Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20 - Món ăn

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

"'Sứa con' cực kỳ thông minh," nhân viên nghiên cứu tiếp tục nói bằng giọng nóng bỏng, "Chúng tôi đã sử dùng nhiều tần sóng khác nhau nhưng không thể chụp được hình dáng của thần, cuối cùng nhờ ngài thay đổi tư thế một chút, thần cũng di chuyển theo nên mới giúp chúng tôi chụp hình thành công."

"Thần rõ ràng có khả năng cảm nhận và có trí tuệ nhất định. Chúng tôi cho rằng, phôi thai chỉ là một hình thái, không phải là hạn chế với thần. Thần có thể rời khỏi cơ thể mẹ bất cứ lúc nào, hấp thu năng lượng qua cách hiệu quả hơn --- ví như hấp dẫn rắn độc đến rồi nuốt chúng --- để trưởng thành nhanh hơn. Nhưng rời đi quá sớm sẽ tăng nguy cơ mất kiểm soát với 'sứa con', vì vậy để thần được giáo dục hoàn thiện, chúng tôi đề nghị đợi đến khi thần có nhận thức nhất định về thế giới này rồi mới phá vỏ."

Nói đến đây, ánh mắt nhân viên nghiên cứu sáng rực lên, nhìn Lục Kiến Xuyên: "Sứa tiên sinh, ngài nghĩ sao?"

Lục Kiến Xuyên đáp: "Ý cậu là, thai giáo là điều rất quan trọng?"

"Chính xác!" Nhân viên nghiên cứu gật đầu, "Ngài dùng từ rất chuẩn xác. Trong xã hội loài người, giáo dục thế hệ sau là việc lớn. Nếu 'sứa con' đã có thể cảm nhận thế giới, tôi tin ngài có thể dẫn dắt thần trở thành một công dân tốt."

Lục Kiến Xuyên thở dài.

"Tôi sẽ cố," anh thiếu tự tin mà nói, "Có lẽ Chu Chu sẽ làm tốt hơn."

Nhân viên nghiên cứu nói: "Chúng tôi sẽ nhanh chóng viết phương án để bác sĩ Phương có thể dễ dàng tiếp nhận tin vui này."

Lục Kiến Xuyên một lần nữa nhìn về phía hình ảnh quỷ dị trên màn hình, nhịn xuống mong muốn thở dài.

...Ảnh chụp kiểu này, từ góc nhìn của nhân loại nam giới, dù dùng cách nào cũng rất khó mà chấp nhận được.

Nuôi một quả trứng phức tạp hơn anh tưởng nhiều.

Lục Kiến Xuyên hơi buồn bã, tiếp tục phối hợp với Viện Nghiên Cứu Dị Thường để tiếp tục kiểm tra sức khỏe, họ vẫn luôn kiểm tra đến giữa trưa, nhóm nhân viên nghiên cứu nhiệt tình mời anh ở lại dùng bữa trưa.

Lục Kiến Xuyên không có hứng thú với đồ ăn ở Viện nghiên cứu, nhưng Lý Toàn nói với anh: "Đồ ăn hôm nay ngon lắm, viện nghiên cứu đặc biệt muốn cảm ơn ngài vì cống hiến của ngài cho kế hoạch Tùng Mộc, chỉ hôm nay mới được ăn mỹ vị."

Lục Kiến Xuyên bán tín bán nghi.

Lý Toàn và Ngôn Tâm dẫn đường, không đi về phía nhà ăn, mà dẫn anh sâu xuống đáy biển.

Càng xuống, càng có nhiều camera, cũng càng yên tĩnh. Đây là khu vực bảo mật cao nhất của Viện nghiên cứu, sinh vật bị kiểm soát đặc biệt cấp A trở lên đều bị trông coi ở nơi này, hai bên hành làng dài này đều là cánh cửa đóng chặt, trên mỗi cánh cửa treo mã hóa khác nhau, đại biểu cho thân phận của sinh vật bị kiểm soát đặc biệt bên trong.

Lục Kiến Xuyên bước vào, không khí bốn phía liền biến hóa vi diệu.

Sự tĩnh lặng đến ù tai bị phá vỡ bởi những tiếng động sột soạt cực nhỏ vang lên... từ phía sau các cánh cửa.

Sợ hãi, hưng phấn, thèm khát, phẫn nộ, ác ý...

Vô số con mắt hướng về phía Lục Kiến Xuyên, cho dù ở giữa họ có lớp tường chống đạn cũng không ngăn được xao động khó nhịn của chúng nó.

Lục Kiến Xuyên cũng ngửi thấy nhiều mùi quen thuộc hoặc xa lạ, bản năng thuộc về quái vật bị kích thích. Nhưng khẩu vị của anh đã sớm nghiêng về phía nhân loại, có thể dễ dàng kiềm chế ham muốn cắn nuốt, không đến mức biến chỗ giam giữ sinh vật bị kiểm soát đặc biệt tại Viện nghiên cứu thành bữa tiệc buffet.

Nhưng mà thứ trong bụng anh vẫn chưa học được cách kiên nhẫn.

Cho dù bây giờ nó chỉ là một đám tế bào, còn chưa mọc ra chân tay, vừa ngửi thấy hơi thở của quái vật, nó đã bắt đầu liều mạng lăn lộn trong bụng Lục Kiến Xuyên, như thể hận không thể ngay lập tức chui ra từ bụng anh, tự mình hung hăng chém giết nhóm quái vật, ăn uống thỏa thuê.

Lục Kiến Xuyên chậc lưỡi một tiếng.

Anh dễ như trở bàn tay đè cục phôi thai đang tìm đường chết xuống, ánh mắt dừng lại trên người Lý Toàn và Ngôn Tâm: "Hai người dẫn tôi xuống đây là để thử nghiệm độ tin cậy của hệ thống an ninh à?"

Ngôn Tâm cũng khẩn trương không kém, hắn lau mồ hôi, bước nhanh hơn: "Không không không, chúng tôi không có ý này... Sắp đến rồi, xin 'sứa con' tiên sinh đợi một chút."

Bụng Lục Kiến Xuyên bắt đầu ẩn ẩn đau, cảm xúc của anh bị phôi thai ảnh hưởng, cảm giác bực bội nhanh chóng dâng lên.

May thay, bọn họ nhanh chóng dừng lại trước cánh cửa cuối cùng. Ngôn Tâm lấy ra một chùm chìa khóa, vì khẩn trương nên bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, mất một lúc mới mở cửa được.

Hắn không dám nhìn vào phòng, đeo cặp kính đặc chế lên, hưng phấn quay sang nhìn Lục Kiến Xuyên: "Tới rồi, mời... mời ngài tận tình thưởng thức bữa trưa."

Lục Kiến Xuyên nhìn vào trong phòng.

Sau khi cánh cửa mở ra, một mùi máu tươi dày đặc khiến người ta buồn nôn ập vào mặt, trong phòng là khối thịt mấp máy cao bằng hai người, giống như sinh vật nào đó bị sống sờ sờ mà lột da, không ngừng chảy máu.

Nó vẫn còn sống, cho dù không có ngũ quan hay tứ chi, vậy mà vẫn có thể co rút lại một cách cho quy luật, phát ra tiếng thở dốc, quanh thân nó tản ra ác ý mãnh liệt, khủng bố đến mức khiến người bình thường nhìn là nổi điên.

Lục Kiến Xuyên liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Đây là dạ dày của vị thần cổ đại đã ngã xuống, Viện nghiên cứu đã cho nó danh hiệu --- "Thao Thiết".

Nó là một con quái vật tham ăn quá mức, sinh sống trong biển, có thể không tiết chế mà ăn từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành, thậm chí có thể ăn sạch một vùng biển nhỏ. Chờ đến khi sinh vật biển không thể thỏa mãn ham muốn ăn uống của nó, nó sẽ bò lên bờ, xâm nhập vào xã hội nhân loại rồi điên cuồng cắn nuốt, gây nên các thảm án huyết tinh.

Bởi vì chỉ số thông minh của nó không cao, hành động chậm chạp, nên 5 năm trước nó đã bị Viện Nghiên Cứu Dị Thường dễ dàng bắt được, sau đó vẫn luôn giám sát nó ở đáy biển. Lục Kiến Xuyên chỉ từng thấy tin tức về nó, nên anh cho rằng nó đã sớm trở thành vật thí nghiệm của Viện nghiên cứu, hoặc là đã đói chết ở đây.

Dù sao, nhân loại không có nhiều tài nguyên đã dưỡng một cái động không đáy như vậy.

Cho nên, khi nhìn thấy "Thao Thiết" còn sống sờ sờ (nhưng rõ ràng gầy đi rất nhiều), Lục Kiến Xuyên cảm thấy rất kinh ngạc.

Đồ vật trong bụng anh cũng nhạy bén nhận ra mùi vị, tức khắc thèm đến mức nổi điên, bắt đầu điên cuồng chuyển hóa dinh dưỡng thành dịch tiêu hóa, thậm chí định "ăn mòn" luôn nội tạng của Lục Kiến Xuyên cho đỡ thèm. Anh nhíu mày, do dự giữa việc chiều theo nó và dạy dỗ nó trong vài giây, cuối cùng anh lễ phép hỏi một câu: "Tôi có thể ăn chứ?"

"Tất nhiên!" Ngôn Tâm nói, "Đây là món chúng tôi chuẩn bị riêng cho ngày và 'sứa con'."

Lý Toàn cười nói: "Ngày cứ ăn từ từ, chúng tôi không làm phiền."

Hai người săn sóc ròi khỏi phòng, còn giúp Lục Kiến Xuyên đóng cửa.

Chỉ còn Lục Kiến Xuyên và Thao Thiết đang đói lả.

Lục Kiến Xuyên hít sâu một hơi, hít mùi máu tươi ghê tởm vào phổi.

Bụng anh nóng rát, nội tạng co thắt đau đớn, cơ thể nhân loại suýt tử vong vài lần vì bị ăn mòn, lại bị Lục Kiến Xuyên mạnh mẽ chữa trị.

Không thể nghi ngờ gì, đây là kiệt tác của phôi thai nào đó.

"Đừng cần náo loạn." Anh biến tứ chi mình thành xúc tu, vẫn giữ thân hình nhân loại, chậm rãi mở miệng.

Đồ vật trong bụng vẫn lộn xộn đến nghiêng trời lệch đất như cũ, nó có thể nhạy bén phân biệt cảm xúc chân thật của cơ thể mẹ, biết Lục Kiến Xuyên không thật sự tức giân, ít nhất không tức như lúc phát hiện trong nhà có rắn độc.

Vì vậy, nó không kiêng nể gì mà tiếp tục làm ầm ĩ, không thèm đề ý đến cơ thể mẹ, có thể nói đây là một phiên bản khác của một khóc hai nháo ba lăn lộn, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.

Giá trị tức giận của Lục Kiến Xuyên bắt đầu tăng lên.

Bình thường anh là một con quái vật có tính khí tốt, rất hiếm khi nổi giận, những thứ đã khiến anh tức giận đều đã bị anh nuốt vào trong bụng.

Cảm giác vừa tức giận vừa bất đắc dĩ này, anh đã rất lâu rồi không cảm nhận.

Lục Kiến Xuyên đè xuống lửa giận đang ngo ngoe rục rịch ở đáy lòng, lạnh lùng nói: "Lại náo loạn nữa, tao sẽ để Hành Chu biến mày thành tiêu bản!"

"......"

Lực sát thương của câu này lớn ngoài ý muốn.

Động tĩnh trong bụng dần dần bình ổn, nó không cam lòng mà chìm vào giấc ngủ đông, chỉ dám dùng cảm giác đói khát để ảnh hưởng cơ thể mẹ, ý đồ được anh đồng tình, nhanh chóng cho nó ăn một ngụm mỹ vị.

Lục Kiến Xuyên lắc đầu, lười giáo dục đám tế bào còn chưa thành hình này, bốn xúc tu đồng thời lao ra, nhanh chóng bọc khối thịt đến kín mít.

Giác hút trên xúc tua mở ra, bắt đầu xoay tròn nhanh chóng, như máy xay thịt mà cắn xé máu thịt của "Thao Thiết".

"Thao Thiết" phát ra tiếng kêu nặng nề, không thể giãy giụa, vì nó đã đói bụng rất lâu nên không còn sức chiến đấu, chỉ có thể mềm oặt nằm ở đó, tùy ý Lục Kiến Xuyên xâu xé.

Bốn xúc tua vẫn không đủ, càng nhiều xúc tua vương qua, bọc lấy cục thịt mềm này, nhanh chóng nhấm nuốt, không đến năm phút, anh đã cắn nuốt xong con "Thao Thiết" cao bằng hai người này, chỉ còn lại một bãi máu sền sệt.

Trước đó không lâu, Lục Kiến Xuyên vừa ăn "Kiến Chúa", giờ lại ăn "Thao Thiết", dạ dày lâu không sử dụng bắt đầu bị khó tiêu, đầy trướng đến khó chịu. Huống chi... Thao Thiết dở kinh khủng, vị như một đống thịt mốc meo đã biến chất cả nghìn năm.

Lục Kiến Xuyên thu hồi xúc tua, ăn đến nhăn mặt, cố ngăn chặn cảm xúc buồn nôn, anh cực kỳ muốn tìm chỗ để tắm gội.

Nhưng gia hỏa trong bụng lại ăn vui vẻ vô cùng, nó còn không có năng lực tiêu hóa độc lập, đang trông mong mà chờ ở trong bụng, chờ Lục Kiến Xuyên bắt đầu tiêu hóa "Thao Thiết", nó sẽ điên cuồng hấp thu năng lượng đã được tiêu hóa.

Bụng anh càng ngày càng nóng, khi còn sống "Thao Thiết" đã cắn nuốt quá nhiều đồ vật, lại không có tính công kích như "Kiến Chúa", dinh dưỡng lại phong phú, có thể nói là đồ bổ tốt nhất trong thời gian mang thai.

Từ khi ra đời đến nay, phôi thai chưa từng được ăn no lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được ăn chán chê, nó một bên hấp thu dinh dưỡng, một bên nhanh chóng trưởng thành, rất nhanh, đám tế bào phát triển thành một cục thịt nhỏ.

Nó vui vẻ duỗi "thân thể" trong dịch trứng ấm áp trong cơ thể mẹ, giống nòng nọc nhỏ mà bơi qua bơi lại.

Lục Kiến Xuyên đứng trong phòng hồi lâu, chờ đến khi nó ăn no thì mới duỗi tay kéo cửa phòng.

Lý Toàn và Ngôn Tâm đợi sẵn ở ngoài cửa, thấy anh đi ra thì tò mò liếc mắt vào trong một cái.

Trong phòng trống không, trên mặt đất thậm chí không có vết máu lưu lại, như bị thứ gì đó liếm láp sạch sẽ.

Lý Toàn cười tươi: "Xem ra bữa cơm này rất hợp khẩu vị của ngài."

Lục Kiến Xuyên vẫn thấy ghê tởm, anh nhăn mặt nói: "Rất khó ăn, nhưng vị này có vẻ rất hài lòng."

Anh chỉ chỉ bụng mình.

Trong mắt Ngôn Tâm tràn đầy trìu mến, hắn nhìn chằm chằm bụng Lục Kiến Xuyên, dùng ngữ khí kỳ dị mà nói: "'Sứa con' nhất định là đói xỉu rồi, bình thường ăn đồ của nhân loại thì làm sao đủ dinh dưỡng? Lục tiên sinh, hoan nghênh ngài thường xuyên tới Viện Nghiên Cứu Dị Thường để ăn cơm, chúng tôi nhất định chuẩn bị cho thần thực đơn hoàn chỉnh, nhất định có thể vỗ béo 'sứa con' đến trắng trẻo mập mạp."

Lục Kiến Xuyên: "... Cảm ơn."

Nhóm nhân viên công tác tại Viện Nghiên Cứu Dị Thường có vẻ còn tràn đầy tình thương của cha hơn anh nhiều...

Bữa trưa vui sướng kết thúc, Lý Toàn đưa Lục Kiến Xuyên rời khỏi Viện Nghiên Cứu Dị Thường, trải qua nhiều tầng kiểm tra mới trở lại mặt đất, khi về đến nhà thì trời sắp tối rồi, sắp đến giờ Phương Hành Chu tan làm.

Đồ vật trong bụng hiếm khi yên tĩnh, Lục Kiến Xuyên cẩn thận tắm rửa kỹ càng suốt một tiếng, xịt nước hoa vài lần, đảm bảo trên người không có chút mùi máu nào, mới vui vẻ ngâm nga mở tủ lạnh ra, chuẩn bị làm một bữa tối lãng mãn cho người yêu sắp tan làm.

Vừa lấy thịt bò bít tết ra, di động anh đã đinh một tiếng, anh nhận được một phần tài liệu từ Lý Toàn.

Tay trái anh cầm đao, tay phải cầm thịt, phía sau vươn ra một xúc tua, ấn mở nội dung tài liệu.

——《[Tuyệt mật] Báo cáo tiến độ nghiên cứu nam giới mang thai 004》《Cảnh báo nguy hiểm của phẫu thuật》《[Tuyệt mật] Thỏa thuận bảo mật với tình nguyện viên & Xác nhận độ an toàn của hạng mục》《Báo cáo xét nghiệm DNA》《Ảnh siêu âm túi thai》......

Lục Kiến Xuyên ngẩn người: ?

Anh nhìn đến hoa cả mắt, khung chat với Lý Toàn bắn ra hai tin tức mới:

"Về hiện tượng khoa học dị thường, chúng tôi là đội ngũ chuyên nghiệp :)"

"Tôi nghĩ ngài có thể lên kế hoạch thông báo tin vui cho bác sĩ Phương rồi đấy."   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com