GNTT Chương 30
Góc Nhìn Thứ Tư Chương 30
Chương 30
"Thịt Vương chắc hẳn không quen biết vị nữ tu này."
Bộ đồng phục áo gió màu đen cúc vàng của Từ Khải phản chiếu trên cửa sổ kính của phòng khám. Đội trưởng tạm thời của Đội Thanh trừng Thành phố Hải Đô trầm mặc cúi đầu. Ánh đèn chói mắt hắt lên mái đầu húi cua như lông chồn của hắn, càng giống lớp lông ngắn mịn của gấu nâu. Hắn nhìn Tiêu Cẩn Dư, chậm rãi đưa ra phân tích của mình.
"Không chỉ bởi vì Thịt Vương không cùng cô ta chào hỏi ở quán cà phê, chỉ ngắn ngủi liếc nhìn cô ta một cái. Mà còn bởi vì Thịt Vương ngày hôm sau đã ban hành một nhiệm vụ cấp B. Anh ta muốn tự cứu mình, nhưng anh ta không liên hệ cái chết sắp xảy ra của mình với nữ tu này. Bởi vì anh ta không nghĩ rằng người dùng tình cờ gặp này sẽ muốn giết mình, hơn nữa anh ta không thể nghĩ đến thời điểm đối phương sẽ hành động."
Trong số những người có mặt, chỉ có Vương Thao, Từ Khải và Triệu Hận có thứ hạng cao hơn B100 mới đủ điều kiện để xem nhiệm vụ cấp B do Thịt Vương ban hành.
Từ Khải đơn giản tóm tắt lại nhiệm vụ, cũng nói ra sự thật Thịt Vương đã sớm đoán được bản thân mình sắp chết.
Từ Khải: "Thịt Vương biết mình sắp chết, vô cùng sốt ruột, gấp đến mức độ tuyên bố một nhiệm vụ cấp B, hứa hẹn rất nhiều phần thưởng. Ngày đó, anh ta lái xe Lamborghini khắp thành phố Hải Đô, nhưng không đến nhà thờ Thiên chúa giáo này. Tại sao? Bởi vì ngay cả trước khi chết, anh ta cũng không nghĩ rằng người dùng nữ tu này chỉ gặp một lần lại muốn giết mình.
"Lý do giết người này đến bản thân Thịt Vương cũng không rõ ràng lắm. Do đó, anh ta hoàn toàn không nhận ra nữ tu sĩ này."
Tiền đề của mọi phân tích của Từ Khải là nữ tu này thực sự là một người dùng và cô ta là chủ nhân của chuỗi logic ngắt đầu.
Hắn đã tiến hành phân tích dựa trên những giả định của Tiêu Cẩn Dư.
Theo một nghĩa nào đó, đây là một phân tích vô nghĩa vì không ai có thể chứng minh được giả thuyết của Tiêu Cẩn Dư là đúng. Nhưng bằng cách nào đó, Từ Khải lại có linh cảm rằng người dùng cấp 1 mới vừa thức tỉnh chuỗi logic một tuần này đã đoán đúng.
Sự tin tưởng kỳ lạ này có lẽ bắt nguồn từ việc Tiêu Cẩn Dư đã đặt ba câu hỏi khiến Trương Hải Tượng nói dối ba lần phải câm nín không trả lời được trong quán cà phê ở Hải Đô một tuần trước. Cũng có thể là do cậu đã từ đoạn video tốc độ 24 khung hình mỗi giây, tìm ra đúng khoảnh khắc 1/24 giây mà cả hai cùng lúc quay đầu nhìn nhau.
Từ Khải: "Nếu cuộc gặp gỡ giữa Thịt Vương và nữ tu thực sự liên quan đến chuỗi logic chặt đầu, thì về bản chất, Thịt Vương không nhận ra nữ tu, nhưng nữ tu lại nhận ra Thịt Vương."
Lúc này, một thành viên trẻ trong đội đã chạy vào phòng kiểm tra.
"Đội trưởng, các kỹ thuật viên từ bộ phận Bảo trì đã phóng to ảnh chụp màn hình video này lên độ phân giải tối đa!"
Vương Thao lạnh lùng nói: "Lập tức gửi qua đi."
"Rõ!"
Giây tiếp theo, điện thoại của mọi người đều reo lên, App Trường Não gửi đến hình ảnh độ nét cao về chiếc vòng cổ thánh giá trên cổ nữ tu.
Trong bức tranh đen trắng xám, một sợi dây chuyền bạc mỏng móc vào một cây thánh giá và buông xuống trước bộ trang phục nữ tu thuần khiết.
Đây là một cây thánh giá rỗng. Người thợ thủ công đã sử dụng những kỹ thuật cực kỳ tinh xảo để chạm khắc ra những chiếc gạc mảnh như sợi tóc. Con nai sừng tấm màu bạc lạnh lẽo giơ cao hai móng trước, một đôi mắt đen trũng sâu điêu khắc không giống thường thấy mà giống như vẽ rồng điểm mắt, nhìn thẳng vào những con người bên ngoài bức tranh.
Các hoa văn phức tạp và tinh tế, con nai sống động như thật.
Vương Thao đột nhiên ngẩng đầu: "Đây là một cái đầu nai, có ai từng nhìn thấy không?"
Triệu Hận lắc đầu: "Không có."
"Không có."
"Tôi chưa từng thấy nó."
Các thành viên của Đội Thanh trừng Thành phố Trung Đô đều lắc đầu.
Giây tiếp theo, Từ Khải cũng ngẩng đầu lên: "Tôi cũng chưa thấy."
Tiêu Cẩn Dư mím môi.
...Đây là hướng đi không tốt.
Vật ô nhiễm 198 "Quạt của Howard" là Thịt Vương tàng trữ riêng.
Tiêu Cẩn Dư nhận được chiếc quạt, nhớ tới biểu tượng của gia tộc huyết nai trên đó, hoàn toàn bởi vì cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của Thịt Vương và may mắn trở nằm trong 2/3 người được rút trúng. Vì vậy, sau khi nhìn thấy cây thánh giá treo trên cổ của nữ tu, Tiêu Cẩn Dư đã nhận ra ngay gia huy của gia tộc Howard trên đó và liên hệ nữ tu này với Thịt Vương.
Lần đầu tiên Thịt Vương nhìn thấy nữ tu, đúng là nhờ sự hấp dẫn lẫn nhau của chuỗi logic mà hắn mới nhận ra người bên cạnh mình là người dùng.
Nhưng ánh mắt thứ hai, anh ta đứng trên bậc thang suy nghĩ. Đó không phải là suy nghĩ về một người dùng bèo nước gặp nhau mà là đang nghĩ về hoạ tiết trên cây thánh giá chữ thập mà anh ta thoáng thấy qua trong quán cà phê.
Huyết nai.
Sau khi nghe Từ Khải phân tích, Tiêu Cẩn Dư vô cùng chắc chắn rằng Thịt Vương không hề nhận ra đầu huyết nai này.
Trí nhớ của người dùng Cấp 3 đã giúp Thịt Vương có ấn tượng mơ hồ về đầu nai này, nhưng anh ta không hề nhận ra gia huy của gia tộc Howard. Vật ô nhiễm 198 chỉ là một trong số nhiều vật ô nhiễm trong bộ sưu tập mà Thịt Vương cất giữ, rất có thể là vật ô nhiễm không thực dụng nhất đối với anh ta. Vô cùng có khả năng anh ta chỉ nhìn thoáng qua rồi ném nó vào nhà kho dưới lòng đất mà không hề để ý đến nó nữa.
Thịt Vương đã quên mất huyết nai, nhưng chủ nhân của huyết nai lại nhận ra anh ta.
Đó không phải là Thịt Vương mà cô ta biết.
Thay vào đó, Vệ Vinh, tổng giám đốc của Tập đoàn Vinh Tư, là người đã mua chiếc quạt này tại nhà đấu giá Christie's.
…
Nên nhắc nhở Từ Khải và Vương Thao thế nào đây?
Cậu không thể bại lộ mình đang sở hữu chiếc quạt của Howard được, càng không thể tiết lộ mình biết đầu huyết nai này.
Dưới ánh đèn sáng, thanh niên tuấn mỹ trông rất bình tĩnh và điềm đạm, nhưng không ai biết rằng đôi tay đút trong túi quần của Tiêu Cẩn Dư đang nắm chặt. Cậu suy nghĩ một cách điên cuồng, mồ hôi túa ra trên lưng.
Đúng lúc Vương Thao gọi điện cho Lý Tiếu Tiếu bảo cô đi điều tra nguồn gốc đầu huyết nai này thì mắt Tiêu Cẩn Dư sáng lên.
Đúng vậy, có thể Ủy ban Người dùng có thể tìm hiểu về những món đồ mà Thịt Vương từng đấu giá.
Ngoài cái này ra...
Giọng nói bình tĩnh của Tiêu Cẩn Dư vang lên.
"Thủy Chi Hình, ý tôi là vợ của Thịt Vương, cô ấy có biết đầu nai này không?"
Giọng nói của thanh niên vang lên từ phía sau, mọi người đều quay lại nhìn Tiêu Cẩn Dư.
Từ Khải gật đầu: "Có lý. Tuy rằng đội trưởng và Thịt Vương luôn không có qua lại, tình cảm vợ chồng cũng không phải tốt lắm." Nói đến đây, hắn dừng lại. Vị người dùng cấp 4 tuổi trẻ tài cao này đột nhiên không biết phải mô tả đời sống tình cảm cá nhân của đội trưởng mình như thế nào. Hắn không bao giờ quên dù chỉ một giây hình ảnh người phụ nữ điên cuồng một đấm đánh dập Trương Hải Tượng.
Không còn nghĩ đến những chuyện lộn xộn gì đó nữa, Từ Khải nói: "Tóm lại, tôi sẽ gửi đầu nai này cho đội trưởng xem. Đội trưởng là người dùng cấp 5, nếu cô ấy đã từng nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhớ rõ."
Năm phút sau, Từ Khải nhận được hồi âm từ thành phố Hải Đô.
Từ Khải còn chưa kịp nói gì, vẻ mặt thất vọng của hắn đã khiến mọi người hiểu được nội dung câu trả lời.
Có vẻ như chúng ta chỉ có thể chờ Ủy ban Người dùng tìm ra nguồn gốc của đầu huyết nai này.
Đột nhiên, Tiêu Cẩn Dư nhìn về phía Từ Khải hỏi: "Đội trưởng Từ, anh vừa nói Thịt Vương không nhận ra nữ tu, nhưng nữ tu chắc chắn đã nhận ra anh ta."
Từ Khải sửng sốt một lát, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, nếu không thì trước khi chết Thịt Vương không có khả năng không đi tìm cô ta. Chính là vì cảm thấy nữ tu chỉ là một người dùng ngẫu nhiên gặp được, không liên quan gì đến mình, cho nên mới không quy kết sự bất thường của mình cho cô ta."
Ngay khi lời nói vừa dứt, người dùng cấp 5 duy nhất có mặt ở đó nheo mắt lại.
Vương Thao là người dùng mạnh nhất ở thành phố Hải Đô, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Ánh mắt ổn trọng kiên định liên tục đảo qua đảo lại giữa Tiêu Cẩn Dư và Từ Khải. Hắn đang suy nghĩ.
Hắn không giỏi suy nghĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là người dùng cấp 5 không thể suy nghĩ.
Vài giây trôi qua.
Vương Thao đột nhiên nói: "Thịt Vương không biết nữ tu, nhưng nữ tu lại biết hắn. Vậy nữ tu kia nhận thức... là bản thân Thịt Vương sao?"
Tiêu Cẩn Dư nhìn Vương Thao, bất động thanh sắc gợi lên khóe môi.
Giây tiếp theo, Vương Thao lạnh lùng nói: "Người mà nữ tu nhận ra là Vệ Vinh, không phải là Thịt Vương!"
Vừa dứt lời, Từ Khải liền mở to mắt, sau đó nhanh chóng phân tích: "Trương Hải Tượng sở dĩ dám giết Thịt Vương, là bởi vì hắn cho rằng Thịt Vương chỉ là một người dùng bình thường, cho dù có chết, cũng không có người thân bạn bè nào sẽ báo mất tích. Hắn không có liên hệ Thịt Vương với Vệ Vinh, tổng giám đốc của Tập đoàn Hải Vinh. Trong giới người dùng của thành phố Hải Đô, Thịt Vương rất nổi tiếng, nhưng không ai biết Thịt Vương chính là Vệ Vinh.
"Giống như không ai nghĩ đến việc sẽ giết một người dùng mà họ tình cờ gặp, còn không có thâm cừu đại hận gì. Nhưng nữ tu này muốn giết Thịt Vương, bởi vì cô ta nhận ra Vệ Vinh chứ không phải 'Thịt Vương'. Và cô ta nghĩ rằng... Thịt Vương nhận ra cô ta!"
Từ Khải ngẩng đầu nhìn Vương Thao.
Hai vị đội trưởng nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ đối phương.
Vương Thao: "Nữ tu biết Vệ Vinh, cho rằng Vệ Vinh sẽ nhận ra mình, bởi vì cô ta nghĩ Vệ Vinh sẽ nhận ra sợi dây chuyền trên cổ mình."
Từ Khải: "Thịt Vương có thể không nhận ra chiếc vòng cổ này, nhưng cô ta biết Vệ Vinh nhất định sẽ nhận ra nó."
"Tại sao?"
Từ Khải cầm điện thoại lên nhanh chóng gọi đi. Hắn lạnh lùng ra lệnh: "Lập tức kiểm tra tất cả những thứ mà Thịt Vương đã từng mua công khai. Không chỉ là vật ô nhiễm, tất cả những thứ mà hắn mua dưới danh nghĩa 'Vệ Vinh', tất cả tra lại một lần!"
Không ngừng suy nghĩ.
Tiêu Cẩn Dư từ từ nới lỏng hai bàn tay nắm chặt trong túi quần.
…
Mỗi người đều đẩy nhanh tốc độ, toàn lực điều tra hết thảy manh mối về sự kiện chặt đầu.
Dường như bình minh đang tới gần, đường chân trời giống như bố thí ban phát một ánh rạng đông của hy vọng. Sự thật đằng sau sự kiện chặt đầu sắp được đưa ra ánh sáng. Tội ác này có thể đã được lên kế hoạch từ một tháng trước, còn tàn nhẫn giết hại một cô gái vô tội, sắp bị ngăn chặn.
Lối vào tàu điện ngầm ga Trường Kiệt.
Một cô gái cao ráo, tóc ngắn gọn gàng đứng tại lối ra tấp nập người qua lại. Tề Tư Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn thấy đồng đội của mình.
Rạng sáng hôm đó, sau khi Sở Văn Đình trước mặt mọi người tự tay nhấc đầu mình xuống, Vương Thao đã lập tức nâng cấp sự kiện "ngắt đầu” thành một vụ phạm tội ác tính quy mô toàn thành phố.
Đây không còn là nhiệm vụ cấp D do Tề Tư Mẫn và Lý Tiểu Đồng phụ trách nữa.
Vương Thao chỉ giữ lại Tiêu Cẩn Dư.
Tuy nhiên, Lý Tiểu Đồng cũng không có hủy vé tàu. Mới sáng sớm nhóc đã bắt chuyến tàu điện ngầm từ quê nhà ở thành phố Hải Đô, nôn nóng vội vã trở về thành phố Trung Đô.
Lý Tiểu Đồng qua điện thoại với Tề Tư Mẫn đã biết được vụ thảm kịch xảy ra tại Bệnh viện thành phố Trung Đô mười hai giờ trước. Cậu nhóc chưa bao giờ nghĩ tới người vợ trẻ tuổi, mẹ kế mà mình gặp hôm trước sẽ tự tay nhấc đầu mình xuống, hơn nữa đã không còn hô hấp.
Lý Tiểu Đồng thở hổn hển chạy đến cửa tàu điện ngầm: "Chị Mẫn, em đến rồi. Đội trưởng Vương không cho chúng ta quản, nhưng nhiệm vụ này là chúng ta tiếp, chúng ta không thể bỏ mặc kệ."
Tề Tư Mẫn: "Em cũng có thể đi từng nhà như các nhân viên khác của Ủy ban Người dùng để xem có nạn nhân nào khác không."
Lý Tiểu Đồng ấn vành mũ xuống: "Không, em tin chị, chị Mẫn, tại sao chị lại gọi em đến đây? Ga Trường Kiệt... Đây là nơi chúng ta lần đầu tiên gặp Tiêu Cẩn Dư, cũng là nơi xảy ra cơn bão logic ở Bạch Viện Tử?"
Cô gái tóc ngắn mỉm cười: "Tiểu Đồng, xem ra chị gái em vẫn chưa nói với em, lần này họ đã tìm ra được một nghi phạm giết người."
"Ai!" Cậu nhóc đội mũ lưỡi trai mở to mắt vì kinh hãi.
"Giáo Hoàng Miện Quan."
Lý Tiểu Đồng sững sờ.
"Chị Mẫn, Giáo Hoàng Miện Quan đã chết từ lâu rồi. Chính chị và em đã đi thu thập yếu tố logic. Chị quên rồi sao?"
"Vậy em có còn nhớ khi chúng ta thu thập các yếu tố logic của Giáo Hoàng Miện Quan, chị đã viết một báo cáo nêu rõ rằng các yếu tố logic thu thập được thấp hơn nhiều so với những yếu tố logic của người dùng cấp 3 bình thường không? Phải, lúc ấy Viện Nghiên cứu Logic đã trả lời chúng ta rằng việc thất thoát yếu tố logic này là bình thường. Trên thực tế, chúng ta tiếp nhận nhiều nhiệm vụ 'nhặt xác' như vậy, gần như mỗi lần nhặt xác đều có hao tổn yếu tố logic, nhưng không có nhiệm vụ nào thất thoát nhiều như 'Giáo Hoàng Miện Quan'."
Lý Tiểu Đồng có chút mờ mịt: "Vậy chị Mẫn, chuyện này có liên quan gì đến Bạch Viện Tử?" Nhóc không hiểu tại sao Tề Tư Mẫn lại nói như vậy, cũng không hiểu tại sao mình
lại đến đây.
Tề Tư Mẫn không trả lời. Cô quay đầu nhìn về phía lối vào tàu điện ngầm tối đen như mực.
Gió thổi qua hành lang lạnh buốt thấu xương, bầu trời u ám đè nặng lên lòng người, khiến người ta khó thở.
"Trong nhiều năm qua, chỉ có hai nhiệm vụ 'nhặt xác' khiến chị phải viết báo cáo cụ thể về việc thất thoát các nhân tố logic như vậy. Là 'Giáo Hoàng Miện Quan' và 'Bạch Viện Tử'."
Lý Tiểu Đồng đột nhiên hiểu ra: "Chẳng lẽ chị cảm thấy giữa hai người này có liên quan gì đó?"
Tề Tư Mẫn cười: "Chị chỉ là tin vào trực giác của phụ nữ."
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của cô gái, Lý Tiểu Đồng cũng cười: "Được."
Sự tín nhiệm giữa đồng bạn là không cần lý do.
Khoảnh khắc tiếp theo, giống như chín ngày trước, cô gái tóc ngắn và cậu nhóc đội mũ lưỡi trai cúi đầu cùng nhau bước vào ga tàu điện ngầm Trường Kiệt.
Chỉ có điều lần này họ không còn là xử lý một cơn bão logic đang bùng nổ nữa, mà là đi tìm kiếm hết thảy điều bất thường ẩn sâu bên dưới bề mặt hợp lý kia.
Những đám mây đen bao phủ thành phố yên bình và tĩnh lặng.
Có nhân viên gõ cửa đăng ký, lại có người đi làm mang ô ra ngoài.
Có người dùng sốt ruột tìm kiếm manh mối ẩn giấu trong ga tàu điện ngầm – thứ có lẽ vốn không tồn tại, cũng có đội viên từ hàng trăm bản đăng ký vật ô nhiễm của Thịt Vương tìm ra một chiếc quạt cổ tuyệt đẹp hoa mỹ.
“Tìm thấy rồi, là vật ô nhiễm số 198, quạt của Howard!” – Từ Khải vui mừng nói.
Triệu Ngận vội vàng hỏi: “Chiếc quạt đó bây giờ đang ở đâu?”
Từ Khải: “Thịt Vương đã dùng nó làm phần thưởng nhiệm vụ, trao cho người đã hoàn thành nhiệm vụ cấp B cuối cùng trước khi chết.”
Triệu Hận: “……”
Các nhiệm vụ trên App Trường Não luôn được bảo mật và chỉ mở cho người đăng và người hoàn thành nhiệm vụ. Ngay cả khi người dùng hoàn thành nhiệm vụ không chủ động liên hệ với Thịt Vương và cho anh ta biết số logic của mình, Thịt Vương cũng sẽ không biết ai đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tiêu Cẩn Dư ở một bên vẫn im lặng.
May mắn thay, Từ Khải không cố gắng truy tìm người dùng nào đã hoàn thành nhiệm vụ của Thịt Vương. Suy cho cùng, phần thưởng do Thịt Vương trao tặng là ngẫu nhiên, và gần như không thể có chuyện nữ tu đó lấy mất chiếc quạt của Howard. Kể cả cô ta có lấy nó thì cũng không sao cả. Hiệu quả thần kỳ của chiếc quạt này thập phần râu ria và chỉ có thể dùng để tấn công lén lút.
Điều thực sự quan trọng là biểu tượng gia tộc Howard trên mặt dây chuyền tua rua của chiếc quạt.
"Biểu tượng gia tộc Howard, hoa văn trên thánh giá của nữ tu là đầu huyết nai này, và Thịt Vương cũng đã nhìn thấy nó trên dây tua quạt. Cho nên cô ta cho rằng Thịt Vương nhất định nhận ra mình, vì vậy thông qua phương thức nào đó khiến Thịt Vương tiến vào chuỗi logic chặt đầu. Cô ta muốn giết Thịt Vương."
Nhìn vào chiếc quạt trong ảnh, Từ Khải vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng mà Thịt Vương còn chưa kịp chết dưới chuỗi logic chặt đầu của cô ta, đã bị Mỹ Nữ Khăn Thơm của treo cổ rồi. Nhưng vẫn còn một nghi vấn...
"Gia tộc Howard hoạt động ở thành phố Hải Đô vào thế kỷ trước. Nhà thờ Công giáo nơi nữ tu này làm việc nằm ở thành phố Hải Đô, và Thịt Vương cũng là người sử dụng thành phố Hải Đô...
"Vậy tại sao cô ta lại đến giết người ở Thành phố Trung Đô?"
Từ Khải vô thức nhìn Tiêu Cẩn Dư, nhưng thanh niên cũng rũ mắt trầm tư, không thể cho hắn câu trả lời.
Đúng lúc mọi người hết đường xoay sở thì có tiếng điện thoại gọi đến, Triệu Ngận lấy điện thoại di động ra. Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, hắn ngạc nhiên nghe máy: "Tề Tư Mẫn?"
Giọng nói gấp gáp của một cô gái vang lên trong điện thoại: "Triệu Hận, đội trưởng Vương có ở đây không?"
"Ở ở, tôi giúp cô tìm đội trưởng. Có chuyện gì sao? “
Triệu Hận vừa nói vừa đưa điện thoại cho Vương Thao.
Vương Thao cầm điện thoại lên, nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"
"Đội trưởng Vương."
Ở lối vào tàu điện ngầm của ga Trường Kiệt, cô gái tóc ngắn đứng trong gió, một tay cầm điện thoại, thần sắc ngưng trọng.
"Tôi cho rằng, Bạch Viện Tử tự sát có lẽ không phải là ngẫu nhiên, còn Giáo Hoàng Miện Quan tự sát cũng chưa chắc hợp lý... Trước tiên đừng phản bác tôi, hãy nghe tôi nói đã. Tôi là người dùng cấp 2 bình thường. Tôi và Tiểu Đồng trước giờ chỉ nhận những nhiệm vụ đơn giản nhất, không nguy hiểm. Nhưng cũng vì thế mà chúng tôi nghiệm qua rất nhiều thi thể.
"Tự tử do chuỗi logic sụp đổ, riêng tại Hoa Hạ, mỗi năm đã có hơn 2.000 người dùng tử vong vì nguyên nhân này. Sau Giáo Hoàng Miện Quan, tôi và Tiểu Đồng đã đảm nhận không dưới mười nhiệm vụ 'nhặt xác' này, bao gồm cả Bạch Viện Tử.
"Nhưng như tôi đã viết trong báo cáo, trong tất cả các nhiệm vụ 'nhặt xác' mà tôi đã thực hiện trong nhiều năm qua, Giáo Hoàng Miện Quan và Bạch Viện Tử có mức thất thoát yếu tố logic cao nhất."
Trong phòng kiểm tra, đội trưởng Vương cũng không có một tia mất kiên nhẫn. Hắn lắng nghe cẩn thận những lời nói của người dùng cấp 2 trên điện thoại.
"Cho nên, cô phát hiện ra điều gì?"
Không có bị chất vấn, Tề Tư Mẫn tiếp tục nói: "Liệu tổn thất lớn bất thường này có thể thực sự được giải thích bằng hiện tượng bình thường không? Cho dù là Giáo Hoàng Miện Quan hay Bạch Viện Tử, họ đều không yêu cầu Ủy ban Người dùng giúp đỡ trước khi chết, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy chuỗi logic sụp đổ. Họ đều sụp đổ và tự tử đột ngột. Đội trưởng Vương, nếu họ không sụp đổ về mặt logic, mà là có người cố tình giết họ và giả vờ tự tử thì sao?"
Khả năng cách âm của điện thoại không tốt lắm, mọi người trong phòng kiểm tra đều nghe thấy những lời Tề Tư Mẫn nói.
Khi Tiêu Cẩn Dư nghe Tề Tư Mẫn nói rằng yếu tố logic của Bạch Viện Tử bị hao tổn bất thường, trong lòng khẽ căng thẳng. Cậu biết, bởi vì chính mình đã "đánh cắp" một phần yếu tố logic của Bạch Viện Tử.
Nhưng khi nghe Tề Tư Mẫn liên hệ Bạch Viện Tử với yếu tố logic của Giáo Hoàng Miện Quan hao hụt, Tiêu Cẩn Dư đột nhiên sửng sốt.
Trên điện thoại, Tề Tư Mẫn tiếp tục nói về suy đoán của mình: "Nếu như mất đi yếu tố logic không phải là do logic của bọn họ sụp đổ, tự sát, mà là trước khi chết, bọn họ đã cố gắng hết sức để tự cứu mình, nhưng bọn họ không thể chống cự lại hung thủ, chuỗi logic của chính bọn họ cũng bị hung thủ đánh tan theo một cách nào đó?
"Đội trưởng Vương, nếu như không phải là sự sụp đổ logic, mà là chuỗi logic bị đánh tan thì sao? Điều này có thể giải thích sự sụt giảm bất thường các yếu tố logic ở hai người. Tôi nghĩ điều này cũng có thể giải thích tại sao hai người họ không có dấu hiệu nào đột nhiên..."
Ngay lập tức, giọng nói của cô dừng lại đột ngột.
Trong phòng kiểm tra trống trải yên tĩnh, Vương Thao đang lắng nghe Tề Tư Mẫn phân tích, không ngừng suy nghĩ. Đột nhiên, không còn âm thanh nào nữa. Hắn đợi một lát rồi thấp giọng nói: "Tề Tư Mẫn."
Không có phản hồi.
Sắc mặt Vương Thao bỗng chốc tối sầm lại: "Tề Tư Mẫn?"
Như cũ không có ai trả lời.
Nơi lối vào ga tàu điện ngầm gió lạnh thấu xương, một cô gái trẻ tóc ngắn cầm điện thoại thất thần đứng đó. Môi cô hơi hé mở, hai tròng mắt gắt gao mở to, cùng với cậu nhóc đội mũ lưỡi trai bên cạnh nhìn thiếu niên đang đứng cách họ chỉ năm mét.
Sau đó, cô nhìn thấy người kia đột nhiên giơ tay lên và nhấc đầu của chính mình xuống.
Tề Tư Mẫn dại ra nhìn cảnh tượng này, đột nhiên quay đầu nhìn về phía con phố dài, nhìn về phía vô số người trên phố.
Trong phòng kiểm tra.
Vương Thao bối rối và ngạc nhiên gọi "Tề Tư Mẫn" một lần nữa.
Tiêu Cẩn Dư thần sắc kinh ngạc, không khỏi nhíu mày, đang muốn mở miệng.
Một bài hát nhẹ nhàng và êm dịu, phảng phất như một chiếc lông vũ lướt nhẹ vào trong lòng cậu.
Có ai đó đang hát.
Tiếng hát nhu hòa và êm dịu, như ánh sáng đầu mùa xuân dịu dàng ấm áp chiếu xuống dòng suối chậm rãi ở vùng ngoại ô, đại địa bắt đầu hồi sinh.
Âm thanh rất mỏng nhưng ngày càng rõ hơn.
Giây tiếp theo, Tiêu Cẩn Dư cả người chấn động.
Ngay thời khắc đó mọi người đồng thời chạy ra khỏi phòng kiểm tra. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi bệnh viện.
Thành phố Trung Đô.
Tuyết bắt đầu rơi một cách lặng lẽ không tiếng động.
Những bông tuyết khẽ đung đưa trong không khí rét lạnh và nhẹ nhàng rơi xuống một cô gái đang hát trên đường phố.
Trên con phố dài, những khuôn mặt trẻ trung và non nớt xếp thành hai hàng cùng nhau bước về một hướng phía trước.
Họ cùng nhau hát một bài hát.
Tiếng ca thánh khiết bi thương chậm rãi quanh quẩn trên phố, mọi người vừa hát vừa bước đi một cách thành kính.
Cô gái đi phía trước giơ tay lên, nhẹ nhàng cử động, ngắt đầu của chính mình xuống rồi ngã xuống.
Sau đó là một thiếu niên.
Một người trẻ tuổi chỉ khoảng hai mươi đổ lại
Một học sinh vẫn đang cầm cặp sách...
Lối vào bệnh viện.
Tất cả người dùng dường như đã bị nhấn nút tạm dừng, cơ thể không thể cử động, mắt mở to, theo dõi quá trình hy sinh giống như hiến tế này.
Đột nhiên, Tiêu Cẩn Dư quay đầu lại.
Đằng sau cậu.
Cảnh sát trẻ đầu húi cua vẫn còn mặc đồng phục. Hắn ngơ ngác bước ra khỏi cổng bệnh viện, đi ngang qua Tiêu Cẩn Dư.
Tiêu Cẩn Dư đưa tay ra nắm lấy hắn. Nhưng Ngô Nguyện vẫn không dừng lại.
Hắn gia nhập vào đám đông.
Người phía trước ngắt đầu ngã xuống, người tiếp theo giẫm lên thi thể hắn, tiếp tục tiến về phía trước. Một bên hát một bên đặt tay lên cổ mình.
Máu tươi ào ạt chảy xuống từ chiếc cổ bị đứt. Trong sự im lặng chết chóc, âm thanh duy nhất phát ra là tiếng những người trẻ tuổi đang đồng thanh hát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com