Chương 18: Thấy tôi liền bỏ chạy? Đang giấu đồ nguy hiểm à? Để tôi kiểm tra xem.
Editor: Kính Hoa Thuỷ Nguyệt
"Này, An An, mày có nghe chưa? Hai ngày trước Hứa Khải bị người ta đánh ở quán bar Thành Nam." Dương Gia Ninh dời cái ghế nhỏ đến trước mặt Lâm An, sung sướng nói: "Quả nhiên, trời bất dung gian."
Lâm An ngậm một cây kẹo mút trong miệng, má hơi phồng lên, cũng không biết sơn bị lem ở đâu, tạp dề và áo sơ mi cũng dơ hầy, cầm bảng tô màu vẽ lên tranh, gật gật đầu: "Ừ, tao biết rồi."
Cậu không chỉ biết mà còn xem được video.
Dương Gia Ninh từ trong túi móc ra một cây kẹo mút, lột vỏ nhét vào miệng, mơ hồ thở dài: "Vốn dĩ tưởng rằng chuyện này chỉ có thể xem như chúng ta xui xẻo, nhưng không ngờ, chậc chậc...... Ông trời có mắt. Hơn nữa hiện tại mọi người đều biết Hứa Khải ném tranh của mày để có suất thi đấu, nghe nói nhà trường đang cân nhắc trừng phạt gã."
Học viện Mỹ thuật luôn quý trọng danh tiếng, sự việc này khiến cảnh sát phải đến, bằng chứng xác thực, trên diễn đàn có không ít sinh viên thảo luận, vì nghĩ cho đợt tuyển sinh sắp tới nên cũng phải xử phạt Hứa Khải nếu không sẽ không thuyết phục được học sinh.
Lâm An nghe Dương Gia Ninh nói cũng không lên tiếng, cậu biết loại tranh chấp dân sự này không có chứng cứ, cảnh sát cũng chỉ có thể lập biên bản, cậu gọi cảnh sát chỉ để gây thêm phiền phức cho Hứa Khải chứ không phải nghĩ có thể làm gì. Bây giờ Hứa Khải bị tạm giam năm ngày vì tội gây rối, kết quả này dù là bằng chứng hay bất cứ điều gì khác đều không thể thiếu sự giúp đỡ của Tần Thiệu.
Cậu thở dài, có hơi phát sầu nhăn mặt lại rồi tiếp tục vẽ.
......
Tiết học hôm nay học kết thúc, trên mặt đất phòng vẽ tranh rải rác khắp nơi màu vẽ và giấy nháp, Dương Gia Ninh ném cọ dùng xong vào thùng chứa đầy nước, cả người kiệt quệ ngã lưng về sau, duỗi người một cái cảm giác xương cốt mình giống như đậu phộng rang giòn, y vô tình nhìn thấy Lâm An lau tay vào tạp dề rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Tò mò hỏi: "An An, mày đi đâu vậy?"
Lâm An cúi đầu xếp đồ, không để ý khuôn mặt trắng nõn của mình đã dính đầy sơn đỏ: "Đi học tiếng Pháp."
Cậu thu dọn đồ đạc đứng dậy, cởi chiếc tạp dề bẩn thỉu xuống rồi chào tạm biệt Dương Gia Ninh: "Muộn rồi, Gia Ninh, tao đi đây."
Dương Gia Ninh vẫn mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, nghe vậy thì kinh ngạc: "Gấp vậy?"
Lâm An tốt tính mỉm cười, vẫy tay chào Dương Gia Ninh rồi cầm đồ rời đi.
......
Hai ngày này vừa bước vào mùa thu, nhiệt độ đã giảm mạnh, Lâm An mặc một chiếc áo len trắng rộng thùng thình, bên trong là áo sơ mi cùng màu.
Cậu có khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ dịu dàng, mái tóc đen mềm mại rũ xuống trên lông mày thanh tú, miệng ngậm một cây kẹo mút khiến hai má dính màu vẽ phồng lên, mang cặp một bên vai bước nhanh về phía trước.
Chỗ học thêm cách trường không xa nhưng sau khi học xong lớp ở trường, Lâm An không còn nhiều thời gian nữa, cậu giống thường ngày đi nhanh vào một cái hẻm nhỏ, từ hẻm này đi qua có thể tiết kiệm một chút thời gian.
Hẻm nhỏ có hơi tối, rất yên tĩnh, Lâm An đang đi bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân của một người khác, tim cậu hẫng một nhịp, ngay lập tức một số tin tức lộn xộn hiện lên trong đầu, cậu đè nén căng thẳng, bước nhanh hơn.
Người phía sau cũng bước nhanh hơn, tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng lúc càng nhanh, đánh vỡ hi vọng cuối cùng của Lâm An, trái tim cậu nhảy lên, cúi đầu đi vài bước, đột nhiên không báo trước bắt đầu chạy, nhưng mà vừa mới chạy đi đã bị một bàn tay bắt lấy, loạng choạng ngã vào vòng tay của ai đó, sau đó trước mắt tối thui.
Cặp sách rơi xuống đất, bụi bay lên. Lâm An cứng đờ tại chỗ, đôi mắt bị một bàn tay che lại, cánh môi trắng bệch khẽ run, bàn tay buông thõng run run. Người đàn ông ở sau che mắt cậu lại, hơi thở ẩm ướt phả vào một bên mặt, gã khẽ cười, cảm giác vô cùng áp lực thì thầm.
"Chạy đi đâu?"
Trái tim rơi "bụp" xuống lồng ngực, Lâm An bỗng nhiên nhẹ nhõm, ngã vào vòng tay của người đàn ông phía sau, đôi môi trắng nõn run rẩy, yết hầu thanh tú cuộn xuống, phát ra một tiếng nức nở:
"Anh, anh bị bệnh tâm thần à......"
Tần Thiệu mặc đồng phục cảnh sát màu xanh lam, đeo bộ đàm trước ngực, đang tuần tra ở ngã tư nhìn thấy Lâm An đi vào hẻm nhỏ, liền xuống xe cảnh sát đi theo cậu trai, có ý xấu muốn dọa cậu một chút.
Nghe thấy tiếng kêu nức nở của Lâm An, Tần Thiệu vui vẻ nhếch môi, giả vờ như không nhận ra cậu, buông bàn tay che mắt Lâm An xuống, đẩy cậu đến bức tường trong con hẻm, cơ thể đè lên, một bàn tay vói vào vạt áo, làm cái áo nhô lên.
Giọng hắn trầm trầm: "Thấy tôi liền bỏ chạy? Có phải giấu đồ nguy hiểm gì không? Để tôi kiểm tra một chút."
Lâm An bị hắn đè lên tường, vạt áo vén lên, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn, lòng bàn tay thô ráp nóng bỏng của Tần Thiệu chạm vào Lâm An, nhéo nhéo núm vú đang nhô lên, cơ thể cậu run rẩy kêu lên, hai mắt rưng rưng, khẽ nức nở:
"Không, không có giấu đồ......"
Cặp sách lặng lẽ nằm trên mặt đất trong con hẻm nhỏ, cách đó không xa, một viên cảnh sát đang trấn áp một chàng trai, ngang ngược mò mẫm dưới áo nắm lấy núm vú của cậu, trầm giọng hỏi:
"Không giấu đồ? Vậy đây là cái gì? Hả?"
Cơ thể cậu bé run rẩy, đôi mắt đỏ ươn ướt, cậu khóc thút thít: "Anh đừng...... đừng nhéo, a." Cậu khó chịu vùng vẫy nhưng không thoát khỏi sự trêu đùa của anh cảnh sát, vú nhỏ bị sờ đỏ bừng một mảng, cảnh sát chĩa "súng" của mình lên người cậu, giọng nói khàn khàn uy hiếp hỏi thế cái nhô lên này là gì? Có phải cậu giấu đồ nguy hiểm gì không.
Thiếu niên run rẩy, uất ức nói không có, cậu bị tra hỏi hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng, xấu hổ nghiêng đầu khai với cảnh sát đây là núm vú của cậu.
"Đúng không? Để tôi kiểm tra kỹ lại."
Cảnh sát xốc áo cậu học sinh lên.
Sâu trong hẻm nhỏ trong chốc lát liền tràn ngập tiếng nức nở cùng tiếng khóc, có tiếng nước vang lên một lúc mới yên tĩnh trở lại.
Mặt Lâm An đỏ bừng, hốc mắt ươn ướt, buông cái áo xuống, hít một hơi, che đi đầu vú đỏ mọng đang óng ánh nước bọt.
Tần Thiệu đã sớm cứng, cách quần đâm vào Lâm An, bộ đàm trên ngực phát ra âm thanh chói tai, Tần Thiệu không để ý đến, nhéo má cậu, lấy cây kẹo mút dính đầy nước miếng từ cái môi đỏ mọng, nâng mặt cậu lên, cúi đầu hôn xuống.
Lâm An kêu "ưm".
Đầu lưỡi thô to chui vào khoang miệng Lâm An, quấn lấy cái lưỡi mềm mại khác, Tần Thiệu liếm mút nước bọt ngọt, nhắm nghiền hai mắt thầm nghĩ là vị dâu tây.
Động tác của hắn càng lúc càng quá đáng, giọng nói trong bộ đàm hỏi hắn đi đâu vậy cũng bị phớt lờ, nụ hôn khiến Lâm An choáng váng, một bàn tay sờ lên khóa kéo của cậu, cậu tỉnh táo lại, đè tay Tần Thiệu, rên rỉ một cách mơ hồ như muốn nói gì đó.
Tần Thiệu nhíu mày, rút lưỡi ra, một bàn tay còn lại nhéo hai má Lâm An, rũ mắt nhìn cậu. Lâm An ngẩng đầu, lông mi ướt nhẹp, khóe môi còn dính nước bọt, nôn nóng nói lắp bắp.
"Không, không được, tôi còn phải đi học tiếng Pháp."
"......" Cậu đã cứng cả rồi còn nhớ thương việc đi học, Tần Thiệu tức giận cười lớn, đơn giản ngăn cản không cho cậu bé ngoan ngoãn đi, nhướng mày.
"Đi đâu? Còn chưa có kiểm tra xong đâu."
Mặt Lâm An đỏ bừng, môi cũng đỏ, cậu sợ hôm nay không đi học thêm sẽ bị mẹ biết, kéo kéo áo muốn che đi phản ứng phía dưới, trong lòng nôn nóng cầu xin:
"Tôi muộn rồi, anh, anh để tôi đi học trước được không?"
Tần Thiệu rũ mắt nhìn cậu trai đang thấp thỏm, ngón cái vuốt ve mặt cậu, tuỳ ý mà kề sát vào, không khí nháy mắt trở nên mập mờ, lúc hắn nói chuyện cánh môi khẽ nhúc nhích giống như muốn kề lên môi Lâm An, không gần cũng không xa, giọng nói khàn khàn tràn ngập dục vọng:
"Muốn đi học? Được rồi...... Nếu em đồng ý bồi thường cho tôi, tôi sẽ để em đi học."
Lâm An vẫn còn quá nhỏ, cậu ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị Tần Thiệu trêu đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn hắn, lắp bắp nói:
"...... Được"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com