Chương 111: Phúc tinh
Lúc này, cửa phòng bệnh "Kẽo kẹt" một tiếng bị từ bên ngoài đẩy ra, Tô Ý Nhiên vừa nãy bị bác sĩ gọi đi làm một vài thủ tục, nói về bệnh tình của Cố Uyên Đình, bây giờ mới xong.
Cậu đang lo âu không biết lúc nào anh Đình mới có thể tỉnh lại, không ngờ mới vào cửa đã thấy hắn tỉnh dậy ngồi trên giường. Cậu không khỏi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, kích động bước nhanh đi vào: "Anh Đình! Anh tỉnh rồi!"
Cố Uyên Đình nhìn thấy cậu không sao, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó nghĩ đến từng ký ức trong khoảng thời gian này, sắc mặt không khỏi lại trở nên rực rỡ biến ảo, hắn cứng đờ gật đầu: "Ừm, ừ, anh, anh mới tỉnh."
Tô Ý Nhiên mừng rỡ không thôi, tiến lên cầm tay hắn, sờ mặt hắn: "Cảm giác thế nào? Bây giờ đầu anh có đau không? Có thấy choáng không?"
Cố Uyên Đình không khống chế được bản thân mình, nói cũng lắp ba lắp bắp: "Không, không đau, cũng, cũng cũng không choáng."
"Anh tựa vào gối đã." Tô Ý Nhiên vẫn không yên lòng, đầu tiên là đỡ hắn cho hắn tựa vào gối, sau đó nhanh chóng bấm chuông gọi y tá.
Cố Uyên Đình nghe lời nửa nằm nửa ngồi. Hắn cẩn thận lén liếc mắt nhìn Tô Ý Nhiên, thấy Nhiên Nhiên vẫn như thường, chắc là không phát hiện cái gì, lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may là Nhiên Nhiên không biết hắn là đồ ngốc.
"Anh rút ống truyền dịch ra à?" Tô Ý Nhiên ấn chuông xong mới thấy lạ, vội vàng tiến lên cầm lấy cánh tay Cố Uyên Đình kiểm tra, quả nhiên thấy chỗ cắm kim có vệt máu, hiển nhiên là do tự rút ra mà không xử lý vết máu. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cũng may máu đã ngừng chảy, không có gì đáng lo. Trên bàn có bông và băng chuyên dụng, Tô Ý Nhiên cầm lên cẩn thận lau vết máu cho hắn, xử lý xong mới dán băng lên: "Sao anh không đợi mà đã tự rút ra rồi?"
"Không, không cẩn thận làm rớt." Cố Uyên Đình phát hiện mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn vẫn không khống chế được việc nói lắp, hắn cảm thấy như vậy sẽ khiến mình trông ngốc, thế là hắn im miệng.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn khôi phục, hắn thật sự không ngốc.
Tô Ý Nhiên lấy làm lạ liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn cứng đờ ngồi đó len lén liếc nhìn mình, chạm phải ánh mắt mình là hốt hoảng dời mắt đi như lò xo.
Tô Ý Nhiên: "..."
Vừa nãy cậu chìm trong niềm vui khi hắn tỉnh lại, trong lúc nhất thời không nghĩ đến chuyện khác, cũng không để ý đến sự bất thường của hắn, nhìn thấy vậy cậu mới tỉnh táo lại.
Tô Ý Nhiên nói: "Anh Đình, có phải là anh... Khôi phục trí nhớ không?"
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình cứng đờ, Tô Ý Nhiên nhìn, cảm giác dường như hắn đang hóa đá từng tấc một.
Aiz, anh Đình ngốc.
Tô Ý Nhiên giơ tay xoa đầu hắn, dùng sức hôn hắn một cái: "Khôi phục là tốt rồi, chờ một lát kiểm tra não xong chúng ta lại đến chỗ bác sĩ Tôn."
Cố Uyên Đình được sự thân mật của cậu làm tan chảy, hắn ôm cậu cũng hôn cậu một cái: "Được." Nhiên Nhiên không ghét bỏ hắn cũng không trách cứ hắn, hắn không sợ.
Cố Uyên Đình mắt không chớp mà nhìn cậu, sau cơn choáng váng ban đầu, hắn ôm Nhiên Nhiên, cuối cùng dần dần có cảm giác chân thật, lòng không thể kìm nén những quả bong bóng nổi lên trong lòng, chẳng mấy chốc tràn ra ngoài.
Phấn khích, hạnh phúc, hưng phấn, cảm động, biết ơn, muốn khóc.
Nhiên Nhiên là của hắn! Từ đầu tới cuối, hắn và Nhiên Nhiên vẫn yêu nhau, từ đầu tới cuối, Nhiên Nhiên chỉ yêu một mình hắn.
"Nguyên chủ" trong suy đoán không tồn tại, hóa ra từ hai mươi năm trước hắn đã sống lại về khi còn bé lúc mới bị tên ăn mày kia làm gãy chân, sau đó... Gặp được Nhiên Nhiên cho tới bây giờ, sau đó số mệnh của hắn liền hoàn toàn thay đổi.
Người cùng Nhiên Nhiên lớn lên từ nhỏ, yêu đương, kết hôn là chính hắn.
Chỉ có điều vào năm ngoái bởi vì nguyên nhân nào đó nên hắn đột nhiên mất trí nhớ, chỉ nhớ bản thân mình kiếp trước, quên mất chuyện từ khi sống lại, còn tưởng rằng mình mới sống lại. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hóa ra hắn và Nhiên Nhiên rất hạnh phúc, giữa họ không có người khác, hắn sẽ không chết, sẽ không bị cái chết chia lìa.
Tương lai, hắn sẽ cùng cậu sống hạnh phúc.
Vận mệnh ưu ái hắn đến vậy.
Hắn quá may mắn, nhất định là phúc tinh nhỉ?
Cố Uyên Đình mắt lấp lánh mà nhìn Tô Ý Nhiên, kích động hôn cậu mấy cái, hắn khó có thể kiềm chế cảm xúc của mình: "Nhiên Nhiên, anh là phúc tinh."
Tô Ý Nhiên vốn còn đang lo lắng anh Đình mất trí nhớ chưa khỏi hẳn, thấy hắn như vậy mới yên tâm, lại bật cười hôn hắn: "Không, anh là đồ ngốc."
Cố Uyên Đình: "..."
Má, lại nghĩ đến chuyện đó nữa.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tô Ý Nhiên biết là bác sĩ đến, tách nhau ra: "Mời vào."
Bác sĩ và y tá đến khám toàn diện cho Cố Uyên Đình, kết quả là tuy rằng vết thương ở gáy của Cố Uyên Đình vẫn chưa lành hẳn nhưng đã không có gì đáng lo, nằm viện quan sát thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com