Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 17

CHƯƠNG 17:

Sơn Thành khu mới, khác với khu cũ chen chúc tấp nập, đường xá ở đây thoáng đãng hơn và đầy các tòa kiến trúc được hiện đại hóa, các cao ốc building đều được xây dựng thống nhất dùng màu xám xanh làm cho nơi đây có vẻ hiện đại thời thượng mà lại không mất đi hơi thở sinh hoạt. Ở một nơi bên ngoài đều là kiến trúc pha lê xanh lam, trong một gian phòng nghỉ, trên ghế sô pha bằng da đen, Cố Duy Thâm mặc áo sơ mi màu trắng cách điệu cùng với quần tây đen, vẻ mặt lạnh lùng đang ngồi xem tài liệu trên laptop.

"Lão Cố, người mới được tuyển vào lần này đều do tôi đã trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc kỹ chọn ra, chuẩn bị tẩy não rồi coi như người của mình để dùng, ông đừng nhìn trúng ai nha, muốn dạng gì thì để anh trai đây tìm giúp ông cho, bảo đảm làm ông hài lòng...Gần đây tôi vừa quen biết một minh tinh nhỏ mới ra mắt chưa bao lâu, biết đàn dương cầm, biết nhảy cổ điển, gương mặt và thân hình thì càng khỏi bàn, nhìn khá xinh đẹp, ông chắc chắn sẽ thích. Sao nào, có hứng thú không? Hôm nào tôi dẫn ông đi xem thử." Bên cạnh Cố Duy Thâm là một người đàn ông ước chừng 30 tuổi mặc đồ Tây màu đen đang vắt chân bắt chéo nằm liệt trên sô pha, vẻ mặt có chút mệt mỏi, người này đúng là bạn già của Cố Duy Thâm – Trình Tiêu Hoàn.

"..." Cố Duy Thâm liếc Trình Tiểu Hoàn mà không nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu xem laptop.

"Lão Cố, không phải ông đổi tính rồi chứ? Mấy lần trước ông còn nhờ tôi giúp ông để ý vài người có tình thú có chút tài nghệ mà, gần đây khẩu vị thế nào, nói cho tôi nghe chút đi?" Trình Tiêu Hoàn thấy Cố Duy Thâm không dao động nên hơi nhiều chuyện đi tới trước mặt Cố Duy Thâm hỏi.

"Trình Tiêu Hoàn, bây giờ là giờ làm việc, nếu ông lại nói về vấn đề khác thì tôi đi đây, mặc kệ ông." Cố Duy Thâm nói.

"Đừng mà, tôi không nói cái khác nữa...Đúng rồi, bên này có tài liệu của người mới, bao gồm sơ lược lý lịch, ảnh chụp, còn có thành tích phỏng vấn thi viết nữa, ông xem sơ sơ biết mặt chút đi, chờ đến khi mở họp thì cứ tùy tiện nói vài câu kích thích bọn họ...Có thành công tẩy não được hay không thì phải nhờ vào ông rồi..." Trình Tiêu Hoàn nhanh chóng ngừng lại, ngồi thẳng nói với Cố Duy Thâm.

Cố Duy Thâm không để ý đến Trình Tiêu Hoàn, anh tùy ý lật xem vài người, chưa lật được mấy tờ thì đã tới tư liệu của Phương Duyệt Thanh làm cho anh ngẩn ra. Ảnh chụp trong tư liệu của Phương Duyệt Thanh so với người thật thì nhìn còn trẻ hơn, cậu mặc áo sơ mi trắng, tóc đen nhánh, màu da trắng như được phủ một tầng ánh sáng, có chút tóc mái thưa thớt che khuất lông mày, gương mặt như trẻ con rõ rành rành, đôi mắt to tròn thấy rõ từng cọng lông mi, ánh mắt hơi ngốc ngốc có vẻ như còn chưa chuẩn bị xong chưa biết làm sao thì đã bị chụp ảnh mất rồi.

"Tôi có ấn tượng với nhóc này nè, thành tích thi viết rất tốt, người phỏng vấn vòng 1 vòng 2 đều thống nhất báo lại nói đứa nhỏ này vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, rất lễ phép, gặp người là cười. Tuy rằng không có kinh nghiệm xử lý tình huống, cũng không phải người sành sỏi tâm cơ gì, nhưng chỉ cái mặt biết cười này thôi cũng đã có thể làm cho người ta thấy vui vẻ rồi...Đây là style ngốc bạch ngọt đang thịnh hành bây giờ đó...Dáng vẻ này cũng được, chẳng qua sở thích hay sở trường đặc biệt đều là chơi game, ha ha, không phải dạng ông thích...Chúng ta xem người tiếp theo đi." Trình Tiêu Hoàn giới thiệu cho Cố Duy Thâm, sau đó liền nhấn chuột nhảy qua tư liệu của Phương Duyệt Thanh.

Cố Duy Thâm nghe Trình Tiêu Hoàn khen Phương Duyệt Thanh thì không khỏi nhếch khóe miệng, anh có một loại cảm giác tự hào chung với cậu, nghe hắn nói Phương Duyệt Thanh là ngốc bạch ngọt thì anh lại không quá đồng ý. Anh còn chưa xem đủ mà đã bị Trình Tiêu Hoàn click cho qua làm anh có chút không vui, nhưng lại không tiện click quay về để bản thân bị lộ tẩy nên anh chỉ có thể im lặng không lên tiếng, tự mình đè nén sự khó chịu xuống. Người nào đó đã chết lặng với khí tràng của anh còn đang tiếp tục nói nói nói, giọng điệu không giống như đang giới thiệu nhân viên nhà mình mà lại giống như đang tìm đối tượng cho Cố Duy Thâm vậy...

"Tôi đi toilet." Cố Duy Thâm không muốn nghe Trình Tiêu Hoàn dong dài nữa nên duỗi người đứng lên nói.

"Nhanh rồi về đấy, hội nghị sắp bắt đầu rồi." Trình Tiêu Hoàn nhún vai.

Cố Duy Thâm đi ra khỏi phòng rồi hít một hơi thật sâu, điều hòa trung tâm mở ra, tuy rằng bên ngoài rất oi bức nhưng nơi này lại rất lạnh lẽo.

Từ khi Cố Duy Thâm thành niên đến giờ, tuy là bận bịu không quá thường xuyên nhưng bên người cũng không hề thiếu người, các dạng người gì đều có. Anh chưa bao giờ cưỡng ép người khác, từ trước đến giờ luôn là cậu tình tôi nguyện, đối với mỗi người từng có quan hệ đều rất tốt, chỉ cần không quá phận thì cái gì có thể thỏa mãn thì anh đều sẽ thỏa mãn họ. Những người đã từng quan hệ với anh cũng hoặc nhiều hoặc ít có nhu cầu riêng, đối với anh cũng nhẹ nhàng dịu dàng, rất nghe lời, sau khi chia tay cũng sẽ không dây dưa dây cà, anh rất hài lòng với mối quan hệ như thế.

Phương Duyệt Thanh đã đánh vỡ những thứ này, bởi vì Phương Duyệt Thanh chủ động "hiến thân", là tình yêu say đắm thuần khiết mới làm cho Cố Duy Thâm chưa bao giờ muốn yêu đương lại muốn yêu đương thử một lần, anh đã chủ động làm rất nhiều việc nhưng kết quả lại không được như ý.

Nhưng sự chán ghét và chống đối của cậu làm cho lần đầu tiên anh muốn chủ động nghiêm túc yêu đương lại bị thất bại, cũng làm anh cảm thấy xấu hổ mà muốn lui trở về vị trí ban đầu, muốn yên lặng một chút.

Một tháng sau đó, anh đã lao vào làm việc cả ngày lẫn đêm tự tay mình xử lý tất cả công việc trong công ty, nhưng không ngờ chỉ vừa chợt thấy được ác ma nhỏ đó thôi là anh đã thấy hơi nhớ nhung rồi, anh đúng là tên thất bại mà.

Nhìn vẻ mặt non nớt trên gương mặt trong ảnh chụp lại khiến trái tim anh mềm nhũn, tôn nghiêm hay xấu hổ gì đó cũng phai nhạt đi, với đứa nhỏ thì so đo làm gì? Em ấy nói em ấy có người thích rồi, nhưng có thể thích được mấy ngày chứ? Anh mắng người chán ghét anh, chẳng lẽ anh không có trách nhiệm à?

Cố Duy Thâm nghĩ nghĩ rồi bắt đầu tự kiểm điểm bản thân mình, bây giờ nghĩ lại, nhóc con không cảm thấy anh thích nhóc có lẽ cũng đúng. Do anh làm việc có tính mục đích quá mức, ngay cả nói chuyện với cha của nhóc cũng đi theo cách thức như bàn chuyện làm ăn để thu phục ông, đối với nhóc con cũng có chút, ờm, dùng sắc dụ...

Cố Duy Thâm nghĩ kỹ xong, anh lắc lắc đầu rồi dựa theo bảng chỉ dẫn vào phòng vệ sinh muốn rửa tay. Anh nghe được tiếng bước chân vội vã, vừa nhìn thì thấy một nam sinh thân hình nhỏ gầy mặc áo ngắn tay đơn giản cùng với quần jean, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt mang theo ngái ngủ ngốc ngốc đi tới buồng tiểu bên cạnh Cố Duy Thâm rồi bắt đầu cởi quần, dường như rất gấp gáp...

Khóe miệng Cố Duy Thâm bất chợt lộ ra tươi cười, ôm cây đợi "thỏ", bước đầu tiên, thành công, nhóc con tự mình đưa tới cửa...

Người tới đúng là Phương Duyệt Thanh, hôm nay cậu đi theo các đồng nghiệp mới đến dự đại hội chào đón nhân viên mới, do cậu bị một người đồng nghiệp nhiệt tình kéo tới nên đến sớm, sau đó cậu ghé vào ghế ngủ một giấc rồi bị mắc tiểu làm cho tỉnh lại mà theo bảng chỉ dẫn tìm tới WC.

Gần đây Phương Duyệt Thanh luôn cảm thấy mình không bao giờ ngủ đủ, hận không thể một ngày ngủ 24 tiếng mới có thể tỉnh táo lại được. Cậu là người mới nên cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho các cấp lạnh đạo, ít nhất cũng phải là người có tinh thần nhiệt huyết và lạc quan. Có điều cậu có tâm nhưng lại không có lực, trạng thái lúc nào chỗ nào cũng có thể ngã xuống đất mà ngủ làm cho cậu thật sự rất 囧, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp chống lại nào.

Cố Duy Thâm nhìn Phương Duyệt Thanh mở mịt cởi nút thắt quần jean, lộ ra quần lót màu trắng, sau đó cậu đưa tay xuống móc Tiểu Phương Phương ra để đi tiểu lập tức làm cho yết hầu anh có chút khô khốc, tiếp theo chỉ biết ngơ ngác nhìn Tiểu Phương Phương tinh xảo đó...

Phương Duyệt Thanh đang tiểu thì đột nhiên có cảm giác sai sai nên quay đầu lại thì thấy có người đang dùng ánh mắt "đáng khinh" nhìn cậu, cơn buồn ngủ của cậu tức thì bị dọa sạch sành sanh, "kiều khu nhất chấn*", đôi mắt chỉ mở một khe hở nháy mắt trợn trừng tròn xoe, tay đang đỡ Tiểu Phương Phương cũng run rẩy lên.

(*Kiều khu nhất chấn: 娇躯一震: cơ thể giật mình thót lên.)

Cố Duy Thâm nhìn biểu tình của Phương Duyệt Thanh thì cảm thấy rất thú vị, anh còn định nói một câu để trêu chọc người nào đó thì bỗng nhiên cảm giác gần dưới chân có chút ướt át. Anh vừa cúi đầu nhìn thì lập tức mặt đen như than, sau đó ngẩng đầu lên thì nhóc con đã vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng vệ sinh không còn bóng dáng, mặt Cố Duy Thâm càng đen hơn nữa...

HẾT CHƯƠNG 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com