Chương 54: Lên tàu
Tác giả: Xích Tố Quân
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Với sự giúp đỡ của cơ giáp và đồng đội, cuối cùng Edmund cũng chinh phục được đống thùng hàng. Khi Edmund chuyển xong cái thùng cuối cùng, chàng trai sạch sẽ gọn gàng đã dính đầy bụi bặm.
Văn Sưởng đưa nước dưa hấu mình đã chuẩn bị sẵn cho cậu ta: "Giải khát nè."
Mắt Edmund sắng rỡ, cười tươi đến không thấy mặt trời: "Cảm ơn nhé!"
Cậu ta vội vàng uống một hớp, nước dưa hấu ngọt thanh mang lại cảm giác vô cùng sảng khoái, mệt mỏi trên người cũng bị ly nước trái cây này thổi bay. Sau khi uống một hơi cạn ly nước, Edmund bắt đầu giới thiệu tình hình quân hạm cho Văn Sưởng.
"Vì Quân đoàn trưởng khá bận, nên việc lên tàu của anh chủ yếu là tôi phụ trách." Edmund lấy quang não của mình ra, bấm bấm trên màn hình. Một bài giới thiệu đầy đủ từ A đến Z xuất hiện trước mặt Văn Sưởng.
Edmund thầm vui mừng nôn nao trong lòng, cậu ta tốn rất nhiều thời gian viết cái bài này đó. Làm xong còn mang đi khoe với những người khác, tên Tất Minh Vũ chết tiệt kia còn chê cậu ta nịnh thần, bảo cậu ta làm mất thể diện của Quân đoàn số 2.
Mà cũng vì hôm nay phải đến đây đón Văn Sưởng nên Edmund mới không thèm cãi lý với Tất Minh Vũ, nếu không cậu ta chắc chắn phải làm cho ra nhẽ.
Văn Sưởng nghiêm túc đọc hết bài giới thiệu này, phong cách viết rất thẳng thắn nhưng cũng rất rành mạch.
Đầu tiên là một sơ đồ quân hạm, đánh dấu rõ ràng những nơi Văn Sưởng có thể sử dụng.
Edmund giải thích: Vì quân hạm có rất nhiều chỗ cần bảo mật, nên theo quy định, ngoài phòng ngủ ra anh chỉ được đi thăm chỗ ở của hai con thú và sân huấn luyện. Nghĩ đến nghề nghiệp của anh, chúng tôi cũng đã cải tạo một nhà kho thành phòng bếp cho anh rồi."
Văn Sưởng hoảng sợ, cậu có nhiều quyền lợi như vậy ư!
Edmund nhìn thấy sự hoảng hốt của người "cơm cha áo mẹ"*, trong lòng nhủ thầm, ngay cả căn phòng tốt nhất trên quân hạm Thượng tướng cũng nhường anh rồi, huống chi chỉ là một cái nhà kho mà thôi...
*衣食父母 (y thực phụ mẫu): người cho mình cơm ăn áo mặc (người mình phụ thuộc vào để sinh tồn) thì là cha mẹ.
Nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của Thượng tướng nhà mình, Edmund chỉ có thể giả vờ không biết gì, giới thiệu tiếp: "Những nơi khác như đài vọng cảnh hay khu giải trí, theo quy định thì anh cũng được đến, nhưng cần có người đi cùng."
Edmund: Làng nước ơi, ra đây mà xem này, Quân đoàn trưởng lạm dụng quyền lực để kè kè người ta này! Ăn cùng, chơi cùng, ngủ cùng!
Văn Sưởng gật đầu, cậu hiểu. Một quân đoàn vững mạnh như sắt thép phải có quy tắc chặt chẽ và những người kiên quyết tuân theo quy tắc. Tuy cậu chỉ là phận ở nhờ, nhưng cũng có trách nhiệm tuân theo.
Edmund giới thiệu xong quân hạm, bắt đầu chuyển sang chủ đề khác: "Hạm đội chúng tôi có tổng cộng 50.000 người, quân đoàn có tổng cộng 100.000 người, nhưng một nửa đang nghỉ phép hoặc ở lại phòng thủ căn cứ Thủ đô rồi. Xuất hành lần này có tổng cộng 50 chiếc quân hạm, 49 chiếc kia đang đi tuần tra ở ngoài không gian."
Edmund lặng lẽ nhìn Tướng quân đang đi theo Văn Sưởng, thấy tâm trạng của anh khá tốt, cũng không dị nghị gì với những gì cậu ta vừa nói, bèn yên tâm nói tiếp.
"Lần này, nhiệm vụ hộ tống anh về Thủ đô là bí mật, nên chúng tôi chỉ tiết lộ cho hai mươi người trung thành nhất của quân đoàn, những người còn lại chỉ biết anh là một Tịnh Hóa Sư bình thường, đi theo với tư cách "nghi phạm" mà thôi."
Văn Sưởng cũng hiểu cho bọn họ, cậu có thể cảm nhận được Hoàng đế ở Thủ đô rất xem trọng cậu, có lẽ là muốn cẩn thận tuyệt đối. Càng ít người biết mục đích thật sự của việc cậu quay lại, thì cũng càng ít bị người khác theo dõi mà lợi dụng.
Edmund nói xong mấy việc này, lại tiếp tục chuyển sang một đống chuyện lung tung khác. Gấu con quả không hổ danh là chúa tể bà tám nói một hồi lại dừng không được. Cuối cùng, Nhung Trạch phải đứng dậy, đi đến gần Edmund thì cậu ta mới thôi.
Edmund phủi phủi bụi đất trên người: "Vậy chúng ta xuất phát thôi nhỉ?"
Văn Sưởng đồng ý, xách va li của mình, sau đó đi theo Edmund ra ngoài. Sau này, căn biệt thự này sẽ có người chuyên môn đến chăm sóc, Văn Sưởng quay lại ngắm nhìn nó một lần cuối, rồi bước lên xe bay.
Chiếc xe bay này trông không có gì đặc biệt, chỉ có một màu đen tuyền giống như quân hạm. Tolia đã được Edmund dẫn đi, Văn Sưởng sẽ lên chiếc xe này với nhóc con.
Hiện nay, xe bay đều tự động lái, chỉ cần hệ thống của xe phát hiện có người lên xe, ngồi xuống và thắt dây an toàn xong, nó sẽ tự động chạy đến điểm đến đã được cài đặt sẵn.
Chiếc xe bay này có mùi hổ phách và một loại gỗ nào đó, thơm nồng nàn nhưng không giống nước hoa lắm. Không biết vì sao, trực giác Văn Sưởng cảm thấy mùi hương này rất giống mùi của Quân đoàn trưởng hôm đó, đều là những mùi lơ đãng tỏa ra thôi cũng khiến người khác đỏ mặt.
Cách con quái vật thép kia càng gần, Văn Sưởng càng thấy căng thẳng. Một nơi xa lạ với rất nhiều người cậu không quen biết, hoàn toàn không giống cảm giác nhẹ nhàng như lúc mới tới Arnac.
Nhung Trạch chủ động nhảy lên chiếc ghế bên cạnh Văn Sưởng, gối đầu lên đùi cậu. Văn Sưởng cười, xoa đầu to của nhóc con: "Con cũng biết ba đang căng thẳng hả?"
Nhung Trạch cọ vào bụng cậu, khiến Văn Sưởng nhột mà bật cười: "Được rồi, được rồi."
Quân hạm mở một cửa cho bọn họ bay vào, từ ngoài nhìn vào trông giống như bị quái vật lặng lẽ nuốt chửng.
Bên trong quân hạm không hề tối, đèn mô phỏng ảnh sáng tự nhiên giúp nó trông không khác gì bên ngoài. Hành lang trong quân hạm rất rộng, xe huyền phù bay thẳng đến phòng của Văn Sưởng. Trên đường, Văn Sưởng gặp rất nhiều quân nhân, phần lớn mọi người ai cũng vội vàng làm việc, trông rất bận rộn.
Trước khi dừng xe, Edmund nhảy ra trước, mời Văn Sưởng xuống: "Đây là phòng ngủ của anh, mời anh nhập dữ liệu sinh trắc học gồm vân tay và mống mắt, sau này anh sẽ có thể tùy ý ra vào."
"Còn anh chàng trợ lý đây, lát nữa anh sẽ theo tôi, phòng của anh ở gần đây thôi. Về phần chú báo này, chúng tôi đã sắp xếp nơi ở cho nó ở chỗ khác rồi."
Văn Sưởng nhập dữ liệu xong, nghe thấy thế bèn quay lại hỏi: "Nhóc con không được ở chung với tôi hả? Lúc con ở biệt thự, nó cũng ở cạnh tôi như vậy, không có vấn đề gì đâu."
Edmund dứt khoát nói: "Không được. Nhưng anh cứ yên tâm, nơi ở được sắp xếp cho nó cũng đủ rộng, không làm nó thấy tù túng đâu."
Văn Sưởng đành phải đồng ý.
Edmund mắt nhìn thẳng nhưng tâm trí đã bay xa rồi: Nếu báo đen mà ở cùng anh thì Tướng quân nhà chúng tôi làm sao mà dùng hình người đi tán tỉnh anh được.
Chậc chậc. Cậu ta đã cảm nhận được lòng muông dạ thú của Tướng quân. Lồ lộ ra ngay cả người qua đường cũng biết đấy nhé.
Văn Sưởng quét mống mắt để mở cửa, sau đó bị sự huy hoàng tráng lệ của căn phòng dọa sợ.
Sao thế này, tại sao phong cách bài trí của căn phòng này lại kỳ lạ như thế!
Nội thất viền vàng nạm đá quý xanh đỏ, tường dát vàng xa hoa, ngoài ra còn có một cái giường làm bằng gỗ trinh nam tơ vàng* rất to.
*Gỗ trinh nam tơ vàng (hay còn gọi là kim tơ nam mộc) là một loại gỗ quý đặc trưng ở vùng phía nam Trung Quốc. Đây là loại gỗ được vua chúa Trung Quốc sử dụng làm nội thất, ngai vàng, quan tài. Thời gian sinh trưởng chậm, mất đi môi trường sống tự nhiên, công thêm việc từng bị khai thác quá đà khiến loại gỗ này trở nên vô cùng hiếm, giá thành đội lên càng cao, có thể lên đến mấy nghìn tỷ.
Văn Sưởng thấy mình cũng đủ nhiều tiền rồi, đủ giàu xổi rồi, nhưng nhìn thấy căn phòng lấp lánh ánh kim đến chói cả mắt này, cậu vẫn cảm thấy bỡ ngỡ.
Quá...... Quá thần kỳ.
Edmund nhìn căn phòng, vui vẻ nói: "Chính vị quân đoàn trưởng tiền nhiệm của chúng tôi đã trang hoàng cho căn phòng này, sử dụng toàn những vật liệu tốt nhất tinh tế. Hơn nữa, căn phòng này đã được xử lý, ngay cả pháo lượng tử cũng không phá được đâu."
"Bên cạnh vốn có một cái phòng khách rất lớn, nhưng bây giờ đã được đổi thành phòng trưng bày của Quân đoàn số 2 rồi. Anh yên tâm, phòng trưng bày cách đây một hành lang dài, không ảnh hưởng gì đâu."
Văn Sưởng uyển chuyển nói: "Căn phòng sang trọng thế này, tôi vào ở thì không hay lắm nhỉ?"
Edmund xua tay: "Anh là khách quý của chúng tôi, Thượng tướng đã đích thân yêu cầu dọn dẹp căn phòng này cho anh đấy."
Người ta đã nói đến nước này rồi, Văn Sưởng cũng không từ chối được, đương nhiên chỉ có thể cảm ơn.
Mấy người họ lại đi đến phòng Tolia. Căn phòng này nhỏ hơn, cũng bình thường hơn rất nhiều!
Văn Sưởng thề, cậu nghe thấy tiếng Tolia thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Edmund dẫn bọn họ đến phòng của nhóc con. Đúng như lời cậu ta nói, đó là một nơi rất thoáng đãng, thậm chí còn dùng hình chiếu mô phỏng môi trường tự nhiên. Thấy nhóc con thích nghi tốt, đi một vòng xung quanh rồi tìm một góc nằm ngủ, cậu mới yên tâm.
"Tôi có được đến thăm nó bất kỳ lúc nào không?" Văn Sưởng hỏi.
Edmund: "Mỗi tối từ 10 giờ đến 11 giờ, anh có thể đến đây chơi với nó, những lúc còn lại thì không tiện lắm."
Tuy Văn Sưởng không biết tại sao lại không tiện, nhưng mỗi ngày cậu được thăm nhóc con một lần cũng đủ để cậu yên tâm hơn nhiều.
"Vâng, cảm ơn anh."
Tiếp theo, Văn Sưởng theo Edmund đi một vòng đến tất cả những nơi cậu được đến. Hài lòng nhất là phòng bếp vừa mới xây, gần như giống hệt căn bếp trong biệt thự của cậu.
Edmund ưỡn ngực: "Hôm đấy Quân đoàn trưởng ghé vào biệt thự của anh, quay về tìm người xây một căn bếp giống vậy, không biết anh dùng có thuận tay không."
Văn Sưởng vô cùng cảm động, sao lại có một vị tướng quân cẩn thận và tinh tế như vậy. Cậu cười: "Cảm ơn anh, cảm ơn Quân đoàn trưởng của các anh nữa, làm phiền mọi người quá."
Edmund liên tục xua tay: "Chỉ là một việc rất nhỏ thôi, không có gì đâu."
Cậu ta nhìn đồng hồ: "Đến giờ huấn luyện của tôi rồi, tôi đi trước đây. Nếu anh còn có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi, đây là thông tin liên lạc của tôi."
Văn Sưởng tiễn Edmund đi, sau đó vào phòng ngả lưng lên chiếc giường lớn, nhìn đầu giường khắc hoa mà không nhịn được cười.
Nửa năm tới chắc cũng không tệ lắm đâu.
Có lẽ giường nệm quá êm ái, Văn Sưởng chỉ nằm một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Edmund lén lút như ăn trộm, mò tới phòng ở của báo đen. Cậu ta cẩn thận nhìn trái nhìn phải, khi chắc chắn là không có ai mới gõ cửa. Cửa mở, trước mặt là Quân đoàn trưởng một tay cài nút áo quân phục, một tay mở cửa.
Nhung Trạch hỏi: "Em ấy về phòng chưa?"
Edmund gật đầu: "Rồi, nhưng hình như cậu út nhà họ Văn không hài lòng với căn phòng lắm? Cậu ấy có vẻ kinh hãi."
Nhung Trạch: "Cứ để đó, nếu em ấy không thích thì đổi."
Edmund đồng ý, sau đó nói một câu rất có ý đồ tranh công: "Anh xem, hôm nay tôi hướng dẫn rất tốt phải không?"
"Tạm được." Thấy thái độ Edmund như vậy, Nhung Trạch biết cậu ta có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, Edmund sáng mắt lên: "Vậy thì hôm nay tôi tạm thời chưa huấn luyện vội, được không?"
Nhung Trạch cười như không cười: "Vậy thời gian đó cậu định làm gì?"
Edmund vẫn chưa nhận ra ác ý của Tướng quân nhà mình, vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng về tương lai tươi đẹp: "Tôi muốn bổ sung thêm một vài nguyên liệu nấu ăn nữa! Tôi nghe thấy cậu Văn tiếc nuối nói rằng sau này không được ăn hải sản nữa! Vừa hay buổi tối chúng ta mới khởi hành, có thể đi bắt cá tôm trước."
Nhung Trạch cài xong nút áo cuối cùng: "Được, đi đi. Nhưng buổi tối phải tăng cường huấn luyện với tôi."
Edmund:...!!
Nhung Trạch vỗ vai cậu ta: "Cậu béo lên rồi."
Edmund:......
---
*Khoai Tây xàm xí: Dl dí nma dẫn bị hoàn thựn xử trảm nên ngoi lên này. Toi chưa thấy ai ngầu lòi một cách hề hước không cần cố như anh tướng quân cả há há há há há.
26/10/2024
Hết chương 54.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com