Chương 1: Quý khách có mang đủ tiền không?
Editor: Kính Hoa Thuỷ Nguyệt
Lâm An là một cậu trai ngoan ngoãn, học khoa mỹ thuật, trắng trẻo, từ nhỏ đến lớn đều là một đứa bé nghe lời hiểu chuyện trong miệng giáo viên. Hơn nữa, một ít thiếu niên mười tám mười chín tuổi nửa đêm đi chơi về, bị mẹ nhéo lỗ tai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói một câu "Nhìn Lâm An bằng tuổi con xem!" Chính là kiểu con nhà người ta làm cho bạn cùng trang lứa cực kỳ phẫn nộ.
Chuyện to gan nhất mà cậu từng làm trong đời, e rằng
ngoại trừ lúc mắc hội chứng tuổi dậy thì trốn một tiết mỹ thuật, mang theo nột tâm đầy lo lắng lại phấn khích của thiếu niên đi vào tiệm net chơi trò dò mìn một tiếng thì cũng chỉ có hôm nay cãi nhau với mẹ, lần đầu tiên làm trái ý muốn của bà chạy đi tham gia tụ họp trong khoa.
Cho nên, tình cảnh hiện tại, cậu một tiếng động cũng không dám phát ra.
Nhà vệ sinh công cộng của khách sạn đúng giờ sẽ có người đến lau dọn, lại có đốt nến thơm dễ ngửi, không hề có mùi hôi gì cả. Người đàn ông ngoài cửa quả thực có thiên phú ca hát, hết sức say mê mà ngâm nga giai điệu một đoạn bài hát không lời, rồi nhét thứ gì đó vào khe cửa.
Bên trong một gian phòng, cậu trai với ngoại hình thanh tú xấu hổ kéo quần lên, xem xét tấm card nhỏ ở kẹt cửa.
Tiếng ngâm nga cùng với bước chân rời khỏi cửa càng lúc càng nhỏ cho đến khi biến mất hoàn toàn, Lâm An mới thở phào nhẹ nhõm, để tránh tình cảnh xấu hổ khi gặp vị đại ca kia, cậu sửa sang lại quần xong chuẩn bị rời đi, đẩy cửa, tấm card liền rơi xuống bên chân cậu.
Lâm An hơi dừng lại, cậu cúi đầu nhìn tấm thẻ nhỏ, do dự vài giây, sau đó nhặt nó lên.
Tấm danh thiếp màu đen in hình một mỹ nữ mặc váy đen bó sát người nhìn với ánh mắt quyến rũ, bên cạnh là ba chữ lớn tiệm mát xa đầy ẩn ý.
Lâm An bối rối một lát mới phản ứng lại đây là cái gì, lỗ tai lập tức đỏ lên, cậu lật tấm thẻ nhỏ qua, ánh mắt né tránh mà đánh giá, trong đôi mắt xinh đẹp chưa hiểu việc đời khó tránh khỏi mang theo sự tò mò cùng thấp thỏm, vô cùng căng thẳng.
Cừu non ngây thơ lần đầu tiên nhìn thấy sự cám dỗ của thế giới bên ngoài, khi đang xem xét cẩn thận với đôi tai đỏ ửng, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên phát ra tiếng brừ brừ, phá vỡ sự yên lặng của phòng vệ sinh.
Lâm An dời mắt khỏi tấm card, lấy di động ra nhìn thoáng qua, cuộc gọi của mẹ rung lên liên tục, cậu không làm gì cả, vẫn luôn nhìn điện thoại rung cho đến khi nó tự động cúp máy.
Tiếng rung đột nhiên im bặt, không bao lâu sau, tiếng rung lại một lần nữa truyền đến, trên cửa sổ WeChat hiện ra một dòng chữ lạnh như băng.
Lâm An hít sâu một hơi, giận dỗi lướt qua khung chat vừa mới hiện lên, nhìn về tấm card nhỏ cầm trên tay, mím môi bấm số điện thoại.
"Tít ——, tít ——"
Tiếng "tít" phát ra từ di động đang chờ kết nối, sự can đảm mà Lâm An vất vả gom được cuối cùng bay sạch sẽ theo âm thanh này. Cậu càng lúc càng thấp thỏm, lo lắng đến lòng bàn tay toàn là mồ hôi, hèn nhát mà nghĩ hay là thôi đi, điện thoại bổng nhiên được kết nối, theo sau là một giọng nam trầm lười nhác phát ra từ di động.
"Alo, xin chào, tiệm mát xa xin nghe."
Lâm An đã cưỡi lên lưng hổ khó lòng mà leo xuống, dường như miệng không còn là của chính mình nữa, ấp úng nói: "À, cái kia...... Khách sạn Venus phòng 801."
Giọng người đàn ông bên kia điện thoại rất gợi cảm, mang theo một chút ý cười: "Gọi phục vụ đặc biệt à , được....... Nhưng mà tôi nghe giọng của cậu hình như còn rất nhỏ tuổi, gà rất đắt, quý khách có mang đủ tiền không?"
Khuôn mặt trắng nõn của Lâm An đỏ bừng, mặc dù lo lắng đến lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhưng cũng không muốn làm trò cười cho người khác, cứng rắn nói:
"Tôi...... Tôi có tiền."
Nói xong còn không chịu phục nhỏ giọng thì thầm một câu: "Anh đừng tắt."
"Được ——" Người ở đầu dây bên kia kéo dài giọng điệu, cười hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi biết muốn kiểu nào, thành thục hay là thuần khiết? Đối với việc kia có yêu cầu gì không?"
Lâm An mới ra ngoài tìm lần đầu, đâu thể nào hiểu được những quy tắc này, xấu hổ đến mức hai lỗ tai trắng nõn giữa làn tóc đen mềm mại đỏ như rướm máu, đầu dựa vào vách cửa, khô khốc nói:
"Tùy, tùy tiện không được sao, những cái đó đều, đều phải nói ra sao?"
"Điều đó hơi khó." Không biết vì cái gì, Lâm An cảm thấy người đàn ông bên kia điện thoại không giống người tốt, giọng nói trầm ấm từ tính ẩn chứa ý cười, như đang trêu đùa cậu: "Nếu cậu không nói ra yêu cầu thì sao chúng tôi có thể phục vụ quý khách thoải mái."
Lâm An tưởng bản thân không hiểu quy tắc, cố nén sự vấp váp, bên tai đỏ rực, ấp a ấp úng mà trả lời vấn đề làm cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, đáp từng câu một, động tĩnh nhỏ bé lại vụng về, nghe còn có chút ngoan ngoãn: "Thành thục là được...... Cái khác thì, thì không có yêu cầu gì."
"Ồ, thích lớn hơn mình sao......" Người đàn ông chợt hiểu ra mà lặp lại, chọc Lâm An xấu hổ đến cúi đầu, mới cười hỏi:
"À đúng rồi, quên hỏi, quý khách muốn gọi phục vụ nam hay là nữ?"
Lâm An thẹn thùng hoàn toàn choáng váng, ngay cả giọng nói lắp bắp cũng hơi lớn lên: "Con, con trai cũng có thể kêu nam sao?!"
"Đương nhiên, đàn ông cùng đàn ông chơi đùa có rất nhiều cách thức...... Đây là thời đại nào rồi, chúng tôi cũng phải bắt kịp xu hướng mới được." Người đàn ông dường như buồn cười một tiếng, giọng điệu hài hước.
"Thế nào quý khách, có muốn thử một chút không?"
Lâm An cảm thấy mình không thể chịu nổi chuyện kích thích như vậy, nuốt nước miếng nói: "Không...... chắc không được đi."
"Được rồi, khách sạn Venus, phòng 801 đúng không, ba mươi phút nữa."
Lâm An mơ hồ mà "Ừm" một tiếng.
——
Cục Cảnh sát thành phố Bắc Kinh, bộ phận Long Độ.
Dù hiện tại đã hơn 9 giờ nhưng Cục Cảnh sát vẫn vô cùng náo nhiệt, một đám thanh niên uống quá chén đánh nhau bị xích vào trên ghế cũng không chịu thành thật, hùng hổ chỉ trỏ, đầu lưỡi phun nước miếng vào đối phương, mày phun tao một chút tao phun mày một ngụm. Mấy cảnh sát nhìn với vẻ mặt ghét bỏ, mắng bọn họ thành thật một chút, đừng có lộn xộn.
Mọi tiếng ồn đều bị cánh cửa văn phòng cảnh sát chặn lại bên ngoài.
Mũ cảnh sát bị đặt tùy ý lên bàn không nhiễm một hạt bụi, điện thoại phát ra tiếng "Tít, tít" khi bị ngắt máy.
Tần Thiệu để di động xuống, nhịn không được cười một tiếng, trong mắt chợt hiện lên vài tia xấu xa.
Người đàn ông tầm hai mươi mấy tuổi, vai rộng eo hẹp giống như giá treo quần áo, làm cho tinh thần của bộ đồng phục cảnh sát màu xanh trên người cùng ưu điểm linh hoạt được thể hiện một cách vô cùng sống động.
Lưng hắn dựa vào ghế phía sau, chân dài tách ra một cách tùy ý, đôi ủng quân đội bao bọc lấy cẳng chân, đó là một khí chất anh tuấn đầy phóng khoáng. Tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ rõ đường cong cơ bắp trên cánh tay màu lúa mạch, trên tay mang một chiếc đồng hồ vừa nhìn liền biết giá cả đắt đỏ, so với cảnh sát bình thường có một chút hơi thở con cháu đời thứ hai của nhà giàu, nhìn đặc biệt phóng túng, không đàng hoàng.
Tần Thiệu đúng chuẩn là một thế hệ thứ hai của nhà giàu, trong nhà còn có lai lịch cách mạng, khi còn nhỏ con nhà người ta còn đang mò cá trên sông, bắt chim trong rừng, chơi đùa những thứ đó, Tần Thiệu đã đi theo những quân nhân vào trong đặc khu huấn luyện cùng nhau, ăn chung nồi, thậm chí bởi vì thành tích xuất sắc, trở thành đứa bé có tương lai rộng mở trong miệng người lớn của nhà khác một đoạn thời gian dài.
Nhưng sau đó cũng không biết cơn gió độc từ đâu thổi đến, một hơi thổi đến vị thái tử đang trên đà thuận lợi ngày càng lệch lạc. Từ đánh nhau ẩu đả mọi thứ hắn đều làm, vào đồn cảnh sát đúng giờ giống như ra vào quán ăn, hơn nữa còn vào các quán bar hộp đêm lớn chơi đùa điên cuồng, đột nhiên từ con nhà người ta trở thành một đứa ăn chơi trác táng.
Mặc kệ như thế nào, một vị như vậy lại bị ném tới một bộ phận đồn cảnh sát cở sở nhỏ bé làm cảnh sát nhân dân, giống như là sung quân nơi biên giới.
Nhưng mà, kết cục bị đày đi như vậy, cũng là do cậu chủ nhà họ Tần tự mình gây ra. Từ khi còn nhỏ đã được huấn luyện cùng quân nhân, ông cụ trong nhà đang chờ hắn trưởng thành đi bộ đội, con kế nghiệp cha, hắn làm ngược lại, lúc đăng ký nguyện vọng lười biếng mà tùy ý viết thi vào Học viện Cảnh sát.
Nhưng nếu muốn làm người vì dân phục vụ thì không sao, nhưng vấn đề ở chỗ cậu ấm nhà họ Tần căn bản không có lý tưởng khát vọng lớn như vậy, chỉ đơn thuần là không muốn nhìn thấy cha hắn vui vẻ, sau khi tốt nghiệp vẫn buông thả như cũ.
Bởi vậy, nhà họ Tần vốn dĩ cha hiền con thảo tốt đẹp có thể nói càng thêm yêu thương hiếu thảo hơn nữa, thủ trưởng Tần vui mừng đến bảy con sói không biết đã đánh gãy mấy con, vừa thấy dáng vẻ ăn chơi của Tần Thiệu huyết áp liền tăng vọt, cảm thấy chính mình còn không bằng sinh ra trứng vịt ăn còn hơn. Cho nên vì gia đình hòa thuận, liền trực tiếp áp giải hắn đến làm cấp dưới khu vực trực thuộc người bạn già của ông đảm nhiệm chức vụ cảnh sát nhân dân, mắt không thấy tâm không phiền.
Cửa lớn văn phòng bị mở ra, tiếng giết heo bên ngoài lọt vào một chút, lại biến mất theo cánh cửa đóng lại, Châu Thành Song bưng mì gói đi vào vừa lúc Tần Thiệu đứng dậy, đang đội mũ cảnh sát màu đen, hắn tò mò hỏi: "Ơ anh Tần, anh đi đâu đó?"
"Ra ngoài làm nhiệm vụ." Tần Thiệu đã mở miệng, thanh âm lười biếng, đúng là giọng nói của cái người có vẻ không tốt vừa rồi trong điện thoại của Lâm An.
Châu Thành Song đi đến vị trí làm việc, để mì ăn liền xuống, kinh ngạc: "Ô, nhanh thật đấy, nhiệm vụ lần này của chúng ta vừa mới bắt đầu chưa bao lâu liền có người cắn câu?" Chậc chậc, còn xui xẻo tám đời mà rơi vào tay tên xấu xa ác liệt này.
Chuyện Tần Thiệu có thế lực đằng sau không có gì là lạ, lúc hắn học cấp 2, cấp 3 bởi vì đánh nhau vào đồn cảnh sát giống như về nhà ăn cơm, đã sớm nổi tiếng trong hệ thống công an. Thậm chí người còn chưa đến, đã có tin đồn nói cậu chủ ăn chơi trác táng nhà thủ trưởng muốn đến Cục Cơ sở Long Độ, đừng nói đến khu khác, ngay cả cảnh sát ở Cục Thành phố đều rất có cảm tình với đứa bé đáng thương này.
Nhưng đúng là khiến cho những người đó lo lắng dư thừa, vị này thật sự không có tính cách của tên khốn ngang ngược hay kêu ngạo gì, cũng không có tật xấu khiến người ta muốn hung hăng mà đánh hắn. Ngược lại đều có thể hoà mình vào bất cứ phòng ban nào, nhiều lắm hay đến muộn cộng thêm việc ngủ không chịu dậy.
Nhìn một chút, vị trí công việc này, cho hắn ngủ không nhiễm một hạt bụi. Đương nhiên, cậu chủ Tần nhận chức thời gian dài như vậy căn bản một chút tiền cũng không nhận, còn hằng tháng đưa tiền vào đồn, viết kiểm điểm, cũng không cản trở người khác, giống như linh vật trong sở bọn họ.
Lần này cũng là Cục trưởng nhìn không được nữa, đúng lúc có nhiều người báo rằng khách sạn nào đó thường xuyên có người đàn ông dẫn các cô gái khác nhau đi thuê phòng. Hơn nữa gần đây cấp trên vừa mới yêu cầu tăng cường càn quét hoạt động mại dâm, này không phải là đâm vào họng súng, cho nên mới kêu nhân viên phát tấm card nhỏ, chuẩn bị câu cá để thi hành pháp luật.
Sau đó, cuộc gọi đầu tiên không may bị phân đến tay Tần Thiệu.
Vóc dáng hắn rất cao, bên dưới một thân đồng phục cảnh sát màu xanh nhanh nhẹn là đường cong cơ bắp đầy sức mạnh, sau khi đứng lên rất có áp lực, cúi đầu xả tay áo xuống, đeo quốc huy màu bạc ở phía trên, không biết nghĩ đến cái gì, cười hừ một tiếng nói:
"Là một tên xui xẻo. Được rồi, tôi ra ngoài đây."
"Ôi! Anh Tần đi thong thả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com