Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Bù Đắp Tổn Thương (H, 4P)

Yến Phi tâm tình rất không tốt, từ sau khi tiến vào mùa hè, tâm tình của hắn liền đặc biệt không tốt. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều biết tâm tình của hắn không tốt, cho nên đều đặc biệt 'ngoan', chẳng qua trong lòng ba người là mừng vui rạo rực, đắc ý, ngọt ngào. Không vì cái gì khác, bởi vì Yến Phi tâm tình không tốt chính là bắt nguồn từ ba người bọn họ.

Đem bữa sáng bưng lên bàn, Yến Phi lên tầng. Sau chuyến đi đến vùng biển quốc tế, ba người trở về liền vội vàng làm việc, gần nhất mỗi tối đều ở trong thư phòng tăng ca. Buổi sáng cuối tuần, Yến Phi cho phép bọn họ ngủ nướng. Đi tới phòng ngủ chính, Yến Phi trực tiếp mở cửa tiến vào, ba người trên giường vừa tỉnh, nhìn thấy hắn tiến vào ba người đều cười, đương nhiên Tiêu Tiếu chỉ có thể cười bằng ánh mắt.

"Ăn cơm, gần 10 giờ rưỡi rồi." Yến Phi vươn tay đem Tiêu Tiếu đang nằm phía dưới kéo dậy.

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng đưa tay, muốn Yến Phi kéo bọn họ rời giường. Đem ba người từ trên giường kéo dậy, Yến Phi nói: "Đi rửa mặt đi, sau đó xuống ăn cơm. Giữa trưa không nấu cơm, tối anh sẽ nấu sớm một chút."

"Để bọn em làm." Tôn Kính Trì nói.

"Để anh làm, các em cần bận bịu làm gì thì làm cái đó đi." Yến Phi vò loạn tóc của Tiêu Tiếu, quay người di chuyển, "Nhanh lên a."

"Ừm!"

Ba người hạnh phúc xuống giường, đi rửa mặt. Ra khỏi phòng ngủ, nụ cười trên mặt Yến Phi biến mất, trong lòng buồn bực. Từ sau khi tiến vào mùa hè bắt đầu mặc trang phục hè, trong lòng hắn vẫn luôn buồn bực. Bởi vì, bởi vì trên tay của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu có rất nhiều vết dao a. Ba người ngày thường đều mặc áo dài tay, trước kia cho dù là mùa hè bọn họ cũng mặc áo dài tay, không cần thiết đem vết thương của bọn họ lộ ra trước mặt người khác. Chỉ là ở trong nhà bọn họ không che giấu, Yến Phi cũng không cho phép bọn họ mùa hè ở trong nhà còn mặc áo dài tay, vì vậy hậu quả không mặc áo dài tay chính là nhìn thấy rõ vết sẹo trên cánh tay của ba người, Yến Phi mỗi lần nhìn trong lòng lại thêm một lần buồn bực. Nhưng hắn lại không thể trách cứ ba người, đau lòng còn không kịp, bởi vì vết sẹo của ba người lưu lại đều là vì hắn. Cho nên ba người mới có thể đắc ý, ngọt ngào, Yến Phi không cao hứng chỉ có thể nói rõ Yến Phi đau lòng bọn họ, thương bọn họ nha.

Cùng Yến Phi tình cảm thuận lợi lạ thường. Mặc dù ngày đó bị Yến Phi biết được khiến bọn họ sợ hãi, nhưng chân chính làm cho Yến Phi nổi giận không phải là tình cảm của bọn họ đối với hắn, mà là bọn họ tìm tới một thế thân buồn nôn như thế. Nói cách khác, Yến Phi là ăn dấm cho nên mới nổi giận, bởi vậy bọn họ mỗi lần nhớ tới ngoại trừ hối hận cũng có vài phần đắc ý, ngọt ngào.

Ăn xong bữa sáng, ba người bồi Yến Phi nói chuyện một lát rồi lại đi tới thư phòng. Ở trong phòng vẽ không yên lòng vẽ một lúc, Yến Phi lại ngây ngốc một lúc, sau đó hắn ngồi trên ghế sopha, gọi điện thoại cho Hà Khai Phục.

"Alo, Đại Phi."

"Ừm. Cậu bây giờ rảnh chứ?"

"Cuối tuần, rảnh, làm sao?"

"Tôi muốn hỏi cậu một chuyện."

"Cậu hỏi đi."

"Ừm... cậu nói cho tôi biết... Tôi đời trước, thời điểm chết rồi, mấy đứa Thiệu Thiệu.... Hừm..."

Hà Khai Phục có chút sững sờ, hỏi: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?" Người này sau khi 'trở về' vẫn luôn không hỏi, gã tưởng rằng người này không muốn biết. Yến Phi buồn bực nói: "Tôi không dám biết, thế nhưng nhìn những vết sẹo trên người mấy đứa Thiệu Thiệu, tôi cảm thấy tôi cần phải biết."

Hà Khai Phục thở dài một tiếng; "Cậu thật sự muốn biết? Tôi sợ cậu khó chịu."

"Tôi đã sớm khó chịu. Cậu nói đi."

Hà Khai Phục trầm mặc nửa ngày, mới trầm giọng nói: "Nếu như không phải muốn báo thù cho cậu, ba người bọn họ hiện tại tro cốt đã chôn chung một chỗ với cậu." Yến Phi đem thân thể cuộn lại thành một đoàn, câu này đã đủ để trái tim của hắn chua xót vô cùng.

Hà Khai Phục thương cảm nhớ lại quá khứ, thời điểm gã nói tới một nửa, Yến Phi lệ rơi đầy mặt lên tiếng: "Lão Hắc, đừng nói nữa..."

Hà Khai Phục thở dài: "Đã bảo là cậu sẽ khó chịu mà."

"Tôi sai rồi... Tôi sai rồi..." Yến Phi hối hận xanh ruột.

Hà Khai Phục an ủi: "Cậu đem sự tình giấu ở trong lòng, không nói với chúng tôi, sau đó bỏ lại chúng tôi đi tự sát, đúng là rất quá đáng. Chẳng qua cậu bây giờ vẫn còn sống, đổi một bộ thân thể càng tự do hơn, cũng không tệ, có được có mất. Nếu như cảm thấy bản thân thua thiệt bọn họ, liền cố gắng yêu thương bọn họ. Bọn họ muốn, cũng chỉ là cậu thương bọn họ."

"Tôi đương nhiên thương bọn họ a." Ở sau khi đem thân thể giao cho ba người, Yến Phi đã hiểu rõ lòng mình: "Bọn họ bồi tôi thời gian lâu nhất, tôi không yêu bọn họ còn có thể yêu ai."

Hà Khai Phục mỉm cười: "Vậy thì làm cho bọn họ biết, cậu thương bọn họ. Bằng không bọn họ cứ luôn lo được lo mất. Đại Phi, cậu đối với bọn họ tầm quan trọng tuyệt đối vượt qua cả sự tưởng tượng của cậu."

"Tôi biết rồi." Yến Phi giọng mũi rất nặng nói: "Tôi về sau có chuyện gì đều nói với bọn họ, cũng sẽ nói với cậu cùng Tần Trữ, tuyệt đối sẽ không tự mình buồn bực nữa. Tôi phải càng thương Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu."

"Ừm ừm, tôi tin tưởng cậu sẽ càng thương bọn họ hơn. Được rồi, đừng khó chịu, mọi chuyện đều qua rồi. Cậu trở về so với cái gì cũng tốt hơn. Nếu ba người bọn họ biết tôi làm cậu khóc, nhất định sẽ trách tôi."

"Tôi cũng muốn trách cậu, ai bảo cậu tự nhiên nói cho tôi biết."

"... Tôi XXX, là cậu bảo tôi nói!"

"Tôi hối hận."

"Đại Phi, cậu có biết làm người không thể như vậy hay không, không thể không tử tế như vậy!"

"Tôi không tử tế đấy, cậu có thể làm gì tôi?"

Này này này, đây là Chung Phong mà gã quen biết kia sao, vậy mà lại chơi xấu! Ông XXX nha, Hà Khai Phục muốn tìm một miếng đậu hũ. Yến Phi cọ cọ mũi: "Cho nên, cậu phải mời tôi ăn cơm."

Hà Khai Phục nhận thua: "Được được được, tôi sai rồi, tôi nhận sai, tôi mời Yến đại ca ăn cơm."

Yến Phi bị bất đắc dĩ của Hà Khai Phục chọc cười, chẳng qua ngay sau đó lại càng thêm khó chịu.

"Vậy tối nay liền mời tôi đi ăn đi."

"Được được được, tối nay liền mời cậu đi ăn. Cậu muốn ăn cái gì a."

"Cậu chọn đi. Tôi gần nhất không thích ăn dầu mỡ, thanh đạm một chút."

"Được được được, để tôi nghĩ để tôi nghĩ. Đại ca, vậy cậu tha cho tôi chứ?"

"Ừm, tha."

Hà Khai Phục cười, người bạn thân này của gã dáng dấp trẻ lại, tâm tình cũng trẻ theo a. Cũng có thể là do trên người không còn nhiều gông cùm xiềng xích như vậy, cho nên đây mới là bản tính của hắn? Hà Khai Phục hết sức hoài nghi.

Cùng Hà Khai Phục náo loạn xong, Yến Phi cúp điện thoại, tiếp tục co quắp ở trên ghế sopha ngẩn người. Trái tim rất đau. Đau lòng Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu của hắn bởi vì hắn tự sát mà bị tra tấn. Vừa mới nghĩ tới những chuyện mà Hà Khai Phục nói với hắn kia, Yến Phi đau lòng, nước mắt chua xót nhịn không được tràn ra ngoài.

Ở trong phòng vẽ tranh cả buổi để bình tĩnh lại, Yến Phi đi rửa mặt, đợi đến khi trên mặt không còn nhìn ra bất kỳ dấu vết khổ sở nào của hắn, hắn lên tầng đi tới thư phòng của ba người. Gõ gõ cửa, hắn vặn cửa tiến vào. Ngay tại thời điểm ba người đang tăng ca đều nhìn lại, Yến Phi nói: "Lão Hắc nói buổi tối mời cơm."

"Được a." Ba người đều đồng ý.

"Vậy mấy đứa làm việc tiếp đi, đến lúc đó anh tới gọi mấy đứa."

"Vâng."

Yến Phi đi ra ngoài, chẳng qua hắn không tới phòng vẽ tranh, mà đi vào phòng bếp ép nước trái cây cho ba người. Bốn người bọn họ sẽ sống cùng nha rất nhiều năm, hắn vẫn còn rất nhiều năm để có thể đền bù sai lầm mà hắn phạm phải.

Buổi tối, Hà Khai Phục bị Yến Phi chặt chém mời bốn người Yến Phi ăn một bữa tiệc hải sản xa xỉ, Hà Khai Phục cũng gọi cả Tần Trữ tới. Vài người không rõ chân tướng đều tưởng rằng Hà Khai Phục không có việc gì mời mọi người ăn cơm, căn bản không biết bữa cơm này là do Yến Phi chơi xấu kiếm được. Hà Khai Phục tự nhiên không quan tâm tiền một bữa cơm, chẳng qua bạn tốt vậy mà lại lừa gạt, gã có chút dở khóc dở cười.

Ba người buổi tối phải tăng ca, cơm nước xong xuôi mọi người liền ai về nhà nấy. Trở lại Đông Hồ, ba người vọt đi tắm, lại bồi Yến Phi nói chuyện một lát, sau đó liền trở lại thư phòng tiếp tục tăng ca. Yến Phi ngồi trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy đã 10 giờ rưỡi, hắn đi lên tầng tắm rửa. Buồn ngủ, chẳng qua Yến Phi vẫn không có ý định đi ngủ. Từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi không rõ là của ai, Yến Phi mặc vào, bên dưới áo sơ mi hoàn toàn trống trơn không có nửa miếng vải.

Đến phòng thay đồ sát vách nhìn gương lớn một hồi, Yến Phi mặt có chút nóng, chẳng qua vừa nghĩ tới vết sẹo trên người ba người kia, hắn liền đè xuống ngượng ngùng. Chuyện này có gì đâu, bọn họ là hai người, à không, bốn người cùng vui vẻ, có gì mà phải ngượng ngùng. Hơn nữa, hắn đã sớm bị ba người kia ăn đến không còn sót lại một chút cặn, còn rụt rè cái gì. Hít sâu một hơi, vỗ ngực một cái, Yến Phi mặc nguyên một chiếc áo sơ mi trắng dài tay như vậy rời khỏi phòng thay đồ, mục tiêu —– thư phòng.

Gõ gõ cửa.

"Vào đi."

Đợi được tiếng đáp lại của người ở bên trong, Yến Phi mới vặn cửa, thò đầu vào, ba người trong thư phòng buồn bực, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nói: "Phi, anh trực tiếp tiến vào là được rồi, không cần gõ cửa."

Yến Phi vẫn chỉ thò đầu vào, không đem toàn thân lộ ra: "Các em định mấy giờ đi ngủ?"

Ba người nhìn thời gian, Nhạc Thiệu nói: "Em phải một lúc nữa."

Tiêu Tiếu nói: "Em có lẽ phải tương đối muộn."

Tôn Kính Trì xin lỗi nói: "Anh đi ngủ trước đi, đừng chờ bọn em."

"À." Yến Phi đẩy cửa ra, lộ ra toàn thân của mình, ba nam nhân trong thư phòng ánh mắt trong nháy mắt thay đổi. Yến Phi tiếp tục cực kỳ thuần khiết nói: "Vậy anh đi ngủ trước. Các em cũng đừng thức muộn quá, công việc vĩnh viễn cũng làm không hết."

"Phi!" Ba người tinh thần trong nháy mắt phấn chấn gấp trăm lần, thanh âm mang theo khàn khàn tràn ngập dục vọng.

Yến Phi tiếp tục giả vờ vô tội: "Các em làm việc tiếp đi, anh đi ngủ, ngủ ngon." Sau đó hắn quay người rời đi, đóng cửa.

Loại thời điểm này còn làm việc cái gì! Ba người cấp tốc vòng qua bàn làm việc của mình, máy tính cũng không kịp tắt liền xông ra ngoài. Ngoài cửa, Yến Phi đã không còn ở đây. Ba người hướng đến phòng ngủ. Trong phòng ngủ, Yến Phi đã lên giường, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng kia. Ba người xông tới, Yến Phi giả bộ khó hiểu: "Các em không phải phải tăng ca sao?"

"Không tăng ca!"

Ba người gào thét xông về phía giường, Yến Phi giả bộ không nổi nữa, cười: "Thật sự không tăng ca nữa?"

"Rống!"

Nhào lên trên giường, ba người động tác nhất trì bắt đầu cởi quần áo, Yến Phi cười ra tiếng, lại hỏi: "Thật sự không tăng ca nữa?"

"Em muốn anh!" Ba người ham muốn dâng trào. Số lần Yến Phi chủ động tuyệt đối không vượt quá số đầu ngón tay trên hai bàn tay! Loại thời điểm này nếu còn tiếp tục tăng ca, đó tuyệt đối là đầu bị cửa kẹp, chờ 'bị ly hôn' đi!

Yến Phi duỗi hai tay: "Anh muốn các em."

Ba người khí tức càng thêm nặng nề gấp gáp, Tiêu Tiếu là người đầu tiên hôn Yến Phi, lập tức hứng chịu bất mãn của hai ông anh: "Đệch! Lớn nhỏ có thứ tự không biết a!"

Không biết!

Tay của Tiêu Tiếu vội vàng luồn vào trong áo sơ mi, vuốt ve thân thể trần truồng của Yến Phi. Yến Phi thả lỏng mở rộng thân thể của mình, mặc cho tay của ba người vuốt ve qua lại trên người hắn; mặc cho ba người cởi cúc áo sơ mi để lộ ra thân thể trần truồng của hắn; mặc cho ba người dùng nụ hôn dẫn dắt kích tình chỉ bùng lên đối với bọn họ trong cơ thể hắn.

"Anh trai... Em yêu anh..."

Yến Phi khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt: "Anh yêu các em, vẫn luôn yêu." Hiểu rõ, thừa nhận, không hối hận.

Ba người động tình trong mắt cũng xuất hiện ướt át mất đi mà có lại.

"Tiến vào, chiếm lấy anh." Yến Phi yêu cầu.

Nhạc Thiệu lui ra phía sau một bước, mặc dù luôn mắng Tiêu Tiếu không biết lớn nhỏ có thứ tự, nhưng anh lại lựa chọn nhượng bộ. Áo sơ mi trắng rơi xuống trên mặt thảm, Yến Phi chủ động dạng chân ngồi trên người Tiêu Tiếu. Không cần dùng thuốc bôi trơn, thân thể ở dưới sự vuốt ve của ba người đã mở rộng, Yến Phi đỡ lấy vật cứng của Tôn Kính Trì chậm rãi tiến vào chính mình.

"A Trì..." Dường như là tiếng gọi đến từ sâu trong linh hồn.

"Anh trai..." Tôn Kính Trì hôn lên nước mắt trên khóe mắt của Yến Phi, "Em yêu anh."

"A Trì..."

Đối phương bị mình toàn bộ cất chứa, Yến Phi ôm lấy Tôn Kính Trì, động tác lên xuống. Tôn Kính Trì càng không ngừng hôn môi Yến Phi, mắt Yến Phi, hôn tất cả địa phương mà y có thể hôn được.

Tiêu Tiếu ngồi xổm sau lưng của Yến Phi, hôn bờ vai của hắn: "Anh trai, em muốn tiến vào."

"Được."

Yến Phi ôm chặt Tôn Kính Trì, tận lực thả lỏng bản thân. Ngón tay của Tiêu Tiếu tiến vào, Yến Phi khó nhịn rên rỉ. Duỗi ra một tay sờ Nhạc Thiệu, Yến Phi thuận theo bắp thịt rắn chắc ở phần bụng trượt xuống, cầm lấy dương vật đồng dạng nóng bỏng cứng rắn của anh.

"Anh trai..." Nhạc Thiệu nhịn không được.

"A!"

Yến Phi nhíu mày, Tiêu Tiếu muốn tiến vào. Nhạc Thiệu lại gần, cầu xin: "Anh trai, liếm liếm em có được hay không?"

"Không..." Người nào đó có chứng khiết phích.

"Chỉ liếm một chút, một chút là được rồi."

Yến Phi trên người toát ra một tầng mồ hôi rất mỏng, hắn quay đầu, Nhạc Thiệu lại xích lại gần một chút. Theo Tiêu Tiếu chậm rãi tiến vào mà rên rỉ, Yến Phi há mồm, ở trên 'cây nấm' của Nhạc Thiệu liếm một cái.

"Shhh —–!" Nhạc Thiệu thoải mái sống lưng một trận tê dại, bán híp mắt say mê nhìn Yến Phi.

Phản ứng của Nhạc Thiệu làm cho Yến Phi sinh ra một loại cảm giác thành tựu khác thường, hắn duỗi lưỡi, lại liếm một cái, vẫn tốt, không có mùi lạ gì.

"Shhh shhh —–!" Nhạc Thiệu vội vàng lùi lại, nếu không lùi lại, anh sẽ muốn để người này khẩu giao cho anh.

"Ừm..."

Yến Phi từng ngụm từng ngụm thở dốc, Tiêu Tiếu một đầu mồ hôi, rốt cuộc tiến vào. Điều chỉnh lại một chút tư thế, Tiêu Tiếu bắt đầu chuyển động, Tôn Kính Trì theo sau phối hợp. Vật cứng của hai người ở trong thân thể của Yến Phi ma sát, lại ma sát vách tường cực nóng của Yến Phi, cảm giác vô cùng mãnh liệt. Nhạc Thiệu tự mình 'thẩm du', quá kích thích, anh cũng muốn. Tiếng rên rỉ của Yến Phi theo sự ma sát của Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu dần dần biến lớn, nhưng hắn cũng không quên Nhạc Thiệu, nắm chặt cổ tay của anh không cho anh tự an ủi, Yến Phi ra lệnh: "Tới."

"Anh trai!" Nhạc Thiệu lý trí sắp không áp chế được nhục dục thuần túy.

"Tới."

Nhạc Thiệu lý trí trong nháy mắt bại trận, đem dương vật của mình đâm vào trong khoang miệng Yến Phi phối hợp mở ra.

"A..."

Nhạc Thiệu hầu kết không ngừng di chuyển, phần eo rung động. Đây là lần đầu tiên Yến Phi dùng miệng làm việc này, dục vọng khiết phích không ngừng dâng lên trong lòng. Thế nhưng sờ vào vết thương trên cánh tay của Nhạc Thiệu, hắn rất nhanh đè xuống loại dục vọng kia.

"Anh trai... Anh trai... Anh trai..."

Bốn người tình ái dâm loạn lại kích thích vô hạn. Nhạc Thiệu đút vào một hồi liền rút ra, anh không muốn bắn ra trong miệng người này, anh muốn nhấm nháp tư vị của thân thể người này. Yến Phi cũng không tiếp tục yêu cầu, nếu như Nhạc Thiệu không rút ra, hắn cũng không nhịn được nữa. Nhạc Thiệu hôn Yến Phi, 'tiêu độc' cho hắn.

"Anh trai, em yêu anh."

"Ừm..."

Anh cũng thế.

Đèn bàn phòng ngủ chiếu sáng dây dưa thân mật nhất thuộc về những đôi người yêu ở trên giường. Có lẽ thật sự giống như lời của lão Hắc, hắn vẫn luôn không yêu đương, vẫn luôn giữ mình trong sạch, là bởi vì trong lòng hắn đã sớm có người. Có ba người làm bạn với hắn đời trước, cũng sắp làm bạn với hắn cả đời này. Thiệu Thiệu của hắn, A Trì của hắn cùng Tiểu Tiểu của hắn.

Ở khi kích tình kết thúc, Yến Phi thở dốc thổ lộ lời yêu: "Hôm nay anh mới phát hiện, anh yêu các em, rất nhiều rất nhiều năm."

"Anh trai!"

"Thật xin lỗi, muộn như vậy mới phát hiện."

Ba người chóp mũi chua xót, lại nhếch miệng cười: "Không muộn, không muộn chút nào!"

"Vậy anh còn muốn."

"Rống!"

Để điện thoại xuống, Tần Trữ nhìn thời gian, đã gần 1 giờ rồi mà Đại Phi còn chưa tới, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy, chẳng phải đã hẹn giữa trưa gặp mặt, người này đi đâu rồi? Tần Trữ càng nghĩ càng không yên lòng, bấm điện thoại của Nhạc Thiệu. Di động vang lên hồi lâu mới được đối phương tiếp nhận.

"Alo..."

Nghe thấy thanh âm của đối phương, Tần Trữ trừng mắt: "Nhạc Thiệu, các cậu sẽ không phải là bây giờ vẫn còn đang ngủ đi?"

"Ừm... Phi hôm nay không qua được, chờ anh ấy ngủ dậy tôi sẽ bảo anh ấy gọi điện thoại cho anh."

Tần Trữ lớn gan suy đoán: "Lẽ nào các cậu tối hôm qua túng dục quá độ a?"

"Tút... tút... tút..."

Trong điện thoại truyền tới âm thanh máy bận. Tần Trữ nhìn điện thoại bị cúp, gật gật đầu, quả nhiên túng dục quá độ.

Để điện thoại xuống, Nhạc Thiệu lại một lần nữa ôm lấy người trong lòng, thỏa mãn sờ sờ, chuẩn bị ngủ tiếp. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều không nhúc nhích. Tối qua tình ái điên cuồng cũng ôn nhu, ba người làm tới căn bản không dừng lại được. Dù sao hôm nay là cuối tuần, không dậy nổi liền không dậy nổi. Yến Phi càng là đang say giấc nồng, một giấc này hắn ngủ thẳng đến chạng vạng, ngày thứ hai hắn xin phép trường học nghỉ một ngày. Bắp đùi mềm nhũn, không đi đường được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com