Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4: Đừng giận nhé bảo bối!




Ký túc xá trường mở cửa từ 6 a.m và đóng cửa lúc 10 p.m

Bây giờ cũng đã 9 giờ tối, ở một góc sân nhỏ trước ký túc xá, một chiếc BMW X4 M Sports màu trắng đậu im lìm. Hai thanh niên đối diện trong xe cũng không nói gì, một mùi im lặng đáng sợ đang tỏa ra khắp nơi... Mấy con muỗi vo ve ngoài xe chắc cũng còn nghe được tiếng thật sự!

Thời tiết trời mùa thu cũng se se lạnh, Vỹ Văn vội vàng chạy xuống ký túc xá nên quên đem áo khoác, hơi lạnh trong xe làm cậu hắc xì mấy cái. Minh Duệ lo lắng chỉnh lại máy lạnh trên xe, sau đó chậm rãi bắt lời trước:

-          Em muốn giải thích chuyện hồi chiều là...

-          Em có thích Thanh Tuệ Nhi không?

-          Không!! Tất nhiên là không

Khuôn mặt Vỹ Văn như sắp mếu đến nơi, đôi mắt long lanh nước mắt như chực chào ra, nhìn chẳng khác gì một em mèo con bị ức hiếp. Trong lòng Vỹ Văn rối bời, thà crush không để ý đến mình thì thôi. Bây giờ crush tốt với mình, xong lại còn thả thính khắp nơi như vậy ai mà đành lòng cho được chứ!

Dương Minh Duệ không sợ trời, không sợ đất, nhưng lần này cậu biết là bản thân mình sợ gì nhất rồi, chính là sợ người con trai trước mặt đau lòng, sợ người ta khóc, sợ người ta tủi thân... Không gì có thể ngăn cản được tình cảm của cậu dành cho Vỹ Văn nữa. "Khi bạn chợt nhận ra bạn gặp đúng người bạn muốn che chở, bạn muốn ở cạnh thì bạn sẽ có chính xác cái cảm giác này - Cảm giác muốn được yêu thương và trao đi yêu thương".

Xoay bả vai Vỹ Văn lại, Minh Duệ nhấn mạnh từng chữ trong câu nói của mình, như chắc chắn một điều là người đối diện nghe kĩ, nghe rõ, nghe phải thấm vào tim:

-          EM LÀ RẤT THÍCH ANH!

-          Hả?

Vỹ Văn ngơ người mấy giây, sau đó định thần lại hỏi lần nữa?

-          Em vừa nói gì cơ?

-          Em nói là em thích anh! Đồng ý ở bên cạnh em được không?

-          Thật?

-          Ừm!

-          Không lừa? Không giỡn với anh?

-          Học trưởng à? Nhìn em giống tên lừa gạt trẻ con à?

-          Trẻ con?

Vỹ Văn chau mày, lườm Minh Duệ một cái rõ khó chịu. Người ta là hơn cậu 3 tuổi đó, vậy mà dám nói người ta trẻ con? Bây giờ chưa gì đã xem Bạch Vỹ Văn là trẻ con rồi, thật là to gan!!

-          Sao? Được không?

-          À...

Bạch Vỹ Văn như nở một triệu bông hoa trong đầu, cảm giác lâng lâng khó tả. Có thể hôn crush được không nhỉ? Vui quá không biết trả lời như thế nào nữa...

-          Em đang đợi anh đấy! Hay là anh muốn em thích Tuệ Nhi tỉ?

-          KHÔNG!

Vỹ Văn chu mỏ giận dữ, không đời nào chứ, vô thức nắm tay Minh Duệ ra sức lắc đầu phản đối. Minh Duệ cười cười, không phải thích người ta lâu như vậy bao nhiêu năm rồi mà còn làm bộ quá đi? Thiệt tình, cái con người này sao mà đáng yêu như vậy. Vì sự cute này, cậu phải trêu chọc anh một tí, liền bảo:

-          Lại gần đây tí nào

-          Sao?

"Chóc" một nụ hôn lên má hết sức là ngọt ngào, Vỹ Văn bị hôn bất ngờ, khuôn mặt đỏ ửng mặc dù trong không gian tối tăm này.

-          Ơ! Có người nhìn thấy thì sao?

-          Thì có sao đâu?

Minh Duệ cười cười, cậu là thích nhất lúc Vỹ Văn bối rối, trông đáng yêu cực kì. Muốn thơm thêm mấy cái nữa thì bị Vỹ Văn kịch liệt đẩy ra, đe đọa:

-          Nè! Ai cho em hôn đâu, không được hôn anh!

-          Không thích vẫn hôn!

Trong xe chính là hơi đong đưa, không phải chuyện gì mờ ám đâu các cậu! Chỉ là có hai thanh niên đang ra sức đánh yêu nhau, một bên đòi hôn, một bên ra sức né tránh nhưng không né được cái nào. Ngược lại còn bị khóa ngược tay vào lòng đối phương. Trực tiếp bị đối phương hôn lên môi mấy cái nữa. Trận chiến kéo dài như một thập kĩ... đến khi cả hai nhận ra là đã 11 p.m!

"KÝ TÚC XÁ CHÍNH LÀ ĐÓNG CỬA RỒI"

Bạch Vỹ Văn hoảng hốt, vội lấy phone ra thì thấy một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Tử Dương

" Nè cậu đang đâu vậy? Sao không về ký túc xá"

" Are you okay? Babe"

" Không phải là thất tình rồi nghĩ quẩn chứ hả? Ngày mai lão tử kiếm người yêu khác tốt gấp 100 lần Dương Minh Duệ cho cậu!!"

" Nghe máy nghe máy!! Ký túc xá đóng cửa rồi sư huynh mau về a~"

Dương Minh Duệ liếc vào màn hình điện thoại Vỹ Văn, giận dỗi nói:

-          Woa!! Không có em thì anh cũng đi tìm người khác tốt gấp 100 lần à?

-          Không phải vậy đâu! Tử Dương giỡn đó

Vỹ Văn cười trừ, ngượng ngùng giải thích. Có điều bây giờ đâu phải là vấn đề này nên lo lắng, cậu không về phòng mà ngủ được đây này.

-          Anh về nhà em ngủ cũng được mà.

-          Hả? Nhà em ở đâu? Mai anh có tiết học buổi sáng đó

-          Gần đây. Anh gọi cho bạn đi để "bạn thân" anh lo!

-          À ừ

Vỹ Văn nhanh chóng gọi cho Tử Dương, khai báo là sẽ sang nhà bạn ngủ, chỉ là không nói là bạn nào. Tử Dương còn ráng bồi thơm một câu đốt nhà:

-          Nhanh như vậy đã kiếm được crush mới, lại còn sang nhà ngủ, đó giờ có thấy Bạch Vỹ Văn ngoan ngoãn đi đâu đâu? Chơi ít ít thôi nhé, đừng quá sức, đừng quá sức a~

-          Im miệng!

Mặt cậu sắp bốc khói, cái tên bạn thân này nói năng hàm hồ. Minh Duệ kế bên nghe được thì cậu đây là chết chắc. Dương Minh Duệ ngồi kế bên nhìn cậu nghi hoặc, không biết có nên véo má một cái người đáng yêu chết người trước mặt một cái không.

Chiếc BMW X4 M Sports nhanh chóng tăng tốc độ, chạy thẳng về phía Bắc của trường, nhà Minh Duệ cách trường 20 phút, không xa lắm, bây giờ cũng khuya nên không kẹt xe như bình thường. Vừa lái một tay, tay kia lại lạ nắm chặt tay Vỹ Văn. Rốt cuộc không biết là ai lụy ai hơn!

*Tại nhà của Dương Minh Duệ, căn hộ cao cấp số 304 tầng 18*

Bạch Vỹ Văn nghĩ thầm, không phải chứ, sao mình lại vô tình vớt được đại gia thế này, thanh niên 18-19 tuổi này có căn hộ cao cấp riêng, xe hơi xịn riêng, vật dụng toàn là đồ hiệu, nhìn nội thất được thiết kế kiểu hiện đại và đắc tiền nhất khiến người khác ganh tỵ mà.

-          Anh vào nhà đi? Sao lại đứng thẩn thờ ra đó?

-          Anh tưởng em ở ký túc xá trường?

-          Ừm! Em có phòng, lâu lâu học khuya quá thì sẽ ở lại trường

-          À! Nhà em đẹp quá

-          Đẹp không? Vậy thường xuyên qua nhé?

-          Hả?...

Minh Duệ lại trêu chọc Vỹ Văn mèo con nhà cậu rồi, vội chỉnh điều hòa trong nhà thích hợp cho Vỹ Văn. Để lại một thanh niên tiếp tục ngó trời, ngó mây, ngó đất. Chỉ là căn hộ thôi mà có cần xịn xò đẹp vậy không? Xuất thân của Vỹ Văn không phải từ gia đình giàu có như Minh Duệ nhưng từ nhỏ cậu sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp, lại còn có năng khiếu nên việc được mọi người yêu mến và nổi bật trong đám đông là chuyện hiển nhiên.

-          Anh ngồi xuống sofa đợi em tí, em đi pha ít sữa ấm cho anh

-          Thôi không cần đâu a~

-          Nghe lời!

Dương Minh Duệ chau mày, đăm mặt lại. Nếu sau này hai người ở chung, cậu nhất định sẽ quản lý giáo trình ăn ngủ của anh kĩ càng hơn. Phải nuôi cho có thịt, có da một tí, gầy quá, thật sự là quá gầy luôn.

Vừa cầm cốc sữa nóng nhăm nhi, vừa liếc sang bộ PS5 trên bàn tivi của Minh Duệ, lẩm bẩm trong miệng:

-          Em cũng mê chơi game quá nhỉ?

-          Ừ! Em thích nhiều thứ mà. Có mấy bộ game bóng rổ với FIFA online.

-          Em ở nhà một mình thôi à?

-          Ừm! Sao thế? Muốn ở cùng em không?

Minh Duệ thả người nằm trên sofa một góc, dùng tay chống một bên đầu, tiếp tục cười hỏi Vỹ Văn. Góc nhìn này quả thật là đẹp trai xuất sắc, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Vỹ Văn. Khiến ai kia bắt đầu ngượng ngùng đặt ly sữa còn một nửa xuống bàn. Đối phương cũng từ từ tiến sát lại chỗ cậu ngồi, sau đó không nói mà làm, dùng lưỡi liếm lên mép sữa còn dính trên môi. Vỹ Văn giật mình, tay chân như tê liệt, bất động, hoàn toàn là không cử động linh hoạt được nữa...

Không lẽ chưa gì lại sắp bị ăn sạch sẽ sao? Không được, tâm trí Bạch Vỹ Văn là từ chối vô điều kiện nhưng thân thể thì có dấu hiệu tiếp nhận. Còn gọi là hấp thu và phản ứng tốt đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com