Chương 4: Giải dược (H nhẹ)
Đè chặt người dưới thân hắn mạnh mẽ thúc vào. Huyệt nhỏ áp bức chật hẹp bao bọc lấy đại ngọc bổng, thật sự cảm giác không tồi làm Cao Lục Ngạn vô thức ra sức đâm mạnh tựa như không hề muốn rời khỏi địa phương nóng bỏng mềm mại này nữa
Quy đầu khuấy trọn vách thịt mềm ở bên trong, hắn cười khẩy rồi bắt lấy tay trừu sáp. Phía dưới phát ra tiếng ọc ạch đáng sợ
"Hức.. Ngươi đi ra.. Đau"
Hàng mi khẽ rung nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt kiều nộm bây giờ thê thảm đến đáng thương. Cảm giác dưới thân như bị xé toạt ra làm đôi, đau đớn thống khổ như bị hàng vạn cổ trùng gặm nhấm sôi sục trong người.
Thật đáng hận, gần hai mươi năm nay không một bất cứ kẻ nào dám mạo phạm đến y kể cả Tân Đế cũng phải nhượng y đến ba phần vậy mà lại bị tên cẩu đản khốn nạn này đè dưới thân làm công cụ tiết dục. Chính Tường hận hắn, y phải giết hắn, băm hắn ra làm trăm mảnh, đem hắn lăng trì bắt hắn phải trả giá những điều đã làm...
"Nơi dưới này của ngươi thật mê người. Khiến ta muốn ở mãi không bao giờ rút ra"
Phía bên trong nóng bỏng đến cực hạn, vách thịt mềm bao lấy cả côn thịt mạnh mẽ co rút lại tạo nên khoái cảm không ngờ được
Cao Lục Ngạn bắt đầu động thân thô bạo hơn lúc ban đầu, thanh âm nhóp nhép dâm tục vang lên bất cứ kẻ nào nghe được cũng phải thập phần đỏ mặt, người dưới thân nhanh chóng chìm sâu vào ái tình nhục dục, hắn cúi sát người hôn lấy đôi môi nhợt nhạt khẽ cạy răng dùng lưỡi tinh nghịch luồn sâu vào phía trong tìm lấy lưỡi nhỏ mà triền miên giao hợp
Thanh Chính Tường khí cùng lực kiệt không còn sức lực để mặc người khác càn quấy trên người mình, môi nhỏ bị hắn hôn sâu đến không thể thở được dường như muốn hút cạn tinh lực còn lại cuối cùng trên người. Y trừng mắt thù hận nhìn hắn, dùng răng cắn mạnh vào lưỡi khiến hắn nhanh chóng dừng lại động tác đứng bật dậy miệng chảy ra một dòng máu ấm nóng, giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn y. Bây giờ trong Cao Lục Ngạn không khác một con quỷ tu la ở địa ngục a tỳ
" Hah...Tên khốn kiếp" tìm lấy lại được hơi thở, Thanh Chính Tường nhỏ giọng mắng chửi tên đại ôn đản. Cảm giác được ánh mắt muốn giết người của hắn không khỏi run nhẹ. Từ trước đến y chưa gặp tên nào đáng sợ đến như vậy, cái nhìn âm tàn của hắn dường như nuốt lấy hết tâm tư kiên cường của Chính Tường giống như một con vật nhỏ đang bị làm thịt bởi một chúa sơn lâm hung bạo.
"Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt"
Bất thình lình Cao Lục Ngạn xoay người y ra phía sau đè chặt ngực xuống làn cỏ, mông giơ cao lên trời tư thế xấu hổ ám muội làm y cắn chặt răng khuất phục. Hắn điên cuồng dùng phân thân đâm nhanh vào nơi tư mật, hành động tàn bạo khiến y khẽ rên lên đầy thống khổ.
"Ưm.. Ưm.. Buông.."
Tay nắm chặt vòng eo thon gọn ra sức trừu sáp, phía trước của Thanh Chính Tường không chịu được hành hạ liên tục bắn ra những lần trọc dịch đậm đặc.
"Ah..ah..đừng nơi đó"
"Hức ư... Hah...ah làm ơn đi ra! Đau lắm, ta cầu ngươi, ta xin ngươi, ta van ngươi.. Hức hức!"
Gương mặt y phím hồng sắc xuân ngập cả bầu không khí ám muội, hàng lệ long lanh tuôn ra bên khóe mắt sưng đỏ. Chính Tường bất lực rên rỉ theo từng nhịp tàn bạo của kẻ hung hãn cuồng rỡ trên người mình
Lục Ngạn gầm nhẹ, từng đợt thủy triều bắn sâu vào nơi tận cùng của y. Thanh Chính Tường tinh lực bị hút cạn yếu đuối như một cành cỏ phất phơ giữa một cơn bão lớn, tên đáng sợ này đã ở trong người y lộng hành đã hơn hai canh giờ, từng đợt khoái cảm trút ra như liều thuốc giải độc hiệu quả, hạ thân không còn sưng nóng ngược lại tiểu cúc nhỏ lại bị hành hạ một cách dã man từ phía trong chảy ra từng trọc dịch kèm theo tia máu nồng đậm khẽ rỉ từ khe mông. Hàng mi nặng trĩu, tiểu ngọc hành yểu xìu không còn sức sống. Y mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại mặc kệ sự đời buông bỏ thân thể cho người khác định đoạt mà chìm sâu vào giấc ngủ.
"Bổn tọa còn chưa thỏa mãn, ngươi lại dám ngủ? "
Cao Lục Ngạn cay độc sỉ nhục, tiếp tục nhét phân thân vào hậu huyệt sưng đỏ, tay còn lại nắm chặt tiểu kê kê của Thanh Chính Tường bóp mạnh cảm giác đau nhói truyền đến khiến y suýt khóc. Nếu hắn còn làm vậy ắt hẳn sẽ tàn phế không thể nào có thể sử dụng được, huyết thống nối dõi của Thanh gia do y đảm nhận ngàn vạn lần không thể bất cứ xảy ra chuyện gì, nếu không, sống trên đời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa
"Làm ơn... Đừng ngắt nữa.. Hỏng mất"
Mặt giàn giụa nước mắt cầu xin ném bỏ lòng tự tôn không đáng tiền sang một bên cúi mình như một tên hèn mọn. Nhưng tên ác ma này lại còn bóp chặt hơn khiến nó như muốn đứt lìa, phía sau đâm mạnh đến tận dạ dày, thống khổ áp bức và sự điên cuồng như thể muốn đòi mạng của y vậy
"Đau... Sâu quá.."
"Nếu không muốn ta trực tiếp thiến mất cục thịt vô dụng này của ngươi.. Thì tự mình động đi"
Cơn xúc cảm bất chợt trỗi dậy, danh dự còn sót lại của Thanh Chính Tường bị hắn chà đạp chẳng khác gì miếng giẻ rách bên đường. Y cực kì căm ghét hắn, căm ghét chính bản thân nhu nhược đi đến bước đường cùng
Cao Lục Ngạn dùng lực xé rách miếng vải buộc chặt hai tay của Thanh Chính Tường để y có thể ngồi dậy.
"Ngồi lên,... Nếu ta không bắn ra được thì cái mạng nhỏ của ngươi đừng mong sống sót trở về"
Chính Tường cắn răng chống đỡ bản thân đứng dậy, trọc dịch tuôn trào từ hai bắp đùi cảnh sắc khiến người khác động lòng tiến đên bên Cao Lục Ngạn nắm chặt hai bả vai rắn chắc của hắn nhắm đúng vị trí ngồi xuống, nếu bây giờ y dám chống trả hắn thì chẳng khác nào tìm đường chết một cách thê thảm. Đại ngọc bổng to lớn dễ dàng đi vào hậu huyệt trơn ướt bên trong, hắn nhắm mắt dưỡng thần còn y thì ra sức động thân nén chặt nhục nhã hầu hạ.
"Hức.. Hức...."
"Im lặng động thân mạnh vào, bổn tọa chưa thấy cảm giác gì hết"
"Giết ta đi..!"
Đã qua rất lâu nhưng Lục Ngạn vẫn không có dấu hiệu bắn ra, thân thể y kiệt sức đến hơi thở cũng yếu dần, phía dưới dường như bị tê liệt không còn khả năng động đậy. Việc này quá sức đối với y, không thể cầm cự được nữa liền buông thả nhắm chặt đôi mắt lại ngất xỉu đè lên thân ảnh cao to kia....
"Hừ!...đúng là tên yếu đuối"
Cao Lục Ngạn nhìn thân thể mảnh mai vô lực ngã xuống người mình. Đúng thật là tên sinh ra đã mê hoặc dụ người, trên người đầy dấu hôn đỏ thẫm cùng với vết thương rĩ máu ở vai khiến hắn dâng lên một cổ cảm xúc xót thương.
Nhẹ nhàng ôm lấy người đem đến đầm nước, ôn nhu tẩy rửa những vết ám muội cao trào, xé một mảnh vải vụn băng lại vết thương hở sau đó đi đến bên đống y phục lau sạch người rồi mặc vào cho Chính Tường , hắn đem y đặt trên một nền cỏ khô ráo cẩn thận nâng niu như một vật dễ vỡ. Làm xong việc sau đó đi đến đầu nguồn đầm nước chỉnh chu y phục của chính bản thân, đã trải qua khoảng thời gian vô cùng lâu dài, lần đầu tiên Lục Ngạn cảm thấy sung sướng đến như vậy
"Xem như là đền bù"
Khẽ cười nhìn người say ngủ, gương mặt xinh đẹp này quả thật khiến hắn nhớ mãi không quên. Hắn muốn khắc sâu tên này vào tâm trí sau đó hảo hảo từng đêm dạy dỗ, muốn nghe tiếng rên khóc xin tha của y, muốn nhìn dáng vẻ quật cường kèm theo tính hèn mọn hỗn loạn của y.
"Cảm giác rất tốt! Tiểu tặc hẹn gặp lại..."
Khẽ hôn lên phần trán ướt đẫm mồ hôi sau đó nhanh chóng biến mất trong đêm đông tĩnh mịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com