Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Đừng khóc, bé đáng thương...

Editor: Kính Hoa Thuỷ Nguyệt

Cửa phòng thi bị mở ra, khóa cửa khẽ phát ra tiếng "cạch cạch", mọi người nghe thấy âm thanh này đều nhìn sang, hai mắt Lâm An hơi ửng đỏ nhưng cảm xúc đã bình ổn lại. Cậu trở về chỗ ngồi của mình trong ánh mắt nhìn lén của mọi người, nhìn hộp màu đầy nước ngẩn người.

Màu sơn bị ngâm trong nước bẩn chắc chắn không thể nào tái sử dụng được nhưng mà thật may cậu vẫn còn mấy ống dự phòng, bên ngoài chỉ dính nước lau xong vẫn có thể dùng được.

Bên kia, sắc mặt Hứa Khải sau khi thấy Lâm An đi vào chuẩn bị vẽ lại một lần nữa liền trở nên khó coi, gã biết bức tranh lần này của mình đã hỏng, không còn hy vọng gì nữa nhưng cũng không muốn để công tử bột như Lâm An vui vẻ. Mang theo giọng điệu của "số đông" mà cậu quen thuộc, sự kỳ thị, khinh miệt và chán ghét khi phát hiện "lạc loài" trong mắt bọn họ.

"Này, công chúa nhỏ lại chạy đến khóc với cảnh sát à? Tôi nói này, đàn ông nên ra dáng đàn ông, lại giống như đàn bà. Vì sao tranh cậu bị ném đi, vẫn nên xem lại chính mình đi."

Sinh viên khác trong phòng vẽ nhịn rồi lại nhịn mới không lấy hộp sơn ụp lên mặt hắn, đều đang ở trong phòng thi, Hứa Khải không nói vào tai Lâm An, vô cùng thành công khiến mọi người bất mãn đối với gã.

Lâm An mắt điếc tai ngơ, chấm màu sơn quẹt quẹt, chuyên tâm nhìn giấy vẽ.

Thấy cậu không bị ảnh hưởng, Hứa Khải có chút nóng nảy, không muốn tiếp tục vẽ nhưng cũng không muốn Lâm An lại có thể bắt tay lại từ đầu, đang định mở miệng.

"Hứa Khải," giảng viên đứng ở trên cau mày, không chút khách sáo ngắt lời gã: "Giữ trật tự, không muốn thi thì ra ngoài."

Lời nói của Hứa Khải bị nghẹn trở về, lúc này mới chú ý đến ánh mắt không mấy thân thiện của mọi người trong phòng, mặt tối sầm miệng ngậm lại.

Từ đầu đến cuối Lâm An đều không hề nhìn hắn, dán giấy vẽ mới lên tô màu lại.

Thời gian gấp rút, cậu đành phải từ bỏ Hoa đán chuyển sang vẽ mặt, tuy nhiên làm cậu lúng túng là màu vẽ có thể dùng trước mắt không nhiều lắm, phác hoạ bộ mặt còn thiếu mấy màu mới có thể đạt được hiệu ứng như cậu mong muốn.

Thôi, đi một bước tính một bước. Không còn thời gian để Lâm An tiếp tục suy nghĩ, cậu bình tĩnh lại, trước tiên phác thảo ra hình dáng, tô màu nền, đột nhiên một thùng chứa đầy màu sơn đặt bên chân, Lâm An đang vẽ sửng sốt một lát, ngẩng đầu lên, cô giáo đứng bên cạnh cười nói.

"Đang định kêu em mượn sơn của bạn, không ngờ em đã nhờ cảnh sát mua dùm, được rồi, không làm phiền em, vẽ cho tốt đi."

Lâm An có thận trọng gật đầu: "Vâng, cảm ơn cô."

Sau khi giảng viên rời đi, cậu nhìn thùng màu vô thức cọ cọ lóng tay dính chút màu đỏ. Vừa rồi tình trạng của cậu vô cùng không tốt, nói đều không nên lời, đã sớm quên mất chuyện màu sơn, làm sao có thể nhờ Tần Thiệu mua sơn mới giúp mình.

Nhưng cũng chính thùng sơn này đã khiến Lâm An xác định Tần Thiệu thật sự đang chờ mình ở bên ngoài.

Trong lòng Lâm An vô cớ nóng lên, giống như an tâm, từ bên trong lấy ra mấy ống sơn, đột nhiên dừng lại.

Một số ống bị ép bên trên được lấy ra, một thanh chocolate nằm trơ trọi trong một thùng lớn đựng các ống sơn mới toanh.

......

Ba giờ chiều, kỳ thi kết thúc.

Màu sơn dầu khô chậm, dù cho quét thêm dầu làm nhanh khô để nộp lên thì cũng phải chờ một lát, sinh viên ra khỏi phòng thi trước, cửa phòng vẽ bị giảng viên khoá lại, đợi tranh gần khô mới có thể thu bài.

Chuyện xảy ra hôm nay thật sự rất tệ, Dương Gia Ninh và Lâm An cùng nhau đi về phía cổng trường, trên đường đi mắng mười tám đời tổ tiên nhà Hứa Khải.

Lâm An im lặng lắng nghe, khi Dương Gia Ninh người cùng chung kẻ thù hỏi cậu chửi đúng hay không thì gật đầu thật mạnh.

Cậu cảm thấy có chút áy náy những chuyện ngày hôm nay đã ảnh hưởng đến Dương Gia Ninh, nhỏ giọng nói xin lỗi y, lo lắng hỏi lần này vẽ thế nào?

Dương Gia Ninh mắng đến sảng khoái, xua tay không sao cả: "Ui, tổng cộng có mấy cơ hội thôi, tao tự biết mình mà, nhưng mà mày......" Nghĩ đến đây y nghiến răng tức giận: "Tất cả đều do tên khốn Hứa Khải đó."

Bọn họ đi một mạch đến cổng trường, Lâm An không hiểu vì sao lơ đãng nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt rơi vào một chiếc ô tô.

Nói đúng hơn là rơi trên cánh tay đặt ngoài cửa sổ xe.

Một chiếc siêu xe sang trọng màu đen lộng lẫy và hoang dã đang đậu bên đường, lá cây bị gió thổi bay, chiếu xuống bóng cây loang lổ. Cửa kính mở hết cỡ, từ phía sau không thấy rõ lắm người ở bên trong, chỉ có thể nhìn đến những ngón tay thon dài duỗi ra từ cổ tay áo sơ mi đen, uể oải đặt trên cửa sổ xe đang mở, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá đang toả ra khói mờ.

Lâm An nhận ra đó là bàn tay của Tần Thiệu, bởi vì bàn tay này đã không ít lần khiến cậu khóc không thành tiếng trên giường, nức nở xin tha.

Lỗ tai cậu đột nhiên hơi đỏ lên, cậu nhìn đi nơi khác, quay đầu chào tạm biệt Dương Kiến Ninh, với giọng điệu mơ hồ có chút chột dạ khó hiểu.

"Bạn...... bạn tao đến đón rồi."

Dương Gia Ninh nhìn theo ánh mắt của cậu, nhướng mày, đương nhiên y biết Lâm An nhìn giống gay thật ra là trai thẳng, gu đặc biệt chỉ có một là chị gái trưởng thành nên cũng không nghĩ nhiều. Y rất vui khi cậu ra ngoài kết bạn, không ở nhà cả ngày.

"Được, vậy mày đi nhanh đi, đừng để người ta chờ sốt ruột."

Lâm An gật đầu, đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, chạy về ôm chặt Dương Gia Ninh cao hơn cậu nửa cái đầu.

"Cảm ơn mày, Gia Ninh......"

Cơ thể nhỏ bé của Dương Gia Ninh bị cậu đẩy một cái cho lảo đảo, kêu lên suýt chút nữa té nhào, y rất ngạc nhiên khi thấy Lâm An để lộ cảm xúc ra ngoài, nghe thấy câu cảm ơn không đầu không đuôi này, mỉm cười vỗ đầu cậu.

"Ui, còn khách sáo với tao làm cái gì."

Hai người chào tạm biệt nhau xong, Lâm An nhìn Dương Gia Ninh vẫy tay rời đi, mới đi đến chiếc xe màu đen đang mở cửa bên ghế phụ, sợ nhận sai, cậu còn nhìn thoáng qua bên trong, Tần Thiệu ngồi trên ghế điều khiển đã thay đồng phục cảnh sát, hắn mặc áo sơ mi đen, cổ áo không cài cúc cẩn thận, để lộ một mảng da trắng nhỏ.

Sau khi xác định mình không nhận nhầm tay, Lâm An mới yên tâm bước vào ngồi trong xe, quay đầu lại liền thấy Tần Thiệu đang cầm điếu thuốc, vẻ mặt cười như không cười nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó vươn cái tay xinh đẹp vừa kẹp điếu thiếu gõ gõ kính chiếu hậu ngoài cửa sổ.

Lâm An không rõ nguyên nhân nhìn nhìn kính chiếu hậu, lúng ta lúng túng: "Sao, sao vậy?"

Nhìn vẻ mặt mờ mịt, cẩn thận nhìn lén hắn của bé thỏ con, trong lòng Tần Thiệu khó chịu cắn điếu thuốc, nghĩ thầm ông đây thay cho đồng phục cảnh sát liền chạy liên tục trở lại sợ cậu thi xong không thấy mình, đợi ngoài cửa cả buổi kết quả cậu đi ra ôm đứa con trai khác trước mặt mình?

Haiz! Bé vô lương tâm.

Nếu là ngày thường Tần Thiệu sẽ phải ức hiếp cậu nhưng hôm nay Lâm An bị oan ức, hắn có chút kiềm chế tính xấu của mình, không còn cố ý trêu chọc cậu nữa.

"Không có gì" hắn dập thuốc, đóng cửa sổ xe lại, lúc nghiêng người thắt đai an toàn cho Lâm An hôn lên môi cậu, cười nói: "Thi thế nào?"

Trên môi Lâm An lưu lại chút hơi ấm mang theo mùi thuốc lá, lỗ tai hơi đỏ lên, nghe thấy Tần Thiệu nói, xoa xoa ngón tay, lẩm bẩm: "Thời gian không còn kịp rồi, vẽ cũng không đẹp......"

Tần Thiệu nghe vậy gật đầu, đưa tay xoa đầu cậu, lái xe vào con đường nhỏ: "Không sao đâu bé cưng, cố gắng hết sức được rồi."

Hắn cũng không chạy quá xa, rời khỏi cổng trường, dừng lại ở một công viên yên tĩnh. Tần Thiệu tháo dây an toàn, đóng cửa xe, đi vòng qua ghế phụ dưới ánh mắt của Lâm An, mở cửa, khom lưng điều chỉnh ghế của Lâm An, ngồi lên xe bế cậu lên đùi mình.

Động tác của người đàn ông lưu loát và dứt khoát, giọng điệu mang theo ý cười khẽ: "Bị oan? Bé đáng thương, lại đây để tôi ôm em một cái."

Lâm An nhìn Tần Thiệu, sức lực mà cậu kiên trì mấy tiếng đồng hồ bỗng nhiên tan rã, mím môi, tay ôm lấy cổ hắn, cúi đầu vùi mặt vào cổ, cả người rúc vào lòng hắn.

Không lâu sau Tần Thiệu liền cảm nhận được một luồng nhiệt từ cổ hắn truyền đến, cơ thể cậu trai khẽ run lên, khóc không thành tiếng, khiến người ta đau lòng.

Tần Thiệu ngửa đầu ra sau, ôm lấy eo cậu, tay còn lại xoa sau gáy, dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành:

"Bực bội hả? Ừm? Uất ức thì tìm vài người trùm bao tải, hung hăng đánh mấy cái làm nó kêu cha gọi mẹ cũng không biết ai đánh, nếu biết thì thế nào? Hắn có chứng cứ à?"

Về mặt kiêu ngạo sợ là không ai có thể sánh với cậu chủ nhà họ Tần, Tần Thiệu chính là người không sợ ai như vậy, nếu để hắn dạy dỗ trẻ con không chừng sẽ chẳng biết dạy bọn nhỏ cái gì, nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất tụi nó sẽ không bị ai bắt nạt.

Không có ai dỗ còn đỡ, có người dỗ Lâm An liền không nhịn được nữa, cậu vẫn còn cố gắng kìm lại nên khóc đến thút thít, Tần Thiệu cảm thấy vô cùng đau lòng, ôm chặt cậu, xoa xoa gáy cậu vỗ về.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, bé đáng thương....... Thi lâu như vậy có đói không? Tôi đã đặt nhà hàng rồi, đi ăn đi. Cơm nước xong muốn đi đâu chơi? Tôi đưa em đi."

Lâm An không nói một lời, chỉ ôm cổ hắn, cơ thể thỉnh thoảng run lên, nước mắt rơi xuống như tuyến lệ vỡ ra.

Tần Thiệu bất đắc dĩ thở dài, vỗ lưng cậu: "Bé là lũ lụt à? Khóc đến áo tôi ướt hết rồi."

Cậu trai chưa bao giờ được dỗ dành ôm hắn không nói một lời, được voi đòi tiên khóc rất lâu, dần dần ngừng khóc, lông mi màu quạ ươn ướt, khóe mắt có một vệt đỏ hơi ướt khiến cậu trông càng đáng thương lại dễ bắt nạt hơn, nhỏ giọng dò hỏi: "Tôi muốn đi khu vui chơi một lần, có được không?"

Tần Thiệu cười nói: "Được, ăn xong chúng ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com