Chương 51. Hôn lễ kết thúc
Edit: Cá Rô
"Mộc An à! Con không sao chứ?" Lý thẩm hỏi.
Hứa Mộc An cười cười đáp: "Con không sao ạ." Tuy rằng hôn lễ của Tiêu Kình Phong nháo ra một chút chuyện không tốt, bất quá cuối cùng cũng đã qua.
"Đám người hôm qua cũng thật là quá đáng, ngày nào không đến, một hai cứ phải chọn ngày này." Lý thẩm vô cùng không cam lòng nói.
Hứa Mộc An cúi đầu, tuy rằng chuyện ngày hôm qua có chút không vui vẻ, có điều sau khi đám người kia tới, Hứa Mộc An cuối cùng cũng buông được tâm sự. Cứ luôn giữ tiền chờ chủ nợ tới cửa đòi cũng không phải chuyện khiến người ta cao hứng, chỉ là đám người đó cũng quá tùy tiện rồi.
"Ngày hôm qua Khâu Bạch xuất giá, Khâu lão phụ cả ngày khoe khoang nhi tử nhà mình sắp gả vào nhà giàu, kỳ thật Khâu Bạch vào cửa chính là đi làm thiếp cho người ta." Lý thẩm tràn đầy khinh thường nói.
Hứa Mộc An có chút ngoài ý muốn nói: "Làm thiếp?"
Thế giới này, địa vị của thiếp thị rất thấp, làm thiếp chính là trở thành người của nhà chồng, cơ bản cùng nhà mẹ đẻ không còn quan hệ gì nữa, nhà chồng có thể bán thiếp thị đi.
Kỳ thật, Hứa Mộc An gả cho Tiêu Cảnh Đình cũng là thiếp thị, Tiêu Cảnh Đình nếu muốn cũng có thể bán Hứa Mộc An. Vốn khi Tiêu Cảnh Đình cũ còn ở, Hứa Mộc An rất nhiều lần nhường nhịn gã cũng là vì lí do này.
Lý thẩm gật đầu, nói: "Đúng vậy! Khâu lão phụ luôn nói con của lão gả cho nhà phú quý như thế nào, gả qua đó rồi sống sung sướng ra sao, lão già đó đúng là thích tự dát vàng lên mặt mình, nhà kia hình như cũng chẳng xem Khâu Bạch ra gì, chỉ mang một cái kiệu nhỏ liền đem người rước đi rồi."
Hứa Mộc An híp mắt, đối y mà nói, Khâu Bạch gả ra ngoài, đừng tới phiền bọn họ đã là vạn sự đại cát, còn việc đối phương gả cho dạng người nào, Hứa Mộc An cũng chả quan tâm.
"Khâu lão phụ chịu đem song nhi gả ra ngoài làm thiếp, nhà Lý viên ngoại có phải là đưa sính lễ gì rất quý giá không?" Hứa Mộc An hỏi.
Lý thẩm thần thần bí bí nói: "Nghe nói là hai khối linh ngọc."
Hứa Mộc An híp mắt, khó trách, đúng là hai khối linh ngọc trị giá không ít bạc, "Là chuẩn bị cho Khâu Lễ nhỉ."
Lý thẩm gật gật đầu, nói: "Đúng thật là vậy, Khâu lão phụ để ý nhất là nhi tử bảo bối này của lão, nếu không cũng sẽ không vội vội vàng vàng đem Khâu Bạch gả đi. Nghe nói Lý công tử mà Khâu Bạch gả cho kia, đã có hai phòng tiểu thiếp cùng một chính thê, vị chính thê kia còn rất lợi hại nữa."
Hứa Mộc An cười cười: "Vậy sao?" Khâu Bạch cũng không phải người chịu an phận, gả qua đó, Lý gia sau này sợ là sắp không yên ổn.
"Không nghĩ tới ruộng đất bỏ hoang phải nộp nhiều bạc như vậy, hầu phủ thật là bẫy người mà! Nếu Tiêu đương gia tỉnh ngộ sớm hơn một chút thì tốt rồi." Lý thẩm cảm thán.
"Huynh ấy có thể tỉnh ngộ thì tốn chút bạc cũng không tính là gì." Hứa Mộc An nhàn nhạt nói. Chuyện Tiêu Cảnh Đình đổi thành một người khác đã là khả ngộ bất khả cầu, y cũng không dám hy vọng xa vời gì thêm nữa.
_______________
Tiêu gia.
"Nhị ca, sớm như vậy đã dậy rồi à! Đệ còn tưởng rằng huynh sẽ dậy trễ một chút chứ, có câu "Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi" mà!" Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Kình Phong tinh thần phấn chấn thì không nhịn được trêu ghẹo.
Tiêu Kình Phong lúng túng cười cười: "Thư Vũ hiện tại cũng không thích hợp làm vận động kịch liệt."
Tiêu Cảnh Đình: "..."
"Đệ đệ, lễ vật đệ đưa quá quý giá rồi." Tiêu Kình Phong ban đầu cũng không biết Tiêu Cảnh Đình đưa cái gì, ngày hôm qua nhìn một chút thì không khỏi sợ hết hồn.
Tiêu Cảnh Đình lơ đễnh nói: "Huynh đệ trong nhà cái gì mà quý với không quý, lại nói thực lực nhị tẩu mạnh lên cũng vừa lúc giảm bớt gánh nặng cho đệ mà."
"Đệ thật là!" Tiêu Kình Phong thụi một cái vào ngực Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Cảnh Đình khoanh tay, nói: "Nhị tẩu cũng không phải là người ngoài, huynh đệ chúng ta đã lăn lộn đến nước này, nếu không giúp đỡ lẫn nhau thì làm sao tiếp tục lăn lộn nữa đây!"
Tiêu Kình Phong gật gật đầu, nói: "Nói không sai."
"Đệ ra ruộng đây." Tiêu Cảnh Đình nói.
"Ra sức như vậy? Sáng sớm đã đi rồi." Tiêu Kình Phong có chút ngoài ý muốn.
"Không ra sức cũng không được! Ngày hôm qua đã bay mất một ngàn năm trăm lượng bạc đó!" Tiêu Cảnh Đình lắc đầu.
Tiêu Kình Phong cau mày, nói: "Hôm qua đám người đó thật là quá đáng, vốn dĩ chỉ cần một ngàn lượng, năm trăm lượng thêm vào kia hẳn là do đám người đó đứng giữa kiếm lời mà bỏ túi riêng rồi."
Ngày hôm qua, người tới báo ra số tiền phạt một ngàn năm trăm lượng, lúc ấy thôn trưởng thuận miệng cầu tình một chút liền bị một tên trong đám người tới đạp cho một cước, dùng lực không nhẹ, người dẫn đầu nói thẳng "Có tiền thì lấy ra, không có tiền thì đi ngồi tù, ta mặc kệ ngươi có phải thiếu gia Tiêu gia gì đó không, trước mặt Hầu phủ chúng ta, gia tộc như Tiêu gia chẳng là cái rắm gì cả."
Người tới nửa điểm mặt mũi đều không cho Tiêu Cảnh Đình, cầm tới bạc liền kiêu căng ngạo mạn rời đi.
Ngày hôm qua sau khi hôn lễ chấm dứt, Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An có đến nhà thôn trưởng tặng một phần hậu lễ, tỏ vẻ cảm tạ.
"Chờ sau này thực lực đệ mạnh lên, nhất định phải cho cái đám không coi ai ra gì kia một chút giáo huấn, có điều trước mắt vẫn phải đề cao thực lực mới được." Tiêu Cảnh Đình nói.
Tiêu Kình Phong vỗ vỗ bả vai Tiêu Cảnh Đình, nói: "Ta cùng đệ đến ruộng, thuận tiện kiểm tra bẫy rập một chút."
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu: "Được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com