương dính đầy bùn đất được rút ra khỏi hố, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nắng.

Túc Cửu Châu: "Tìm thấy rồi, ở bên dưới."

Tiêu Cẩn Dư sửng sốt, cậu cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy một hạt nhân tố ô nhiễm màu đen từ từ tràn ra từ Hơi Thở Sự Sống, lơ lửng trong không khí, chờ bay ra khoảng một mét thì từ từ biến mất.

Lúc này Túc Cửu Châu đã đào sâu 10 mét -

Cư nhiên chôn sâu đến vậy?

Tiêu Cẩn Dư ngạc nhiên nói: "Để chôn đoạn 003 này, hắn ta đã tốn công sức như vậy, đào sâu đến thế sao?"

Túc Cửu Châu lật tay, Thương Phán Quyết biến mất trong lòng bàn tay. Anh chỉ vào lối vào tàu điện ngầm ở góc đối diện của ngã tư, bất lực nói: "Chúng ta đều đã bỏ qua, có lẽ có một tuyến tàu điện ngầm ở dưới này."

Tiêu Cẩn Dư bừng tỉnh đại ngộ.

Không ai ngờ, lại đơn giản đến vậy. Thượng Tư Cẩn có lẽ đã từ lối vào tàu điện ngầm đi xuống lòng đất, nối 003 vào một tuyến nào đó của tàu điện ngầm này, sau đó ném chuỗi hạt xuống từ cống thoát nước gần đó.

Dễ dàng như vậy, hắn ta đã thành công đánh lạc hướng, tạo ra cơ quan "mở rộng phạm vi chuỗi logic" thứ hai.

******

"Gì cơ, em có suy nghĩ gì về chuỗi logic?" Cậu bé mở to đôi mắt hổ phách trong veo, đặt điện thoại cạnh tai, lớn tiếng hỏi.

Lâm Hổ Phách nhất thời có chút mơ hồ.

Là một đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng tin cậy, cậu bé quyết định trả lời thật thà: "Nói thật lòng, không, có, suy, nghĩ, gì, cả." Cậu bé thầm đỏ mặt trong lòng. "Cái chuỗi logic của em á, mở hộp là lên cấp. Cấp 1 em còn nghĩ, liệu mở hộp bằng chất liệu khác, thời gian khác, tốc độ mở hộp khác, hay kích thước hộp lớn nhỏ các kiểu... những cái đó có ảnh hưởng gì đến chuỗi logic của em không -"

Hiểu rõ chuỗi logic của mình là quá trình mà mọi người dùng đều sẽ trải qua.

Nhưng mà -

Lâm Hổ Phách lý lẽ hùng hồn: "Sau này em phát hiện những cái đó hoàn toàn vô dụng! Mở hộp nào cũng như nhau, bất kỳ yếu tố vật lý nào của hộp cũng không làm thay đổi chuỗi logic của em. Bất kỳ cách mở hộp nào của em thay đổi cũng vô ích, hiệu quả mở ra đều giống nhau. Còn việc em lên cấp như thế nào... Mọi người đều biết, mở hộp là lên cấp. Em là người dùng lên cấp dễ nhất toàn Hoa Hạ."

Túc Cửu Châu cũng gật đầu: "Thậm chí còn dễ hơn cả anh, vẫn luôn khiến người khác hâm mộ."

Cũng rất bị người ta ghét.

Hộp Mù quả thực là người dùng lên cấp đơn giản nhất toàn Hoa Hạ.

Mặc dù Tiêu Cẩn Dư có tốc độ lên cấp nhanh hơn cậu bé, nhưng Tiêu Cẩn Dư trên hành trình của mình luôn có rất nhiều suy nghĩ về Góc Nhìn Thứ Tư, và cũng đưa ra nhiều kết luận.

Chỉ có Hộp Mù.

Chuỗi logic của cậu bé đang lên cấp, nồng độ nhân tố logic đang tăng lên, thể chất cũng không ngừng được tăng cường.

Nhưng, bản thân cậu bé vẫn không hiểu rõ về chuỗi logic.

Tiêu Cẩn Dư: "Em nghĩ những vật phẩm em mở ra, có được cấu tạo từ nhân tố logic không?"

Miệng Lâm Hổ Phách từ từ há to.

Trong điện thoại là mười giây im lặng kéo dài, kim rơi có thể nghe thấy.

"Ý anh là, nhân tố logic có thể cấu tạo thành vật phẩm cụ thể?"

A04 - Hộp Mù.

Cậu bé là một người dùng kỳ lạ, ít hiểu biết về chuỗi logic của mình và cả lý thuyết chuỗi logic nói chung, nhưng điều này không có nghĩa là cậu bé không phải là một đứa trẻ thông minh.

Hộp Mù nhanh chóng nói: "Nhân tố logic của em có thể thu hút một số nhân tố logic vốn không tồn tại trong không khí, sau đó những nhân tố logic không rõ nguồn gốc này lại cấu tạo thành vật phẩm cụ thể... Lý thuyết này có vẻ khả thi!" Nhưng cậu bé lại nói: "Tuy nhiên, đây là phân tích từ góc độ mở hộp mù, Thương Phán Quyết, anh không nói với anh ấy sao?"

Túc Cửu Châu: "Anh đã nghĩ đến, nhưng em là chủ nhân của chuỗi logic, em hiểu rõ hơn, nói sẽ thích hợp hơn."

Hộp Mù: "Góc Nhìn Thứ Tư, ý tưởng của anh rất hay. Sau khi quen anh, em cảm thấy mức độ hiểu biết của em về 'Hộp Mù'... ừm, nói sao nhỉ, từ trình độ tiểu học, ít nhất là vèo một cái đã lên đến trình độ cấp ba rồi. Nhưng lý thuyết này chắc chắn là sai, ít nhất là không thể hoàn toàn đúng. Bởi vì có một điểm em có thể khẳng định về các vật phẩm em mở ra."

"Gì?"

"Chúng thực sự tồn tại trong thế giới này."

Tiêu Cẩn Dư nhíu mày: "Vật phẩm được cấu tạo từ nhân tố logic hoàn toàn có thể tồn tại trong thế giới này. Anh nghĩ, nó và nguyên tử không có gì khác biệt, nguyên tử có thể cấu tạo thành cái gì, nó cũng có thể cấu tạo thành cái đó."

"Không phải ý đó... Ê, em nghĩ xem nói thế nào - nói thế này này! Tiêu Cẩn Dư, em từng mở ra một hộp mù, bên trong có một chiếc tất thúi."

Tiêu Cẩn Dư sững sờ, theo bản năng hỏi: "Tất thối của ai?"

"Anh thấy đó, anh cũng sẽ hỏi, là tất thối của ai, chứ không phải là tất thối mà em dùng nhân tố logic tạo ra từ hư không. Nhưng điều làm người ta kinh ngạc là, chủ nhân của chiếc tất đó anh còn quen, em vốn cũng không nghĩ rằng thứ em mở ra lại có chủ nhân, kết quả trùng hợp đến vậy, khi em mở ra chiếc tất này, anh ta đang đi công tác ở thủ đô.

Theo lời anh ta nói, anh ta đang ở khu vực ô nhiễm cùng với Cố Thanh Du bắt kẻ ô nhiễm, đột nhiên lòng bàn chân lạnh toát, cúi xuống nhìn -

Tất biến mất!"

Bộ não của Tiêu Cẩn Dư nhanh chóng hoạt động: "Là ai?"

"Nữ Tử Phòng Lang Thuật, Vương Thao."






Lời tác giả:

Vương Thao: Tôi chỉ hỏi một câu, chỉ một câu thôi! Có thể đổi người khác để tôi hoảng loạn không? Chuyện chân tôi thối không cần phải cho tất cả độc giả biết đâu nhỉ, hả? Hả? Hả????







Góc Nhìn Thứ Tư Chương 240

"Từ khi thức tỉnh chuỗi logic đến nay, em gần như ngày nào cũng mở hộp mù, ngay cả trong thời gian làm nhiệm vụ cũng không ngừng lại."

Giọng nói của cậu bé qua loa điện thoại, rõ ràng và vang dội.

"Khi còn ở cấp 1, em chỉ có thể mở một hộp mù mỗi ngày, cấp 4 và 5 có thể mở hai hộp, bây giờ là 3 hộp. Vì vậy, đến nay em đã mở khoảng hơn 3000 hộp mù rồi." Lâm Hổ Phách giải thích, "Giai đoạn đầu tiên khi em bắt đầu suy nghĩ về chuỗi logic, em cũng từng nghĩ, liệu những thứ em mở ra có phải vốn dĩ đã tồn tại, chỉ là bị em di chuyển từ một góc nào đó trên Trái Đất vào trong hộp hay không. Nhưng anh biết đấy, điều này quá khó để xác minh."

Chuỗi logic cấp 6 "Hộp Mù", những vật phẩm mở ra có tính ngẫu nhiên tuyệt đối.

Vật phẩm ngẫu nhiên, trạng thái ngẫu nhiên, mọi thông tin về vật phẩm đều không có logic.

Tiêu Cẩn Dư đương nhiên hiểu, Hộp Mù không thể xác minh được vật phẩm mình mở ra rốt cuộc là gì, trừ khi cậu bé mở ra một vật phẩm mang tính biểu tượng nào đó. Ví dụ như mở ra một cuốn sách giáo khoa ngữ văn, trên bìa ghi rõ trường tiểu học nào, lớp nào, học sinh nào ở thành phố nào, như vậy còn có thể dựa vào tên để tìm kiếm xem liệu có thực sự có một học sinh như vậy, sở hữu một cuốn sách ngữ văn như vậy hay không.

Nhưng thật đáng tiếc, trong vài năm qua, Hộp Mù chưa từng mở ra vật phẩm nào "ghi rõ chủ nhân" như vậy.

Vì vậy, ngay khi cậu bé đã từ bỏ việc "xác minh vật phẩm có tồn tại thật hay không", thì ông trời đột nhiên ném ra một trò đùa giỡn.

Lâm Hổ Phách: "Cứ như anh làm mất một món đồ, tìm thế nào cũng không thấy, rồi khi anh không ngờ tìm được nó, nó lại đột nhiên xuất hiện vậy. Em đã mở ra chiếc tất thối của Vương Thao. Vương Thao là một người dùng, chiếc tất của anh ta đột nhiên biến mất khỏi chân, phản ứng đầu tiên của anh ta chắc chắn là mình đã trúng chuỗi logic gì đó, trùng hợp thay anh ta đang ở thủ đô, tụi em nhanh chóng tìm được đối phương."

Tiêu Cẩn Dư: "Vậy có nghĩa là, những thứ Hộp Mù mở ra, thực ra là có thật trong thế giới hiện thực. Cái mà nó làm không phải là tạo ra từ hư không, mà là di chuyển song song."

"Em không thể trả lời câu hỏi này." Hộp Mù thẳng thắn nói, "Dữ liệu mẫu quá ít, Tiêu Cẩn Dư. Mặc dù sau đó Ủy ban Người dùng Thủ đô đã đặc biệt tìm kiếm những thứ em đã mở ra, nhưng Hoa Hạ quá lớn, thậm chí em còn không dám chắc, những thứ mở ra có nằm trong nước hay không. Vì vậy, sau chiếc tất của Vương Thao, em chưa từng mở ra vật phẩm thứ hai có chủ nhân nào nữa."

Tiêu Cẩn Dư hỏi: "Vậy suy đoán của hai người là gì?"

Vừa dứt lời, nhận thấy một ánh mắt nóng bỏng đang đặt trên mặt mình, Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu nhìn đối phương.

Dưới ánh hoàng hôn, nắng ấm áp. Túc Cửu Châu khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi, Hộp Mù, Quỷ Vui Vẻ... tất cả đều đã suy luận và phỏng đoán về điều này."

Trái tim Tiêu Cẩn Dư khẽ động.

Năm người dùng cấp 6 của Hoa Hạ, đã bao gồm hai người trong số họ; cộng thêm người dùng cấp 5 mạnh nhất Hoa Hạ.

Ba người như vậy đã thảo luận về điều này từ lâu.

Túc Cửu Châu: "Để có thể trở thành người dùng cấp 6, trở thành A06 trở lên, đều rất hiểu về chuỗi logic của bản thân, và cũng có quan điểm cá nhân cực mạnh về thứ gọi là chuỗi logic này."

Cậu bé bên kia điện thoại xấu hổ ho khan một tiếng.

Túc Cửu Châu không bỏ lỡ tiếng ho của Lâm Hổ Phách, nhưng anh vẫn nói: "Lâm Hổ Phách có vẻ không hiểu rõ về 'Hộp Mù' cho lắm, nhưng nhóc ấy có thể thức tỉnh một chuỗi logic như vậy, và thuận lợi lên đến cấp 6, ít nhất thì vận may của nhóc ấy đã đủ mạnh để giúp bản thân xứng đáng với danh hiệu 'A04' này."

Lâm Hổ Phách chợt sững sờ, cậu bé chưa bao giờ nghĩ rằng Thương Phán Quyết lại đánh giá mình cao như vậy.

"May mắn cũng là một loại thực lực. Ba chúng tôi đã đưa ra câu trả lời riêng cho câu hỏi 'vật phẩm Hộp Mù mở ra rốt cuộc là gì'. Bây giờ," anh trịnh trọng nhìn thanh niên trước mặt, sâu trong mắt lấp lánh ánh sáng nhạt, "Tiêu Cẩn Dư, em có thể trực tiếp nói ra câu trả lời của mình."

Tiêu Cẩn Dư đối mặt với ánh mắt của anh, cậu đã sớm biết câu trả lời của mình. Cậu nói từng chữ một: "Vật phẩm Hộp Mù mở ra vốn dĩ đã tồn tại trên Trái Đất. Cái mà nó làm, là di chuyển vật phẩm đó song song vào hộp, rồi được Hộp Mù 'mở' ra." Dừng một chút, cậu hỏi: "Câu trả lời của em đúng không?"

Túc Cửu Châu gợi lên khóe môi môi, cười dịu dàng: "Không có đúng hay sai, chỉ có vấn đề đứng về phe nào."

Tiêu Cẩn Dư hiểu ý anh: "Em giống câu trả lời của ai?"

Túc Cửu Châu: "Thật trùng hợp, cả bốn chúng ta đều giống nhau."

.......

Túc Cửu Châu, Cố Thanh Du, về sự hiểu biết về "chuỗi logic" chắc chắn là hàng đầu toàn Hoa Hạ.

Lâm Hổ Phách, sở hữu chuỗi logic may mắn nhất.

Tiêu Cẩn Dư, có thể trực tiếp nhìn thấy chuỗi logic, là người dùng "hiểu" nhất về thế giới chuỗi logic.

Khi nhận thức của bốn người này đạt được sự nhất quán, thì câu trả lời chuẩn của vấn đề đã không còn quan trọng nữa. Tiêu Cẩn Dư dứt khoát nói: "Những thứ Hộp Mù mở ra vốn dĩ đã tồn tại. Em đã quan sát thấy rất nhiều nhân tố logic xuất hiện từ hư không khi mở hộp mù. Cộng thêm việc nhân tố logic có thể cấu tạo vật chất..."

"Để em ngắt lời một chút." Giọng trẻ con trong trẻo của cậu bé vang lên.

Tiêu Cẩn Dư hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Hổ Phách nói: "Nếu em không nhớ nhầm, Góc Nhìn Thứ Tư anh từng nói, anh nhìn thấy một chiếc trống không màu ở chùa Tĩnh An, màu sắc của nó xuất hiện cách đó vài cây số. Đến khi sự kiện ảo ảnh biến mất, màu sắc của nó lại trở lại."

"Có gì sai sao?"

Lâm Hổ Phách hỏi ngược lại: "Anh không thấy sai sao? Cái nó biến mất chỉ là màu sắc. Bây giờ mọi người nói, chuỗi logic ảo ảnh, thực ra là sự kết hợp của Thương Phán Quyết cộng với chuỗi logic bên thứ ba, hai chuỗi logic cấp 6. Vậy cái chuỗi logic cấp 12 này - em cứ nói vậy, mọi người hiểu là được - cái chuỗi logic cấp 12 đáng sợ này, nhân quả của nó là không ngừng tước đoạt tất cả chuỗi logic mà nó chạm vào -"

"Vậy nhân tố logic đã không cấu thành cái trống này này, mà chỉ cấu thành màu sắc của nó thôi."

.......

Trong tích tắc, thế giới trở nên tĩnh lặng.

Tiêu Cẩn Dư từ từ quay đầu, còn chưa kịp nhìn thấy đối phương, cậu đã vô thức cho rằng người bên cạnh cũng đang nhìn mình.

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, cả hai lập tức hiểu ý đối phương.

Trong điện thoại, Hộp Mù vẫn đang nói: "Người đâu rồi, sao không nói nữa? Moshi moshi? Hello? Konnichiwa? Alo alo..."

Túc Cửu Châu: "Cẩu vận rất quan trọng."

(Ý ảnh là bé Hổ Phách rất may mắn á :)))) )

Tiêu Cẩn Dư gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy."

Giọng hai người nói quá nhỏ, cậu bé học sinh tiểu học nhất thời không nghe rõ, hỏi: "Cái gì quan trọng? Hả?"

Túc Cửu Châu nhẹ nhàng nói: "Khen em thông minh đó."

Lâm Hổ Phách gãi gãi đầu: "Sao lại tự nhiên khen người ta, Thương Phán Quyết anh ít khi khen em lắm, hehe em cũng chưa nói gì mà... Khoan đã, ý anh là, các anh đều thấy em nói đúng, nhân tố logic thực ra không cấu thành vật phẩm, mà chỉ cấu thành màu sắc của vật phẩm?..."

*****

Trời xanh ngàn dặm, vạn lý tinh không.

Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu nhìn khoảng trời rộng lớn vô tận này, bỗng chốc, cậu di chuyển tầm nhìn, nhìn về phía ngã tư hẻo lánh và hoang vắng này.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, những cây ngô đồng hai bên đường vừa nảy mầm non, vài chiếc lá xanh biếc từ từ rụng xuống từ cành cây, lặng lẽ rơi trên mặt đất.

Mặt đất là màu sẫm, đầu xuân là màu xanh non.

Bầu trời là màu sắc rực rỡ, được ráng chiều nhuộm ra vô vàn màu sắc.

Màu của gió trong suốt, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tuấn tú của thanh niên, cậu nhắm mắt lại.

Vạn vật trong thế gian, vô biên vô tận.

Vô vàn màu sắc vào khoảnh khắc này như tạo thành một vòng tròn Montage kỳ lạ khổng lồ, xoắn ốc bao bọc lấy cậu. Thanh niên nhắm mắt lại, cậu không nhìn thấy gì cả, nhưng cậu lại nhìn thấy, vô số nhân tố logic đầy màu sắc, tràn ngập khắp thế giới, mọi lúc mọi nơi, bao vây lấy chính mình.

Đặt ra cho cậu một cái bẫy tráng lệ tuyệt đẹp.

Bắt giữ thế giới này vào một ngụy biện logic khổng lồ và phi lý.

.........

Bàn tay phải đột nhiên được một bàn tay ấm áp nắm lấy, trái tim Tiêu Cẩn Dư đang rung động mạnh mẽ chợt co lại. Cậu mở mắt ra.

Túc Cửu Châu nắm tay cậu, giọng nói chắc nịch: "Thế giới nhất định là tồn tại chân thật."

Môi khẽ mấp máy, Tiêu Cẩn Dư không nói gì.

Túc Cửu Châu: "Vào lúc này, em và anh, đều vô cùng chân thật."

Tiêu Cẩn Dư lặng lẽ nhìn anh, nặng nề gật đầu.

Túc Cửu Châu cười.

Tiêu Cẩn Dư hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, nói: "May mắn đôi khi thực sự quan trọng hơn cả suy nghĩ. Suy đoán của Hộp Mù luôn là điểm mù của chúng ta, chúng ta chưa từng nghĩ đến góc độ này. Nhân tố logic có lẽ từ trước đến nay không cấu thành một vật thể cụ thể nào, mà là màu sắc của tất cả các vật thể trên thế giới!"

*********
Thành phố Hải Đô, nhà ga tàu điện ngầm.

Màn đêm dần sâu, tiếng còi tàu tút tút từng hồi xé tan sự tĩnh lặng của đêm.

Đám đông chen chúc, hàng vạn người dân đang xếp hàng bên ngoài nhà ga, sốt ruột rời khỏi thành phố đã sống hàng chục năm này.

Giữa đám đông, hàng chục nhân viên mặc đồng phục liên tục đi lại, duy trì trật tự hiện trường.

Lúc này, kế hoạch sơ tán dân số lớn của Hải Đô đã tiến đến giai đoạn cuối cùng, 80% cư dân toàn thành phố đã được sơ tán an toàn, chỉ còn lại chưa đến 20% cư dân vẫn đang chờ đợi để rời đi.

"Khụ khụ -"

Một tiếng ho nhẹ nhàng vang lên giữa dòng người.

Âm thanh này rất bình thường, chỉ là tiếng ho kìm nén nhưng không thể nén được của một người phụ nữ. Nhưng không hiểu sao, hai người đàn ông đang xếp hàng phía trước người phụ nữ ho đó bất giác ngừng nói chuyện, cùng quay đầu nhìn người phụ nữ đang đứng sau mình.

Đó là một người phụ nữ yếu đuối và xinh đẹp.

Thực ra rất khó để nói về vẻ đẹp của cô ta, bởi vì cô đang mặc một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình, đội một chiếc mũ nồi đen, khuôn mặt nhỏ nhắn bị chiếc khẩu trang trắng che kín hoàn toàn, ngay cả đôi mắt cũng ẩn sau cặp kính râm lớn.

Nhưng cô ấy dường như vẫn rất đẹp.

Không có dung mạo làm bằng chứng, cô cũng không thực sự nói một lời nào, nhưng những tiếng ho khẽ khàng đó như những viên sỏi rơi vào dòng sông tình yêu, khiến trái tim của mấy người đàn ông xung quanh gợn lên những gợn sóng mơ màng.

"Vị này, vị tiểu thư này..."

Người đàn ông trung niên đứng phía trước cô ấy không kìm được mở lời.

Người phụ nữ từ từ ngẩng đầu, ngũ quan của cô ấy bị che khuất dày đặc, nhưng một cử động khẽ ngẩng đầu này đã khiến người đàn ông trung niên biết -

Cô ấy đang nhìn tôi!

Gốc tai người đàn ông trung niên nóng bừng: "Cô không sao chứ, sao lại ho vậy, có phải bị cảm không? Thấy cô mặc nhiều lắm..."

Một lúc sau, người phụ nữ mới khẽ nói: "Không sao."

Dường như là ảo giác, âm cuối của giọng nữ dịu dàng khẽ ngân lên, như ngượng ngùng, lại như chế giễu.

Người đàn ông không nghĩ nhiều: "Có cần giúp đỡ gì không, tôi thấy cô chỉ có một mình. Cô sống độc thân à, sống một mình ở Hải Đô, gia đình cô đâu?"

"Khụ khụ khụ khụ khụ..."

Tiếng ho đột ngột cắt ngang lời người đàn ông. Người phụ nữ không kìm được giơ tay lên, che miệng.

Bàn tay này mảnh mai như không xương, thon dài như ngọc trắng. Các khớp ngón tay ẩn hiện một chút màu hồng nhạt, làn da trắng nõn mịn màng.

Hai người đàn ông không khỏi nhìn ngẩn người trong chốc lát.

Mấy người đàn ông khác xung quanh cũng bất giác nhìn sang, trong số rất nhiều ánh mắt thậm chí còn có vài người phụ nữ. Tất cả những ánh nhìn đều đầy tán thưởng, thuần túy là một loại yêu thích và theo đuổi nguyên thủy nhất của con người đối với những điều đẹp đẽ.

Sau một hồi ho dài, người phụ nữ cuối cùng cũng dừng lại. Cô ấy im lặng vài giây, như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó cô ấy từ từ quay đầu, nhìn về phía xa, nhẹ nhàng nói một câu: "Phiền phức thật." Vừa nói, cô ấy vừa tháo kính râm.

Khi ánh mắt chạm vào đôi mắt đó, bộ não trực tiếp trống rỗng.

Đến khi những người đứng trước nhà ga tàu điện ngầm tỉnh lại, người phụ nữ mặc đồ đen đã biến mất.

Cùng lúc đó, không xa.

Nữ đội trưởng tóc bạc giơ tay lau mồ hôi trên trán, đột nhiên bước chân truy đuổi của cô dừng lại, cảnh giác nhìn về phía Tây. Giây tiếp theo, Lạc Sanh cầm điện thoại lên, cô vừa gọi điện, vừa tiếp tục truy đuổi Thượng Tư Cẩn.

Giọng Túc Cửu Châu vang lên: "Sao vậy?"

Lạc Sanh: "Tôi cảm nhận được một chuỗi logic rất mạnh ở khu Bảo Sơn... Hướng đại khái cách vị trí tôi đang đứng về phía Tây 5 km, tôi sẽ gửi tọa độ cho anh."

"Mạnh đến mức nào?"

"Rất mạnh, mạnh hơn tôi, thậm chí không yếu hơn Thượng Tư Cẩn - tôi nghi ngờ là tiểu thư Hepburn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com