Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Tâm Sự Ngọt Ngào

Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng. Trên sopha, Tiêu Bách Chu khóa ngồi ở trên đùi Nhạc Lăng không hề có ý tứ lui xuống, Nhạc Lăng cũng không có ý tứ thả người, hai tay ôm lấy Tiêu Bách Chu, tùy ý để y ngồi. Ngón tay lướt trên ngũ quan của Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu hỏi: "Anh, thích nam nhân?" Tiêu Bách Chu biết bản thân không phải là trời sinh đồng tính luyến ái, hoặc là trước kia không phát hiện ra, nhưng không biết Nhạc Lăng có phải hay không là trời sinh đồng tính luyến ái, lúc này đây, y rất hiếu kỳ.

Nhạc Lăng nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Anh cũng không biết. Loại tình huống này trong quân đội thực ra không ít, chẳng qua mọi người sẽ không công khai, càng nhiều hơn chính là một loại tình cảm dựa trên 'an ủi'. Chờ xuất ngũ, phần lớn đều tự tách ra, cưới vợ sinh con. Thời điểm anh nhập ngũ vẫn còn nhỏ tuổi, lại tràn ngập nhiệt huyết muốn tạo ra chút thành tích để không làm mất mặt ông nội và cha, không quá quan tâm chuyện này, đối với những người khác đều là chiến hữu tốt. Sau khi rời khỏi quân đội, anh trai liền ném anh vào trường học, anh một bên học tập, một bên đi theo anh trai làm việc. Anh không lừa gạt em, ở trước khi gặp được em, anh đã không còn là xử nam, từng theo mấy người anh trai ra ngoài tìm nữ sopha."

* nữ sopha: chỉ những cô gái làm nghề bồi rượu, bồi tiếp chuyện, bồi cả làm một số việc 18+ trong các night club, các quán karaoke

Lời này vừa nói xong, Nhạc Lăng liền cảm thấy từ phần eo truyền đến một trận đau đớn. Không dám kêu đau, Nhạc Lăng vội vàng cầu xin tha thứ: "Bà xã, anh sai rồi, nếu biết sẽ gặp được bà xã, anh nhất định không làm bậy, tuyệt đối đem tấm thân xử nam của anh lưu lại cho em!"

"Hừ!" Tiêu Bách Chu không quá cao hứng, "Thân xử nam của em thế nhưng cho anh. Thật sự là thiệt lớn."

Ánh mắt của Nhạc Lăng lập tức sáng bừng: "Không thiệt không thiệt, nếu em không cho anh, anh mới là người thiệt lớn a. Bà xã tốt, anh sai rồi, anh nghiêm túc kiểm điểm. Sau này đi ra ngoài, anh tuyệt đối không ngắm nghía nữ nhân dù chỉ là một cái liếc mắt!"

Tiêu Bách Chu vẫn khó chịu. Y trước kia từng có bạn gái, nhưng vẫn còn là học sinh trung học, y cũng không dám xằng bậy quá mức, vạn nhất nháo ra 'mạng người' thì phiền phức. Không nghĩ tới Nhạc Lăng người này trước khi cùng mình ở chung một chỗ đã không còn thân xử nam, Tiêu Bách Chu thừa nhận bản thân ghen tị.

"Vậy anh về sau cùng mấy người Nhạc ca đi ra ngoài còn tìm nữ sopha nữa sao?" Ngón tay ở trên phần eo săn chắc của Nhạc Lăng cọ xát, chỉ cần đối phương dám nói một chữ 'có', cứ chờ chia tay đi!

Nhạc Lăng lập tức dùng sức lắc đầu: "Tuyệt không sẽ không! Anh đã có bà xã còn tìm nữ nhân làm cái gì, chướng mắt chướng mắt. Mấy người anh trai của anh sau này đi ra ngoài xã giao cũng không tìm người bồi tiếp nữa." Không quên nói tốt cho anh trai của mình.

Tiêu Bách Chu vẻ mặt khó chịu, Nhạc Lăng xoa xoa ngực y, giải thích: "Thực xin lỗi, bà xã, anh sai rồi. Nhưng mà anh dám cam đoan, về phần nam nhân, em chính là người đầu tiên!"

"Hừ!" Đó là chuyện phát sinh trước khi hai người quen nhau, Tiêu Bách Chu cũng biết giấm chua lần này không thể ăn, liền cảnh cáo: "Nếu em biết anh ra ngoài ăn vụng trong khoảng thời gian em đi du học, em lập tức cùng anh chia tay!"

"Không dám không dám." Ôm chặt lấy đối phương, Nhạc Lăng giơ một bàn tay lên, thề: "Anh lấy phẩm chất quân nhân của mình thề, tuyệt đối cả đời trung thành với bà xã! Nếu vi phạm lời thề, anh ra đường sẽ..." Lời kế tiếp bị bàn tay của Tiêu Bách Chu chặn lại. Tiêu Bách Chu oán giận nhéo nhéo chóp mũi của Nhạc Lăng, nói: "Thề thì không cần, tóm lại anh nhớ kỹ, nếu anh dám ở bên ngoài... em tuyệt đối sẽ cùng anh chia tay, không cần bàn cãi nhiều."

Nhạc Lăng xiết chặt bàn tay của Tiêu Bách Chu: "Anh sẽ thành thành thật thật ở đế đô chờ em trở về. Thế bà xã thì sao? Anh có thể hay không cũng yêu cầu em ở nước Mỹ không bị những tên nước ngoài nhiệt tình kia câu dẫn mất?"

Tiêu Bách Chu mang theo chút khó chịu vừa rồi, đáp: "Nếu có người mặc quân trang đẹp trai hơn anh, vậy thì khó nói trước."

"Bà xã!" Nhạc Lăng đem người đẩy ngã ở trên sopha, ai oán, "Bà xã, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi mà."

"Hừ." Trên mặt Tiêu Bách Chu viết rất rõ hai chữ 'ghen tuông'.

Nhạc Lăng vô cùng uất ức buồn bực, lại không biết phải làm sao để dỗ Tiêu Bách Chu cao hứng, nghĩ nghĩ, hắn nói: "Bà xã, em đánh anh đi, đánh anh đến khi hết giận mới thôi."

"Anh thật sự chưa từng cùng nam nhân khác cấu kết làm bậy?" Tiêu Bách Chu ngữ khí nguy hiểm.

Nhạc Lăng điên cuồng lắc đầu: "Không có không có, ngay cả nữ nhân cũng không có mấy người. Anh vừa rời khỏi quân đội một năm liền gặp được em, hơn nữa nửa năm đầu sau khi xuất ngũ anh vẫn luôn cố gắng học bù. Em cũng biết anh 16 tuổi liền nhập ngũ, thành tích học văn hóa cũng không phải rất tốt. Ra ngoài tìm nữ nhân chỉ có vài lần." Cho dù có cũng quyết không thể thừa nhận!

"Anh đi tìm đều là nữ nhân, vậy như thế nào lại chú ý em?" Tiêu Bách Chu vẫn khó hiểu, oán hận ở trên eo của Nhạc Lăng véo vài cái, tuyệt đối là học theo Yến Phi.

Chỉ cần bà xã có thể nguôi giận, tùy ý véo, dù sao da hắn rất dày. Nhạc Lăng lập tức lấy lòng nói: "Như vậy chứng minh anh có hỏa nhãn kim tinh a. Sớm nhìn ra bà xã rất tốt, cho nên phải nhanh chóng theo đuổi tới tay. Anh không bài xích đồng tính, nhưng chưa từng gặp được người nào có thể làm cho anh có cảm giác. Đi tìm nữ nhân cũng là nữ sopha, cái đó, ừm, có đôi khi vẫn sẽ có một chút sinh lý cần, ừm, nhưng anh thề, anh cho đến bây giờ chưa từng cảm thấy nữ nhân có bao nhiêu 'tốt đẹp'."

Chịu đựng bà xã ở trên người mình cấu véo, Nhạc Lăng thành thực nói: "Chuyện của mấy người anh trai làm cho anh hiểu rõ, gặp được người khiến mình động tâm nhất định phải sớm bắt được tới tay, tuyệt đối không thể để đến khi mất đi rồi lại hối hận. Anh không biết bản thân đối với em có phải hay không là nhất kiến chung tình, dù sao sau lần đó ở bệnh viện gặp mặt, anh đối với em có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Tiếp đó lại cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi bắn súng, thời điểm anh dạy em bắn súng liền cảm thấy trên người em có một mùi hương rất dễ ngửi, nắm tay em anh liền đặc biệt có cảm giác. Trực giác của quân nhân nói cho anh biết, anh cần phải nhìn thẳng vào loại cảm giác này."

Tiêu Bách Chu sắc mặt tốt hơn rất nhiều, mang theo vài phần sung sướng rõ ràng. Nhạc Lăng nói tiếp: "Lần đó anh mời em tới đây, em thế nhưng nấu cơm cho anh. Em là người đầu tiên ngoại trừ người nhà nấu cơm cho anh. Em không chỉ nấu cơm, còn dọn dẹp nhà cửa. Vốn anh còn đang cân nhắc có nên hay không ra tay, nhưng tại thời điểm em không cho anh nấu mì, còn nói sẽ nấu cho anh ăn, anh liền hạ quyết định. Anh nhất định phải đem em theo đuổi tới tay." Đương nhiên không thể thẳng thắn đó là sách lược của hắn!

* sách lược: là những biện pháp, cách thức, đường lối, hình thức tổ chức và đấu tranh cụ thể được thực hiện trong một giai đoạn nhất định nhằm thực hiện thành công một chính sách, chiến lược nào đó

Tiêu Bách Chu dằn xuống tươi cười, làm bộ bất mãn: "Nói hơn nửa ngày, hóa ra anh chính là muốn tìm người nấu cơm cho anh a."

Nhạc Lăng nghiêm mặt nói: "Tìm người nấu cơm không khó, nhưng tìm người vừa thật lòng muốn nấu cơm cho anh ăn vừa thật lòng yêu anh lại quá khó. Bà xã, anh vô cùng cảm ơn Yến ca, nếu không có anh ấy, anh không thể gặp được em, không thể có được em, anh không thể tìm được người vừa nguyện ý nấu cơm cho anh vừa yêu anh. Bà xã, em ở nước ngoài nhất định không thể để cho những tên ngoại quốc kia câu dẫn đi mất a, bằng không anh thật đáng thương."

Tiêu Bách Chu rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt của Nhạc Lăng: "Cái người lúc trước bất cẩu ngôn tiếu, vẻ mặt nghiêm túc chạy đi đâu mất rồi? Đây rõ ràng là một kẻ nói năng ngọt xớt a."

* bất cẩu ngôn tiếu: không tùy tiện cười nói, nói năng thận trọng, nghiêm túc

Nhạc Lăng lập tức khôi phục nghiêm túc: "Anh ở bên ngoài rất ít nói, chỉ khi ở cùng bà xã mới như vậy. Em là người anh yêu, anh đương nhiên phải cố gắng dỗ em cao hứng a. Thực ra anh trai của anh, Tôn ca cùng Tiêu ca ở bên ngoài đều rất đáng sợ, nhưng em xem bọn họ ở trước mặt Yến ca có bao nhiêu ôn nhu. Đây là truyền thống nam nhân tốt."

Tiêu Bách Chu thưởng cho Nhạc Lăng một nụ hôn: "Tiếp tục duy trì."

"Tuân lệnh!" Nhạc Lăng lập tức làm một động tác chào theo nghi thức quân đội. Sau đó hắn cũng hiếu kỳ hỏi: "Vậy bà xã thì sao, thời điểm nào thì xác định thích anh?"

Tiêu Bách Chu không hề ngượng ngùng trả lời: "Em đối với anh cảm giác cơ bản chính là từ chán ghét đến kính nể, còn có chút chú ý anh. Tựa như nhân vật chỉ tồn tại trong phim anh hùng đột nhiên rõ ràng xuất hiện ở trước mặt em, cực kỳ không chân thực, lại rất khát vọng có thể hiểu rõ anh hơn một chút."

Nhạc Lăng không chút e lệ nhếch miệng cười.

"Ngày đó anh nói cho em biết tình cảm của ba người Nhạc ca đối với Yến Phi, còn nói anh đã tìm được người mình thích, đồng thời liếc mắt nhìn em một cái. Cái liếc mắt kia làm cho em có một loại ảo giác người anh thích chính là em, nhưng sau đó anh không nói tiếp, lại bảo đưa em trở về, em tưởng rằng là em suy nghĩ quá nhiều."

"Không nhiều không nhiều. Khi đó bà xã không chỉ bắt được dạ dày của anh, còn bắt được trái tim."

Tiêu Bách Chu thật sự rất thích Nhạc Lăng chỉ đối với y nói lời ngon tiếng ngọt. Y tin tưởng Nhạc Lăng sẽ không lừa gạt mình, ở trước mặt người ngoài, người này tuyệt đối có thể so với Tiêu ca. Tiêu Bách Chu hỏi: "Tối hôm đó anh đưa em trở về trường học, có phải hay không vẫn đứng từ xa nhìn theo em?"

Nhạc Lăng gật đầu: "Anh đang suy nghĩ phải làm sao để theo đuổi em tới tay. Em là cao tài sinh của Đế Đại, cao tài sinh chân chính. Bất kể là điều kiện bản thân hay là điều kiện gia đình đều rất tốt. Làm cho em chấp nhận tình yêu đồng tính, anh vẫn có chút không nắm chắc."

* cao tài sinh: sử dụng để ám chỉ những sinh viên học các trường đại học xuất sắc danh tiếng

Tiêu Bách Chu híp mắt: "Cho nên anh liền trực tiếp sử dụng khổ nhục kế khiến em mềm lòng, nhân cơ hội ăn em?"

Nhạc Lăng thập phần đứng đắn nói: "Anh là quân nhân, chú ý nhất chính là chiến thuật. Theo đuổi bà xã càng phải chú ý chiến lược chiến thuật. Trai gái trong Đế Đại có rất nhiều người ưu tú hơn anh. Không sử dụng mưu lược, anh làm sao có thể nhanh như vậy theo đuổi được em."

"Hừ hừ." Tiêu Bách Chu trong lòng ngọt lịm, chẳng qua trên mặt vẫn cố gắng không để lộ, "Anh lúc đó sử dụng khổ nhục kế, chẳng lẽ không sợ em không mắc mưu sao?"

Nhạc Lăng tự phụ nói: "Khi anh ở trên đài đấu nhìn thấy em gấp tới mức sắp khóc, anh liền cảm thấy có hi vọng. Sau khi anh đánh xong, em xông lên ôm lấy anh, anh chỉ biết đã thành công."

Tiêu Bách Chu trên mặt lộ ra ngọt ngào, y ở trên cổ của Nhạc Lăng hôn một cái, nói: "Cảm ơn anh đã đối với em dụng tâm như thế. Nhạc Lăng, em yêu anh."

Nhạc Lăng lập tức cảm động, ôm chặt Tiêu Bách Chu, lại khẩn cầu: "Bà xã, đáp ứng anh, ra nước ngoài hãy cách thật xa những kẻ đối với em bụng dạ khó lường."

Không trêu Nhạc Lăng nữa, Tiêu Bách Chu nghiêm túc nói: "Sau khi đi du học, người em lo lắng nhất chính là anh. Em sợ em không có ở nhà, thời điểm anh lại bị đau dạ dày, không có ai chăm sóc anh. Đến nước Mỹ rồi, nếu có thể em muốn tận lực hoàn thành chương trình học, sớm một chút trở về. Em có lẽ sẽ trở bề bộn nhiều việc, sẽ không có thời gian gọi điện thoại cho anh, ngày nghỉ em có khả năng cũng không trở về. Hôm nay cùng anh tâm sự, chính là muốn để cho chúng ta hiểu được tâm tư của nhau. Nhạc Lăng, em là nam nhân, cũng không phải trời sinh đồng tính luyến ái. Thời điểm nhìn thấy anh ở trên đài đấu đấu võ, em chỉ biết mình xong rồi, cho nên một đêm kia không cự tuyệt, cho nên em trong lòng cam tâm tình nguyện làm 'bà xã' của anh. Em nghĩ, sẽ không lại có người nam nhân nào có thể làm cho em cam tâm tình nguyện như thế, cũng sẽ không lại có một nam nhân nào có thể làm cho em tự nguyện vì người ấy mà bị cha em đánh."

Tiêu Bách Chu vừa mới nói xong, Nhạc Lăng liền dùng sức hôn y, bàn tay hấp tấp tiến vào trong áo của y, vuốt ve thân thể y. Hắn yêu người này muốn chết, yêu muốn chết!

Tiêu Bách Chu nhiệt tình đáp lại, túm lấy vạt áo ba lỗ của Nhạc Lăng, phối hợp với đối phương để cởi bỏ áo ba lỗ của mình. Thương cảm vì ly biệt ở thời khắc này lại bắt đầu. Thời điểm Nhạc Lăng hôn dần xuống dưới, Tiêu Bách Chu nói: "Nếu thí nghiệm kia không thể thành công, vậy sau khi từ Mỹ trở về, chúng ta tìm người mang thai hộ đi."

"Được!"

Hắn thực sự không quan tâm Tiêu Bách Chu có thể sinh được hay không, dù sao hắn chỉ muốn có được một đứa nhỏ mang huyết mạch của Tiêu Bách Chu. Nhạc Lăng động tác nhanh chóng moi ra 'tiểu Nhạc Lăng'. Ngày mai hắn phải rời đi, sẽ mất rất nhiều ngày không được nhìn thấy Tiêu Bách Chu, hắn hôm nay phải 'nỗ lực' yêu thương người này.

Hai người đều là học sinh, Nhạc Lăng lại thường xuyên rời khỏi đế đô đi làm nhiệm vụ hoặc giải quyết công sự, hai ngươi xem như là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Số lần làm tình so với bốn nhân khẩu nhà Yến Phi ít hơn rất nhiều. Thời điểm mỗi lần làm tình, Nhạc Lăng đều thích đem Tiêu Bách Chu liếm một lượt từ đầu đến chân, sau đó chậm rãi tiến vào trong y, làm cho y ở dưới thân thể của mình động tình, ngâm nga.

Không quan tâm rèm cửa đã kéo vào chưa, Tiêu Bách Chu mở rộng thân thể của bản thân, để Nhạc Lăng đem khí tức cùng ấn ký của hắn lưu lại ở trên người mình. Chưa từng, chưa từng yêu một người nhiều như vậy.

Nhạc Lăng làm sao không hiểu, một người ưu tú giống như Tiêu Bách Chu lại mềm mại nằm dưới thân thể hắn, như vậy đối với Tiêu Bách Chu có bao nhiêu ủy khuất. Chờ sau khi dương vật của chính mình toàn bộ tiến vào trong hậu huyệt của Tiêu Bách Chu, Nhạc Lăng yên lặng không di chuyển, cấp cho Tiêu Bách Chu thời gian thích ứng. Môi lưỡi của hai người cuốn vào nhau, đồng thời ở trên người đối phương không ngừng vuốt ve. Cơ thể của Nhạc Lăng bởi vì bị thương mà lưu lại rất nhiều vết sẹo, bên trên bả vai, chân cùng cánh tay thậm chí còn có vết đạn. Mỗi lần nhìn thấy những vết thương này, Tiêu Bách Chu đều rất đau lòng Nhạc Lăng. Đau lòng hắn cha mất sớm, mẹ không biết đi đâu; đau lòng hắn mới 23 tuổi mà trên người đã có nhiều vết sẹo như vậy.

Tiêu Bách Chu hoàn toàn thả lỏng hậu huyệt, Nhạc Lăng chậm rãi trừu sáp. Hắn thực sự cảm thấy rất may mắn, may mắn bản thân ngày đó đi đến bệnh viện đón Tiêu Dương; đồng thời lại cực kỳ hối hận, lần đầu tiên cùng bà xã gặp mặt, hắn biểu hiện quá kém cỏi.

"Bà xã, chúng ta hôm nay ở nhà làm tình đi."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com