Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Canh gà nấm mối, cơm chiên nấm mối


Tác giả: Xích Tố Quân
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây

Trong núi, Nhung Trạch săn được một con gà rừng. Sau khi cắn đứt được cổ gà, anh tha về định khoe chiến lợi phẩm của mình với Văn Sưởng. Mấy hôm trước Văn Sưởng cứ lên Tinh Võng xem ảnh mấy con gà rừng màu sắc sặc sỡ, Nhung Trạch biết cậu thèm con chim này.

Nhung Trạch vui vẻ quay lại đường cũ, rồi ngơ ngác.

Người đâu rồi?

Nhờ khứu giác nhạy bén, anh tìm thấy Văn Sưởng, đúng lúc cậu cũng đang quay lại tìm anh.

"Nhanh lên, chúng ta về nhà thôi, ba tìm được cái này ngon lắm, tí nữa nấu cho nhóc ăn nhé." Văn Sưởng cười, nhưng vẻ mặt lại hơi chột dạ.

Nhung Trạch nhạy bén nhận ra ngay, đôi mắt màu hổ phách như muốn nói: tự thú sẽ được khoan hồng.

Lần này, Văn Sưởng bắt chước nhóc báo con giả ngu. Cậu đánh trống lảng: "A, nhóc con bắt được gà rừng à? Tối nay lại thêm một món nữa rồi."

Nhung Trạch nhả con gà trong miệng ra, giả vờ muốn nhào lên vồ lấy Văn Sưởng. Ai đó lật thuyền quen thói, dễ dàng bắt được nhóc báo nhảy tới, thậm chí còn buộc luôn chiếc áo khoác đựng đầy nấm lên cổ nhóc.

Nhung Trạch ngây ra một lúc, sau đó cảm thấy cổ mình nặng trĩu, cúi xuống nhìn thì thấy một bọc đầy nấm. Anh nghiêng đầu, nhìn đám nấm màu nâu đầy khó hiểu.

Loại này thì không có độc à?

Vừa xấu vừa dẹt, không đẹp bằng đám nấm sặc sỡ lần trước anh mang về.

Văn Sưởng đã sốt ruột lắm rồi, cậu vỗ lưng nhóc con: "Chúng ta chạy về thôi, nấm này để lâu sẽ mất ngon."

Một người một báo vội vàng chạy về nhà.

Không, cụ thể phải là, Nhung Trạch chạy đằng trước, sau đó quay đầu nhìn lại không thấy Văn Sưởng đâu.

Cậu ấm nhà họ Văn lười vận động kinh niên thở hổn hển: "Không, không cần nhanh đến thế đâu, thể lực của ba chỉ có cấp B thôi, nhóc từ từ đã."

Văn Sưởng đứng lại thở, phát hiện báo con không hài lòng nhìn mình chằm chằm. Cậu đưa tay xoa đầu báo con: "Đừng có nhìn ba như vậy nữa, ba biết ba cùi bắp rồi mà."

Cậu đã khỏe hơn hồi còn ở Trái Đất Cổ rất nhiều rồi, nhưng vẫn không thể nào bì kịp một con báo có thể đạt tới vận tốc trăm km một giờ.

Nhung Trạch lặng lẽ nghĩ thêm một vài bài tập rèn luyện thể chất cho Văn Sưởng. Như thế này là không được! Khi nào anh biến thành hình người, anh chắc chắn sẽ huấn luyện Văn Sưởng hẳn hoi.

Văn Sưởng không biết mai mốt mình sẽ phải trải qua kỳ huấn luyện địa ngục kinh khủng cỡ nào, cậu vẫn còn mải suy nghĩ xem lát nữa phải nấu nấm mối kiểu gì. Nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo như này không thể lãng phí được.

Vừa về đến nhà, Văn Sưởng đã vội vã rửa tay để sơ chế nấm mối.

Loại nấm đỏng đảnh này không thể rửa bằng nước, Văn Sưởng chỉ nhẹ nhàng chà sạch bùn đất bằng bàn chải đánh răng, sau đó tách mũ và thân nấm của nửa số đó ra thành những những miếng nhỏ. Một nửa còn lại, cậu cắt thành từng lát mỏng, cất sang một bên để dành.

Còn việc xử lý thịt gà, đương nhiên là giao cho người thành thạo như Tolia làm.

Nấm mối tươi rất khó bảo quản, phơi khô sẽ làm mất đi hương vị, cho nên Văn Sưởng định làm thành dầu nấm mối, đậy kín lại là có thể để khá lâu.

Ngoài nấm ra, những nguyên liệu cần thiết để làm dầu nấm bao gồm tỏi, ớt và hoa tiêu. Những thứ này Văn Sưởng có cả một tủ đầy. Dù sao thì thứ khiến một đầu bếp cảm thấy an toàn nhất là kho nguyên liệu của mình đầy ắp đủ loại thực phẩm.

Văn Sưởng đập dập tỏi, đổ dầu hạt cải vào chảo, bật lửa vừa, rồi chiên ngập dầu phần mũ nấm hai mươi phút. Trong lúc chờ nấm chín, cậu cho gà rừng vào nồi hầm.

Chiên xong mũ nấm, cả căn bếp đã ngập tràn hương thơm. Cậu chiên nốt chỗ thân nấm còn lại, mất khoảng mười mấy phút. Loại nấm này chứa khá nhiều nước, nên cần phải chiên lâu hơn bình thường một chút.

Chiên xong, chỉ còn lại một việc nhàm chán: đảo đều.

Đảo liền tay, mười phút trước khi tắt bếp, Văn Sưởng cho thêm ớt, hoa tiêu cùng một ít muối vào dầu nấm cho dậy vị. Sau đó, cậu tiếp tục xào đều, ít lâu sau thu được dầu nấm mối thơm ngào ngạt.

Loại dầu nấm mối này thật ra cũng giống như thỏ xào, đều là chiên nhiều lần trong dầu để nước trong thực phẩm bốc hơi hết. Nhưng bởi vì hương vị của nấm mối đậm đà hơn thịt thỏ, nên dầu nấm mối làm ra cũng thơm hơn rất nhiều. Hơn nữa, nấm vốn có vị ngọt, nên dầu nấm mối không cần thêm chút đường nào cũng đủ ngọt say lòng.

Văn Sưởng chỉ thử một miếng đã hài lòng híp cả mắt.

Quá tuyệt, không hổ là nấm mối vua các loài nấm! Hương vị ngon tuyệt này!

Nhung Trạch không đặc biệt yêu thích loại nấm này, anh còn bận ngóng món gà rừng đang trong nồi. Gà đã hầm chín, Văn Sưởng thả nấm mối quý giá đã được cắt sẵn vào canh gà. Sợi nấm thanh mảnh, trắng muốt trôi nổi trong mỡ gà vàng ươm, càng nhìn càng thấy vui vẻ.

Thật ra nấm mối nấu canh là hợp nhất, cách nấu đơn giản này có thể giữ nguyên vị tươi ngon ngọt giòn của nấm.

Canh nấm còn phải nấu thêm một lúc, Văn Sưởng suy nghĩ một chút, quyết định làm cơm chiên nấm mối. Tuy bữa tối ăn nhiều món mặn cũng chẳng sao, nhưng dầu nấm trộn mì hoặc cơm vẫn rất kỳ diệu, làm rồi mà không ăn thử thì tiếc lắm.

Nếu cậu không làm cơm chiên, có khi tối nay ngủ mơ thấy ác mộng toàn là nấm mối mọc chân rượt mình mất.

Ba loại nguyên liệu Văn Sưởng thích cho vào cơm chiên nhất là trứng gà, đậu Hà Lan và bắp. Chỉ cần có ba thứ này, dù cậu có nhắm mắt nấu cũng không dở được. Nhưng hôm nay cậu lại đặc biệt muốn cho thêm tôm lột, đều là những nguyên liệu có vị ngọt khi nấu chín, phối với nhau là hợp nhất.

Cho một lượng dầu vừa đủ vào chảo nóng, khi dầu nóng già thì cho trứng gà đã đánh vào. Trứng vào chảo, lập tức phồng lên, xèo một phát đông lại, cùng lúc đó cho thêm đậu Hà Lan, bắp và tôm lột vào, đảo đều. Các nguyên liệu được phủ một lớp dầu béo ngậy khiến màu sắc càng trở nên bắt mắt.

Trứng và bắp vàng ươm, đậu Hà Lan xanh biếc lại thêm tôm lột đỏ trắng đan xen. Cho một chén cơm nguội vào rồi dùng sạn cẩn thận tán rời. Bước này phải thật kiên nhẫn, nếu quá vội vàng sẽ làm cơm bị nát, ảnh hưởng đến hương vị.

Các nguyên liệu đủ màu đủ sắc nhanh chóng hòa vào nhau, cơm được bọc trong trứng gà trông tròn trịa bóng bẩy hệt như trân châu.

Đã tới thời khắc quan trọng nhất, dầu nấm cuối cùng cũng ra sân. Văn Sưởng cẩn thận múc một ít dầu nấm, chầm chậm rưới lên cơm, sau đó nhanh tay đảo đều.

Bước cuối cùng là cho ra đĩa, rắc thêm một ít hành lá xanh tươi. Một đĩa cơm chiên thơm ngon đã ra lò.

Có tổng cộng ba phần, đĩa nào cũng được bày biện rất đẹp đẽ.

Văn Sưởng nấu ăn lâu như vậy, cũng sắp quên mất thân phận đầu bếp Michelin của mình rồi. Đương nhiên hương vị là tinh túy của món ăn, nhưng trình bày sao cho thật bắt mắt cũng là một bước không thể thiếu.

Tolia và nhóc báo đen mỗi người chiếm một ghế ở bàn bar, nhìn chằm chằm vào món cơm chiên đẹp tựa tác phẩm nghệ thuật mà Văn Sưởng mang ra cho mình.

Lâu rồi Văn Sưởng không dồn hết tâm hết sức vào nấu ăn như thế này. Những lần trước phải livestream, phải không ngừng giao lưu với mọi người trong bình luận, tuy cũng rất vui vẻ, nhưng không có cảm giác sảng khoái như lúc này.

Văn Sưởng đưa một cái muỗng gỗ cho Tolia: "Ăn đi, nếm thử xem, không ngờ sau núi còn có thứ quý giá như nấm mối."

Nhung Trạch trông mong nhìn Văn Sưởng, anh cũng muốn ăn bằng muỗng!

Trực tiếp há mồm tợp một phát thì hơi có lỗi với một món ăn được trình bày cẩn thận thế này.

Văn Sưởng không bắt được tần số của nhóc báo, cậu quay sang mang canh gà đã hầm xong ra, chia hai cái đùi gà to bự cho hai người mỗi người một cái, lại để cho bản thân phần cánh gà.

"Đây là chiến lợi phẩm của nhóc hôm nay." Văn Sưởng cười tủm tỉm nhìn nhóc báo nhà mình: "Tối nay có thêm món ngon là nhờ nhóc." Nếu không phải nhờ tên nhóc này cắm đầu chạy trước, có khi cậu đã bỏ lỡ bụi nấm mối nấp dưới gốc cây.

Nhung Trạch được khen thì ra vẻ đĩnh đạc, nhưng cái đuôi nhỏ đã kiềm không được quất trái quất phải, như thể muốn nở hoa tới nơi.

Nước canh trong vắt, mỡ gà bên trên ánh lên vàng ươm, hòa cùng sắc xanh của hành lá. Nhung Trạch không kén ăn, hành gừng tỏi gì đó anh đều ăn tuốt. Anh liếm một miếng canh, đồng tử cũng giãn ra.

Canh gà vốn đậm đà, mà nấm mối bản thân lại thơm ngon, vị thịt hòa cùng hương nấm, diệu kỳ quyện vào nhau.

Mà đây chỉ mới là nước canh.

Nhung Trạch gặm một miếng thịt đùi, con gà rừng này tung hoành núi rừng bao năm, thịt chắc vô cùng, một giờ hầm nấu đã đưa mùi vị của nó lên đỉnh cao, dai nhưng không khô, cực kỳ mọng nước.

Chén canh này uống vào, sưởi ấm từ dạ dày đến trái tim.

Văn Sưởng thấy tên nhóc thò chân đẩy chén, ý muốn nói chưa húp đủ muốn húp thêm!

Cậu lại múc cho nhóc một chén, bản thân cũng ngồi xuống thưởng thức.

Muỗng cơm chiên đầu tiên của Văn Sưởng còn nóng hổi, thơm nức mũi, có vị đậu Hà Lan thanh thanh, vị bắp ngọt giòn, vị tôm tươi mới, nhưng tất cả cũng không át được vị ngọt đậm đà của dầu nấm.

Nếu một đĩa cơm chiên bình thường có thể chấm 99 điểm, vậy thì cơm chiên thêm dầu nấm mối sẽ được cộng điểm lên đến 120.

Văn Sưởng ăn một bữa no nê, lúc chuẩn bị dọn dẹp mới phát hiện nhóc báo đen chưa đụng vào cơm chiên trước mặt.

"Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?"

---

Tác giả có lời muốn nói: Đúng là nhãi ranh chưa trải sự đời, chỉ là cơm chiên đẹp quá thôi mà! Ăn! Ăn mau! Để nguội thì tiếc lắm!


03/05/2024

Hết chương 44.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com