Chương 30. Tình trạng của Tiêu Kình Phong
Edit: Cá Rô
Sắc mặt Tiêu Cảnh Đình tối sầm, đầy mặt giận dữ, Tiêu Kình Phong sao có thể là loại người này.
Tiêu Kình Phong ở trong đội lính đánh thuê cũng đã ba năm, vì đội làm không ít nhiệm vụ, nói đuổi liền đuổi, đội lính đánh thuê này cũng quá bạc tình rồi. Đoạt con mồi của Chu Khang Tề, chỗ này nhất định có hiểu lầm, Chu gia cùng Tiêu gia vốn là kẻ thù, nói không chừng là Chu Khang Tề thấy một chi này của bọn họ suy tàn, cố ý chèn ép Tiêu Kình Phong.
Chu gia tính kế Tiêu Kình Phong, Tiêu gia không xuất đầu cho Tiêu Kình Phong thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng, Tiêu gia thật là chướng khí mù mịt. Còn có Phong Tuyết Nhi kia, lúc nào lại trở thành phu nhân của Tiêu Mộc Hồng, đó chỉ là một tiểu thiếp nho nhỏ mà thôi. Phong Tuyết Nhi vốn dĩ là vũ nữ ở vũ phường, được Tiêu Mộc Hồng nhìn trúng, mới thu về làm thiếp thị, thậm chí ngay cả thiếp thị còn không phải.
Vì một ả vũ nữ mà đuổi đi thiếu gia chính quy của Tiêu gia, thật sự là quá mức nực cười.
Phẩm hạnh của Tiêu Kình Phong, Tiêu Cảnh Đình cũng có biết, người này ghét ác như thù, làm người có chút cổ hủ, không có khả năng làm ra loại sự tình này. Hơn nữa, Tiêu Kình Phong chỉ mê rượu ngon, lại tuyệt không gần nữ sắc.
"Gia gia không nói gì mà cứ như vậy nhìn nhị ca bị trục xuất khỏi gia môn?" Tiêu Cảnh Đình bất mãn hỏi.
Hứa Mộc An lắc đầu: "Lão gia tử đang bế quan."
Nhìn bộ dáng Tiêu Cảnh Đình, Hứa Mộc An không khỏi có chút ngoài ý muốn, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình Phong vốn dĩ bất hòa, Tiêu Kình Phong trước kia còn từng ra tay giáo huấn Tiêu Cảnh Đình. Tiêu Cảnh Đình ở sau lưng luôn mồm vương bát đản, vương bát đản gọi Tiêu Kình Phong, Hứa Mộc An vốn nghĩ rằng, nhìn thấy Tiêu Kình Phong xảy ra chuyện, Tiêu Cảnh Đình sẽ vui sướng khi người gặp họa.
"Lão gia tử tâm cũng quá rộng." Tiêu Cảnh Đình bất mãn nói.
"Lão gia tử gần đây chỉ quan tâm làm thế nào kéo dài thọ mệnh, lão gia tử không chỉ có một nhi tử, tôn tử liền càng nhiều, Tiêu Kình Phong thuộc tính không tốt, vốn là không được coi trọng, lão gia tử đã lâu không quản sự, cũng lười quan tâm đến những chuyện này." Hứa Mộc An lắc lắc đầu.
Phụ thân Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Lâm Phong, đứng hàng thứ hai, là cao thủ Luyện Khí tầng bảy, mẫu thân Vương Lộ lại là Luyện Khí tầng sáu.
Đại bá Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Thành Phong, đứng hàng thứ nhất, tu vi Luyện Khí tầng sáu, thê tử Liễu Huyền là Luyện Khí tầng năm. Tiêu Mộc Hồng là con trai trưởng của Tiêu Thành Phong cùng Liễu Huyền.
Tiêu Lâm Phong cùng Tiêu Thành Phong cùng cha khác mẹ, vẫn luôn tranh đấu gay gắt. Khi phụ mẫu nguyên chủ còn sống vẫn luôn vững vàng đè ép Tiêu Thành Phong một đầu. Hiện tại, phụ mẫu nguyên chủ đã chết, Tiêu Thành Phong tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này chèn ép nhị phòng.
"Tiêu gia sắp trở trời rồi!" Tiêu Cảnh Đình lắc lắc đầu nói, đầu tiên là nguyên chủ bị đuổi đi, tiếp đến là nhị ca nguyên chủ bị bôi nhọ, một mạch này của Tiêu Cảnh Đình, có thể nói là hoàn toàn bị chèn ép.
Tiêu Cảnh Đình cười khổ một chút, so sánh với thủ đoạn dùng để đổi phó với nhị ca, đại bá mẫu kia đối với nguyên chủ còn tính là khách khí rồi.
"Trong thư có nhắc đến hành tung của nhị ca không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Hứa Mộc An sửng sốt một chút, nói: "Ngươi muốn đón nhị ca về đây sao?"
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhà của chúng ta cũng không thiếu một miệng cơm này của nhị ca." Nhị ca của nguyên chủ là một người rất có nghĩa khí, hơn nữa, thực lực cũng không yếu. Hắn cùng Hứa Mộc An hai người, chung quy là quá ít, nếu có thể tiếp nhận thêm Tiêu Kình Phong, cũng xem như náo nhiệt một chút.
Hứa Mộc An chần chờ một chút, nói: "Nhị ca của ngươi hắn hình như bị thương."
Tiêu Cảnh Đình cau mày, có chút chần chờ. Theo lý mà nói, hắn hẳn nên đi một chuyến, chỉ là hắn vừa đi, việc đồng áng liền toàn bộ chậm trễ, bất quá... Đây dù sao cũng là ca ca của nguyên chủ a! Kế thừa thân thể nguyên chủ, Tiêu Cảnh Đình đối với người thân của nguyên chủ cũng có một phần cảm giác huyết mạch tương liên.
"Ta phải đi một chuyến." Tiêu Cảnh Đình cân nhắc một chút nói.
"Ngươi đừng đi, để ta đi." Hứa Mộc An chần chờ một chút nói.
"Ngươi đi?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Việc ngoài ruộng không thể thiếu ngươi, thật vất vả cục diện trong nhà mới tốt lên một chút, không thể bỏ dở giữa chừng."
"Hơn nữa, ngươi hiện tại không nên lộ diện, ta cứ cảm thấy, sau khi ngươi đến nơi này, đại bá, đại bá mẫu kia của ngươi vẫn luôn không thả lỏng việc giám thị ngươi. Ngươi bị đày đến đây để tu thân dưỡng tính, nếu là tùy tiện rời đi, sẽ bị bọn họ nắm được nhược điểm. Ngươi nếu như lúc này đi tìm nhị ca, bọn họ sẽ càng nghi kỵ ngươi, ta đi thì đỡ hơn một chút, chỉ là, hai đứa nhỏ phải nhờ ngươi chiếu cố rồi."
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Cũng tốt." Hắn đối với thế giới này cũng không quen thuộc, xét về kinh nghiệm giang hồ xa xa không bằng Hứa Mộc An. Hứa Mộc An nhìn như vô thanh vô tức, ôn ôn hòa hòa, kỳ thật, phi thường thông minh, cũng rất có chủ ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com