Chương 4
Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Ngày hôm sau, Tô Kết mệt mỏi xuất hiện trước mặt Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng.
Mặc dù Hoa Mãn Lâu là một người mù nhưng kỳ lạ là có thể cảm nhận được tình trạng của mọi vật xung quanh, không giống một người mù chút nào. Y rót một chung trà để trước mặt Tô Kết, ân cần nói: "Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt sao?"
Tô Kết nâng chung trà uống một ngụm, không chút để ý mở miệng: "Lẽ ra ta đang ngủ ngon lắm, ai ngờ nửa đêm phòng bên cạnh liên tiếp xông vào hai nữ yêu tinh muốn cùng người nào đó giao lưu sâu sắc về vấn đề cứng hay không cứng, thế là ta bị đánh thức rồi mất ngủ luôn."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Hoa Mãn Lâu bật cười: "Lục Tiểu Phụng quả thực rất được nữ hài tử ưa thích."
Lúc này Thượng Quan Đan Phượng đi tới, nàng muốn dùng xe ngựa đưa bọn họ vào thành. Sau đó Lục Tiểu Phụng sẽ tìm Quy Tôn đại gia, lại thông qua Quy Tôn đại gia tìm Đại Trí, Đại Thông nghe nói không gì không biết.
Thượng Quan Tuyết Nhi cũng theo tới, nàng hơi mất mát nhìn Tô Kết: "Huynh phải đi à?"
Tô Kết vẫy tay gọi nàng, chờ Thượng Quan Tuyết Nhi đi tới trước mặt thì dùng sức sờ đầu nàng: "Đêm qua Lục Tiểu Phụng có bắt nạt muội không?"
Thượng Quan Tuyết Nhi đảo mắt, nắm lấy ống tay áo anh uỷ khuất nói: "Có đó, hắn là tên trứng thối, hắn còn cởi y phục muội nữa, huynh phải làm chủ cho muội nha."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Hoa Mãn Lâu: "......"
Thượng Quan Đan Phượng: "......"
Tô Kết cười như không cười nhìn nàng: "Lúc trở về ta sẽ nói Lục Tiểu Phụng mua một xâu kẹo hồ lô nhận lỗi với muội."
Thượng Quan Tuyết Nhi mở to hai mắt, không thể tin nói: "Chỉ thế thôi sao?"
Tô Kết nhướng mày: "Không đủ? Vậy hai xâu."
Thượng Quan Tuyết Nhi tức giận giậm chân: "Muội không thích ăn kẹo hồ lô!"
Tô Kết ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Ba xâu, không thể nhiều hơn, ăn nhiều sẽ bị sâu răng."
Thượng Quan Tuyết Nhi: "......"
Tô Kết thu tay về: "Tiểu nha đầu, lần này muội thật sự đang gạt ta, ta không thích cách làm nũng này của muội. Lần sau hoặc là có thể lừa được ta, hoặc là ngoan ngoãn một chút, nếu không ta sẽ không thích muội."
Thượng Quan Tuyết Nhi trầm mặc, không được tự nhiên nói: "Ba xâu hồ lô cũng được nhưng muội không muốn Lục Tiểu Phụng mua, muội muốn huynh mua cho muội."
Tô Kết thở dài: "Ta không có tiền."
Hoa Mãn Lâu dịu dàng nói: "Ba xâu hồ lô Hoa mỗ vẫn có thể hỗ trợ."
Ngồi trong xe ngựa trang trí đầy hoa tươi, Đan Phượng Công chúa thản nhiên cười: "Tuyết Nhi hình như rất thích Tô công tử."
Tô Kết thờ ơ nói: "Không bằng Lục Tiểu Phụng."
Lục Tiểu Phụng sờ râu cười gượng: "Tô huynh, ngươi đừng chế giễu ta nữa, đêm qua ta thật sự không biết người đi vào là Tuyết Nhi."
Ném một bông hoa ra khỏi xe, Tô Kết cười cười: "Vậy nên ta chỉ nói ngươi mua ba xâu hồ lô dỗ nàng. Dù sao nếu ngươi bằng lòng dỗ nàng sớm một chút, nàng sẽ không dùng biện pháp đó chứng minh nàng đã là một "Người lớn"."
Thượng Quan Đan Phượng phát ra tiếng cười thanh thuý: "Không ngờ Tô công tử lại là người thương hương tiếc ngọc như vậy."
Tô Kết: "Nàng vẫn chỉ là một hài tử thôi."
Thượng Quan Đan Phượng lắc đầu: "Nếu công tử thật sự coi nàng là một tiểu hài tử thì sai lầm rồi, có đôi khi ngay cả tiểu nữ cũng không phân biệt được câu nào nàng nói là thật câu nào là giả."
Tô Kết nghiêm túc nói: "Vậy có lẽ do ngươi quá ngốc?"
Thượng Quan Đan Phượng: "......"
Nhìn thấy sắc mặt hơi khó coi của Thượng Quan Đan Phượng, Tô Kết cảm thấy nên phát huy thiết lập "Thương hương tiếc ngọc" đối phương tặng, anh chớp chớp mắt bổ sung: "Thật xin lỗi, ý ta là nàng có khả năng thông minh hơn ngươi."
Thượng Quan Đan Phượng: "......"
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đứng ra hoà giải cho Tô Kết: "Xe dừng rồi, chúng ta xuống xe đi, đa tạ công chúa đã tiễn."
Ba người xuống xe, Lục Tiểu Phụng nhìn xe ngựa rời đi khó hiểu hỏi Tô Kết: "Ngươi có vẻ không thích nàng cho lắm?"
Tô Kết cười lạnh: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là không thích bị người ta xem như tên ngốc mà thôi. Nàng ám chỉ ta không thể tin Thượng Quan Tuyết Nhi, chẳng lẽ nàng rất đáng tin à? Ít nhất Thượng Quan Tuyết Nhi không nói xấu nàng nửa câu ở trước mặt ta."
Lục Tiểu Phụng vuốt râu: "Có lẽ nàng chỉ vô tình thôi."
Tô Kết nhìn Lục Tiểu Phụng, đột nhiên cười dịu dàng: "Ta rất thích người ngây thơ như ngươi đấy, nếu không làm sao có thể tôn lên sự cơ trí của ta chứ?"
Lục Tiểu Phụng: "......"
"Hơn nữa," Tô Kết không chút lưu tình bồi thêm một đao: "Ta đoán Đan Phượng Công chúa cũng nghĩ vậy."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Hoa Mãn Lâu bật cười, y phát hiện ở chung một chỗ với Tô Kết luôn rất dễ cười ra tiếng. Đây thật sự là một người rất thú vị, một người nữa khiến y có cảm giác này là Lục Tiểu Phụng.
Chẳng qua rất nhanh y đã thu liễm ý cười, nhíu mày nói: "Ta cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn chúng ta."
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói: "Ngươi sai rồi, là tất cả mọi người trên đường đều đang nhìn chúng ta, chính xác mà nói là đang nhìn Tô Kết."
Hoa Mãn Lâu hiểu ra, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc ta là một người mù, không thể tận mắt lãnh hội phong thái của Tô huynh."
Nghe được trong lời nói của y có phần chế nhạo, Tô Kết trịnh trọng lắc đầu: "Sao lại phải đáng tiếc chứ, người đời đều dễ bị hình tượng mê hoặc mà xem nhẹ bản chất, ta cũng hy vọng có người nhìn thấy được tâm hồn thuần khiết tốt đẹp của ta."
Hoa Mãn Lâu: "......"
Lục Tiểu Phụng khiếp sợ nhìn anh, cảm thấy bản thân rất mau sẽ không nhận ra bốn chữ "Thuần khiết tốt đẹp" nữa.
Quy Tôn đại gia cũng là bằng hữu Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng luôn có rất nhiều bằng hữu kỳ quái lại rất có bản lĩnh, Quy Tôn đại gia là một trong số đó. Lão hàng năm ra vào thanh lâu, đổ phường, tửu quán, sau khi tiêu hết tiền thì đợi người khác đến chuộc. Khương Thái Công câu cá, cá tự nguyện mắc câu mà thôi, người tới đều muốn tìm Đại Trí, Đại Thông, mà chỉ có lão mới biết Đại Trí, Đại Thông ở đâu.
Nhưng trước khi tìm được Quy Tôn đại gia bọn họ đã gặp Lão Thật hoà thượng, cũng là bằng hữu Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng không hổ là nam nhân có đông đảo bằng hữu kỳ dị, tam quan rõ ràng không được thẳng lắm. Khi biết tối hôm qua Lão Thật hoà thượng tìm một danh kỹ tên Âu Dương Tình, hắn chẳng những không kinh ngạc ngược lại còn cười nói hoà thượng và danh kỹ là tuyệt phối, một người là "Một ngày làm hoà thượng thì đánh chuông một ngày", một người là "Một ngày làm kỹ nữ một ngày đánh hoà thượng".
Tô Kết nhìn Hoa Mãn Lâu tấm lòng rộng mở bên cạnh, chợt nói: "May mà ngươi là Hoa Mãn Lâu."
Hoa Mãn Lâu ngẩn ra: "Sao lại nói vậy?"
Tô Kết mỉm cười: "Nếu không ta lo ngươi có khả năng sẽ bị Lục Tiểu Phụng làm lệch, quả nhiên nhiều người nói hắn là tên khốn không phải không có đạo lý."
Sau khi Lão Thật hoà thượng rời đi Lục Tiểu Phụng muốn tìm Âu Dương Tình, Tô Kết lắc đầu: "Nếu là thanh lâu ta sẽ không đi đâu."
Lục Tiểu Phụng nhíu mày, nghĩ tới điều gì lộ ra nụ cười trêu ghẹo: "Sao lại thế? Lẽ nào trước giờ ngươi chưa từng vào thanh lâu?"
Tô Kết châm chọc nói: "Nếu ta đi thanh lâu thì là đi phiêu kỹ hay là bị kỹ phiêu?"
Lục Tiểu Phụng nhìn anh một lát, hoàn toàn không có biện pháp phản bác: "...... Ta cảm thấy ngươi nói rất có lý."
Hoa Mãn Lâu cầm quạt đong đưa một hồi rồi bật cười lắc đầu, nói với Lục Tiểu Phụng: "Nếu đã như vậy, ta sẽ cùng Tô huynh chờ ngươi ở bên ngoài."
Lục Tiểu Phụng bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi."
Tô Kết và Hoa Mãn Lâu ngồi đợi trong một tửu quán đối diện Thuỷ Tình Viện, chốc lát sau Lục Tiểu Phụng mang theo một nam nhân lôi thôi đi ra. Nam nhân vừa thấy Tô Kết hai mắt lập tức đứng thẳng, hơn nửa ngày mới tấm tắc thở dài: "Đáng tiếc là nam nhân!" Sau đó chớp mắt cười hì hì nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, xấu xa nói: "Có mỹ nhân nhường này làm bạn, thảo nào ban nãy ngươi muốn cự tuyệt Âu Dương Tình, bây giờ cho dù ngươi nói với ta ngươi thích một người nam nhân ta cũng tin."
Lục Tiểu Phụng cứng đờ, dở khóc dở cười nói: "Đừng nói lung tung, bằng không lát nữa Tô huynh muốn đánh ngươi, ta sẽ không ra tay giúp đỡ đâu."
Quy Tôn đại gia cười khà khà: "Ngươi chắc chắn sẽ giúp ta, nếu không ai đưa các ngươi đi tìm Đại Trí, Đại Thông?"
Lục Tiểu Phụng bất đắc dĩ thở dài, cười khổ lắc đầu không nói.
Tô Kết cười khẽ: "Tại sao ta phải đánh hắn? Nếu Lục Tiểu Phụng thật sự thích ta, vậy không chỉ chứng minh ánh mắt hắn không tồi, càng chứng thật mị lực vô hạn của ta. Ngay cả lãng tử phong lưu Lục Tiểu Phụng cũng phải quỳ dưới gối ta, ngẫm lại rất có cảm giác thành tựu không phải sao?"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Quy Tôn đại gia sửng sốt, tiếp đó cười ầm lên: "Ha ha, thú vị thú vị! Tôn lão gia ta đã rất lâu không gặp được người thú vị như vậy rồi, bằng hữu Lục Tiểu Phụng quả nhiên đều rất thú vị."
Tô Kết khẽ nhíu mày: "Ai nói ta là bằng hữu Lục Tiểu Phụng?"
Quy Tôn đại gia có vẻ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ không phải?"
Lục Tiểu Phụng cũng nói: "Ta cũng cho rằng chúng ta đã là bằng hữu."
Tô Kết rối rắm một hồi, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, từ giờ trở đi là được." Dẫu sao không ai có khả năng cô độc một mình sống trên đời mà không có bất kỳ ràng buộc nào, con người Lục Tiểu Phụng không tệ, có lẽ cũng sẽ là một bằng hữu tốt.
Hoa Mãn Lâu luôn lẳng lặng mỉm cười đứng nghe, mở miệng nói: "Hôm nay Lục Tiểu Phụng lại có thêm một người bằng hữu, sau này lại nhiều thêm một người có thể cùng uống rượu."
Lục Tiểu Phụng cười nói: "Đúng vậy."
Tô Kết lắc đầu: "Vậy để các ngươi phải thất vọng rồi, ta không uống rượu."
Lục Tiểu Phụng lộ vẻ kinh ngạc, phải biết rằng dù cẩn thận tỉ mỉ như Tây Môn Xuy Tuyết thỉnh thoảng vẫn sẽ uống rượu, hơn nữa còn là chuyên gia nhưỡng rượu. Nam nhân không uống rượu với hắn mà nói có phần không thể hiểu được: "Sao lại thế?"
Tô Kết hai tay giao nhau chống cằm, trên mặt nở nụ cười nhạt không hề có độ ấm: "Ta từng gặp được một tửu sư, bản lĩnh nhưỡng rượu có thể nói là đăng phong tạo cực, trên đời không ai sánh được song lại là người điên. Uống rượu của hắn rồi, mùi vị đó thật sự là cả đời không thể quên được, hơn nữa quãng đời còn lại sẽ không muốn uống rượu nữa."
Lục Tiểu Phụng nghe vậy tức khắc hứng thú dào dạt đặt chén rượu xuống, hai mắt toả sáng: "Vậy bây giờ tửu sư đó ở đâu? Nếu có thể uống loại rượu ngon độc nhất vô nhị đấy, thế thật sự có chết cũng không hối tiếc."
Tô Kết thờ ơ nói: "Chết rồi, ta giết."
Không khí tức khắc đông lại.
Tô Kết nhẹ thở dài: "Không còn cách nào khác, để có thể tiếp tục làm người, ta chỉ có thể giết chết gã trước khi bị gã làm cho điên cuồng."
Tuý Sinh Mộng Tử Thành, đó là thế giới nhiệm vụ đã để lại bóng ma tâm lý không thể vượt qua cho anh. Cả toà thành không có một giọt nước, dòng sông là rượu, hồ nước là rượu, ngay cả mưa trên trời cũng là rượu. Thành chủ là một tên biến thái đam mê đùa giỡn lòng người ẩn sau màn, có thể sử dụng tất cả những thứ khó bề tưởng tượng để nhưỡng rượu. Các cung bậc cảm xúc tột cùng trong thất tình lục dục như vui sướng không thể tự kiềm chế, phẫn nộ muốn huỷ thiên diệt địa, hạnh phúc đến say mê không tỉnh, đau buồn đến hoàn hoàn tuyệt vọng đều có thể được nếm trải trong rượu. Lúc suýt nữa đã bị thay đổi trí nhớ đánh mất bản thân, Tô Kết nhận ra anh cách ý chí sụp đổ triệt để nổi điên không xa nữa, nhiệm vụ gì đó sớm đã không rảnh lo, khi bị buộc tới đường cùng chỉ có thể liên hợp với mấy luân hồi giả vẫn còn tỉnh táo, ôm quyết tâm đồng quy vu tận phá huỷ nửa thành Tuý Sinh Mộng Tử mới tìm được tên thành chủ rồi xử lý.
Từ đó về sau anh nhìn thấy rượu như trông thấy thuốc độc.
Lục Tiểu Phụng thở dài, xua tay nói: "Thôi thôi, không uống rượu thì không uống rượu. Người đời đều nói Lục Tiểu Phụng ta quen nhiều bằng hữu quái lạ, có thêm một bằng hữu không uống rượu cũng chẳng ngạc nhiên."
Hoa Mãn Lâu nhã nhặn nói: "Quân tử chi giao, có thể lấy trà thay rượu."
Tô Kết: "Mặc dù ta không uống rượu nhưng đã vô tình lấy được bí kiếp nhưỡng rượu từ tay kẻ điên đó, hiện giờ xem như học được chút da lông. Chờ khi nào nhàn rỗi ta sẽ nhưỡng vài loại rượu mời các ngươi nếm thử."
"Được!" Lục Tiểu Phụng vỗ tay đáp ứng: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ta chờ rượu ngon của Tô huynh nhưng ngươi đừng để ta đợi lâu quá đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com