Chương 7: Bão Tố (H nhẹ)
Thượng Hải chìm vào những ngày cuối thu, tiết trời se lạnh. Lục Triết bắt đầu nhận thấy những điều kỳ lạ trong hành vi của Giang Du. Những cuộc điện thoại bí mật mỗi khi anh bước vào phòng, những tin nhắn nhanh chóng bị xóa, và đặc biệt là sự mâu thuẫn trong những câu chuyện Giang Du kể.
Một tối thứ Sáu, Giang Du bảo anh phải đi gặp đối tác, nhưng Lục Triết lại tình cờ thấy chiếc xe của anh ta đỗ trước một hộp đêm nổi tiếng. Khi được hỏi, Giang Du chỉ ậm ừ cho qua.
"Sao anh ấy cứ phải nói dối mình?" Lục Triết tự hỏi, nhưng rồi lại tự trấn an mình rằng có lẽ Giang Du chỉ không muốn anh lo lắng.
Tối thứ Bảy, Giang Du rủ Lục Triết đến một quán bar mới khai trương ở khu Hòa Bình. Không gian sang trọng, ánh đèn mờ ảo, âm nhạc sôi động. Giang Du gặp một nhóm bạn - những gương mặt mà Lục Triết chưa từng thấy.
"Đợi anh một chút, anh ra ngoài nói chuyện với họ." Giang Du hôn lên má Lục Triết rồi bước đến góc khuất cùng nhóm bạn.
Lục Triết ngồi một mình, uống ly cocktail. Một lúc sau, khi định đi tìm nhà vệ sinh, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc của Giang Du từ phía sau một bức tường kính mờ.
"...thằng nhóc kiến trúc sư đó à? Đúng là dễ dụ thật!" Giang Du cười lớn, "Các mày không tin được đâu, lần đầu tiên tôi gặp, nó đã nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ đến buồn cười!"
Lục Triết đứng chết lặng.
"Mày thắng cược rồi đấy, 50 nghìn!" Một giọng nói khác vang lên.
"Tao nói rồi mà, không có đứa nào mà Giang Du không chinh phục được!"
Giang Du cười đắc thắng: "Mà thằng nhóc này cũng không tồi đâu. Lúc làm tình, nó rên rỉ nghe đã lắm! Cơ thể nó nhạy cảm, sờ đâu cũng run lên. Tao chưa gặp đứa nào dâm đãng như nó, vừa mới chạm vào đã..."
Lục Triết không thể nghe thêm nữa. Anh cảm thấy mặt nóng bừng, tim như vỡ vụn. Tất cả chỉ là một ván cá cược? Những lời yêu thương, sự quan tâm, tất cả chỉ là kịch bản của một trò chơi?
"GIANG DU!" Lục Triết bước ra từ sau bức tường, giọng run lên vì phẫn nộ.
Nhóm bạn của Giang Du im bặt. Giang Du quay lại, mặt biến sắc.
"A Triết, em... em nghe anh nói..." Giang Du lắp bắp.
"Anh còn muốn nói gì?" Lục Triết cười khẩy, nước mắt lăn dài trên má, "Ván cá cược 50 nghìn? Chuyện tình cảm của chúng ta chỉ là một trò đùa với anh?"
"Không, em hiểu lầm rồi..." Giang Du tiến lại gần.
"ĐỪNG LẠI GẦN TÔI!" Lục Triết hét lên, khiến cả quán bar chú ý, "Tất cả chỉ là giả dối? Anh chưa bao giờ thực sự yêu tôi!!!"
Giang Du nhìn thấy ánh mắt tổn thương trong mắt Lục Triết, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt. "Lúc đầu... lúc đầu chỉ là cá cược, nhưng bây giờ không phải vậy. Anh thực sự yêu em, Triết ạ!"
"Yêu ư?" Lục Triết lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng, "Anh nghĩ tôi sẽ tin lời một kẻ dối trá như anh sao?"
Cậu quay người bỏ chạy, Giang Du lập tức chạy theo bỏ lại ánh nhìn đầy nghi hoặc của đám bạn.
Giang Du đuổi theo Lục Triết về đến căn hộ níu lấy tay cầm cửa "Triết, làm ơn nghe anh giải thích!"
Lục Triết không thể đóng cửa, tức giận bỏ vào trong nhà, mắt đỏ hoe: "Anh biến đi!!!"
"Anh sai rồi, anh biết." Giang Du bước vào, đóng cửa lại, "Nhưng những gì anh nói với em đều là thật. Anh yêu em, Triết ạ."
"Bằng cách nào?" Lục Triết thốt lên, "Bằng cách biến tôi thành trò cười cho bạn bè anh? Bằng cách miêu tả tôi dâm đãng ra sao khi bị anh chơi?"
"Buông tôi ra, Giang Du!" Lục Triết gằn giọng, hai tay chống lên ngực kẻ đang giữ chặt mình.
"Không, anh không thể mất em." Giang Du, thiếu gia với vẻ ngoài lịch lãm nhưng đôi mắt đen ánh lên sự quyết liệt, thì thầm đầy ám ảnh. Đôi môi anh tìm đến môi Lục Triết, một sự cưỡng ép nồng nặc mùi rượu và thèm khát.
"Ừm...!" Lục Triết phản kháng, hàm răng anh cắn mạnh vào môi Giang Du khiến vị tanh của máu loang ra đầu lưỡi. Nhưng Giang Du chỉ khẽ rên lên một tiếng đau đớn, không những không buông mà càng siết chặt vòng tay, như con trăn cuốn chặt con mồi.
"Cắn đi, nếu em thích." Giang Du thở hổn hển, dùng lưỡi liếm vết máu trên môi mình, ánh mắt đen ngòm dán chặt vào khuôn mặt giận dữ của Lục Triết. "Nhưng anh sẽ không để em đi đâu. Không bao giờ."
Anh dùng sức mạnh vượt trội, ép Lục Triết dựa lưng vào tường lạnh. Bàn tay thon dài nhưng đầy lực của Giang Du bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi trắng của Lục Triết. Từng hàng cúc bật ra, để lộ làn da trắng mịn, ửng hồng vì xúc động và giận dữ.
"Đừng... dừng lại đi..." Lục Triết ra sức kháng cự, hai tay đẩy ngực Giang Du, nhưng cơ thể anh lại có phản ứng trái ngược hoàn toàn. Dưới những ngón tay quen thuộc đã từng vuốt ve khắp cơ thể mình, các cơ bắp dần mềm yếu. Một sự run rẩy kỳ lạ lan tỏa từ sống lưng.
Giang Du, với kinh nghiệm giường chiếu dày dặn, khéo léo khai thác mọi điểm nhạy cảm mà anh từng khám phá trên cơ thể Lục Triết. Đôi môi nóng bỏng di chuyển từ cổ xuống ngực, để lại những vết hồng tím trên làn da trắng nõn như sứ. Chiếc lưỡi lão luyện liếm tròn núm vú bên trái đang dần chớm hồng, trong khi các ngón tay kia xoa bóp, véo nhẹ núm vú bên phải.
"Ưa... a..." Một tiếng rên rỉ yếu ớt, không thể kìm nén, bật ra từ cổ họng Lục Triết. Anh căm ghét sự phản bội của chính cơ thể mình. Tại sao? Tại sao nó lại hưởng ứng một kẻ đã lừa dối, một kẻ chỉ xem anh như một cuộc chinh phục?
"Em thấy không?" Giang Du thì thầm, hơi thở phả vào tai Lục Triết, "Cơ thể em vẫn nhớ anh, vẫn muốn anh. Nó không biết nói dối."
"Im đi! Đồ khốn!" Lục Triết nghiến răng, nhưng phần dưới thân lại trở nên nóng rực. Cậu cảm nhận rõ sự cương cứng đang hình thành trong lớp vải quần âu mỏng manh.
Giang Du không trả lời, chỉ dùng hành động để khẳng định. Anh kéo Lục Triết đang nửa muốn chống cự nửa như mê muội vào phòng ngủ. Dưới ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ, Giang Du nhanh chóng cởi bỏ phần áo sơ mi đã mở cúc trên người Lục Triết, rồi đến chiếc quần tây. Chỉ trong chốc lát, Lục Triết đã hoàn toàn trần trụi, thân thể thon dài, trắng ngần run rẩy trên tấm ga giường màu xám. Đôi chân dài, thẳng tắp cố gắng khép lại, như một sự bảo vệ vô vọng.
"Đừng... anh đi đi..." Lục Triết quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má. Nhưng cơ thể anh lại phản bội lại sự cầu xin đó. Ngực căng, hai nụ hồng chướng lên rõ rệt. Và ở giữa hai chân, cây dương vật non trắng, thon dài đã cương cứng hoàn toàn, đỉnh đầu ửng hồng ứa ra một giọt chất nhờn trong vắt.
Giang Du thở dài một hơi, ánh mắt đen ánh lên vẻ thắng lợi và thèm muốn. Anh không vội vàng xâm nhập. Thay vào đó, anh cúi xuống, như một kẻ sùng bái trước thân thể của thần tượng. Đầu tiên là những nụ hôn nhẹ nhàng dọc theo đùi trong của Lục Triết, nơi da non nhất, nhạy cảm nhất. Lục Triết giật mình, toàn thân run lên, hai bàn tay nắm chặt ga giường.
"Đừng... đừng làm vậy..." Anh khóc lóc, giọng nức nở.
Nhưng Giang Du bỏ ngoài tai. Chiếc lưỡi linh hoạt của anh tiếp tục hành trình, tiến dần đến cây cột trụ đang căng cứng. Một đầu lưỡi ấm nóng, ẩm ướt chạm nhẹ vào đỉnh dương vật.
"Á...!" Lục Triết rú lên một tiếng, hông tự động đẩy lên, một phản xạ hoàn toàn không kiểm soát được. Cảm giác đó quá kinh khủng, quá mãnh liệt. Sự phản bội của cơ thể khiến anh vừa sướng vừa hận.
Giang Du mỉm cười, hài lòng với phản ứng đó. Anh mở miệng, từ từ nuốt lấy toàn bộ dương vật của Lục Triết vào trong khoang miệng ấm áp, ẩm ướt. Chiếc lưỡi không ngừng cuộn tròn, liếm láp xung quanh thân cây, rồi tập trung vào điểm nhạy cảm nhất ở đỉnh đầu.
"Ư... ừm... a... chết tiệt... dừng lại..." Lục Triết rên rỉ, hai chân giãy giụa nhưng lại vô thức kẹp lấy đầu Giang Du. Cậu cảm thấy một cơn sóng khoái cảm dâng lên từ tủy sống, đe dọa sẽ cuốn trôi mọi lý trí. Mắt nhắm nghiền, nước mắt vẫn không ngừng chảy, nhưng tiếng rên và sự vặn vẹo của cơ thể lại tố cáo một sự thèm khát tột cùng.
Sau khi dùng miệng khiến Lục Triết gần như đạt cực khoái, Giang Du từ từ thả dương vật ướt đẫm nước bọt ra. Anh không dừng lại ở đó. Hai tay anh nắm lấy hai bên mông trắng nõn, căng tròn của Lục Triết, kéo nhẹ ra để lộ lỗ hậu môn nhỏ xíu, màu hồng nhạt, đang co bóp nhẹ nhàng.
"Không... không được... chỗ đó..." Lục Triết hoảng hốt, cố gắng chống cự, nhưng đã quá muộn.
Giang Du cúi xuống, chiếc lưỡi linh hoạt như con rắn, thè ra liếm một vòng xung quanh lỗ hậu môn.
"Ưa...!" Lục Triết toàn thân giật nảy, một cảm giác kỳ lạ, vừa xấu hổ vừa khoái cảm xâm chiếm. Chiếc lưỡi ấm nóng, thô ráp đó không ngừng liếm láp, đâm nhẹ vào cái lỗ nhỏ đang run rẩy, như muốn mở nó ra.
"Đồ điên... biến thái... ừm..." Những lời chửi rủa của Lục Triết dần biến thành những tiếng rên không thành lời. Cơ thể cậu hoàn toàn mất kiểm soát, mềm nhũn ra, chỉ còn biết đón nhận những kích thích dâm đãng từ chiếc lưỡi kia.
Khi cảm thấy lỗ hậu môn đã đủ ướt và giãn nở, Giang Du dùng một ngón tay, nhẹ nhàng luồn vào bên trong.
"Đau..." Lục Triết rên lên, cơ thể căng cứng.
"Thả lỏng đi, em yêu." Giang Du thì thầm, ngón tay xoay tròn nhẹ nhàng bên trong, tìm kiếm điểm nhạy cảm. "Anh sẽ không làm em đau."
Và rồi, khi ngón tay chạm vào một chỗ mềm hơi sần sần bên trong, Lục Triết đột nhiên rú lên một tiếng, toàn thân run lên dữ dội.
"Đây rồi." Giang Du mỉm cười, bắt đầu dùng ngón tay mơn trớn, chà xát điểm G đó một cách điêu luyện.
"Ư... a... đừng... không được... lấy raaa..." Lục Triết la hét, hai tay ôm lấy đầu, thân thể vặn vẹo. Khoái cảm dâng lên quá cao, khiến cậu sợ hãi. Cậu cảm thấy mình sắp bị phá hủy, bị biến thành một con thú chỉ biết đuổi theo khoái lạc.
Giang Du thêm một ngón tay nữa, rồi hai ngón tay mở rộng, giãn nở cái lỗ nhỏ ẩm ướt. Cảm giác đầy ắp và kích thích khiến Lục Triết rên rỉ không ngừng.
"Haha, anh muốn chơi tôi ư... nhanh lên...chúng ta giải quyết nhu cầu cũng được... không cần tình yêu... chỉ cần đụ thật sâu..." Lục Triết gào lên, ý thức đã mờ mịt. Sự dâm đãng bị ép buộc trỗi dậy, nhấn chìm mọi tổn thương và kiêu hãnh. Cậu tự tay kéo rộng hai bên mông, phô bày lỗ hậu môn đang ửng đỏ, mở toang, mời gọi.
Giang Du, với dương vật đã cương cứng đến mức đau đớn, không chần chừ thêm nữa. Anh đè người Lục Triết xuống, hướng mũi dù vào cái lỗ đang mời gọi kia, rồi đẩy mạnh một cú, xuyên thấu hoàn toàn.
"Á! Hư mất rồi!" Lục Triết hét lên, cổ ưỡn cong, các ngón tay bấu chặt vào lưng Giang Du.
Giang Du bắt đầu nhịp đập, mỗi cú húc đều mạnh mẽ, sâu hoắm, chạm đúng vào điểm G nhạy cảm. Âm thanh thịt va vào thịt, tiếng rên rỉ, tiếng khóc lóc, tiếng những lời dâm tục vang lên không ngớt trong căn phòng.
"Sướng không? Nói anh nghe!" Giang Du gầm lên, tay nắm lấy eo Lục Triết, kéo cơ thể cậu lại để đón nhận những cú đâm càng lúc càng dữ dội.
"Sướng! Sướng chết đi được! Đụ chết tôi đi! Ưa... a...!" Lục Triết gào thét, nước mắt, nước mũi giàn giụa. Cậu không còn là chàng kiến trúc sư điềm đạm nữa, mà chỉ là một con người bị khoái cảm dìm chìm, thèm khát sự xâm chiếm thô bạo.
Giang Du liên tục thay đổi tư thế, khi thì úp Lục Triết xuống giường, khi thì bắt cậu quỳ, khi thì bế xốc cậu lên, ép cậu tựa lưng vào tường mà đâm. Mỗi tư thế đều mang đến một góc độ xâm nhập mới, kích thích mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể Lục Triết. Anh dùng tay, dùng miệng, dùng mọi thứ để khiến người dưới thân mình hoàn toàn tan chảy.
Cuối cùng, khi cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm, Giang Du rút dương vật ra, để những tia tinh dịch nóng hổi bắn thẳng vào sâu trong trực tràng Lục Triết. Cùng lúc đó, dương vật của Lục Triết cũng phun ra, bắn tung tóe lên bụng và ngực mình.
Giang Du đổ ập xuống người Lục Triết, thở hổn hển. Anh hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cậu, thì thầm: "Tha thứ cho anh, Triết. Anh yêu em. Thật lòng."
Lục Triết không trả lời, chỉ thở dốc. Cơ thể cậu vẫn run nhẹ vì những dư âm cực khoái. Trong lòng ngực, sự giận dữ và tổn thương vẫn còn, nhưng đã bị xé toang bởi một mê đắm khác, một sự kết nối thể xác mãnh liệt đến mức đáng sợ.
Sáng hôm sau, khi Giang Du tỉnh dậy, anh thấy giường trống trơn. Trên bàn, một mảnh giấy được để lại:
"Anh đã dùng tình yêu như một ván cá cược, và dùng tình dục như một công cụ chuộc lỗi. Nhưng trái tim em không phải là phần thưởng trong một trò chơi. Đừng tìm em nữa."
Giang Du đấm mạnh xuống giường, cảm thấy hối hận tột cùng. Anh nhận ra mình đã mất đi thứ quý giá nhất - sự tin tưởng và tình yêu của Lục Triết.
Nhưng liệu đã quá muộn để sửa chữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com