Chương 9 - Ăn no
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Tiếng piano du dương vang lên khắp hội trường, tất cả khách mời bình thường đã được sơ tán, chỉ còn lại cảnh sát mặc thường phục. Ngay cả trên bục lễ đường, ngoài cô dâu và các phù dâu, tất cả nhân viên phục vụ đều là do người quản lý của Viện Nghiên Cứu Dị Thường cải trang thành.
Khi người chủ trì đọc xong lời khai mạc tràn đầy cảm xúc, Lục Kiến Xuyên nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
Anh có thể ngửi rõ mùi ngọt tanh tỏa ra từ người 'Kiến Chúa', rất khó để miêu tả mùi này, giống như mùi động dục của một con động vật cái. Mùi hương ẩm ướt, tanh nồng đó vừa khiến người ta khó chịu lại vô cùng quyến rũ, như bị rơi vào tấm lưới dệt bằng mùi vị...
Đói.
Khát.
Muốn ăn.
Lục Kiến Xuyên hít sâu một hơi, hầu kết anh lăn lộn, ngón út biến thành một cái xúc tua nhỏ, mắt không chớp nhìn chằm chằm về phía cửa lớn đối diện, như thú săn chờ đợi con mồi mình đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
"Xin nhiệt liệt chào đón... tiểu thư Vương xinh đẹp của chúng ta!"
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, cánh cửa lớn bị đẩy ra, cô dâu trong chiếc váy cưới màu đỏ đi vào, làn váy cô lay động, chậm rãi tiến về phía Lục Kiến Xuyên dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người.
Mỗi bước chân, nhiệt độ trong phòng dường như hạ thấp một lần. Đến khi các món ăn nóng hổi trên bàn đều đóng băng, cửa sổ cũng bị phủ đầy lớp sương trắng dày đặc.
Nhìn từ xa, không biết có phải là do ánh đèn hay không mà khuôn mặt "cô dâu" như bị phủ một lớp voan trắng mờ, khiến ngũ quan của cô mờ mờ ảo ảo, cô vậy mà nhìn giống Phương Hành Chu y như đúc.
Nó đang cười, tất cả cửa sổ đồng loạt đóng sầm, phong bế hội trường thành một cái mật thất.
Mọi người đều nhận ra điều bất thường của 'Kiến Chúa', tiếng vỗ tay dần dần ngừng. Ngay cả giọng của MC cũng không còn nhiệt tình, thậm chí còn hơi run rẩy.
Để tránh bị Viện Nghiên Cứu Dị Thường truy lùng, nó hiếm khi lộ diện ở nơi công cộng. Nhưng hôm nay, nó không thể chờ được đến cuối lễ cưới, nó đã gấp không chờ nổi lộ răng nanh, nó không muốn cho Lục Kiến Xuyên bất cứ cơ hội trốn thoát nào, nó sẵn sàng khiến tất cả khách mời chôn cùng anh!
'Kiến Chúa' đã lâu không hành động lộ liễu như vậy.
Giống như Lục Kiến Xuyên, nó hiển nhiên cũng đang ở trạng thái hưng phấn cực độ, không thể che giấu được cảm xúc của mình.
Các người quản lý, bao gồm Lý Toàn, đều cởi bỏ lớp ngụy trang, cầm súng lên, thần sắc nghiêm túc, không dám nhìn thẳng vào "cô dâu", chỉ chờ mệnh lệnh từ Lục Kiến Xuyên.
Chỉ vài chục mét ngắn ngủn, thời gian phảng phất như dừng lại, đến cả tốc độ chảy xuống của mồ hôi lạnh cũng trở nên chậm hơn.
Bóng dáng màu đỏ dừng trước mặt Lục Kiến Xuyên, nụ cười cô ta mở rộng hơn. Lớp sương mù trên mặt lờ mờ xuất hiện một lỗ đen nhỏ mờ mờ, như một cái miệng tham lam, nhỏ nước bọt nhớt nhát xuống đất, ăn mòn tấm thảm thành những lỗ hổng đen ngòm.
"Cô" lại bắt đầu cười.
Nụ cười giả này được ngụy trang rất tốt, giọng của Phương Hành Chu vang khắp hội trường, khiến người ta nổi da gà.
Chỉ có vẻ mặt của Lục Kiến Xuyên vẫn như bình thường, thậm chí anh hơi mỉm cười, híp mắt thưởng thức "khuôn mặt" của người trước mắt, giả vờ như bị mê hoặc, thanh âm ôn nhu: "Em đến rồi..."
Lý Toàn nghe thấy câu này, da đầu ngay lập tức tê dại.
Hắn nhìn Lục Kiến Xuyên nắm tay "vị hôn thê", cho rằng anh đã bị 'Kiến Chúa' mê hoặc, tim lạnh hơn nửa, nghiến răng nói nhỏ: "Đó không phải là Phương Hành Chu! Ngài chỉ đang thấy hình dạng giả của nó!"
Dù đã hạ giọng đến mức tối đa, tiếng cười như chuông bạc kia vẫn dừng bặt.
Nửa giây an tĩnh quỷ dị.
Mồ hôi lạnh thấm ướt nòng súng. Lý Toàn nhớ lại những cái chết kinh hoàng trong hồ sơ mà 'Kiến Chúa' gây ra, hắn cắn chặt răng, bình tĩnh.
"Răng rắc."
Ngay khi đạn được lên nòng, một bóng đen lao tới chỗ hắn với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, khi đứng sát trước mắt hắn thì đột nhiên dừng lại.
Lý Toàn thậm chí không kịp giơ súng, đồng tử hắn co rút lại đến mức tận cùng, đối diện với con vật trước mắt ở khoảng cách gần.
Tám con mắt đỏ tươi đồng thời chuyển động, hàng chục cái chân sắc nhọn như dao múa may trong không khí, cái miệng đầy răng nanh há rộng đến mức tối đa.
Một cái xúc tua mềm mại đang quấn chặt lấy nó, khác hẳn với lúc nó cuốn Lý Toàn trước đây, toàn bộ giác hút trên xúc tua dữ tợn đều bị mở ra hoàn toàn, răng nhọn cắn nuốt máu thịt, phát ra âm thanh khiến người nghe sởn tóc gáy.
Máu chảy thấm đẫm tấm thảm dưới chân, đôi mắt Lý Toàn đau nhức, gian nan dịch tầm mắt, nhìn về phía Lục Kiến Xuyên trên bục.
Trên bục, Lục Kiến Xuyên vẫn giữ hình người, nhưng lại có vô số xúc tua từ tay áo, quần tây thò ra, anh vẫn duy trì tư thế bắt tay với 'Kiến Chúa', lấy cánh tay làm giao điểm, bao quanh "vị hôn thê", bó thành kén xúc tua chặt chẽ không kẽ hở.
Anh xinh đẹp đến mức không giống mặt người, anh mỉm cười ưu nhã với nhóm quản lý, đồng tử màu nâu nhạt sắc bén, không hề có vẻ bị mê hoặc.
"'Kiến Chúa' đã đính hôn," anh nói, "Hãy dâng lễ vật của mấy người đi."
Đó là ám hiệu họ đã thỏa thuận.
Một giây yên tĩnh, rồi mọi người lấy lại tinh thần từ cảnh tượng kinh dị xung quanh, bốn phía ngay lập tức vang lên vô số tiếng đạn.
"Ầm!"
Tất cả hỏa lực tập trung vào con quái vật bị vây khốn, một giây trước khi đủ các loại viên đạn xuyên thấu nó, Lục Kiến Xuyên thu xúc tua lại, nhưng xúc tua vẫn bị thương nhẹ.
Tiếng gầm rũ đinh tai nhức óc, vị trí "cô dâu" đứng bốc cháy ngay lập tức, khói thuốc mù mịt, trên thảm dính đầy dịch nhầy màu xanh lục.
Lục Kiến Xuyên bỏ xúc tu bị thương vào trong miệng ngậm ngậm một lát, rồi lùi lại vài bước, đồng tử anh chậm rãi dựng đứng, như động vật máu lạnh mà nhìn chằm chằm cuộc chiến thuốc súng trước mắ
Vũ khí do nhân loại chế tạo hiển nhiên không thể tạo thành vết tổn thương trí mạng cho quái vật.
Trong tiếng dịch nhầy nhỏ giọt, tiếng chân côn trùng cọ xát trên thảm truyền đến.
Giây tiếp theo, vô số bàn tay quái vật màu đen vươn ra từ khói thuốc súng, chúng không hề hứng thú với đám nhân loại trong yến hội, thẳng đến khi chúng chỉ còn cách Lục Kiến Xuyên vài mét, tốc độ cực nhanh, số lượng rất nhiều, giống như tuyết lở trên núi cao, nháy mắt bao phủ anh trong đó.
Sau khi khói thuốc súng tan đi, thân ảnh xinh đẹp của "cô dâu" đã biến mất, thay vào đó là một bóng dáng cực lớn màu đen.
Hàng trăm con mắt đỏ rực che kín bóng đen khổng lồ đó, phần bụng nặng nề to lớn đến mức chạm đất, nó co rút lại một cách có quy luật với tần suất như nôn mửa, chất nhầy xanh lục cùng vô số quái vật nhỏ trào ra từ bụng nó.
Những quái vật mới sinh có mười mấy cái chân, phần đầu chỉ còn cái miệng đầy răng nanh, đôi mắt nhỏ màu đỏ mọc ở hai bên sườn miệng. Vừa rơi xuống đất, chúng đã chuyển mắt về phía Lục Kiến Xuyên, dưới sự chỉ huy của cơ thể mẹ mà lao như điên về phía anh.
Trong phòng tiệc vang lên những âm thanh cắn nuốt khủng bố, tiếng nôn mửa ghê tởm, tiếng dịch nhờn cọ xát, còn có tiếng kêu tham lam phát ra từ bản thể của 'Kiến Chúa'.
Chỉ riêng hình ảnh và âm thanh ấy đã đủ tính công kích, không ít người quản lý chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt họ đã ngay lập tức đỏ máu, họ quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sắc mặt Lý Toàn tái mét, hắn vội đeo nút bịt tai, hô: "Bảo vệ 'Sứa'!"
Những ai còn khả năng hành động lập tức đứng theo đội hình, dùng hỏa lực mở một con đường máu trong đám quái vật, che chắn giữa Lục Kiến Xuyên và 'Kiến Chúa'.
Nhưng khoảng cách ấy chỉ trụ được ba giây.
Tiếng đạn xé gió tạm thời đẩy lùi đám quái vật, nhưng ngay sau đó, cơ thể mẹ phun ra càng nhiều sinh vật mới hơn, chất đống thành núi thịt cao ngang hai người, khiến phòng tuyến được tạo bằng mạng sống con người nhìn nhỏ bé đến nực cười, cơn sóng thịt ập tới nuốt chửng họ.
Ba giây mặc dù ngắn, nhưng có thể giảm xóc cho Lục Kiến Xuyên.
Ngay trước khi nhóm quản lý bị xé nắt, một cái xúc tua cuối cùng cũng thoát khỏi đám quái vật, ném toàn bộ đám nhân loại phía trước ra đằng sau.
Rồi xúc tua thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Hàng chục xúc tua dính nhớt phủ kín toàn bộ sân khấu, dễ như trở bàn tay chụp nát "người khổng lồ" được xếp thành quái vật, đám xúc tua trở nên cứng rắn sắc bén, đâm thẳng vào trung tâm đám thịt, nơi bản thể của 'Kiến Chúa' đang trốn!
'Kiến Chúa' phát ra tiếng thét thê lương chói tai, âm thanh xuyên qua nút bịt tai, suýt nữa làm thủng màng nhĩ của Lý Toàn.
Tầm nhìn Lý Toàn mờ đi vì máu. Trong màn đỏ ấy, hắn thoáng nhìn thấy một đôi mắt không có tròng trắng, màu đỏ thẫm khủng khiếp, toát lên vẻ thần thánh lạnh lùng, khiến người ta nghĩ ngay đến từ:
--- Thần tính.
Hắn chợt nhận ra, đó có lẽ là bản thể của Lục Kiến Xuyên.
Dù biết hắn không nên nhìn, hắn như bị ác ma mê hoặc, tim đập thình thịch như sấm, nội tạng ngứa ngáy điên cuồng. Hắn dụi mắt bị máu che lấp, dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng dùng thị lực yếu ớt của loài người để nắm bắt tạo vật từ duy độ khác.
Nhưng dù cố gắng thế nào, hình ảnh vẫn mờ ảo. Hắn chỉ thấy lờ mờ thấy những xúc tua đâm vào bụng 'Kiến Chúa', mổ bụng nó, rồi giương hết toàn bộ giác hút, thỏa thuê đánh chén máu thịt.
Phần xúc tua của bản thể xuất hiện từ hư không, khiến không gian thời gian xung quanh méo mó, đôi mắt và đại não của nhân loại không thể xử lý thông tin ấy.
Cảm giác này khác hẳn với cảm giác khi thấy bản thể của 'Kiến Chúa' --- thần bí hơn, thâm sâu hơn... và đáng sợ hơn gấp bội.
Lý Toàn chỉ nhìn thêm vài lần, cho dù không thể thấy rõ gì, nhung cả người vẫn run bần bật.
Càng nhiều máu tươi chảy ra từ trong mắt hắn, giống như máu trong cơ thể đều bị chảy khô hết. Hắn nửa hôn mê mà té ngã trên mặt đất, hắn nghe thấy thanh âm than khóc của mình, cùng với tiếng kêu càng ngày càng yếu ớt của 'Kiến Chúa'.
Máu màu xanh lục của 'Kiến Chúa' đã chảy đầy phòng tiệc, bao phủ nửa người Lý Toàn.
Trước khi hắn hoàn toàn mất ý thức, hắn vẫn nhớ thương nhiệm vụ của mình, cuối cùng liếc về phía 'Kiến Chúa' một cái.
'Kiến Chúa' không thể phản kháng mà bị xúc tua quấn quanh, tướng ăn của xúc tua cực kỳ thô lỗ, máu thịt vẩy ra, bắng tung tóe thành lớp sương mù bằng máu.
Nhưng con quái vật vừa được sinh ra bị uy áp của Lục Kiến Xuyên áp chế, chúng hoảng sợ cuộn tròn trên mặt đất. Chưa đầy hai phút, 'Kiến Chúa' cao bằng ba người chỉ còn một cái xác rỗng...
Vài năm trước, con quái vật "bất lực" này từng dễ dàng xóa sổ toàn bộ chi nhánh của Viện Nghiên Cứu Dị Thường.
Họ lên kế hoạch tiêu diệt 'Kiến Chúa' suốt 5 năm, thử mọi phương thức, dùng mọi vũ khí, hy sinh vô số đồng đội, cuối cùng đều thất bại. Vì vậy, 'Kiến Chúa' đã đạt được xếp hạng A+, là sinh vật bị kiểm soát đặc biệt cấp A+ thứ hai chỉ sau "Sứa".
Giờ đây, trước mặt "Sứa" thật sự, nó chỉ kịp phô diễn một chút ít khả năng sinh sản của mình.
Lý Toàn nghiến răng lập cập, mắt trợn tròng chứng kiến 'Kiến Chúa' chết, đồng tử hắn dần dần giãn ra.
Thì ra đây là "Sứa"... Sinh vật bị kiểm soát đặc biệt cấp A+ duy nhất suối mười mấy năm qua tại Viện Nghiên Cứu Dị Thường, cũng là đối tượng công tác của hắn trong mười mấy năm tới.
Lòng hắn dâng lên cảm xúc phức tạp, hắn không kịp phân biệt ra đó là gì là đã mất ý thức.
......
Răng rắc, răng rắc.
Lộc cộc, lộc cộc.
Đại sảnh chìm trong tĩnh lặng, tất cả người quản lý đều ngã gục vào dịch nhầy, trên sân khấu chỉ còn một màn ăn cơm đẫm máu.
'Kiến Chúa' vùng vẫy vô ích trong sự giam cầm của xúc tua, hơi thở nó yếu dần, đôi mắt đục ngầu tràn đầy hận thù nhìn chằm chằm Lục Kiến Xuyên, miệng phát ra âm thanh kỳ quái với tần số cao.
Sau đó, thân hình nó bắt đầu co rúm lại.
Một người đàn ông khỏa thân đầy vết thương hiện ra giữa đám xúc tua. Gương mặt thanh tú trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, trên hàng mi dài dính máu đỏ, từng giọt từng giọt, như nước mắt chảy dọc theo gương mặt trắng nõn ấy, dưới sự phụ trợ của giác hút và răng nhọn, hắn nhìn như tinh linh sơ ý rơi xuống địa ngục.
Đám xúc tua run lên, theo bản năng lùi lại, như sợ làm tổn thương gương mặt ấy.
Trong khoảnh khắc do dự chỉ nửa giây ấy, 'Kiến Chúa' lập tức lợi dụng cơ hội, bắt đầu nhanh chân chạy đi.
Ngay sau đó, một cái xúc tua xuyên thủng ngực nó, đóng đinh nó lên tường.
"Phương Hành Chu" lộ vẻ mặt hận ý dữ tợn, rồi nhanh chóng chuyển thành vẻ mặt đau khổ.
Nó như nắm được điểm yếu Lục Kiến Xuyên, một lần nữa biến thành hình người, tay mảnh khảnh nắm lấy xúc tua đang đâm tim mình, vuốt ve giác hút với vẻ mặt đầy luyến tiếc.
Đôi mắt thường ẩn sau tròng kính giờ được phô bày không chút giấu giếm, đồng tử màu nâu nhạt hơi ướt, nhìn con quái vật khủng bố trước mắt một cách chăm chú, như chứa vô vàn lời âu yếm không thể thốt nên lời.
Xúc tua đóng đinh nó, nhưng lại chậm chạp không làm tiếp, như thật sự bị mê hoặc.
Lục Kiến Xuyên chậm rãi trở lại hình người, chỉ là tứ chi vẫn giữ hình dạng xúc tua. Sau một trận chiến áp đảo, anh vẫn ăn mặc bộ vest trắng tinh không dính một hạt bụi, khuôn mặt anh được ánh đèn chiếu rọi, đẹp như tác phẩm nghệ thuật.
Anh không chớp mắt nhìn "Phương Hành Chu", từ từ tiến lại gần.
"Phương Hành Chu" mỉm cười nhạt.
Nhìn một lúc, Lục Kiến Xuyên cũng nhếch mép.
Một xúc tua khác giơ lên, thò vào miệng nó.
"Phương Hành Chu" cho rằng anh cuối cùng cũng mắc mưu, hơi khép môi lại, dùng sức ngậm lấy xúc tua, dùng đầu lưỡi tinh tế liếm láp nó.
Lục Kiến Xuyên cười tươi hơn, giả vờ đắm đuối, thả nó xuống từ không trung, tiến đến gần nó hơn một chút.
--- Sau đó, anh bảo trì tư thế thân mật ấy, lạnh lùng dùng xúc tua xuyên thủng cổ họng "Phương Hành Chu", giác hút chuyển động, trong nháy mắt ăn 'Kiến Chúa' đến mức chỉ còn lại tấm da người.
Gương mặt thuộc về "Phương Hành Chu" tan chảy hoàn toàn, 'Kiến Chúa' vốn đã nỏ mạnh hết đà, rốt cuộc cũng không giữ được hình dạng ngụy trang của mình, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thậm chí không kịp giãy giụa, nó đã bị xúc tua vây quanh.
Trong chớp mắt, trên sân khấu chỉ còn Lục Kiến Xuyên cùng một bãi dịch nhầy không biết tên.
Cứ như 'Kiến Chúa' cấp A+ chưa từng tồn tại.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, không ai có thể kiên trì để thấy được kết quả cuối cùng.
Lục Kiến Xuyên dùng xúc tua lau khô áo sơ mi bị làm dơ, hoàn toàn khôi phục hình người, nhìn thoáng qua dịch nhầy trên mặt đất, dùng ngữ khí kỳ dị mà nói: "Cảm ơn mày, đổi bữa cơm chiều thành khẩu vị tao thích... Thật ngon miệng."
Anh cảm thấy hơi khó tiêu, ôm "dạ dày" một lúc, sau đó đi qua nhóm quản lý ngã đầy đất, đi đến trước mặt Lý Toàn.
Trước khi hôn mê, Lý Toàn còn gắt gao nắm lấy máy liên lạc.
Anh hơi khom lưng, nhặt lên tai nghe của Lý Toàn, cẩn thận lắng nghe vài giây.
Tín hiệu bị nhiễu, giọng nói bên kia ngắt quãng lại chấp nhất, dò hỏi tình hình bên Lý Toàn, có cần chi viện không.
Lục Kiến Xuyên nhấn nút trò chuyện, lịch sự đáp: "Chào buổi tối."
Đầu bên kia im bặt.
"... Sứa tiên sinh," người trực tổng đài nhận ra anh, "... Chào buổi tối. Cho hỏi tình hình hiện tại như thế nào?"
Lục Kiến Xuyên liếc nhìn đám người của Viện Nghiên Cứu Dị Thường, nói: "Thương vong không đáng kể, mấy người có thể dỡ phong tỏa, cử đội y tế tới."
"Còn ngài?" Đầu bên kia lập tức hỏi khéo, hắn không nhắc với 'Kiến Chúa': "Lễ đính hôn của ngài thuận lợi chứ?"
Nghe hai chữ "đính hôn", Lục Kiến Xuyên cao hứng cong mắt.
"Đương nhiên," giọng anh nhẹ nhàng, "Xin đừng làm phiền tôi nữa, tiếp theo là thời gian riêng tư của tôi nữa."
Đầu bên kia thở phào nhẹ nhõm.
"Vâng!" Hắn nói, "Chúc ngài một buổi tối vui vẻ, cũng chúc ngài sớm có được hậu duệ mới như ý nguyện."
Tâm tình Lục Kiến Xuyên càng tốt hơn, cười nói: "Cảm ơn."
Cuộc trò chuyện kết thúc, Lục Kiến Xuyên đi đến cửa kính lớn sát đất, trên tấm pha lê phản xạ ra ánh sáng nhạt, cẩn thận sửa sang lại quần áo và tóc của mình, sau đó đi về phía phòng nghỉ đóng kín, hít sâu một cái, hơi hồi hộp mở cửa phòng.
Bên ngoài là chiến trường thảm thiết, bên trong như lại như thế ngoại đào nguyên.
Người yêu chân chính của anh đang ngủ bất tỉnh nhân sự trên sô pha, trong tay cậu còn nắm đao, chau mày như đang gặp ác mộng.
Ánh mắt Lục Kiến Xuyên dịu dàng, anh nhẹ nhàng bước vào, quỳ một gối bên sô pha, hôn lên đôi môi ấm áp của Phương Hành Chu, gương mặt anh chậm rãi ửng hồng.
Nụ hôn dài triền miên kết thúc, anh trang trọng đeo nhẫn đính hôn vào ngón áp út của Phương Hành Chu, sau đó nhẹ nhàng ôm anh lên, ánh mắt sáng rực, cắn nhẹ vào vành tai cậu, nhỏ giọng nói:
"Bảo bối, đêm nay là một đêm tuyệt vời," anh liếm môi, "Anh đã ăn no... Giờ chúng ta hãy tạo ra một đứa con nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com