Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 16 + 17 + 18

Chương 16:

Nguyễn Điềm đứng ở quầy bán quần áo lót cho nam, không đi vào, đỏ mặt nhỏ giọng nói, " Không cần mua, nhà tôi còn vài cái mới, phải một màu, có hình vẽ..."

" Hình vẽ?" Triệu Đông Sanh cười, " Mèo máy hay bọt biển?"

Nguyễn Điềm giẫm y một cước, " không phải mấy hình hoạt họa!"

Triệu Đông Sanh cười nhạo hắn, " Không quản là hình gì, khẳng định đồ em mua đều xấu."

Nguyễn Điềm trừng y, " Tôi mặc chứ không phải anh mặc, quản nhiều như vậy."

Triệu Đông Sanh bóp mông Nguyễn Điềm một cái, " Em mặc nhưng tôi cởi, tôi tất nhiên có tư cách quản."

Nguyễn Điềm hít một hơi thật sâu, mỉm cười, " Anh cao hứng là được rồi."

Sau đó Triệu Đông Sanh cao hứng đi vào chọn.

Từ quầy quần áo lót cho nam đi ra, đến quầy nam trang mua quần áo và giày, mua xong liền đem Nguyễn Điềm về nhà.

Đây đã là biệt thự thứ ba của Triệu Đông Sanh, Nguyễn Điềm nghi hoặc.

Triệu Đông Sanh thả chó, quay đầu thấy Nguyễn Điềm đang ngẩn người ở huyền quan, đá đá Ngu Ngốc, " Đi, tiếp khách."

Ngu Ngốc sung sướng chạy lại, quay vòng quanh chân Nguyễn Điềm, đắc ý vung vẩy đuôi, trong miệng sủa vang.

Nguyễn Điềm mở to mắt nhìn nó, môi run run, "..... Đậu Phộng?"

Ngu Ngốc nhảy đến hăng say, " Uông uông uông!"

Nguyễn Điềm ngồi xuống, sờ đầu nó.

Sờ cả nửa ngày không thấy hắn đứng dậy, Triệu Đông Sanh đi tới đá hắn, " Sờ nữa Ngu Ngốc sẽ hói đầu."

Nguyễn Điềm nâng mắt, nhìn Triệu Đông Sanh, " Anh gọi nó là gì?"

Triệu Đông Sanh nhìn hắn, " Ngu Ngốc."

Nguyễn Điềm đứng lên, " Nào có ai đặt tên như vậy, không êm tai."

Triệu Đông Sanh quay người đi vài bước, ngồi xuống ghế sofa, " Chó của tôi, tên do tôi quyết định."

Nguyễn Điềm ngồi xuống cạnh y hỏi, " Chó này anh mua ở đâu?"

" Kiếm."

" Kiếm ở đâu?"

" Công viên."

" Công viên nào?"

Triệu Đônh Sanh thiếu kiên nhẫn, " Em hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Nguyễn Điềm tốt tính nói, " Tôi trước đây ở đường phụ cận gần công viên nhặt được một con chó hoang, tôi gọi nó là Đậu Phộng, khi đó trong nhà không cho nuôi sủng vật, nên mỗi ngày tôi đều mang theo đồ ăn đến công viên tìm nó.... Sau nhà tôi xảy ra chút chuyện, một thời gian dài không có qua, thời điểm tôi quay lại, đã không tìm được nó."

Triệu Đông Sanh hút thuốc, trầm mặc một hồi, " Em đừng nói con chó này là con mà em nuôi một đoạn thời gian kia."

" Chính là nó, tôi sẽ không nhận sai, anh vừa nãy cũng nhìn thấy, nó còn nhớ tôi." Nguyễn Điềm dừng một chút, nói tiếp, " Nó gọi là Đậu Phộng, không phải Ngu Ngốc."

" Còn nói tôi lấy tên không êm tai, Đậu Phộng thì dễ nghe? Dứt khoát gọi là khoai tây luôn đi!"

" Khoai tây cũng tốt hơn ngu ngốc."

Triệu Đông Sanh nhả khói, " Không quản trước đây nó bị bao nhiêu người nuôi qua, hiện tại tôi là chủ nhân của nó, ai cũng đừng nghĩ mang nó đi!"

Ngu Ngốc chạy tới ôm cảng chân của nhân nịnh hót, mặt Triệu Đông Sanh ghét bỏ đá văng nó, Ngu Ngốc cũng không xoắn xuýt, quay đi tìm chủ nhân cũ, lại bị tân chủ nhân đạp một cước, mắng, " Bạch nhãn lang không có lương tâm!"

Nguyễn Điềm ôm Ngu Ngốc lên chân, nghịch nghịch lỗ tai nó. Ngu Ngốc là một giống chó Samoyed, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có lỗ tai là màu hơi nhạt nhạt, mắt to xoay tròn, là một con mỹ cẩu.

Lại có cái tên xấu chết.

Nguyễn Điềm thật sự không thể gọi ra tên kia của nó, đành thương lượng với Triệu Đông Sanh, " Xem tôi cũng từng là chủ nhân của nó, đổi tên khác, có được hay không?"

Triệu Đông Sanh rất từ bi, " Được, vậy gọi Tiểu Điềm Điềm đi."

Nguyễn Diêmd im lặng vài giây, gật gật đầu, " Tiểu Điềm Điềm vậy."

Mặc dù có hơi nhị nhưng vẫn hơn so với cái tên ngu ngốc.

Đến thời gian tản bộ, tiểu Điềm Điềm tự mừng ngậm dây thừng ra, Triệu Đông Sanh tròng lên cho nó, hỏi Nguyễn Điềm, " Em ở nhà nghỉ ngơi hay đi cùng?"

Nguyễn Điềm đứng lên, " Đi cùng đi." Ra cửa lại hỏi, " Buổi tối tôi không phải đi làm sao? Tôi chưa xin nghỉ."

" Em thích hợp để đi làm sao? Không cho đi! Ngày mai cũng không cho đi, ở nhà bồi tiểu Điềm Điềm!"

Có thể chơi với tiểu Điềm Điềm hắn tất nhiên rất cao hứng, hắn cao hứng thì khẳng định sẽ có người mất hứng, " Vậy em trai anh bên kia thì phải làm sao?"

" Em không cần quan tâm chuyện này, coi trọng tiểu Điềm Điềm là được, thiếu một cọng lông tìm em tính sổ."

" Ồ."

Không nghĩ tới có thể gặp được Đậu Phộng, càng không nghĩ tới chủ nhân của nó là Triệu Đông Sanh.

Có thể cùng Triệu Đông Sanh lên giường, chuyện này hắn nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, nhưng bây giờ....

Còn cái gì không thể đâu?

Thấy Nguyễn Điềm dừng bước, Triệu Đông Sanh nhíu nhíu mày, "Có phải là không thoải mái hay không?"

Nguyễn Điềm sửng sốt, nghĩ đến y nói không thoải mái là chỉ cái gì, mặt có chút nóng, lắc lắc đầu, " Không phải."

" Vậy sao em đi chậm như vậy, cũng không nói gì." Trong mắt Triệu Đông Sanh đầy bất mãn không che dấu, " Như người câm."

Nguyễn Điềm rũ mắt, " Tôi đang suy nghĩ một chuyện."

Triệu Đông Sanh hỏi, " Chuyện gì?"

Nguyễn Điềm ngẩng đầu lên, " Buổi tối ngày hôm ấy anh đi đón tôi, nhặt được động phộng trong công viên phải không?"

Triệu Đông Sanh gật gật đầu, " Đúng, làm sao vậy?"

" Trước đó anh gặp nó rồi sao? Hoặc là.... chụp ảnh nó?

" Tôi bệnh thần kinh a, nhàn rỗi không có việc gì làm đi chụp ảnh chó hoang!" Triệu Đông Sanh quay đầu nhanh chân đi trước, " Về nhà!"

Về nhà....

Nguyễn Điềm đứng tại chỗ một hồi, chạy chậm đuổi theo.

Tâm tình tốt đẹp không kéo dài bao lâu, vừa đến đầu phố, Nguyễn Điềm đứng lại, lần này còn kéo cánh tay Triệu Đông Sanh, " Chúng ta đi đường kia."

" Kia không phải là vòng thêm một vòng nữa sao, em đi được à?"

" Có thể! Đi mau!"

Triệu Đông Sanh quay người đi hai bước, bị âm thanh căng thẳng của Nguyễn Điềm làm nghi hoặc, dừng lại, " Có chuyện gì xảy ra?"

" Không có chuyện gì." Nguyễn Điềm cúi đầu đẩy y, " Đi nhanh đi."

Triệu Đông Sanh thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trán toát mồ hôi, vô cùng gấp gáp, dừng như phía đằng sau đang có thú hoang đuổi theo. Triệu Đông Sanh mâu sắc trầm xuống, gỡ tay Nguyễn Điềm ra, xoay người.

" Nha, tao nói sao nhìn bóng lưng này quen mắt như vậy chứ, đây không phải là em trai tao sao?"

****

Một nhóm bốn người, dẫn đầu là một nam nhân trẻ tuổi, mắt xếch, nụ cười hung hăng, một dáng muốn ăn đòn.

Triệu Đông Sanh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Điềm, " Ai đây?"

Nguyễn Điềm đứng sát ý, cúi đầu nhỏ giọng nói, " Không quen."

Triệu Đông Sanh ồ một tiếng, " Vậy về nhà thôi."

Một tay ôm lấy Nguyễn Điềm một tay nắm lấy tiểu Điềm Điềm, vừa đi hai bước đã bị chặn lại, một thanh niên đầu nhuộm đỏ mũi đinh, mặt biểu tình 'lão tử không dễ chọc', " Ha, phiền anh tránh ra một chút, chúng tôi cùng Nham ca có lời muốn nói với tiểu huynh đệ kia một chút."

Triệu Đông Sanh liếc gã, " Không quen, có gì mà nói."

" Không quen?" Mũi đinh liếc nhìn đồng bọn một cái, cười ha hả, " Hắn nói không quen biết anh cũng tin? Anh có biết hay không...."

" Không biết." Triệu Đông Sanh đấm gã, mặt không kiên nhẫn, " Chó ngoan không cản đường, lão tử đang vội đi ăn khuya, cút ngay."

Mũi đinh giận dữ, " Tao làm mày..."

Triệu Đông Sanh lại đập cho gã một quyền nữa, mũi đinh che mũi hét thảm, máu tươi từ trong khe chảy ra, thoáng chốc đã nhiềm hết mu bàn tay gã, thoạt nhìn bị thương rất nặng.

Nguyễn Điềm bị dọa nắm chặt tay Triệu Đông Sanh, Triệu Đông Sanh nhét chó vào trong ngực hắn, nghiêng người bắt lấy nắm đấm tên đằng sau, bước nhanh lên trước, thụi cho một đầu gối, người kia há mồm oa một tiếng, kêu to. Triệu Đông Sanh đá văng gã, một cùi chỏ cho người thứ ba.

Nguyễn Điềm ôm tiểu Điềm Điềm đứng ở một bên, mắt phát sáng, mặt nóng, cũng không biết là vì quá sợ hay kích động.

Triệu Đông Sanh đá văng người dưới chân, hướng về phía tên đầu sỏ sắc mặt tái nhợt cười lạnh.

Nguyễn Nham nhìn về phía Nguyễn Điềm, mạnh mẽ mài răng, giận dữ, " Mày được đấy, bản lĩnh rồi."

Nguyễn Điềm mím chặt môi, không nhàn Nguyễn Nham.

Hắn dùng sức ôm, tiểu Điềm Điềm giãy dụa kêu, Nguyễn Điềm đặt nó xuống đất, bước tới kéo Triệu Đông Sanh, " Chúng ta đi thôi."

" Này!"

Nguyễn Nham gọi Triệu Đông Sanh lại, lấy điện thoại ra, vẫy vẫy hai lần, " Bên trong điện thoại này của tôi có một ít ảnh-" thấy Nguyễn Điềm nhìn sang hướng gã, sợ đến mặt trắng bệch, Nguyễn Nham cười đắc ý, " Rất hay nha, có muốn xem hay không?"

Triệu Đông Sanh bỏ tay Nguyễn Điềm ra, nhanh chân đến trước mặt Nguyễn Nham.

Nguyễn Điềm đứng tại chỗ cũ, cả người lạnh run.

Nguyễn Nham mở di động, lại mở tiếp album đưa cho Triệu Đông Sanh, Triệu Đông Sanh nhận lấy, không thèm liếc mắt trực tiếp ném xuống đất, sắc mặt Nguyễn Nham biến đổi, không kịp phản ứng đã bị Triệu Đông Sanh đạp lăn trên đất.

Triệu Đông Sanh quay đầu nhìn Nguyễn Điềm, cả người đầy lệ khí, " Hỏi em lần nữa, có quen biết tên này không?"

Nguyễn Điềm trừng mắt lắc đầu.

Lắc đầu, nói rõ Nguyễn Điềm không muốn nhận thức người này.

Triệu Đông Sanh một cước đạp bay Nguyễn Nham ra ngoài, chờ người rầm một tiếng đập vào cột đèn bên đường thụ thương nặng nề rơi xuống mặt đất, thân thể cuộn tròn phun ra một búng máu, lúc này mới chậm rãi cất bước tiến lên, cầm lấy tóc kéo về, nhấn đầu đập trên điện thoại, mãi đến khi cái trán xuata huyết, màn hình vỡ vụn mới ngừng tay, đứng dậy đá văng người, xì một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, " Rất hay? Không phải bây giờ càng hay sao? Hay quá đi."

Quay người khom lưng huýt sáo một cái, tiểu Điềm Điềm thả người nhảy vào lồng ngực y. Triệu Đông Sanh một tay ôm chó, một tay dắt Nguyễn Điềm, bước nhanh về hướng biệt thự, miệng hùng hùng hổ hổ, " Mẹ, bệnh thần kinh sao nhiều như vậy, dắt chó đi dạo cũng không an toàn, từ giờ không cho ra khỏi nhà nữa!" Thấy Nguyễn Điềm bước lộn xộn, Triệu Đông Sanh không nhịn được nói, " Đi nhanh lên! Tôi đói, mau vêd nhà làm đồ ăn khuya."

" Đừng, đừng ăn khuya..." Nguyễn Điềm đỏ mặt ôm lấy cánh tay Triệu Đông Sanh, thẳng lưng hướng đùi y cọ cọ, nhỏ giọng, " Anh ăn em đi."

Nhận ra đồ vật ngạnh ngạnh cọ lên đùi, Triệu Đông Sanh khiếp sợ, " Con mẹ nó em..... Đây là đang trên đường!"

Nguyễn Điềm xấu hổ, mắt đều đỏ, " Không cần để ý, anh trước tiên sờ em một chút."

Mẹ, cứ cọ như thế y cũng cứng rồi.

Triệu Đông Sanh nhanh chóng sờ hắn.

Mới vừa động hai lần Nguyễn Điềm đã bắn.

Triệu Đông Sanh không biết nói gì cho phải, cau mày xoa tay trên quần Nguyễn Điềm nột chút, " Bộ dạng tôi đánh người suất cơ nào mà khiến em kích động thế."

Nguyễn Điềm mềm oặt dựa trên người y, thở hổn hển, " Cực kì soái, em cảm thấy như vậy cũng không đủ...."

Triệu Đông Sang không nói hai lời, đem tiểu Điềm Điềm nhét vào ngực Nguyễn Điềm, ôm người lên, sải chân nhanh bước về phía trước.

Đến nhà, không kịp đem người vào phòng ngủ, trực tiếp áp người lên cánh cửa, xé quần đẩy chân, tính khí đã cứng ngắt nhưng miệng huyệt kia vẫn có chút sưng tấy, ma sát hai lần liềm đâm thẳng vào trong.

Nguyễn Điềm kêu thành tiếng, nửa là đau nửa là thỏa mãn.

Triệu Đông Sanh rút ra, đợi một chút lại thúc sâu đến gốc, thở một cái, " Như vậy đã đủ hay chưa?"

Nguyễn Điềm lắc lắc đầu, " Chưa đủ, như vậy.... em không nhìn thấy anh."

Triệu Đông Sanh rút ra, xoay hắn lại, nhấc chân lên, từ chính diện đâm vào, mạnh mẽ động hai lần, " Tiểu yêu tinh, lần này đủ rồi chứ."

Chương 17

Nguyễn Điềm rên rỉ không nói đủ hay không đủ, nhưng cũng làm cho Triệu Đông Sanh muốn hỏng.

Đã như vậy, kia liền thoải mái mà thao.

Nguyễn Điềm uốn éo người mềm nhũn, lúc Triệu Đông Sanh còn chôn trong cơ thể thì tự làm mình thư sướng một hồi. Tiếp theo bắn tinh trước mặt y, mặt sau cũng bóp lại, Triệu Đông Sanh bị bóp đến căng cứng, vỗ một cái trên mông hắn, đột nhiên đẩy đến nơi sâu nhất, bất động.

Chân trái Nguyễn Điềm treo trên khuỷu tay Triệu Đông Sanh, vịn bả vai y, chân phải kiễng lên, điếc không sợ súng, tiến lên tai y, dinh dính nhớp nhớp mà nói, " Đừng dừng a, còn muốn."

Triệu Đông Sanh kích động muốn bắn tinh, nặng nề phun ra một hơi, liền động, " Đừng thúc anh, sau không cho khóc lóc xin tha."

Nguyễn Điềm cắn môi rên rỉ, hai gò má ửng hồng, đôi mắt ướt át, dáng dấp xuân tình phơi phới, " Anh không thích nhìn em khóc sao?"

Ngón tay Triệu Đông Sanh vuốt nhẹ môi hắn, đôi mắt càng thêm trầm, " Em cảm thấy thế nào?"

Sau đấy Nguyễn Điềm bị ôm đi đặt trên ghế sofa, mới ngồi xuống lại bị Triệu Đông Sanh ấn nằm. Triệu Đông Sanh cởi áo hắn ra, cúi người, từ trán Nguyễn Điềm một đường hôn xuống ngực, cuối cùng đem hai hạt đo đỏ ngậm vào trong miệng, hai má Nguyễn Điềm đỏ chót, cau mày trầm thấp rên rỉ, hai chân cọ cọ eo Triệu Đông Sanh, xấu hổ liền phóng đãng.

Triệu Đông Sanh liếm liếm, rồi ngẩng đầu tại xương quai xanh của Nguyễn Điềm cắn một cái, đem đùi phải của hắn đặt lên lưng tựa ghế sofa, điều chỉnh tốt tư thế, thẳng lưng tiến vào.

Nguyễn Điềm ngắn ngủi kêu một tiếng, chộp lấy cánh tay Triệu Đông Sanh nắm chặt.

Triệu Đông Sanh biết hắn không dễ chịu, bảo bối của mình như thế nào y rõ ràng nhất. Y không lập tức động mà xoa xoa hai cái đùi lớn đang căng thẳng, ôn nhu dụ hống, " Ngoan, thả lỏng một chút."

Nguyễn Điềm rất nghe lời, thả lỏng ra, làm cho Triệu Đông Sanh không trở ngại chút nào tiến vào nơi sâu nhất. Triệu Đông Sanh xuyên xỏ mấy lần, chỉ cảm thấy nơi đó khẩn trương ấm nóng, vừa ươn ướt vừa trơn trượt, mùi vị đó, tuyệt không thể tả. Triệu Đông Sanh đem mặt chôn ở cổ Nguyễn Điềm, thoải mái than thở lên tiếng, " Ân, anh rất thích."

Cả người Nguyễn Điềm bị y nhồi đầy, ngực cũng hơi nóng lên, " Thích gì?"

" Vừa rồi không phải hỏi anh thích hay không thích nhìn em khóc sao?" Triệu Đông Sanh thẳng eo lên, hung ác đưa đẩy, " Anh rất thích."

" A... ạch, ân... A, a a......!"

Nguyễn Điềm bị thao đến kêu ân a, không có cơ hội nói cái gì.

Vừa bắt đầu thì nhỏ giọng rên, tiếp đó lớn tiếng rên hơn, sau thực sự không chịu đựng được, nha nha khóc lên.

Triệu Đông Sanh đang chờ đây, Nguyễn Điềm khóc càng lớn y thao càng tàn nhẫn.

Chính là muốn nhìn hắn khóc.

Nguyễn Điềm khóc khàn cổ họng, bắt đầu cào Triệu Đông Sanh. Triệu Đông Sanh săn sóc, sợ hắn cào không thoải mái, cởi quần áo, nắm lấy tay hắn đặt sau lưng, " Như vậy cào tiện tay hơn chứ?"

Nguyễn Điềm sờ tới chỗ vết thương mới bôi thuốc, không dám cào nữa, đổi tay, mò ngực Triệu Đông Sanh, liếm liếm môi, " Em đói..."

Triệu Đông Sanh cười cười, hạ eo thúc không ngừng, ghé vào tai hắn nói lời thô tục, " Một cái côn thịt to như vậy còn chưa uy em ăn no?"

Mặt Nguyễn Điềm đỏ bừng, thật muốn làm như không quen biết người này, "Anh... không biết xấu hổ!"

" Em muốn mặt mũi, muốn thì vừa rồi sẽ không kêu chưa đủ với anh đâu."

Nguyễn Điềm hết cách rồi, nhanh chóng lấy tay che miệng y.

Triệu Đông Sanh đâu lạ gì hắn, lúc thẹn thùng thì thẹn thùng, lúc dâm đãng thì dâm đãng. Ôm người hôn hôn một lát, sau đó sảng khoái kết thúc hồi thứ nhất.

Nếu không phải Nguyễn Điềm đói bụng thì chiến thêm một giờ nữa Triệu Đông Sanh cũng không cảm thấy áp lực.

Chính là dũng mãnh như thế đó!

Triệu tiên sinh dũng mãnh đơn giản đi tắm, rồi khoác áo xuống lầu nấu mì.

Hai bát mì, đều vào hết bụng Nguyễn Điềm.

Triệu Đông Sanh gõ gõ đầu hắn, " Không có lương tâm, một ít cũng không chừa lại cho anh."

Nguyễn Điềm lè lưỡi, đem cái bát còn lại nước đẩy qua, mặt Triệu Đông Sanh ghét bỏ bưng lên húp sạch, coi như ăn khuya.

Thu dọn bát đũa xong trở lại phòng ngủ, thấy Nguyễn Điềm ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn trước giường chơi với tiểu Điềm Điềm, hắn mặc áo sơ mi trắng của Triệu Đông Sanh lên người, hai cái chân để trần, không mặc quần lót, ánh mắt Triệu Đông Sanh nhìn xuống liếc một cái, cảm giác lại tới nữa rồi.

Nhấc người từ mặt đất lên, sờ sờ cái eo nhỏ cùng chân, " Ăn nhiều một chút cũng tốt, em quá gầy."

Tiểu Điềm Điềm ôm chân hắn không tha, Nguyễn Điềm nhẹ nhàng bỏ qua nó, cầm lấy tay Triệu Đông Sanh đặt lên mông mình, " Anh sờ xem, toàn thịt."

Triệu Đông Sanh nắm chặt hai cái mông vểnh cao kia, không nặng không nhẹ bóp bóp mấy lần, " Ân, cảm giác rất tốt."

Tiểu Điềm Điềm nhào tới, lần này bị Triệu Đông Sanh đá văng, " Lăn."

Tiểu Điềm tuy có một cái tên ngu ngốc nhưng thật ra nó rất thông minh, rõ ràng chủ nhân cũ không còn ý tứ muốn chơi với nó – tựa hồ bọn họ còn muốn chơi trò chơi hai người, vì vậy uông một tiếng, rất có khí thế lăn đi.

Tiểu Điềm Điềm vừa đi, mặt Nguyễn Điềm liền nóng, " Anh, anh còn muốn hay không...."

Triệu Đông Sanh nhíu này, " Em đêm nay rất tao nha."

Nguyễn Điềm biết mình rất tao, cũng không biết trúng cái tà gì, chính là đặc biệt muốn ở cùng Triệu Đông Sanh, một giây cũng không tách ra. Nhưng bọn họ chỉ là bạn tình, ngoại trừ lên giường, hắn cũng không tìm được cớ gì quang minh chính đại cùng y kề cận.

Nguyễn Điềm rũ mắt xuống, " Không muốn thì thôi."

" Ai nói với em không muốn." Triệu Đông Sanh nâng mông hắn ôm người lên, đi tới phía cửa sổ sát đất, đem người áp trên kính, tách cái mông ra, từ dưới chậm rãi đẩy vào, thở hổn hển hôn khóe mắt ửng hồng của Nguyễn Điềm, " Bởi vì em rất tao, nên anh cũng rất muốn, mà ngày mai không đi làm, đêm nay đừng ngủ."

Tư thế này rất tốn sức, còn đi vào đặc biệt sâu, Nguyễn Điềm ôm cổ Triệu Đông Sanh, hừ một tiếng.

Triệu Đông Sanh chậm rãi đâm rút, không nhanh không chậm nói, " Hiện tại có thể nói quan hệ của em với người kia là như thế nào?"

Nguyễn Điềm không lên tiếng.

Triệu Đông Sanh rút ra, thả Nguyễn Điềm xuống, cầm chân trái hắn kéo lên ngực, Nguyên Điềm cau mày, vẫn không lên tiếng.

" Đau không, đau liền trả lời vần đề vừa nãy, không cho nói dối."

Nguyễn Điềm phun ra hai chữ, " Không đau."

Triệu Đông Sanh nắm cẳng chân hắn tiếp tục hướng lên trên, nói, " Nhìn em chống đỡ đến khi nào."

Nguyễn Điềm cảm thấy phiền, gỡ tay Triệu Đông Sanh ra, dễ dàng đạp một cái hướng lên trời, " Người kia là anh họ của em, em cùng gã quan hệ không tốt, trả lời xong rồi, đến lượt em hỏi anh, anh đến cùng là có muốn làm hay không, không làm em đi ngủ đây!"

Triệu Đông Sanh "......"

Nguyễn Điềm uốn éo eo, chân trái thẳng tắp áp lên ngực Triệu Đông Sanh, " Thời điểm làm thì cẩn thận làm, xong việc em sẽ nói cho anh."

Hầu kết Triệu Đông Sanh lên xuống, sờ sờ cẳng chân hắn, nhanh chóng khoa tay một chút, " Em như vậy.... không chém gió sao?"

" Bệnh thần kinh!" Nguyễn Điềm một cước đạp lên mặt y, thả chân xuống, kéo kéo vạt áo sơ mi che lại bộ phận trọng yếu, đỏ mặt lườm Triệu Đông Sanh một cái, " Mặc kệ anh, tự lăn sang bên cạnh chơi một mình đi."

Vừa quay người đi được hai bước đã bị Triệu Đông Sanh duỗi tay sờ mó lồng ngực, một bên sờ một bên đi về phía giường, " Hỏi rõ, sau lúc làm mới không cần e dè."

Nguyễn Điềm bị Triệu Đông Sanh áp trên giường, chống cánh tay ngồi dậy, cảnh giác nhìn y, " Anh muốn làm gì?"

Triệu Đông Sanh cười, " Anh nghĩ đến một tư thế mới, em có muốn thử xem không?"

Nguyễn Điềm, " Không muốn."

Triệu Đông Sanh, " Có thể sẽ khổ cực hơn, đến, trước làm nóng người."

Bốn mươi phút sau, Triệu Đông Sanh rời khỏi người Nguyễn Điềm, lười biếng ngồi đầu giường hút thuốc, biểu tình thỏa mãn, " Ân, sangr khoái."

Nguyễn Điềm che eo, nghiến răng nghiến lợi ném gối đầu vào người Triệu Đông Sanh.

Triệu Đông Sanh ôm gối trong ngực, nhả khói cười, " Quá sảng khoái."

Nguyễn Điềm chôn mặt trong chăn.

Triệu Đông Sanh nhẹ nhàng vỗ vỗ mông hắn, " Đi, mau đi tắm."

Nguyễn Điềm bất động, Triệu Đông Sanh hút hết hai điếu thuốc, xoay người lại ôm Nguyễn Điềm, " Được, đến lượt anh hầu hạ em."

Đem người đặt trong bồn tắm, tỉ mỉ rửa sạch, sau đó ôm ra, thả trong chăn, " Ngủ đi."

Nguyễn Điềm rất buồn ngủ, nhưng không lỡ nhắm mắt, tha thiết mong chờ nhìn Triệu Đông Sanh, " Anh không ngủ?"

Triệu Đông Sanh vuốt mái tóc ướp nhẹp, " Anh đi sấy tóc, em ngủ trước đi."

Nguyễn Điềm hé miệng, có điểm không vui.

" Được được được, ngủ ngủ ngủ." Triệu Đông Sanh sách một tiéng, " Thật phiền phức."

Tắt đèn lên giường đem người ôm vào ngực, vỗ vỗ lưng, " Có muốn anh kể chuyện cho em nghe không?"

Nguyễn Điềm phối hợp nói, " Vậy kể bạch vân gối đi."

Triệu Đông Sanh chọc chọc trán hắn, cười mắng, " Không kể, ngủ!"

Nguyễn Điềm sờ tóc Triệu Đông Sanh, ẩm ướt lành lạnh, sờ một lát hắn ngồi dậy, " Em giúp anh sấy tóc."

Triệu Đông Sanh một lần nữa kéo hắn về lồng ngực, " Đừng lằng nhằng, ngủ."

Nguyễn Điềm thuận thế nằm trong lồng ngực Triệu Đông Sanh, thấy y không có phản ứng gì áp gần hơn, một chân xen vào giữa hai chân Triệu Đông Sanh, một tay ôm eo y. Triệu Đông Sanh cau mày không quen tư thế bạch tuộc này của hắn, vỗ vỗ tay Nguyễn Điềm, " Em lúc ngủ thường như vậy?"

" Ừm."

Triệu Đông Sanh suy nghĩ một hồi, cảm thấy không đúng, " Bình thường không ngủ một mình?"

" Em ôm gối đầu."

Triệu Đông Sanh im lặng trong chốc lát, không hài lòng lắm, " Anh ở trong mắt em chỉ là một cái gối đầu?"

" Gối không biết nói chuyện đâu, anh ồn muốn chết, còn định ngủ hay không đây?"

"...."

Triệu Đông Sanh tức muốn chết, chỉ là bạn tình, coi như gan tên này lớn, dám nói chuyện với y như thế.

Ngày mai không cho hắn nghỉ, tiếp tục đi làm!

Triệu Đông Sanh nghĩ xong kế hoạch trả thù, an ổn ngủ.

Đáng tiếc kế hoạch của Triệu Đông Sanh không thể thực hiện, sau khi tỉnh giấc, y phát hiện người trong ngực mình nóng như quả cầu lửa.

Giật mình, sờ trán Nguyễn Điềm.

Nóng đến hù người.

Chương 18:

39°4C

Triệu Đông Sanh thả kẹp nhiệt độ xuống, dìu Nguyễn Điềm ngồi dậy, vỗ vỗ mặt hắn, " Đừng ngủ, đứng lên mặc quần áo."

Mặt Nguyễn Điềm đỏ rực, hai mắt sưng vù, cả người mềm nhũn, " Làm gì...."

" Đi bệnh viện, em phát sốt."

" Em biết."

Triệu Đông Sanh cầm quần áo ra, đã thấy Nguyễn Điềm nằm trở lại, y liền quỳ một gối xuống giường, cầm quần áo mặc lên cho hắn, " Biết mà vẫn chưa chịu dậy!"

Nguyễn Điềm hai tay ôm ngực, không phối hợp, " Không đi bệnh viện, uống mấy viên thuốc là khỏi...."

" Không đi vậy dậy mặc quần áo." Triệu Đông Sanh nắm cánh tay nhỏ nhắn xỏ vào ống tay áo, mặc xong áo rồi mặc quần, thấy eo hắn cùng đùi toàn vết xanh xanh tím tím, không biết chắc còn nghĩ hôm qua hắn bị ngược đãi dã man. Triệu Đông Sanh nhíu mày, lúc mở miệng giọng nói cũng ôn nhu hơn rất nhiều, " Nằm, anh lấy thuốc cho em uống."

Nguyễn Điềm được bọc trong chăn nhẹ nhàng gật đầu, chờ Triệu Đông Sanh cầm thuốc cùng nước tiến vào, hắn dịch dịch vào trong nằm, nhỏ giọng nói, " Anh cho em mặc cái quần này, có phải là cái quần anh mặc mấy năm trước không?"

Trước tiên Triệu Đông Sanh cho Nguyễn Điềm uống nửa cốc nước, rồi uy thuốc hạ sốt, cuối cùng lưu loát lau miệng hắn, " Mua từ hồi cấp ba, mặc mấy năm rồi, sao, ngại cũ à?"

Triệu Đông Sanh không lấy quần áo mới mua hôm qua cho Nguyễn Điềm, mà lấy quần áo cũ trước đây của y cho hắn mặc, đều là loại vải mềm mại, rất thoải mái. Quần là loại dây thun, ống quần chiết một chút là được, chính là ống tay áo và cổ áo hơi lớn, Triệu Đông Sanh kéo chăn bao lấy Nguyễn Điềm, hiếm khi thấy y được một lần áy náy, " Ừm, tối hôm qua là anh lỗ mãng."

Nói chưa dứt lời, chân Nguyễn Điềm đã lại cảm thấy đau, rũ mắt xuống, giấu tay trong chăn lặng lẽ ấn ấn bắp đùi, " Không chê, em rất thích mặc quần áo cũ của anh,."

Triệu Đông Sanh sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng Nguyễn Điềm đang trả lời vấn đề trước, im lặng, nghĩ thầm tên này miệng thật là ngọt, lời này nghe rất thoải mái.

Miệng dẻo, thân mềm.

Vừa mềm vừa ngọt.

Tâm thần Triệu Đông Sanh dập dờn, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa: " Anh đây xin lỗi, em có thể nghiêm túc được không."

Thân thể Nguyễn Điềm rất nóng.

Cũng không hẳn là do sinh bệnh.

Triệu Đông Sanh tựa hồ rất thích cái quần này, đã nhiều năm như vậy mà còn giữ.

Thời điểm tiểu Điềm Điềm vẫn còn là Đậu Phộng, ở trong công viên Nguyễn Điềm đã gặp Triệu Đông Sanh ba lần, lúc ấy y đều mặc cái quần này.

Hắn nghĩ đến thời gian lúc ấy, sẽ không nhận sai, chính là nó.

Triệu Đông Sanh thấy Nguyễn Điềm cúi đầu cắn môi, biểu tình muốn khóc lên, nói, " Chỉ đùa một chút thôi mà, chưa nói em cái gì, sao đã thế này rồi."

Nguyễn Điềm ai oán lườm y một cái, " Khó chịu."

Triệu Đông Sanh dở khóc dở cười, này là phản xạ hình cung, tuyệt!

" Được, biết em khó chịu, ngủ đi, ngủ dậy sẽ khống thấy khó chịu nữa."

Nguyễn Điềm biết Triệu Đông Sanh đang hiểu nhầm, cũng lười nói lại, vươn tay từ trong chăn ra, lôi kéo tay Triệu Đông Sanh ấn xuống dưới quần.

Nguyễn Điềm nói, " Anh giúp em."

Triệu Đông Sanh: "......"

" Ai bảo anh lấy cái quần này cho em mặc." Giọng Nguyễn Điềm nho nhỏ:" Em khó chịu."

Khó chịu liền ngạnh? Là muốn lão tử giúp?

Logic ăn hết mất rồi à!

Triệu Đông Sanh hít một hơi thật sâu, rút tay về, mỉm cười: " Được voi đòi tiên."

Nguyễn Điềm được voi đòi tiên nói: " Không động thủ thì động khẩu cũng được."

Không nên nói lý lẽ tính toán với một người bệnh a.

Triệu Đông Sanh do dự vài giây, cuối cùng vẫn động thủ.

Không quá năm phút Nguyễn Điềm liền bắn, thoải mái đến mức nước mắt đều chảy ra, ôm Triệu Đông Sanh dùng sức hôn cổ y, sau đó ngủ say.

Triệu Đông Sanh cảm thấy chả hiểu ra sao, cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ coi như bị bệnh thì tính cách sẽ kỳ quái một chút.

Chờ hết sốt là tốt rồi.

Rửa sạch tay đi ra, lấy khăn ấm lau sạch sẽ hạ thân Nguyễn Điềm, giúp hắn đổi một cái quần khác, rồi vào bếp nấu cháo.

Giữa đường nghe thấy tiếng chuông cửa, Triệu Đông Sanh đi đến, nhìn máy theo dõi thấy Triệu Phùng, lông mày y hơi nhăn lại, mở cửa: " Sao em lại tới đây?"

" Ngày hôm nay Nguyễn Điềm không đến chỗ em." Triệu Phùng đổi giày vào nhà, mặt không vui: " Không biết đi đâu nữa, gọi điện cũng không tiếp, anh, anh nói có phải hay không hắn chạy trốn rồi."

" Không biết." Triệu Đông Sanh đi vào nhà bếp: " Ngày hôm qua làm việc mệt mỏi, ngã bệnh, đang ở trên lầu đấy."

Triệu Phùng nhảy dựng lên: " Anh nói cái gì? Nguyễn Điềm đang ở trên lầu ?!"

" Ừm." Triệu Đông Sanh đứng trước bếp ga, tiếp tục rán trứng: " Điểm tâm em còn chưa có ăn đi? Đợi một lát, sắp xong rồi."

Mắt Triệu Phùng đỏ lên vì tức: " Ốm thì cho hắn về nhà a, làm gì mà lại mang hắn đến đây? Anh thích hắn phải không!"

Triệu Đông Sanh nhàn nhạt nói: " Anh có người thích rồi."

" Vậy thì càng phải giữ khoảng cách với hắn! Anh cũng không biết Nguyễn Điềm là đồng tính luyến ái, hắn thích nam nhân!" Nói xong hận không thể cắn đứt lưỡi mình, Triệu Phùng giẫm chân che mặt, nhanh chóng nói thêm một câu: " Nhưng hắn cũng không có thích anh!"

" Có phải không?" Triệu Đông Sanh cầm xẻng đem trứng rán để vào trong đĩa nhỏ: " Nếu không thích anh thì không cần thiết phải giữ khoảng cách, ở bên chỗ em làm việc ở chỗ anh cũng làm việc, sẽ không để hắn nhàn rỗi."

Triệu Phùng cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại không phản bác được, anh trai cậu cũng sẽ không lừa cậu.

" Anh, anh đừng động, toàn khói dầu, em đi gọi Nguyễn Điềm xuống."

Triệu Đông Sanh gọi Triệu Phùng lại, chỉ chỉ nồi cháo: " Ba phút nữa thì tắt bếp." Cởi tạp dề xuống xoa xoa đầu cậu: " Anh đi gọi."

Bé ngoan Triệu Phùng nhìn chằm chằm nồi cháo: " Được."

Quay lại phòng ngủ, thấy Nguyễn Điềm ngủ ra một đầu đầy mồ hôi, Triệu Đông Sanh vắt khăn lông lau cho hắn, đứng trước giường nhìn một lát, lặng ngắt không tiếng động rời khỏi phòng. Mấy phút sau bưng một bát cháo nhỏ lên, đặt trên tủ đầu giường, nhìn chằm chằm người một hồi lâu rồi xuống lầu.

Thấy Triệu Đông Sanh xuống một mình, Triệu Phùng uống hớp cháo hỏi: " Nguyễn Điềm sao không xuống?"

Triệu Đông Sanh nói: " Hắn đang ngủ, chúng ta ăn trước."

Triệu Phùng bĩu môi: " Còn đang ngủ, vậy thì ai rửa bát."

" Anh rửa."

Triệu Phùng không vui: " Anh, anh làm sao có thể rửa bát, toàn là việc của giúp việc."

Triệu Đông Sanh cười cười, không tỏ ý kiến.

Ăn điểm tâm xong, Triệu Phùng cương quyết muốn đi lên lầu gọi Nguyễn Điềm, Triệu Đông Sanh lôi kéo cậu xuống phòng khách, mở TV. Triệu Phùng thấy Triệu Đông Sanh có lời muốn nói, liền yên tĩnh ngồi một bên.

Quả nhiên xem xong một cái quảng cáo, Triệu Đông Sanh mở miệng: " Em không thích Nguyễn Điềm?"

Triệu Phùng cau mày: " Em đương nhiên không thích hắn, hắn hại em thành như vậy, em chán ghét hắn!"

Triệu Đông Sanh xoa xoa đỉnh đầu cậu, dùng ngữ khí dỗ trẻ con nói: " Tại sao lại ghét hắn?"

" Này còn phải hỏi! Đương nhiên là do hắn đẩy em a! Hại em lăn xuống cầu thang rồi nằm viện lâu như vậy! Em bây giờ còn không thể đá bóng!"

Triệu Đông Sanh lột một quả quýt đưa cho Triệu Phùng, nhìn cậu ăn, rồi lại xoa xoa đầu: " Đó chỉ là do sơ ý thôi không phải sao?"

Tay Triệu Phùng run một cái, quýt rơi xuống đất, ùng ục lăn vào dưới gầm bàn, Triệu Phùng vùi đầu tìm kiếm, Triệu Đông Sanh lại kéo bả vai cậu, nhìn vào mắt cậu: " Tiểu Phùng, em cùng anh nói thật đi, thật sự là Nguyễn Điềm đẩy sao?"

Cơ thể Triệu Phùng phát run: " Anh là anh trai của em, anh nên hướng về phía em mới đúng."

" Anh muốn biết rõ chân tướng."

" Anh biết rồi còn hỏi em." Triệu Phùng cúi đầu trầm mặc một hồi, không quá tình nguyện nói: " Hắn đẩy em một chút, em nghĩ đánh hắn, là em chính mình đứng không vững..... Nhưng nếu trước đấy hắn không đẩy em, em sẽ không ngã sấp xuống! Đều là lỗi của hắn!"

Triệu Phùng nói xong rồi khóc, lấy điện thoại ra muốn gọi điện. Triệu Đông Sanh nắm lấy tay cậu, hỏi muốn gọi cho ai, Triệu Phùng hất tay y ra: " Gọi cho Hứa Thành! Khốn khiếp! Hắn đã đáp ứng em không nói cho người khác biết! Em muốn mắng hắn!"

Triệu Đông Sanh cướp điện thoain ném sang một bên, ôm Triệu Phùng vào ngực, vỗ nhẹ lưng cậu: " Hứa Thành không có nói với anh, là lúc em cùng hắn nói chuyện anh nghe được, ngoan a, không cho lộn xộn."

Bỏ ra hơn nửa giờ hống Triệu Phùng.

Triệu Đông Sanh gọi cho Hứa Thành, bảo gã đến đón Triệu Phùng, đi đến đâu đó chơi. Lúc đầu Triệu Phùng không vui, chờ Hứa Thành đến cầm theo thức ăn mình thích, tâm tình mới tốt lên một chút, lôi kéo tay Hứa Thành hướng ra bên ngoài đi, tới cửa lại chạy về, nhỏ giọng nói với Triệu Đông Sanh: " Anh, việc này anh không được nói cho Nguyễn Điềm biết. " Thấy Triệu Đông Sanh không nói gì, giọng cậu càng nhỏ hơn: " Tuy rằng tất cả không phải là trách nhiệm của hắn, nhưng hắn trộm đồ là thật, hắn đẩy em cũng là thật, lại nói trước đây hắn ỷ vào nhà có tiền, làm bao việc xấu xa thế nào anh cũng không phải là không biết, bị trừng phạt cũng đáng."

Em trước đây cũng đâu có ngoan a. Triệu Đông Sanh ở trong lòng thở dài, cười nói: " Được, anh không nói cho hắn biết, đi chơi đi."

" Anh, anh là tốt nhất!" Triệu Phùng dùng sức ôm Triệu Đông Sanh một cái rồi quay người chạy.

Triệu Đông Sanh ngồi trên ghế sofa, cau mày, yên lặng hút thuốc.

Buổi tối hôm đó, y vô tình nghe trộm được Triệu Phùng với Hứa Thành nói chuyện với nhau, y liền lái xe đến tiểu khu cũ kĩ của Nguyễn Điềm. Đứng đợi một lúc lâu, y mới thấy Nguyễn Điềm từ xa xa đi tới. Mặc áo ngủ, đi dép lê, trên mặt còn hằn dấu tay, nếu không phải nhìn dáng dấp kia quá đáng thương, đêm đó Triệu Đông Sanh liền trực tiếp làm.

Đồ vật cũng chuẩn bị xong, y nghĩ muốn hắn.

Muốn đem hắn chiếm giữ rồi hảo hảo bảo vệ hắn.

Hút xong sáu điếu thuốc, Triệu Đông Sanh lấy điện thoại ra, mở album có mã khóa, trong đấy có một tấm hình.

Bối cảnh bức ảnh là một cái công viên nào đó, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh đưa lưng về phía ống kính, ngồi trên ghế dài, xoa đầu con chó. Con chó kia nhìn rất bẩn, nhưng có vẻ biết điều, trên người thiếu niên cũng rất bẩn, đồng phục dính toàn bụi bặm và dấu giày, tóc tai ngổn ngang, trên tay còn dính máu, tựa hồ vừa mới đánh nhau với người ta.

Tại tình huống như vậy còn không quên mang thức ăn cho con chó hoang, một điểm cũng không giống tiểu thiếu gia dẫn người hống hách phá quán của chú y.

Trong lòng Triệu Đông Sanh lúc đó tràn đầy nghi hoặc mà chụp tấm hình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com