Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Vết Nứt (H)

Chiều thứ Sáu, Lục Triết đang chuẩn bị rời văn phòng thì điện thoại reo. Trên màn hình hiện lên hai chữ "Dương Lộc" khiến trái tim anh không khỏi bồi hồi. Suốt hai tuần qua, kể từ khi bắt đầu hẹn hò với Giang Du, anh đã cố gắng giữ khoảng cách với người bạn thân này.

"Triết, cậu có thể mang hộ tớ tập hồ sơ màu đen trên bàn làm việc đến căn hộ của tớ được không?" Giọng Dương Lộc vang lên gấp gáp, "Tớ có cuộc họp quan trọng sắp bắt đầu, mà tối nay còn phải chuẩn bị cho chuyến công tác Bắc Kinh."

Lục Triết do dự. Anh đã hẹn gặp Giang Du trong một tiếng nữa.

"Tớ..."

"Làm ơn đi mà." Dương Lộc nói, giọng cầu khẩn, "Chỉ có cậu mới biết cách tìm thấy tài liệu trong đống hỗn độn của tớ."

Lục Triết thở dài. Thói quen chiều theo ý Dương Lộc dường như đã ăn sâu vào máu.

"Được rồi, tớ sẽ qua ngay."

Anh nhắn tin xin lỗi Giang Du, hẹn gặp lại vào tối mai.

Căn hộ của Dương Lộc nằm ở khu trung tâm Lục Gia Chủy, một không gian rộng rãi với view nhìn ra toàn cảnh sông Hoàng Phố. Lục Triết dùng chìa khóa dự phòng - thứ mà Dương Lộc đã đưa cho anh từ ba năm trước với lời nói "cậu giữ hộ, phòng khi tớ quên" - để mở cửa.

Bước vào phòng khách, Lục Triết nghe thấy những âm thanh lạ từ phòng ngủ. Tiếng cười nữ giới vang lên, tiếp theo là giọng nói trầm ấm quen thuộc của Dương Lộc. Tim anh đập nhanh hơn.

"Cửa... không đóng?" Lục Triết lẩm bẩm khi nhận thấy cánh cửa phòng ngủ chỉ khép hờ.

Trên chiếc giường lớn bằng gỗ đàn hương mà chính anh đã cẩn thận chọn cho Dương Lộc, hai cơ thể đang quấn quýt, cuồng si. Dương Lộc, người đàn ông mà anh đã âm thầm yêu từ cái nhìn đầu tiên ba năm trước, giờ đang trần truồng, cơ bắp cuồn cuột trên lưng căng cứng dưới ánh đèn, mồ hôi lấp lánh như những hạt kim cương nhỏ. Dưới thân chàng, một người phụ nữ tóc dài đang rên rỉ, hai chân quặp chặt lấy eo Dương Lộc.

"Lộc... anh... ư... anh đâm mạnh quá! Em chịu không nổi nữa!" Tiếng rên của cô ta thảng thốt, đứt quãng, nhưng đầy vẻ đê mê, thèm khát.

Dương Lộc cúi xuống, cắn yếu vào vai người phụ nữ, giọng trầm khàn đầy dục vọng: "Em thật đẹp... thật ngọt ngào..."

Ánh sáng trong phòng không hề giấu diếm. Cây dương vật to lớn, thô kệch, màu tím sậm của Dương Lộc phô bày rõ ràng, không ngừng lao vào sâu trong khe núi ẩm ướt, đang đỏ ửng và sưng phồng của người phụ nữ. Mỗi lần hắn đâm tới, âm hộ ướt sũng kia lại phát ra tiếng "chụt, chụt" dâm đãng, kèm theo tiếng rên rỉ thỏa mãn của cả hai.

Bộ ngực căng tròn, đồ sộ của người phụ nữ nảy lên theo từng nhịp đẩy mạnh mẽ của Dương Lộc. Hai đầu nhũ hoa màu hồng sẫm cương cứng, vẽ lên những vòng tròn nhỏ trong không khí. Dương Lộc không kiêng nể, một tay hắn bóp chặt lấy một bên ngực, méo mó dưới bàn tay to lớn, trong khi miệng hắn ngậm lấy bên kia, liếm láp, cắn múi một cách tham lam.

"Ư... a... a... sướng quá! Lộc! Anh là nhất! Đâm chết em đi!" Người phụ nữ gào lên, hai tay cào xé lên lưng Dương Lộc, để lại những vệt hồng trên nền da nâu khỏe khoắn. Cô ta ngửa cổ ra sau, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt biến dạng trong khoái cảm, nước bọt và nước mắt hòa lẫn.

Tốc độ của Dương Lộc càng lúc càng điên cuồng. Hắn như một con thú đói khát, dùng hết sức lực, đâm sâu, rút mạnh. Tiếng thịt va vào thịt "bôm bốp" vang lên đều đặn, hòa cùng tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ, tạo thành một bản giao hưởng nhục dục.

"Anh... anh sắp ra rồi..." Dương Lộc rên gằn, hông hắn siết chặt.

"Vào trong... cho em hết đi... ưa!" Người phụ nữ hét lên, thân thể co rúm lại, một dòng nước ấm áp bắn ra từ khe núi, ướt đẫm cả hai bộ phận dưới thân.

Dương Lộc gầm lên một tiếng, toàn thân run lên, dừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng, đổ đầy sự sống của hắn vào sâu trong cơ thể người phụ nữ.

Lục Triết đứng ngoài cửa, toàn thân lạnh giá. Anh không còn nghe thấy gì nữa, không còn nhìn thấy gì nữa. Khoảnh khắc ấy như một nhát dao cứa sâu vào trái tim, xé toạc mọi ảo tưởng mà anh đã gìn giữ suốt bảy năm qua. Chiếc chìa khóa dự phòng trong tay anh rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng "cách" lạnh lùng, làm gián đoạn khung cảnh hỗn loạn, dâm đãng trong phòng.

Dương Lộc quay đầu lại. Ánh mắt hai người chạm nhau.

"Triết!" Dương Lộc kinh ngạc thốt lên, vội kéo chăn che lên người.

Lục Triết lùi lại một bước, cảm giác buồn nôn ập đến. Anh không nói gì, quay người bước đi, để lại sau lưng tiếng gọi hoảng hốt của Dương Lộc.

Anh chạy xuống phố, mưa chiều Thượng Hải xối xuống mái tóc, hòa lẫn với nước mắt. Từng ký ức đẹp đẽ giữa anh và Dương Lộc hiện lên như một trò đùa độc ác. Những lời quan tâm, những cử chỉ thân mật, tất cả chỉ là tình bạn trong mắt Dương Lộc. Còn anh, mãi chỉ là kẻ đứng ngoài nhìn vào.

"Thật ngu ngốc..." Lục Triết tự nhủ, giọng nghẹn ngào.

Anh lang thang vô định trong thành phố, không biết đã đi bao lâu. Đến khi mệt nhoài, anh dừng chân tại một công viên nhỏ, ngồi bệt xuống băng ghế dưới tán cây.

Mưa vẫn rơi, thấm ướt bộ vest anh mặc để chuẩn bị cho buổi hẹn với Giang Du. Lục Triết cảm thấy mình thật thảm hại - vừa mất đi người bạn thân, vừa hủy hoại một buổi tối quan trọng với người mới.

Đúng lúc đó, một chiếc ô che phía trên đầu anh.

"Triết?"

Lục Triết ngẩng lên, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Giang Du.

"Sao anh..."

"Em không đến điểm hẹn, lại không trả lời điện thoại." Giang Du ngồi xuống cạnh anh, "Tôi lo lắng nên đi tìm. May mà tôi gọi được cho thư ký của em."

Lục Triết im lặng, nước mắt lại ứa ra. Anh cảm thấy xấu hổ vì để người khác thấy mình trong tình cảnh này.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Giang Du hỏi nhẹ nhàng, đưa khăn tay cho anh.

Lục Triết lắc đầu, không dám kể lại sự thật đau lòng. Nhưng ánh mắt thấu hiểu của Giang Du khiến anh không kìm được lòng.

"Tôi... tôi vừa nhận ra mình thật ngốc nghếch." Lục Triết nói, giọng run rẩy, "Yêu đơn phương một người suốt bảy năm, tưởng rằng mình đặc biệt, nhưng thực ra..."

Giang Du không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo anh vào lòng. Vòng tay ấm áp đó khiến Lục Triết vỡ òa. Anh khóc, khóc cho mối tình đơn phương vừa chết yểu, khóc cho sự ngây thơ của chính mình.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Giang Du vỗ nhẹ vào lưng anh, "Em xứng đáng được yêu thương theo cách tốt đẹp hơn."

Hai người ngồi đó rất lâu, cho đến khi mưa tạnh. Thành phố về đêm bắt đầu lên đèn, ánh sáng rực rỡ phản chiếu trên những vũng nước.

"Đi thôi, tôi đưa em về." Giang Du đỡ Lục Triết đứng dậy.

Về đến căn hộ của Lục Triết, Giang Du không vội rời đi. Anh pha trà nóng, chuẩn bị nước ấm cho Lục Triết tắm rửa. Những hành động quan tâm tỉ mỉ khiến Lục Triết cảm động.

"Anh không cần phải làm vậy đâu." Lục Triết nói.

Giang Du mỉm cười: "Tôi muốn làm vậy mà."

Sau khi tắm xong, Lục Triết cảm thấy dễ chịu hơn. Anh ngồi trên sofa, nhìn Giang Du đang dọn dẹp phòng khách. Trong khoảnh khắc yếu lòng này, anh cảm thấy mình thực sự cần một người như Giang Du.

"Anh... có thể ở lại đêm nay không?" Lục Triết ngập ngừng.

Giang Du quay lại, ánh mắt dịu dàng: "Được, nếu em muốn."

Đêm khuya, Lục Triết nằm trên giường, Giang Du ngồi bên cạnh. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, rọi lên khuôn mặt đẫm nước mắt của Lục Triết.

"Em biết không?" Giang Du nhẹ nhàng vuốt tóc anh, "Từ lần đầu gặp em, tôi đã thấy một nỗi buồn trong mắt em. Tôi muốn làm nó biến mất."

Lục Triết nằm dưới thân Giang Du, đôi mắt đen láy long lanh ngấn nước nhìn sâu vào người đàn ông phía trên. Trong đáy mắt ấy là sự mỏi mệt, tổn thương sau bao ngày tháng đơn phương Dương Lộc vô vọng, nhưng giờ đây, nó đang dần được thay thế bằng một sự tò mò, khao khát và một niềm tin mong manh.

"Anh... anh có thực sự thích em không?" Giọng Lục Triết nhỏ như muỗi, run run, như sợ hãi một câu trả lời phủ nhận.

Giang Du, với vẻ ngoài lãng tử nhưng đôi mắt lúc này lại vô cùng chân thành, cúi xuống. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt Lục Triết, mang theo mùi bạc hà nhẹ nhàng. Anh không vội trả lời, mà chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán người con trai đang yếu đuối trước mặt. Cái hôn ấy ấm áp, nâng niu, như một lời hứa hẹn.

"Không chỉ là thích." Giang Du thì thầm, môi anh vẫn chạm nhẹ vào làn da mỏng manh trên trán Lục Triết, "Tôi nghĩ mình đã yêu em mất rồi."

Lời nói đó, như một làn sóng ấm áp, xuyên thấu qua lớp băng giá đang bủa vây trái tim Lục Triết. Một giọt nước mắt nóng hổi bất giác lăn dài trên gò má anh. Không do dự nữa, Lục Triết đưa hai tay ôm lấy cổ Giang Du, kéo anh lại gần, áp sát cơ thể mình vào người đàn ông kia. Khoảng cách biến mất. Anh cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, gấp gáp của Giang Du đập vào lồng ngực mình.

"Xin hãy... yêu em..." Lục Triết thì thầm, giọng đầy xúc động, ngập tràn sự cho phép và giao phó.

Đó là tín hiệu Giang Du chờ đợi. Anh cúi xuống, môi anh tìm đến đôi môi mềm mại, hơi run rẩy của Lục Triết. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, chậm rãi, như đang nếm thử một món ngon. Nhưng rồi nó nhanh chóng trở nên sâu hơn, nồng nhiệt hơn. Lưỡi Giang Du khéo léo luồn lách, mời gọi, và Lục Triết, sau một chút ngập ngừng, đã mở miệng đón nhận. Tiếng hôn ướt át vang lên trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng tiếng thở gấp của cả hai.

Bàn tay của Giang Du bắt đầu hành trình khám phá. Chúng nhẹ nhàng luồn dưới lớp áo của Lục Triết, vuốt ve từng thớ cơ trên lưng, sống lưng mảnh khảnh. Từng ngón tay như có lửa, chạm đến đâu khiến làn da ấy nóng rực đến đó. Lục Triết rên lên một tiếng nhẹ trong cổ họng, toàn thân run lên, mắt nhắm nghiền lại, hoàn toàn thả lỏng và đắm chìm trong những cảm giác mới lạ.

Giang Du không vội. Anh từng chút một cởi bỏ lớp quần áo trên người Lục Triết, để lộ ra thân hình trắng nõn, hơi gầy nhưng vô cùng quyến rũ dưới ánh trăng. Anh cúi xuống, môi từ trán di chuyển xuống mắt, má, mũi, rồi lại dừng ở môi, trao đi những nụ hôn mơn trớn. Rồi anh tiếp tục hành trình xuống cổ, xuống xương đòn thanh tú, dừng lại ở hai nụ hồng đang chớm cương cứng trên ngực.

"Ưm..." Lục Triết rên lên khi Giang Du dùng lưỡi và môi vuốt ve, kích thích một trong hai nụ hồng. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến bàn tay anh bấu chặt vào tấm ga giường. Cảm giác lạ lẫm, run rẩy, nhưng vô cùng khoái cảm. Giang Du thay phiên chăm sóc cả hai bên, khi thì dùng lưỡi liếm láp, khi thì dùng răng cắn nhẹ, khi thì dùng ngón tay véo nhẹ. Lục Triết chỉ biết oằn mình lên, thở hổn hển, những tiếng rên không kiểm soát được bật ra từ sâu trong cổ họng.

Bàn tay của Giang Du tiếp tục hành trình xuống phía dưới. Nó lướt qua bụng phẳng, dừng lại ở vùng xương mu, nơi cậu bé của Lục Triết đã cương cứng đến mức đau đớn, ứa ra một giọt dịch trong vắt. Giang Du không chạm vào đó ngay, mà tiếp tục vuốt ve đùi trong, nơi làn da mỏng manh và nhạy cảm nhất.

"Đừng... làm em nữa..." Lục Triết thều thào, toàn thân như đang chìm trong biển lửa, "Xin anh... em không chịu nổi nữa..."

Giang Du khẽ cười, giọng trầm ấm: "Chờ một chút nữa thôi, em yêu. Anh không muốn làm em đau."

Anh dùng tay, nhẹ nhàng tách hai chân Lục Triết ra, để lộ hoàn toàn khu vực bí mật phía sau. Dùng ngón tay thấm đầy chất bôi trơn đã chuẩn bị sẵn, Giang Du nhẹ nhàng chạm vào nếp gấp nhăn nheo, đang co thắt nhẹ đó.

Lục Triết giật mình, toàn thân căng cứng. "Đừng sợ," Giang Du thì thầm bên tai, hơi thở nóng rực, "cứ thả lỏng đi, giao cho anh."

Ngón tay của Giang Du, nhẹ nhàng như một cơn gió, bắt đầu xoa bóp vòng ngoài. Áp lực nhẹ nhàng, chậm rãi, khiến cơ vòng dần dần giãn ra. Rồi đầu ngón tay, với chất bôi trơn lạnh mát, từ từ luồn vào bên trong.

"Ưa..." Lục Triết rên lên một tiếng, cảm giác căng tức, lạ lẫm xâm chiếm. Nhưng Giang Du rất kiên nhẫn. Anh không vội vàng, chỉ dừng lại ở đó, để ngón tay quen dần với nhiệt độ và sự co bóp bên trong. Rồi anh bắt đầu di chuyển, nhẹ nhàng xoay tròn, dò dẫm từng centimet.

Bất chợt, khi ngón tay chạm vào một điểm hơi sâu bên trong, cả người Lục Triết như bị điện giật. Anh hét lên một tiếng, toàn thân giật mạnh, hạ thể phun ra một tia dịch trong. "Chỗ... chỗ đó là gì vậy..." anh hỏi, giọng ngắt quãng.

"Điểm G của em đó," Giang Du cười khẽ, và bắt đầu tập trung kích thích vào chính điểm đó. Ngón tay anh búng nhẹ, xoa tròn, ấn mạnh vào cái hạt nhỏ ấy.

"Á! Không... dừng lại... sướng quá... em chết mất!" Lục Triết la hét, thân thể giãy giụa, nhưng Giang Du dùng tay kia giữ chặt hông anh. Những cơn khoái cảm dữ dội, liên hồi, như sóng thần ập đến, cuốn lấy ý chí yếu ớt của anh. Nước mắt, không hiểu vì đau hay vì sướng, chảy dài không ngừng trên khuôn mặt đỏ ửng.

Sau khi đã dùng hai, rồi ba ngón tay để nới rộng và kích thích, Giang Du rút tay ra. Anh đặt mình vào vị trí, đầu dương vật to lớn, căng mọng của anh chạm vào cửa hậu đã ướt sũng, mở hé.

"Em sẵn sàng chưa?" Giang Du hỏi, giọng khàn đặc vì kìm nén.

Lục Triết gật đầu, mắt nhắm nghiền, tay bám chặt vào lưng người đàn ông. "Vào đi, anh... làm ơn..."

Một lực đẩy nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Cơn đau xé thịt ban đầu khiến Lục Triết hét lên, móng tay cào xước lưng Giang Du. Nhưng anh không dừng lại, mà từ từ, kiên nhẫn tiến sâu vào, cho đến khi toàn bộ chiều dài được chấp nhận.

"Xong rồi," Giang Du thở phào, toàn thân anh cũng ướt đẫm mồ hôi, "em ổn chứ?"

Lục Triết gật đầu, nước mắt vẫn rơi nhưng cơn đau đã dịu đi nhiều. Và rồi, khi Giang Du bắt đầu di chuyển, một cảm giác hoàn toàn khác ập đến. Mỗi cú rút ra, đẩy vào, đầu dương vật cọ xát mạnh mẽ vào điểm G vừa được khám phá.

"À... á... a...!" Lục Triết rên rỉ, tiếng rên không còn là đau đớn, mà là sự mê đắm, thỏa mãn. Anh vòng tay ôm chặt lấy Giang Du, hưởng thụ từng chuyển động bên trong cơ thể mình. "Sâu hơn... anh ơi... sâu hơn nữa... đụng vào chỗ đó nữa đi!"

Nhận được khích lệ, sự điên cuồng từ ánh mắt đầy ham muốn của Giang Du, tốc độ và lực đẩy từ hạ thể hắn càng lúc càng tăng, trở nên dữ dội và thô bạo hơn. "Rầm! Rầm! Rầm!" – Âm thanh của hai cơ thể va đập vào nhau liên hồi, hòa lẫn tiếng thở gấp gáp, những tiếng rên rỉ nghẹn ngào và cả tiếng nức nở. Lục Triết không còn nhớ đến Dương Lộc, không còn nhớ đến nỗi đau đơn phương kéo dài nữa. Tất cả đều bị xóa sạch, bị thiêu rụi bởi ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt toàn bộ cơ thể và lý trí anh.

"Á... a... Du... anh Du...!" Anh hét lên, giọng vỡ oà, toàn thân run lên một trận co giật dữ dội. Không cần một bàn tay nào chạm vào, hạ thể anh đã tự động phun ra một dòng tinh dịch nóng hổi, trắng đục, bắn tung tóe lên bụng mình. Và ngay khoảnh khắc ấy, từ sâu bên trong cơ thể, anh cảm nhận thật rõ một luồng chất lỏng nóng bỏng, đặc quánh của Giang Du cũng phun ra, lấp đầy mọi ngóc ngách trong anh, khiến bụng dưới anh như ấm áp và no nê một cách kỳ lạ.

Giang Du đổ gục xuống người anh, thở hổn hển, mồ hôi từ ngực hắn nhỏ giọt xuống làn da mỏng manh của Lục Triết. Nhưng đêm còn rất dài. Sau một lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, khi cơ thể Lục Triết vẫn còn run rẩy vì cực khoái lần đầu, họ lại tiếp tục.

Lần thứ hai, Giang Du đặt anh nằm sấp, nâng cao phần hông lên. Tư thế này khiến Lục Triết cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng cũng vô cùng kích thích. "Không... đừng... em không chịu nổi nữa đâu... làm ơn... tha cho em...", anh khóc lóc, nước mắt ướt đẫm gối, giọng nói đứt quãng. Nhưng Giang Du chỉ cười khẽ, một nụ cười đầy phong trần và tàn nhẫn, rồi lại ấn mạnh vào từ phía sau. "Sướng quá... hức...", chính Lục Triết lại rên lên một câu đầy mâu thuẫn, thân thể mềm mại vâng theo từng cử động của hắn.

"Em chịu được mà," Giang Du vừa thì thầm bên tai anh, vừa không ngừng xâm nhập một cách sâu và mạnh, "Anh sẽ khiến em không thể nào quên được đêm nay. Quên hết đi, quên hết mọi thứ, chỉ cần nhớ đến anh thôi."

Rồi đến lần thứ ba, lần thứ tư... Giang Du như một cỗ máy không biết mệt mỏi. Cơ thể Lục Triết như một con búp bê, bị ép vào vô số những tư thế khác nhau chỉ để đón nhận khoái cảm. Mỗi lần thân thể mỏng manh của anh run lên vì đạt đỉnh, Giang Du lại không cho anh nghỉ ngơi, mà lập tức bắt đầu một hiệp mới, còn mạnh mẽ và thô bạo hơn. Lục Triết khóc, van xin, nhưng toàn bộ cơ thể lại phản bội lại anh, run rẩy và co bóp trong những cơn cực khoái liên tiếp. Anh cảm thấy mình sắp chết, chết vì khoái lạc, chết vì sự choáng ngợp của những cảm xúc mà lần đầu tiên trong đời anh nếm trải.

"Xin... xin anh... dừng lại... em thật sự... không còn sức nữa...", anh thều thào, giọng khàn đặc, gần như không thành tiếng, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

Giang Du cúi xuống, liếm đi dòng nước mắt mặn chát trên má anh, giọng trầm và đầy uy lực: "Không được. Em là của anh. Đêm nay, em thuộc về anh hoàn toàn."

Và rồi, cơn bão lại tiếp tục. Lục Triết, trong vô thức, biết rằng từ đây, anh đã mãi mãi thuộc về người đàn ông này, và trái tim tan vỡ vì Dương Lộc kia, có lẽ cũng sẽ dần được hàn gắn bằng những vết thương mới – những vết thương của dục vọng và sự chiếm hữu.

Khi bình minh đầu tiên ló dạng, rọi những tia nắng yếu ớt qua khe rèm, Lục Triết nằm trong vòng tay của Giang Du, đầu tựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đang đập chậm rãi. Toàn thân anh nhức mỏi, dấu vết của một đêm dài mê đắm in hằn khắp nơi. Nhưng trong lòng, anh cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ. Vết thương lòng vẫn còn đó, nhưng ít nhất, anh đã tìm thấy một bến đỗ mới, một sự ấm áp mới, và một can đảm mới để bước tiếp.

Giang Du ôm chặt anh hơn, thì thầm bên tai: "Đừng lo, tôi sẽ không để ai làm tổn thương em nữa."

Lục Triết nhắm mắt, để giọng nói ấy vỗ về trái tim tan vỡ. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng vào lúc này, anh muốn tin rằng mình đã tìm thấy bến đỗ bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com