Chương 12 - Ghen tị
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Phương Hành Chu mơ một cơn ác mộng kinh hoàng.
Trong mơ, vô số xúc tu thân mật quấn chặt lấy thân thể cậu, giác hút mấp máy liên tục trên da thịt cậu, vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn ném cậu lên thiên đường, như một cỗ máy vĩnh viễn không biết mệt, đến khi vắt kiệt cậu thì mới chịu dừng lại.
Cậu liên tục cảm thấy mình sắp chết đuối, cố gắng giãy giụa tỉnh dậy nhưng dù làm thế nào cũng không thể thoát ra, nhiều lần bị đẩy đến bờ vực điên loạn bởi những cảm giác điên cuồng ấy, rồi lại bị những xúc tu xinh đẹp kia kéo về từ mép vực thẳm.
Suốt một đêm, chúng thỏa thuê hưởng thụ cậu, như những ác ma tàn nhẫn đội lốt thiên thần. Nhưng kỳ lạ thay, cậu vẫn cảm thấy chúng đẹp đến chói mắt, đẹp đến mức cậu không dám nhìn thẳng, đẹp như con "sứa" năm xưa đã dụ dỗ cậu.
Nhận thức này khiến cậu vừa đau đớn lại vừa nhịn không được mà đắm chìm trong những cảm xúc đó, cậu vẫn luôn không ngừng rơi nước mắt, trong mơ cậu đã quay lại 20 năm trước, lúc đó cậu ôm chiếc bình thủy tinh trống rỗng mà khóc rống trong tuyệt vọng ---
Nước mắt hòa cùng chất lỏng hòa vào nhau, khoảnh khắc ấy cậu tưởng mình sắp chết.
Mãi đến khi ánh sáng mặt trời chiếu vào mí mắt cậu, cậu mở mắt ra, phát hiện tầm nhìn của mình mơ hồ, gò má cậu ướt đẫm, thân thể cậu không biết vì sao mà vẫn điên cuồng run rẩy.
Có thứ gì đó ấm áp đang liếm láp những giọt nước mắt của cậu, giống xúc tu trong mơ nhưng lại có chút khác biệt.
Cậu dùng sức chớp mắt, rất nhanh, một khuôn mặt hoàn hảo không thể bắt bẻ hiện ra trước mắt cậu, đôi mắt như pha lê trong suốt đang chăm chú nhìn cậu.
Đồng tử Phương Hành Chu co rút lại, ý thức cậu mắc kẹt giữa mơ và thực, nhìn gương mặt ấy một lúc lâu vẫn chậm chạp không thể hoàn hồn.
"Chu Chu," giọng người trước mắt hơi khàn, mang theo vẻ thỏa mãn lười biếng, "Sao em lại khóc? Là đau ở đâu sao?"
Phương Hành Chu chớp mắt chậm rãi.
Khi ý thức cậu dần dần tỉnh táo, những ký ức khắc cốt minh tâm trong cơn ác mộng điên cuồng kia bắt đầu rút đi như thủy triều, chỉ còn lại một ký ức mơ hồ... giống như năm xưa khi "sứa" rời bỏ cậu.
Cậu liều mạng níu kéo, nỗ lực nhớ lại mọi ký ức liên quan đến những xúc tua vào đêm qua, cậu nghĩ đến mức trán đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn không giữ lại được bất cứ ký ức gì.
Chỉ là một giấc mơ...
Một giấc mơ... hơi kỳ lạ.
Cuối cùng, trong đầu cậu chỉ còn một ký ức mờ nhạt.
Cậu mơ màng chớp mắt một chút, khẽ cử động thân thể, cậu phát hiện mình đang trần truồng, tay chân quấn quýt với người bên cạnh, nhiệt độ cơ thể của họ hòa vào nhau như không có gì có thể tách họ ra.
Ký ức cậu còn hỗn loạn, cậu theo bản năng quyến luyến hơi ấm này, khẽ mấp máy đôi môi khô ráo: "Em... có khóc sao?"
Lục Kiến Xuyên cúi xuống, dịu dàng hôn lên khóe mắt còn ẩm ướt của cậu, bàn tay tinh tế của anh vuốt ve đường cong cơ thể của cậu, như đang thưởng thức hương vị đêm qua: "Ừ, bảo bối khóc đến mức làm anh đau lòng. Kể anh nghe lí do được không?"
Giọng Phương Hành Chu khàn đặc, mỗi từ cậu thốt ra đều đau sàn sạt: "Không biết, hình như... mơ thấy... sứa."
Vẻ mặt của Lục Kiến Xuyên thay đổi, khóe miệng cậu nhếch lên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua lông mi của cậu, rũ mắt hỏi: "Sứa?"
Phương Hành Chu: "Ừm."
Lục Kiến Xuyên ôm cậu sát hơn: "Nó trông thế nào? Có đẹp không? Em có thích không?"
"Rất đẹp," Phương Hành Chu trả lời không cần suy nghĩ, "Vô cùng đẹp, đẹp đến mức không thể diễn tả. Em đã từng rất thích nó, tiếc là... em đã đánh mất nó."
Hô hấp Lục Kiến Xuyên dồn dập hơn.
Ánh mắt anh nóng rực, từng tấc từng tấc đảo qua gương mặt ẩm ướt của người yêu, anh khẽ cúi đầu hỏi nhỏ: "Vì mơ thấy làm mất nó nên em mới khóc?"
Phương Hành Chu im lặng một lát: "Có lẽ vậy."
Lục Kiến Xuyên không nhịn được nữa, hung hăng cắn lấy môi người bên cạnh, dùng chiếc lưỡi vụng về hơn xúc tua rất nhiều ép vào hàm răng cậu, cuồng nhiệt xâm chiếm, hút lấy hơi nước trong khoang miệng ấm áp mềm mại.
Anh kéo tay Phương Hành Chu, đặt tay cậu lên bụng mình, âm thanh khàn đục nhưng tràn đầy hưng phấn: "Làm mất rồi thì không sao, chúng ta tạo một cái mới, giữ hình dáng 'sứa', khi nó nở ra rồi nuôi nó trên đầu giường, được không?"
Không khí phòng ngủ ấm áp, Phương Hành Chu bị hôn đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mơ màng hồ đồ không thể hiểu ý của Lục Kiến Xuyên, chỉ theo bản năng áp sát hơn, cảm nhận thân nhiệt của anh.
Dần dần, cậu khẽ nheo mắt, trong nụ hôn dài lại mãnh liệt này, cố nhớ lại sự việc trước khi hôn mê.
--- cậu đã tham dự tiệc đính hôn của Lục Kiến Xuyên, gặp một cảnh sát họ Lý, bị đưa vào phòng nghỉ rồi mất ý thức, vẫn luôn hôn mê đến tận bây giờ.
Ký ức ùa về, cậu như bị rơi vào hố băng, như nếm phải viên kẹo nhân thuốc độc, khi lớp đường ngọt ngào tan đi, chỉ còn lại vị chua xót chết người bên trong.
Nội tạng cậu quặn thắt trong đau đớn và ghen tuông. Phương Hành Chu giật giật, rốt cuộc cũng nhận ra cơ bắp mình mỏi nhừ, trong khi Lục Kiến Xuyên lại vô cùng phấn khởi, tràn đầy sinh lực.
Đôi mắt cậu càng lúc càng tỉnh táo, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng, nhưng không đẩy ra Lục Kiến Xuyên đang hôn cậu đắm đuối, chỉ đưa tay xuống dưới gối, sờ vào khoảng trống.
Con dao từng giấu ở đó đã bị mang đến bữa tiệc đính hôn, giờ không biết đã lạc đi đâu.
Phương Hành Chu khựng lại, rồi như không có chuyện gì mà ôm vai Lục Kiến Xuyên. Người sau càng hưng phấn, khóe mắt ửng đỏ, mơ màng nỉ non tên cậu, lẩm bẩm những từ vô nghĩa về "trứng" và "con" cùng những lời mê sảng không có logic.
Rất nhanh, đốt ngón tay cứng rắn siết chặt lấy cổ Lục Kiến Xuyên.
Phương Hành Chu nắm cằm anh, từ từ kéo anh ra khỏi môi mình, đồng tử cậu sâu thẳm, gằn từng chữ: "Lục, Kiến, Xuyên."
Lục Kiến Xuyên chưa đã thèm mà liếm khóe miệng, ánh mắt vẫn dán vào môi anh, trên mặt nở một nụ cười đẹp đẽ: "Sao vậy, vợ yêu?"
Lồng ngực Phương Hành Chu phập phồng, cười lạnh: "Đây là đêm đính hôn của anh, sao anh lại ngủ trên giường em?"
Lục Kiến Xuyên há miệng, còn chưa kịp biện giải, Phương Hành Chu đã nắm cổ anh, từ từ xiết chặt, như không muốn nghe thêm lời dối trá nào của anh nữa.
Mặt Lục Kiến Xuyên bắt đầu đỏ lên, nhưng lại không giãy giụa, để mặc cho Phương Hành Chu bóp nghẹt, thậm chí còn ôm eo cậu.
Cử chỉ thân mật này lúc này thật châm chọc, giọng Phương Hành Chu lập tức nghẹn lại, gần như bật ra từ cổ họng từng chữ một: "Anh phản bội em..."
Lục Kiến Xuyên chỉ cười, đôi mắt tràn đầy dịu dàng, mở rộng hai tay nằm trên giường, thản nhiên phô bày ngực cho anh.
Phương Hành Chu không chịu nổi ánh mắt ấy, quay người đè lên, hơi thở gấp gáp, hai tay cùng siết chặt cổ anh.
Trong khoảnh khắc ấy, trên người cậu nổi da gà, nhưng lại cảm thấy mong chờ về những gì sắp xảy ra.
"Dù anh đính hôn với người khác cũng không sao, giờ... chúng ta cùng chết nhé," cậu áp lên môi Lục Kiến Xuyên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của anh, "Hôm nay là ngày 14/2, ngày kỷ niệm 10 năm chúng ta bên nhau, chết trong ngày này có ý nghĩa lắm, nhỉ?"
Lực tay cậu càng lúc càng mạnh, mặt Lục Kiến Xuyên càng ngày càng đỏ, nói đứt quãng: "Không... muốn..."
Nghe vậy, sự ôn nhu cuối cùng trong ánh mắt của Phương Hành Chu biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Lục Kiến Xuyên: "...Anh chết rồi... em có thể... biến anh thành tiêu bản... đặt ở đầu giường... luôn ở bên em..."
Phương Hành Chu sửng sốt.
Lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu bắt đầu toát mồ hôi, cậu theo bản năng liếc nhìn đầu giường --- nơi hoàn toàn trống trơn, nhưng trong cơn hoảng loạn, cậu như thấy một con sứa thật lớn được chế thành tiêu bản, đang nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ vô hồn.
Tay cậu chảy đầy mồ hôi, trở nên trơn trượt, không siết nổi cái cổ ấm áp chết tiệt kia. Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt trước mắt, không hiểu sao toàn thân cậu run rẩy, càng ngày càng run dữ dội, như chính mình sắp ngạt thở.
Cậu không ra tay được.
Lục Kiến Xuyên cho cậu ba cơ hội, cậu không thể thành công được dù một lần.
Tại sao... họ lại đến bước này. Là vì đứa trẻ sao? Có con quan trọng với Lục Kiến Xuyên đến thế sao?
Phương Hành Chu cắn nát đầu lưỡi, khuôn mặt cậu tái nhợt, bàn tay buông lỏng xuống, ngã vật lên người Lục Kiến Xuyên, thừa nhận thất bại của cậu.
Lục Kiến Xuyên lập tức ôm chặt cậu vào lòng, thở hổn hển vài cái, áp vào tai cậu trả lời câu hỏi ban đầu của cậu: "Vợ yêu, chúng ta đã đính hôn tối qua, ngủ chung thì có gì lạ? Tối qua em rõ ràng rất hào hứng, vẫn luôn quấn lấy anh, sờ xúc... khụ, khen anh đẹp."
Phương Hành Chu nhắm mắt lại, không nói năng gì.
Lục Kiến Xuyên kéo tay phải cậu, hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út cậu: "Nhìn nhẫn đính hôn của chúng ta này, em thích không? Tiệc đính hôn ngày hôm qua không như em nghĩ, anh với Vương Phỉ không phát sinh gì, đối tượng đính hôn của anh chỉ có thể là em, anh tổ chức tiệc là vì..."
Nói tới đây, anh đột ngột dừng lại.
Nhớ lại tài liệu Lý Toàn đã cho anh xem, ghi chi tiết cách "cứu vãn" mọi chuyện sau khi lộ chuyện đính hôn.
Lời khuyên đầu tiên: Không được nhắc đến sinh trứng.
Với nhân loại bình thường, dùng "sinh trứng" làm lý do để phản bội là không thể chấp nhận. Phải từ từ, trước tiên khôi phục lòng tin của cậu, rồi mới báo với cậu về quả trứng...
Lục Kiến Xuyên kiềm chế, nói theo kịch bản Viện Nghiên Cứu Dị Thường đã viết: "...Là để phối hợp với cảnh sát. Vương Phỉ trông như một tiểu thư nũng nịu, nhưng thực ra cô ta là một sát thủ hàng loạt cực kỳ nguy hiểm, anh là mục tiêu tiếp theo của cô ta. May mà cảnh sát biết trước kế hoạch của cô ta, họ liền tương kế tựu kế, dùng anh làm mồi câu."
"Tối qua cảnh sát đã thuận lợi bắt được cô ta ở tiệc đính hôn, nhưng vụ án có tính bảo mật cao, phải đợi đến khi xét xử xong mới công bố chi tiết với bên ngoài." Anh nói tiếp, "Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội em, nếu có ngày đó, em cứ biến anh thành tiêu bản rồi đặt lên đầu giường của em."
Vài giây im lặng.
Phương Hành Chu từ từ mở mắt, nhìn vào ánh mắt chân thành của Lục Kiến Xuyên hồi lâu, sau đó nhìn sang chiếc nhẫn trên tay mình.
Bởi vì công việc, cậu chưa từng đeo bất kỳ trang sức nào.
Nhưng giờ đây, ngón áp út cậu đeo một chiếc nhẫn nam lấp lánh.
Cậu hơi nhíu mày.
Lục Kiến Xuyên mong chờ hỏi: "Đẹp không?"
Xét theo thẩm mỹ của nhân loại, chiếc nhẫn quả thật xấu không tả xiết.
Nhưng Phương Hành Chu có thể xác định, với gu thẩm mỹ thảm hại như vậy, nó chắc chắn là do Lục Kiến Xuyên tự mình chọn, chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay cậu, có lẽ là hàng đặt làm. Anh chắc đã chuẩn bị rất lâu --- vì giờ muốn mua được một chiếc nhẫn xấu như vậy cũng không dễ.
Lồng ngực cậu chậm rãi thả lỏng, ánh mắt cậu trở lại trên gương mặt Lục Kiến Xuyên, hai người đối diện với nhau.
Gương mặt khiến cậu khắc cốt ghi tâm kia chậm rãi nở nụ cười.
"Anh yêu em đến phát điên rồi," Lục Kiến Xuyên nhẹ nhàng vén tóc mái đến sau tai, giọng anh lười biếng, "Hành Chu, em vĩnh viễn không cần nghi ngờ điều đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com