Chương 50: Bữa sáng
Tác giả: Xích Tố Quân
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Văn Sưởng từng thấy hình ảnh thực tế ảo của Quân đoàn trưởng Quân đoàn số 2 ở bảo tàng quân sự rồi.
Đúng thế, lúc cậu còn ở Thủ đô làm xằng làm bậy, vị Tướng quân Nhung Trạch này đã có tư cách vào bảo tàng quân sự, làm một vị tướng lĩnh đại diện cho niềm tin của nhân dân tinh tế.
Lúc ấy đi cùng cậu là người bạn dắt cậu vào chợ đen. Người bạn này vốn rất quậy phá, ngay cả vợ mới của ông bố còn dám đánh, thế mà nhìn thấy hình ảnh thực tế ảo của Nhung Trạch lại ngưỡng mộ.
Văn Sưởng vẫn nhớ lời cậu ta nói:
"Nếu tao có thể trở thành một người như Tướng quân Nhung Trạch, có lẽ mẹ tao dù ở một thế giới khác cũng sẽ vui vẻ quay về đánh tao một cái, nhỉ?"
Đó là lần duy nhất Văn Sưởng thấy người bạn này nghiêm túc.
Vậy mà lúc này, người trong truyền thuyết lại đang đứng ngay trước mắt cậu, khí thế như thể áp đảo toàn bộ.
Văn Sưởng chỉ nhủ thầm, người dân tinh tế đúng là giỏi chọn người. Ảnh thực tế ảo năm ấy không thể tái hiện lại khí phách hiên ngang của người đàn ông này, Văn Sưởng nhìn thì nhìn rồi, nhưng không thấy có gì đặc biệt. Thế mà khi người thật có mặt ở đây, chỉ cách cậu vài bước chân, cậu lại cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Theo bản năng tự vệ, cậu lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người lên 1m5.
"Chào, chào anh."
Nhung Trạch cảm thấy hơi đáng tiếc: "Mong rằng tôi không làm cậu giật mình. Chúng ta có thể vào trong nói chuyện được không?"
Văn Sưởng nhìn một hàng hai mươi quân nhân cũng cao lớn lẫm liệt không kém phía sau, đáp: "Được."
Giờ phút này, Văn Sưởng chỉ thầm cảm thấy may mắn vì cái biệt thự cậu chọn đủ lớn, phòng khách cũng chứa được hơn hai mươi người. Một thoáng như vậy, cậu đã bỏ lỡ khóe môi hơi cong của Nhung Trạch.
Đến khi cậu nhìn lại, vị tướng quân trước mắt đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng đến khi cậu dẫn Nhung Trạch vào, mới nhận ra những người còn lại không đi theo mà chỉ ở ngoài. Hơn hai mươi người xếp thành hàng, đứng nghiêm.
Văn Sưởng nhìn Nhung Trạch đầy khó hiểu, đôi mắt cáo xinh đẹp ấy như biết nói. Lúc ở trong hình hài báo con, Nhung Trạch thường xuyên bị sốc bởi nhan sắc của Văn Sưởng. Bây giờ anh đã cao hơn Văn Sưởng rồi!
Thế là anh lại được sốc nhan sắc ở một góc độ mới.
Văn Sưởng không thấp, cũng hơn 1m8, nhưng vẫn lùn hơn Nhung Trạch 1m9 nửa cái đầu. Cho nên, khi cậu nhìn Nhung Trạch, mắt hồ ly khẽ nhếch, trông càng quyến rũ.
Nhung Trạch lặng lẽ nuốt nước bọt, giải thích: "Bọn họ ở ngoài canh gác."
Giọng nói của người đàn ông trầm như đàn cello, khiến Văn Sưởng nghe mà ngứa ngáy. Cậu lại cẩn thận lùi một bước. Ngoài mặt Nhung Trạch không có gì, nhưng trong lòng lại không vui.
Văn Sưởng dẫn Nhung Trạch vào phòng khách, rồi đi pha một ấm trà ngân châm. Nhung Trạch đưa tài liệu cho Văn Sưởng: "Trong lúc tập quân ở Arnac, đơn vị của tôi nhận được lệnh hộ tống cậu về Thủ đô."
Văn Sưởng cụp mắt, lật tài liệu trong tay ra đọc. Trong đó viết rõ lý do thành lập tổ điều tra, nhiệm vụ cần hoàn thành và người phụ trách.
Tài liệu không dài, đọc lướt qua một chút là hết. Đọc xong, Văn Sưởng chỉ im lặng.
Nhung Trạch cảm thấy không ổn, tài liệu này là do đích thân anh soạn ra, cố gắng thể hiện thái độ thiện chí của Hoàng đế bệ hạ và tổ điều tra. Nhưng anh cũng biết, hành vi này cơ bản vẫn là cưỡng chế, là không hợp tình hợp lý.
Văn Sưởng không phạm tội, cậu không có nghĩa vụ phải bị điều tra. Cậu là một Tịnh Hóa Sư có một không hai trong lịch sử, cậu cũng có quyền tự do chọn lựa nơi và cách mình sống.
Nhưng trong thâm tâm, Nhung Trạch biết những điều này là không thể tránh khỏi. Chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của Nhung Trạch, tất cả những gì anh có thể làm là đưa Văn Sưởng về an toàn.
Cả căn phòng bỗng chìm vào im lặng.
Nhung Trạch không biết nói gì, còn Văn Sưởng thì đang suy nghĩ về chuyện này.
Từ lâu cậu đã nhận thức được, lựa chọn công khai năng lực của mình lên Tinh Võng cũng đồng nghĩa với việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt với tình huống hôm nay. Có thể là bị đưa vào phòng thí nghiệm để tìm ra nguồn gốc của năng lực, có thể là cả đời bị ép buộc sử dụng năng lực để làm những chuyện cậu không muốn, hoặc cũng có thể là cái thân phận "Văn Sưởng" này sẽ biến mất hoàn toàn để cậu trở thành Tịnh Hóa Sư chuyên dụng của một nhà quyền thế nào đó. Đây đều là những kết thúc tồi tệ nhất có thể xảy đến.
Nhưng cậu vẫn lựa chọn con đường này.
Bởi vì 26 năm này cậu đã nhận được rất nhiều thiện ý từ người dân tinh tế, vì cậu muốn cho bạn bè và người thân của mình quyền được tự do lựa chọn đồ ăn, vì cậu muốn cho những người vất vả mưu sinh ở những hành tinh xa xôi kia có một cuộc sống dễ dàng hơn.
Văn Sưởng biết khả năng của mình có giới hạn, nhưng cậu vẫn muốn thử một lần.
Dù có phải tan xương nát thịt trên con đường này, cậu cũng không hối hận.
Nhung Trạch bồn chồn chờ đợi quyết định của Văn Sưởng. Anh đã bắt đầu tính đến chuyện nếu Văn Sương từ chối thì phải làm cách nào để giải thích cho cậu về tình hình hiện tại. Sau đó, anh nghe thấy giọng nói đượm ý cười của cậu: "Tôi hiểu rồi. Tôi đồng ý."
Nhung Trạch nén nỗi mừng rỡ trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nhìn cậu: "Cậu có cảm thấy bị ràng buộc hoặc không tự do không?"
Văn Sưởng cứ có cảm giác người đàn ông trước mắt có vẻ căng thẳng, nhưng nghĩ kỹ lại thì không hợp lý lắm, có lẽ là cậu tự suy diễn nhiều quá rồi.
Đùa à, đây chính là người có thể một thân một mình ra vào chiến đấu với Trùng tộc cấp cao, sao có thể căng thẳng vì nói chuyện với cậu được.
Văn Sưởng gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn của mình đi, nhẹ nhàng nhún vai: "Chẳng có ai sống trên đời mà không bị ràng buộc cả."
Đây là kinh nghiệm rút ra từ 26 năm sống ở tinh tế.
Gia đình cậu giàu nứt đố đổ vách, tiền nhiều đến mức mua được nửa cái Thủ đô, thế thì sao? Vẫn phải sống trong thấp thỏm đề phòng Tham mưu trưởng đấy thôi.
Mà Tham mưu trưởng có quyền lực đến đâu, thì cũng không thể tránh khỏi sự ràng buộc của quyền lực. Đối thủ trong đảng phái chính trị, đối thủ ngoài đảng phái chính trị, cũng có vô số bàn tay muốn đẩy ngã hắn ta.
Còn cậu, ít nhất bây giờ năng lực của cậu đã được Hoàng đế bệ hạ coi trọng. Nếu làm việc thỏa đáng, biết đâu lại có thể cứu gia tộc mình khỏi khốn cảnh hiện tại.
Nhung Trạch bình tĩnh nhìn cậu, sau đó đưa tay hạ vành mũ xuống, né tránh ánh mắt của Văn Sưởng: "Tôi sẽ tận lực bảo vệ cậu." Đây là lời hứa mà anh có thể đưa ra.
Cũng là lời hứa mà anh sẽ dùng cả tính mạng để giữ.
Nghe anh nói như vậy, tự nhiên Văn Sưởng ngại ngùng đỏ cả tai. Cậu cầm ấm trà lên để dời sự chú ý.
Văn Sưởng rót cho Nhung Trạch một tách trà. Nước trà ngân châm trong suốt, hòa với màu xanh nhàn nhạt, trong trẻo óng ánh. Lá trà ngân châm dài, thẳng, trôi nổi trên mặt nước, mang một vẻ đẹp hết sức độc đáo.
Thấy Nhung Trạch uống xong trà, có vẻ cũng nhẹ nhàng hơn, Văn Sưởng mới bắt đầu chủ động hỏi chuyện: "Thưa Tướng quân, tôi muốn hỏi một chút, hành lý của tôi hơi nhiều, trên quân hạm..."
Nhung Trạch đặt tách trà xuống, ngồi thẳng: "Không thành vấn đề, tôi đã cho người chuẩn bị đầy đủ kho để hàng và phòng ở, cậu cần gì cũng đều có thể mang theo."
Văn Sưởng gật đầu cười, sau đó lại tỏ ra khó xử: "Tôi còn nuôi một con báo con và một con gấu con... Không biết các anh có phiền không?"
Nhung Trạch gật đầu: "Không sao."
Chuyện then chốt đã giải quyết xong xuôi, Văn Sưởng yên tâm rồi. Những việc khác không có gì đáng kể, quan trọng nhất đương nhiên là hai cục cưng của cậu.
Hai người họ ngồi thảo luận một lúc, nhất trí khởi hành vào ngày mốt.
Theo sau lại là một hồi im lặng đầy lúng túng, Nhung Trạch bèn chủ động tìm cớ trong quân còn nhiều việc phải làm, muốn về trước. Sau đó, anh đột nhiên nói: "Đúng rồi, thật ra bây giờ cậu cho hai con thú lên tàu cũng được."
Văn Sưởng cười ngại ngùng: "Hôm nay báo con nhà tôi chạy vào núi mất rồi, chẳng biết khi nào mới về. Bây giờ trong nhà chỉ có gấu con thôi."
"Vậy cho gấu con lên trước. Cũng vừa hay ngày mai ngày mốt cậu chuyển đồ đạc lên tàu, nhiều việc như vậy chắc là không có sức đi quản cả hai đứa đâu." Nhung Trạch thủ đoạn vô biên.
Anh phải mau chóng tiễn cái bóng đèn Edmund này đi mới được, sau đó chỉ còn anh và Văn Sưởng ở với nhau.
Hoàn hảo.
Văn Sưởng nghĩ một lát, đồng ý.
Thế là, dưới cái nhìn chằm chằm nghiêm ngặt của Quân đoàn trưởng, cậu chuẩn bị thức ăn ba ngày tới cho gấu con. Ánh mắt chăm chú như dao này khiến Văn Sưởng không thoải mái lắm, dù sao thì chẳng ai bị một anh đẹp trai vừa kiệm lời vừa lạnh lùng như thế nhìn chằm chằm mà không áp lực.
Văn Sưởng cũng đâu thể quay qua nói "đừng có nhìn tôi nữa", đành phải ráng nhịn mà làm tiếp.
Nhung Trạch lại không biết sự tồn tại của mình gây sức ép cho người khác thế nào, anh vẫn còn nghĩ mình là báo con, quen nhìn Văn Sưởng bận rộn trong bếp rồi, vì như thế này khiến anh cảm thấy bình tĩnh hơn.
Văn Sưởng cũng không thể nào nấu đồ cho gấu con mà không làm một phần cho Quân đoàn trưởng được. Cậu nghĩ một hồi, quyết định làm bánh mì nướng. Sức ăn của Quân đoàn trưởng khá lớn, nên cậu án chừng làm gấp ba lượng đồ ăn của mình.
Một phần tôm nõn với bơ tươi, một phần tôm hùm nướng bơ, một phần trứng gà cà chua, cùng với một phần giăm bông xà lách.
Văn Sưởng dọn bốn đĩa thức ăn lên, đặt trước mặt Nhung Trạch: "Tướng quân đến sớm như vậy, chắc là chưa kịp ăn sáng. Nếu không chê, mời anh nếm thử?"
Nhung Trạch gật đầu cảm ơn. Anh cầm dao và nĩa, động tác nhuần nhuyễn đến kỳ lạ, tốc độ ăn uống cũng rất nhanh.
Đến khi Văn Sưởng chuẩn bị xong hai mươi phần sandwich khác, quay đầu nhìn lại thì thấy đĩa đã sạch bóng, không còn lấy một cái vụn bánh mì.
Văn Sưởng:......
Cứ thấy cái phong cách ăn uống gió cuốn mây bay nhưng lại thanh tao nhã nhặn lạ lùng này giông giống nhóc báo con là thế nào?
Ảo giác, chắc là ảo giác rồi.
---
Tác giả có lời muốn nói: Nhóc con còn chưa biết mình sắp bị lộ rồi ha ha ha ha
Sân khấu nhỏ: Nhóc con: Tui cao hơn rồi! Tui mạnh hơn rồi! Tui cao hơn cả vợ iu rồi!
---
*Khoai tây xàm xí: Sin lổi nhưng tác giả có tả anh ta ngầu hơn đẹp hơn cỡ nào thì trong đầu toi chỉ có một con báo đen sì trẩu tre đang ra dẻ với người yêu thôi há há há há há. Chưa từng thấy ai ngầu lòi một cách hài hước như anh tứn quân, đây là cái tài năng kì lạ gì dị.
10/08/2024
Hết chương 50.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com