Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - Mang thai

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Lục Kiến Xuyên quay lại việc chính --- sinh sản.

Quy trình 'Kiến Chúa' sinh sản.

Bước đầu tiên, xác nhân đối tượng sinh sản có tình yêu (hoặc hận thù) với mình không, càng mãnh liệt càng tốt.

Con người là sinh vật thần kỳ --- yếu đuối, nhỏ bé, sống tạm bợ, thậm chí chẳng là gì so với hạt bụi trong vũ trụ. Nhưng họ lại mang trong mình một chút "thần tính" mờ nhạt, như thể khi được tạo ra, họ đã vô tình nhận được ánh nhìn lơ đãng của "thần", từ đó đánh cắp được khả năng yêu ghét, tồn tại như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng trong thời đại các vị thần đã ngã xuống.

Và khi con người chìm đắm trong yêu ghét điên cuồng nhất, phần "thần tính" nhỏ nhoi đó sẽ bùng lên, có thể bị "bắt giữ" và "thu thập", trở thành dinh dưỡng hoàn hảo cho sinh sản.

Điều này không khó. Con người vốn có thiên phú trong việc yêu ghét. Chỉ cần vài thủ đoạn nhỏ là có thể khiến họ hoàn toàn sa ngã.

Sau đó, bước thứ hai, khi con mồi rơi vào trạng thái điên loạn, hãy bắt đầu từ bộ phận sinh dục của họ, từng ngụm từng ngụm thưởng thức bữa tiệc đã được hoàn thành, dùng dạ dày tiêu hóa và phân giải gen của họ. Rồi như đất sét dẻo, tùy ý nhào nặn dựa theo yêu thích của thần. Trên thực tế, thần không bao giờ thực sự kết hợp gen của mình với gen loài người. Họ thích chơi đùa với mã gen của loài người, tận hưởng cảm giác được làm một Đấng Sáng Thế cao cao tại thượng.

Vì thế, bước thứ ba, trong cơ thể thần sẽ nuôi dưỡng thế hệ sau. Vì không có sự kết hợp giữa thần lực và gen, hậu duệ thường vẫn giữ hình dạng con người, hoặc bị biến đổi thành quái vật cấp thấp, ghê tởm nhưng lại phủ lên một lớp da người thường, trà trộn vào xã hội loài người, chia sẻ não bộ và giác quan với thần, trở thành trợ thủ đắc lực của thần.

Theo ý nghĩa nào đó, 'Kiến Chúa' chưa bao giờ thực sự sinh sản --- cho đến khi nó gặp được Lục Kiến Xuyên, ngửi được mùi vị độc đáo lại mạnh mẽ của đồng loại từ trên người anh.

Nó nghĩ mình đã tìm thấy cơ hội sinh sản thực sự.

Nhưng giờ đây ---

Mọi quy trình mà nó đã chuẩn bị đều mất hiệu lực, nó đã bị tiêu hóa thành đống chất nhờn ghê tởm.

Lục Kiến Xuyên khinh miệt nhìn đam mê sinh sản của nó, trong mắt anh chỉ còn gương mặt đẫm mồ hôi của người yêu.

Phương Hành Chu cực kỳ khó chịu, cậu bất mãn cựa quậy, trong cổ họng lẩm bẩm tên Lục Kiến Xuyên. Lục Kiến Xuyên nhếch mép, kiềm chế bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu, cúi người bắt đầu từ trán cậu, từ từ liếm sạch mồ hôi, đi xuống dần, đến tận bộ phận bị cọ sát ban nãy.

'Kiến Chúa' luôn bắt đầu thưởng thức bữa tiệc Thao Thiết từ đây.

Lục Kiến Xuyên thu hồi tất cả răng nanh của mình, vừa dịu dàng vừa thô bạo, gần như ngay lập tức phá vỡ phòng tuyến của Phương Hành Chu, dễ dàng lấy thứ mình muốn.

Đồng tử Phương Hành Chu hoàn toàn tan rã, toàn thân cậu run rẩy dữ dội, nắm chặt cánh tay Lục Kiến Xuyên, lâu sau vẫn không phản ứng được.

Lục Kiến Xuyên thè đầu lưỡi đỏ tươi, liếm liếm môi dưới, hơi nheo mắt thỏa mãn.

"Chúng" chảy xuống thực quản, mang đến cơn đau dữ dội. Dạ dày bỗng trở nên nóng rực vô cùng, như vừa nuốt phải chất lỏng ăn mòn nào đó, từng lớp lớp ăn mòn nội tạng, hòa tan, rồi từ từ kết hợp lại thành thứ gì mới...

Đau đớn tột cùng thậm chí khiến cơ bắp anh co giật.

Anh đã lâu rồi không cảm nhận được cảm giác này, một phần cơ thể như đã hoàn toàn mất kiểm soát, nó giãy giụa điên cuồng, cố ngăn "chúng" xâm nhập.

Anh che bụng, hơi nghiêng đầu, đồng tử chậm rãi dựng đứng.

Nếu Phương Hành Chu tỉnh táo vào lúc này, cậu chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhận ra --- Lục Kiến Xuyên đang vô cùng tận hưởng.

Tận hưởng nỗi đau mãnh liệt người yêu mang lại, tận hưởng gen nhân loại xâm nhập cơ thể, tận hưởng sự ăn mòn, sa đọa, hòa quyện này, tận hưởng tình yêu cuồng nhiệt của họ.

Lục Kiến Xuyên hít sâu, lại cúi đầu hôn lên đôi môi ẩm ướt của Phương Hành Chu.

Chăn đã rơi xuống đất, tứ chi họ thân mật dây dưa quấn quít vào nhau, không ai cảm thấy lạnh. Lục Kiến Xuyên thuần thục khống chế cơ thể này, còn Phương Hành Chu ngoan ngoãn bại lộ tất cả, như tín đồ trung thành dâng linh hồn cho thần linh, để anh chiếm đoạt.

Vẫn chưa đủ.

Còn xa lắm.

Hai tay anh hơi co quắp, nhiều xúc tu trồi ra từ cơ thể anh, quấn lấy người yêu từng tầng từng tầng, thao túng mọi nơi, khiến cậu sa đọa. Xúc tu chuẩn bị cho lần bòn rút thứ hai thậm chí đã há miệng, thu hồi hết răng nhọn, chỉ cắn nhẹ, khiến Phương Hành Chu nhịn không được mà phát ra tiếng thét chói tai.

Tiếng thét kích thích Lục Kiến Xuyên, dạ dày vừa tiêu hóa xong 'Kiến Chúa' một lần nữa trở nên trống rỗng, ngũ tạng lục phủ bắt đầu xê dịch, nhường chỗ để tạo thành một mảnh "đất" trống để nuôi dưỡng một quả trứng.

Lúc này, mảnh "đất" khô cằn ấy đang chờ được tẩm bổ ---

Trước khi hút tiếp gen nhân loại, nó khát khao tình yêu điên cuồng của Phương Hành Chu. Giọng Lục Kiến Xuyên ướt át, anh cắn tai Phương Hành Chu: "Bảo bối, gọi tên anh."

Phương Hành Chu vẫn rên rỉ không ngừng, trong vài phút ngắn ngủn, cậu lại bị ném lên đỉnh lần thứ ba, có khoảnh khắc cậu thậm chí cảm thấy linh hồn mình đã rời khỏi thể xác, chập chờn trên không, rồi bị Lục Kiến Xuyên mạnh mẽ túm lại.

Lục Kiến Xuyên cười bên tai cậu.

Cậu dùng sức lắc đầu, gần như hỏng mất, nhu nhuận gọi tên anh: "Lục Kiến Xuyên, nai con, nai con...!!"

"Anh đây, em yêu à," xúc tua của Lục Kiến Xuyên nhấm nháp chiến lợi phẩm mới, "Nói gì đó ngọt ngào đi, tối nay em lại mang dao đến dự tiệc đính hôn của chúng ta là định làm gì với con dao đó?"

Anh biết rõ mà còn cố ý hỏi.

Phương Hành Chu dùng sức túm lấy tóc anh, không biết kiếm sức mạnh to lớn từ đâu, trước khi hoàn toàn hỏng mất, cậu đã ngoan cường lật người lại, đè Lục Kiến Xuyên lên gối, cúi đầu, áp sát mặt cậu vào mặt anh, đồng tử phản chiếu rõ gương mặt anh.

Mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống xúc tua khủng bố của Lục Kiến Xuyên.

Giọng Phương Hành Chu khàn đặc nói những lời điên khùng, tay siết chặt sau gáy Lục Kiến Xuyên, hận không để túm da đầu anh xuống.

"Là của em... không được phép..." Cậu nói, "Em yêu anh... Chúng ta... cùng chết đi... Em yêu anh..."

Lục Kiến Xuyên bỗng hít sâu một hơi.

Anh nheo mắt lại, chỉ nghe câu đó, anh đã đạt cực khoái. Da đầu tê dại, xúc tua nuốt chửng lứa hạt giống thứ hai, rồi lập tức tiêu hóa gần hết, vùng "đất" dần dần ấm lên.

Anh vẫn không dừng, hai tay ghì chặt Phương Hành Chu ở tư thế này, lớp da nhân loại dần dần biến mất, đóng đinh cậu vào xúc tua.

Từ đây, Phương Hành Chu thất thủ.

Cậu không còn sức rên rỉ, chỉ không ngừng run rẩy, miệng lặp đi lặp lại những lời âu yếm, tử vong và chiếm hữu, để mặc Lục Kiến Xuyên làm lần thứ tư, thứ năm... cướp đoạt không ngừng.

"Anh cũng yêu em," Lục Kiến Xuyên dùng lời ngọt ngào treo lý trí cuối cùng của cậu, để cậu tiếp tục dày vò trong địa ngục khoái lạc vô tận, "Trên đời này không có ai yêu em hơn anh đâu, bảo bối. Anh sẽ sinh cho em thật nhiều con, em thích con trai hay con gái? Thích nhân loại hay 'sứa nhỏ' như anh 20 năm trước?... Ha, đừng nhìn anh như thế, anh không nhịn được đâu."

Phương Hành Chu bất lực nắm xúc tua của anh, đồng tử tan rã, không thốt nên lời.

Lục Kiến Xuyên áp mặt vào khuôn mặt ướt đẫm vào cậu, thong thả liếm láp làn da của cậu. "Em thích điều này," anh khẳng định, "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em đã nhìn chằm chằm xúc tua anh, dùng giọng nói non nớt không ngừng khen anh đẹp... Bảo bối, em thích xúc tu anh, phải không?"

Phương Hành Chu phát ra một tiếng nghẹn ngào.

Lục Kiến Xuyên hưng phấn đến mức gần như không giữ được hình dạng con người, anh chậm rãi chuyển động, đẩy người yêu vào đường cùng: "Hình dạng này được không? Là anh thiết kế cho em đấy, hay em có nhu cầu gì khác? Nói ra đi, bảo bối."

"...Ừm?"

"Sao lại khóc rồi?... Chu Chu, sao em khóc?"

Nước mắt trong suốt lăn dài từ khóe mắt Phương Hành Chu, cậu vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm Lục Kiến Xuyên, như muốn khắc bóng dáng anh vào xương cốt.

Ánh nhìn đó khiến Lục Kiến Xuyên muốn nổi điên lên.

Anh hôn mắt cậu, liếm sạch nước mắt trên má, rồi dùng bàn tay nhân loại che khuất tầm nhìn của cậu, trừ bỏ bàn tay, phần còn lại đều biến thành bản thể, cuốn lấy nhân loại yếu đuối đang không ngừng khóc thút thít, như ác long trong truyện cổ tích, trấn thủ châu báu của mình.

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng không biết từ khi nào đã nhuốm màu máu nhạt, chiếu xuống phố Hạnh Hương vắng tanh không một bóng người...

--------

Tác giả vì muốn viết cảnh H trên Tấn Giang mà liều mạng ghê :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com