Chương 55: Dị chủng? Sói tuyết?
Tác giả: Xích Tố Quân
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Edmund hổn hà hổn hển vớt một đống cá tôm, sau đó nhận ra mình không biết xử lý, thế là lại chạy đi gọi Văn Sưởng. Vừa hay Văn Sưởng mới ngủ dậy, thay quần áo chuẩn bị vào bếp.
Edmund xách theo một con cua siêu to: "Chào anh! Tôi vừa mới xem mấy video trước kia của anh! Nghe anh bảo đồ dưới biển ăn rất ngon nên tôi vừa đi vớt lấy một ít, nhưng những thứ tươi sống này thì phải bảo quản thế nào?"
Văn Sưởng nhìn con cua tuyết đang giương nanh múa vuốt muốn kẹp người, bỗng thấy rất hào hứng.
"Loại cua này còn nhiều không?" Cậu hỏi.
Edmund: "Nhiều lắm, phải hơn hai mươi con lận. Nhưng mà cũng còn nhiều loài khác nữa."
Văn Sưởng tò mò: "Cho tôi xem thử được không?"
Edmund vừa đi vừa nói: "Tôi rất là thích anh luôn, món nào anh nấu cũng ngon hết."
Lâu rồi không gặp ai thân thiện và nhiệt tình như vậy nên tâm trạng Văn Sưởng rất tốt, cậu cười: "Cảm ơn anh. Hôm nay nấu xong, anh cũng nếm thử nhé."
Mắt Edmund sáng rỡ, sau đó lại lập tức ỉu xìu: "Không được, xử lý xong tôi phải đi huấn luyện, chắc không kịp đâu."
Văn Sưởng cảm thấy, nếu Edmund mà có tai thú, chắc bây giờ nó sẽ cụp hết xuống. "Không sao, khi nào anh huấn luyện xong cứ đến nhà bếp ăn, tôi sẽ đặt trong hộp giữ nhiệt."
Edmund gật đầu, chân thành cảm ơn.
Hừ, béo với chả không béo, tất cả đều không quan trọng!
Béo thì tập, vừa hay!
Trên đường đi, bọn họ thường gặp binh lính đi tuần, nhìn thấy Edmund còn cúi chào, nhưng ánh mắt nhìn Văn Sưởng lại không được thân thiện cho lắm. Văn Sưởng nghĩ, gương mặt của cậu ấm nhà họ Văn chuyên đi làm xằng làm bậy, chèn ép dân lành này cũng khá nổi tiếng đấy chứ.
Văn Sưởng cũng không bận tâm. Bọn họ ghét cái ác như kẻ thù là bình thường, bây giờ cậu chỉ nghĩ đến cua bự của mình thôi.
Không bao lâu sau, Edmund dắt Văn Sưởng đến một cái nhà kho rộng mênh mông, mở một cánh cửa ra. Văn Sưởng ngạc nhiên, Edmund đã phân loại đống hải sản xong xuôi, cá đi đằng cá, tôm đi đằng tôm, cua đi đằng cua. Tất cả vẫn còn giãy đành đạch, rất là sung sức.
Văn Sưởng nghĩ ngợi một lúc: "Trên quân hạm có thiết bị cấp đông không? Loại lạnh sâu đến tầm âm 30 độ hoặc thấp hơn ấy."
Edmund vỗ trán: "Có, khu huấn luyện cực địa của chúng tôi có khu vực cực hàn, nhiệt độ ở đó được điều khiển bằng ni tơ lỏng."
Văn Sưởng cười: "Vậy thì tốt quá, hải sản đông lạnh đến âm 30 độ sẽ giữ nguyên được hương bị và chất lượng. Hơn nữa, do đặc tính của protein nên hải sản sẽ tự động đào thải acid uric, giảm khả năng bị bệnh gút*."
*Khoai tây nói nhỏ: Ở đây, tác giả dùng từ bài toan (排酸), ý chỉ sự đào thải acid uric, tuy nhiên, hải sản không tự động đào thải acid uric ở nhiệt độ thấp, mà nhiệt độ thấp cản trở sự hoạt động của các enzyme phân giải protein, protein đã phân giải sẽ được đào thải dưới dạng acid uric, nên hải sản đông lạnh sâu không có khả năng đào thải acid uric, chỉ là ở nhiệt độ này không có acid uric hình thành do protein không bị phân giải thôi.
Edmund đi rất vui vẻ.
Văn Sưởng chọn ra bảy, tám con cua mập mạp, dù sao hôm nay cũng phải làm cả phần cho Edmund và Tướng quân Nhung Trạch.
Văn Sưởng xách cua về phòng bếp, nhìn những món đồ gia dụng quen thuộc này, cậu lại khâm phục Tướng quân Nhung Trạch chỉ nhìn thoáng qua đã có thể dựng lại y chang, đúng là giỏi thật.
Thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm tối, Văn Sưởng vừa ngâm nga vừa sơ chế cua.
Những lúc thế này, cậu cũng rất muốn livestream cho mọi người xem, nhưng tổ điều tra phía Thủ đô nói tạm thời đừng thông báo cho ai cả, đợi bọn họ xử lý xong xuôi một số chuyện ở Thủ đô rồi hẵng tính tiếp. Hiển nhiên Văn Sưởng đã đồng ý.
Cua tuyết là loại cua có chân rất dài, thịt rất thơm ngon.
Hôm nay Văn Sưởng định làm mai cua nướng cùng với bò wagyu kiểu Nhật, ăn đảm bảo sướng.
Tách mai cua ra khỏi mình cua, loại bỏ phần nội tạng bên trong, sau đó dùng nước rửa nhẹ nhàng, đặt sang một bên để nướng.
Trong lúc đó, hấp chín chân cua, càng cua và mình cua, bóc lấy thịt cua rồi cho vào mai cua đang nướng, thêm một chút rượu trắng khử tanh.
Gạch cua nướng bắt đầu sủi bọt ùng ục hòa cùng thịt chân cua đỏ trắng đan xen, bắt mắt vô cùng.
Chẳng mấy chốc, tám con cua đã được đặt lên bếp nướng. Lúc này, Văn Sưởng lại lấy ra một tảng thịt bò wagyu lớn. Loại thịt bò wagyu này còn được gọi là thịt bông tuyết, có vân đỏ trắng xen kẽ như cẩm thạch, vô cùng đẹp mắt.
Lần này chuyển nhà, Văn Sưởng mang hết cả vốn liếng của mình theo.
Vỉ gang đun nóng, thêm dầu, khi dầu bốc khói, miếng thịt bò vừa chạm vào mặt vỉ nướng đã xèo một tiếng. Mùi thịt bay khắp căn bếp.
Khi Văn Sưởng đang chăm chú canh lửa, đột nhiên cửa phòng bị một người thô lỗ mở toang ra, âm thanh chói tai làm Văn Sưởng giật mình.
Cậu hoang mang nhìn lên, thấy một thanh niên cao lớn phẫn nộ nói: "Một nghi phạm anh mà lại dám ở đây thảnh thơi như thế à?"
Văn Sưởng líu lưỡi, người này thật là bất lịch sự.
"Thì như anh nói đó, tôi là nghi phạm, biết nghi phạm nghĩa là gì không?" Văn Sưởng bật lại không chút nể nang.
"Anh!" Người nọ cứng họng.
Văn Sưởng bỏ cái sạn trong tay xuống, tuy bận nhưng vẫn ung dung khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khiêu khích.
"Trông anh thế này, chắc là có ý kiến gì với tôi nhỉ?" Văn Sưởng cười tủm tỉm: "Nào, nói đi, tôi chọc ghẹo gì anh?"
Thanh niên kia hít sâu mấy hơi: "Tôi là La Chiêu, em trai là La Vọng. Có quen không?"
Văn Sưởng sặc nước: "Em trai anh là La Vọng?!"
La Chiêu siết chặt nắm đấm: "Đúng, bọn tôi sống ở khu ổ chuột, lúc đó tôi bị bệnh, không có tiền mua thuốc, vì thế nó mới đi chợ đen đấm bốc chui."
Không cần La Chiêu nói tiếp, Văn Sưởng đã biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao La Chiêu lại thù hận mình.
"Thế thì tôi đắc tội với anh ở chỗ nào?? Năm đó em trai anh đánh chúng tôi bầm dập mặt mũi, là tôi mang nó về nhà, giúp cậu ấy trải qua giai đoạn cai thuốc mà."
Lửa giận của La Chiêu đã bị dập tắt một nửa, anh ta ngẩn ra: "Anh mang em trai tôi đi, sau đó không thấy nó đâu nữa."
Văn Sưởng: "Tôi mang em trai anh đi, sau nó đưa nó vào trường quân đội học!"
La Chiêu càng ngơ ngác hơn: "Hả?"
La Chiêu còn chưa nói xong đã bị một người kéo ngược ra sau, thế là thất tha thất thểu lùi lại. Anh ta quay lại thì thấy gương mặt cà lơ phất phơ của Tất Minh Vũ.
Tất Minh Vũ: "Ái chà náo nhiệt ghê, mọi người nói chuyện gì đó?"
Bây giờ đầu óc La Chiêu rối như mớ bòng bong. Anh ta không biết lời nói của Văn Sưởng là thật hay giả, nhưng quả thực từ đó em trai anh ta biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một tấm thẻ ngân hàng với rất nhiều tiền.
Sau đó, mỗi tháng sẽ có một số tiền được chuyển vào tấm thẻ đó, chính nó là động lực duy nhất giúp La Chiêu có thể đi đến nơi này tìm Văn Sưởng hỏi cho ra lẽ.
Tất Minh Vũ cười: "Xin lỗi cậu Văn nhé, cấp dưới của tôi đầu óc hơi có vấn đề, tôi dắt cậu ta về trước, anh có yêu cầu gì cứ nói với tôi, đây là thông tin liên hệ."
Văn Sưởng nhận lấy, gật đầu: "Không sao."
Chuyện này, Văn Sưởng rất là ấm ức nhưng lại không nói được cho ai.
Lúc ấy La Vọng đuổi theo đánh bọn họ một trận xong là kiệt sức, đám cậu ấm đi theo cậu tức điên, ai cũng muốn dạy cho cậu nhóc một bài học. Tuy Văn Sưởng cũng dính mấy đòn, nhưng tóm lại vẫn mềm lòng, chỉ giả vờ hung hăng rồi mang cậu nhóc đi.
Về nhà nhìn lại, tên nhóc trông thì gai góc thế mà trên người toàn chỗ xanh chỗ tím, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, nhìn mà xót xa. Hơn nữa, nhìn diện mạo cũng có vẻ nhỏ tuổi hơn Văn Sưởng, vẫn còn là vị thành niên.
Mà bởi vì La Vọng là dị chủng nên bác sĩ bên ngoài không nhận chữa trị. Hết cách, Văn Sưởng đành phải mời bác sĩ gia đình đến, khuyên can mãi mới cứu được thằng nhóc cắn thuốc đến mức nguy hiểm đến tính mạng này.
Huyết thống dị chủng của La Vọng là sói tuyết, nhưng vì lai tạp nên chỉ biến ra được hai cái tai màu trắng xù lông và một cái đuôi to cũng xù lông nốt.
Chữa khỏi cho La Vọng, Văn Sưởng đích thân đi thăm. Tên nhóc này trông thì to xác, nhưng mở mắt ra là biết chỉ là một con sói con chưa trải sự đời, đã thế còn hung dữ.
Hôm đó tay Văn Sưởng có thêm vài dấu răng, cái loại chảy cả máu ấy.
Sói con đúng là khó thân thiết, có một lần Văn Sưởng cũng nảy lên suy nghĩ muốn mặc kệ cho nó tự sinh tự diệt, nhưng cuối cùng cũng không thắng nổi bộ dạng đáng thương trong giai đoạn cai thuốc của nhóc.
Cứ thế, Văn Sưởng cùng La Vọng vượt qua giai đoạn cai nghiện dược lực của thuốc.
Văn Sưởng giơ tay lên, nhìn cánh tay mịn màng không tì vết mà muốn rớt nước mắt. May quá, cuối cùng cậu cũng lấy được tín nhiệm của sói con.
Từ đó trở đi, La Vọng coi như nhận cậu, chỉ chịu uống dịch dinh dưỡng mà cậu đưa, cũng chỉ đi theo một mình cậu. Ngày nào cũng kè kè sau mông cậu, đến cả đi vệ sinh cũng không tha.
Lúc đầu Văn Sưởng còn nhịn được, sau chịu không nổi nữa, cho cậu nhóc thân phận con nuôi nhà họ Văn rồi bắt đi thi vào trường quân đội.
Đến khi cậu nhóc thi đậu trường quân đội, Văn Sưởng lại mua cho một cái quang não mới rồi tống vào trường quân đội nội trú, còn mình thì phủi mông tiếp tục đi làm xằng làm bậy theo chỉ thị của hệ thống.
Văn Sưởng hồi tưởng lại, lúc đó tuy bị cắn rất đau, nhìn sói con nhận người rồi thì ngoan không ai bằng.
Lỗ tai trắng trắng? Sờ thoải mái!
Cái đuôi dài dài? Sờ vô tư!
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lần này người đến là Tướng quân Nhung Trạch. Anh đứng thẳng tắp, dưới vành nón là gương mặt điên đảo chúng sinh.
Ngoài mặt Nhung Trạch không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy bị đe dọa.
Ai khiến Văn Sưởng mỉm cười hoài niệm như thế?
Trước đây, chỉ có nhìn thấy báo con em ấy mới cười như vậy.
---
*Khoai tây xàm xí: nhóc đen sì: SOS tình địch siu to khủm lồ lại còn trắng hơn mình, xù hơn mình sos vợ sắp bỏ mình rồi há há há há. Tình địch mới nhú của đen sì.
15/11/2024
Hết chương 55.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com