Chương 30: Nhận ra
Tác giả: Xích Tố Quân
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Văn Sưởng hoàn toàn không biết trong nhà có gián điệp.
Sáng hôm sau, Văn Sưởng lại giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, lần này cũng là do khó thở. Cậu vừa tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy xung quanh tối om như thể trời chưa sáng, định đưa tay lên dụi mắt thì chạm vào một đám lông xù xù.
Được rồi, lần này tên nhóc không nằm lên ngực cậu nữa, mà đè thẳng lên mặt luôn.
Văn Sương ngơ ngác một lúc, mới kéo tên nhóc đang bám trên đầu mình y như bạch tuộc xuống. Cậu thì sắp thăng thiên vì thở không được, thế mà tên nhóc này vẫn ngáy ngon lành.
Văn Sưởng tự nhủ, đây là nhóc con mình nuôi, có tức cũng phải nhịn.
Nhân lúc tên nhóc này ngủ chưa dậy, cậu tranh thủ đi lấy cho gấu con thêm ít sữa dê và trái cây.
Văn Sưởng rón rén ra khỏi phòng ngủ. Cậu vừa đi, đôi mắt màu hổ phách to tròn đằng sau lập tức mở ra.
Mẹ nó! Yêu tinh!
Nhung Trạch vẫn cáu!
Nhung Trạch tính đợi Văn Sưởng ra ngoài là anh sẽ lập tức đi gặp con gấu không biết từ đâu ra kia. Anh lén mở cửa sổ gác mái trên mái nhà, chỉ cần Văn Sưởng quên kiểm tra ô cửa này là anh có thể chuồn ra từ chỗ đó.
Dưới lầu, Văn Sưởng đã nấu xong bữa sáng, cậu cho nhóc con ăn cháo thịt và sữa chua, còn nhóc gấu có sữa dê mật ong thêm việt quất và các loại hạt.
Văn Sưởng ngó lên lầu, không nghe thấy gì, đoán chừng tên nhóc vẫn chưa dậy, bèn cầm bữa sáng của gấu con ra ngoài.
Edmund đang nằm ngủ say sưa trên nệm, hoàn toàn không biết có người tới.
Văn Sưởng cũng sợ nhóc dậy lại quấn người, nên chỉ lén để đồ ăn vào rồi đi luôn. Cậu vừa vào trong thì thấy nhóc đen sì đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt "đồ phản bội".
Văn Sưởng gượng cười: "Nó chưa dậy đâu, lần này ba tuyệt đối không có chạm vào nó, không tin thì nhóc ngửi đi nè, không có dính mùi mà."
Không hề khách sáo, Nhung Trạch nhảy lên người Văn Sưởng, khịt mũi ngửi từ trên xuống dưới từ trái qua phải, đúng là không có mùi gấu. Nhưng anh chưa hài lòng, phải thè lưỡi liếm vài cái lên má Văn Sưởng, đảm bảo trên người Vĩnh Nhật lúc nào cũng có mùi của mình mới thỏa mãn mà nhảy xuống.
Văn Sưởng định lau thì chạm phải ánh mắt tổn thương đau đớn tan nát cõi lòng của ai kia.
"Không lau, không lau." Văn Sưởng dỗ dành. Trong cái nhà này, ông giời con vui vẻ là quan trọng nhất.
Thành công thực hiện mưu đồ nhỏ, Nhung Trạch vô cùng hạnh phúc ăn hết bữa sáng. Cháo thịt nhiệt độ vừa phải, không quá nóng khiến lưỡi bị bỏng, nhưng cũng đủ ấm dạ.
Trong cháo hình như còn có trứng gà thơm phức, Nhung Trạch ăn rất ngoan.
Văn Sưởng cũng múc chén cháo, ăn kèm với salad dưa chuột. Nhung Trạch ăn xong phần mình lại quay qua ăn ké dưa chuột của Vĩnh Nhật.
Văn Sưởng: "Ơ, nhóc không thích ăn rau mà?"
Tai Nhung Trạch run run, không ngẩng lên.
Đúng là anh không thích rau, nhưng anh thích mọi thứ trong chén Vĩnh Nhật!
Ăn sáng xong, Văn Sưởng chuẩn bị đồ rồi tạm biệt nhóc con: "Ba đi làm đây, nhóc ở nhà ngoan nhé, ba khóa hết cửa chính cửa sổ rồi, nhóc đừng có chạy ra ngoài đó. Tối nay về, ba dẫn nhóc lên núi đi dạo."
Nhung Trạch giả vờ ngoan ngoãn, thậm chí còn chủ động dụi vào tay Văn Sưởng.
Văn Sưởng cứ thấy tên nhóc ngoan đến kì lạ, lại không nghĩ ra lạ chỗ nào. Thế nhưng sắp đến giờ hẹn với Tolia rồi, Văn Sưởng đành phải đi.
Xe bay của Văn Sưởng nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Nhung Trạch. Lúc này, anh mới chầm chậm đi lên lầu. Quả nhiên, Văn Sưởng không phát hiện khe hở nho nhỏ trên cửa sổ gác mái.
Thịt lót dưới bàn chân giúp Nhung Trạch nhảy từ cửa sổ xuống đất êm ru không một tiếng động.
Báo con choai choai bước từng bước thật tao nhã, tinh thần chiến đấu tràn trề, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía phòng kính.
Thật ra phòng kính này thường được dùng để cất dụng cụ làm vườn, tuy không thô sơ, nhưng chắc chắn không thoải mái bằng ở trong biệt thự. Nhung Trạch lập tức cảm thấy yên tâm, quả nhiên người định mệnh vẫn thương anh nhất!
Anh đẩy cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bóng lưng nho nhỏ màu nâu đậm cúi đầu, chẳng biết đang làm gì.
Nhung Trạch bước thật khẽ đến đằng sau gấu con, gấu con vẫn chưa nhận ra. Sau đó, anh bổ nhào về phía trước, xòe móng vuốt ra, định dọa con gấu vô tri dám xâm phạm lãnh địa của anh một trận cho ra trò.
Edmund giật mình đến nỗi làm rơi bình sữa.
Cái gì vậy! Sao lại không có tiếng bước chân! Làm cậu ta có cảm giác mình trở về quãng thời gian đau khổ ở Học viện Quân sự, suốt ngày bị Nhung Trạch lôi ra luyện tập, khiến lông trên người cậu ta dựng hết cả lên.
Trạng thái thú non của Edmund có một nhược điểm là, cơ thể không theo kịp suy nghĩ. Cậu ta định lộn một vòng thật ngầu, sau đó xoay người, chiến đấu với kẻ địch bằng kỹ năng điêu luyện của mình.
Đáng tiếc, tưởng tượng lung linh bao nhiêu thì hiện thực tàn khốc bấy nhiêu.
"Lộn một vòng thật ngầu" trong tưởng tượng của Edmund rút gọn thành một từ.
Lăn.
Lại còn là cái kiểu lăn tròn mất hết cả hình tượng.
Hơn nữa, cậu ta lăn lệch hướng, đâm đầu vào ngõ cụt, cả hai bên đều bị tường chặn.
Edmund: ...
Không còn đường lui, chỉ có thể trực tiếp đối mặt với địch!
Edmund xoay người lại, chuẩn bị đánh một trận đao thật kiếm thật như những người đàn ông đích thực!
Sau đó, cậu ta thấy người quen.
"Éc???" Tướng quân!
Nhung Trạch chưa thấy hình thú của bạn cùng phòng kiêm phụ tá của mình bao giờ, đương nhiên không nhận ra. Anh còn định tấn công thêm lần nữa.
Edmund vội vàng lấy chip quang não giấu trên đỉnh đầu của mình ra.
"Éc!" Tôi là Edmund đây! Quang não phiên dịch.
Móng vuốt sắp cào nát mặt Edmund của Nhung Trạch lập tức dừng lại. Anh giả vờ sâu xa bí ẩn: "Gừ." Tôi nhận ra cậu, đang thử xem kỹ năng của cậu có bị thụt lùi không thôi.
Edmund nhắm tịt mắt, nghe thấy máy phiên dịch ra tiếng thông dụng mới dám mở hé một con mắt.
"Hức!" Tướng quân, lúc nãy tôi mém bị hù chết rồi đó.
Edmund nịnh nọt đưa nửa bình sữa mình đang uống dở cho Nhung Trạch: "Đây là thứ mục tiêu nhiệm vụ đưa tôi, Tướng quân, tôi cho anh một nửa này!"
Nhung Trạch: ??
"Mục tiêu nhiệm vụ gì?"
Edmund buột miệng thốt ra: "Tướng quân ở đây lâu như vậy, chẳng phải là để hoàn thành nhiệm vụ bí mật ư?"
Nhung Trạch hoang mang, mạch não mấy cấp dưới của anh hoạt động kiểu gì vậy, tưởng tượng hơi lố rồi.
"Không phải, bởi vì tôi không thể liên lạc với các cậu thôi. Quang não của tôi bị hỏng rồi, vả lại bây giờ tôi cũng không đủ năng lượng để trở về hình người."
Edmund vỡ lẽ, cười thật thà: "Tôi biết ngay mà, Tướng quân chắc chắn phải có lý do nên mới không về đơn vị được, đâu phải tại vì ở đây có quá nhiều đồ ăn ngon đâu."
Nhung Trạch nhớ tới bát cháo thịt sáng nay, thịt kho và bánh kem tối qua, cộng thêm vô số món ngon mình từng được ăn, tự nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Anh lặng lẽ đánh trống lảng: "Bây giờ Quân đoàn ra sao rồi?"
Tuy Edmund hơi lỗ mãng, nhưng lúc liên quan đến công việc cậu ta vẫn rất đáng tin cậy. Cậu ta đứng thẳng dậy, chào theo nghi thức quân đội: "Báo cáo, toàn bộ Quân đoàn số 2 đều có mặt, đang dừng chân trên không phận của hành tinh Arnac, đợi chỉ thị của Tướng quân."
"Trong cuộc truy kích lần trước, chúng ta tiêu diệt được năm tên Trùng tộc cấp cao. Trước mắt, phe Trùng tộc tổn hại nặng nề, toàn quân đang chờ lệnh của Tướng quân!"
Nhung Trạch gật đầu, nghiêm túc hỏi: "Trùng tộc ngụy trang đã xuất hiện chưa?"
Edmund đau lòng: "Trừ một cậu lính bị phát hiện là ngụy trang, những người khác vẫn bình thường."
Nhung Trạch biết cậu ta đang đau lòng chuyện gì. Quân nhân có được vô số vinh quang, nhưng lúc nào cũng ở trên lằn ranh sinh tử. Dù trận này bọn họ có lành lặn trở về thì vẫn phải đối mặt với nỗi đau mất đi chiến hữu.
Nhung Trạch nhấc chân vỗ vai Edmund: "Các anh vất vả rồi."
Edmund điều chỉnh lại cảm xúc: "Không hề vất vả! Khi nào anh về đơn vị?"
Nhung Trạch ước lượng thời gian mình cần: "Khoảng hai tuần nữa là tôi hoàn toàn bình phục. Trong hai tuần này, cậu truyền lệnh bảo Quân đoàn chăm chỉ tập luyện, không được lơ là."
Gấu con lại hành lễ: "Rõ!"
Biết đối thủ giả tưởng của mình là cấp dưới, tâm trạng Nhung Trạch tốt hơn hẳn: "Hai tuần này, cậu ở đây, sẵn sàng đợi lệnh." Liên lạc được với Quân đoàn khiến Nhung Trạch an tâm hơn nhiều.
Edmund là kiểu người hay lảm nhảm, gặp được cấp trên thì không dừng được mồm, nói luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất. Nhung Trạch nghe câu được câu mất.
Một tiếng sau, thấy mồm miệng Edmund vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Nhung Trạch định ngắt lời cậu ta rồi về ngủ trưa.
Đúng lúc đó, Edmund cảm thán: "Tướng quân may thật, rơi trúng nhà Văn Sưởng ở hành tinh Thủ đô bị đuổi khỏi nhà, đã thế cậu ta lại còn là một Tịnh Hóa Sư giấu nghề."
---
Tác giả có lời muốn nói: Nhìn này! Ngã ngựa* gọn gàng chưa!
Nhung Trạch: Văn Sưởng là ai? Vợ tôi là Vĩnh Nhật mà??
*掉马 (ngã ngựa): ID trên mạng ở trung quốc được gọi là "áo" (马甲), mà trong đó có chữ 马 nghĩa là ngựa. Vậy nên, khi bị lộ người đằng sau lớp "áo" gọi là "ngã ngựa".
---
*khoei tey xàm xí: Nhung Trạch beliek: đi dằn mặt con giáp thứ mười ba nhưng gặp cấp dưới xàm xí làm lộ bí mật của vợ iu thì phải làm sao, online chờ gấp.
10/12/2023
Hết chương 30.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com