Chương 6 Lý do riêng
"Dừng xe". Vừa hồi sức lại, cậu liền giở thói "lưu manh"
"Tiếp tục chạy". Hắn tiếp tục nhìn cậu, nhưng vẫn mở miệng nói với tài xế.
"Không dừng lại là tôi nhảy xuống"
Hắn nghe vậy, nên lập tức phải bảo tài xế dừng lại. Cậu nhân cơ hội, mở cửa xe.
"Em bình tĩnh đã". Hắn nắm cánh tay cậu.
Cậu liền thúc cù chỏ ra phía sau, vô bụng hắn, sau đó liền chạy đi.
"Vậy...vậy có đuổi theo ông chủ nhỏ không ạ ?"
Hắn xoa xoa vùng bụng vừa bị cậu đánh : "Cậu nghĩ sao ?"
Tên tài xế vừa nghe vậy liền lập tức đạp chân ga : "V...vâng"
"Đi chậm lại, áp sát theo cậu ấy"
"Vâng, ông chủ"
Cậu vẫn còn chút choáng nên đi tương đối chậm, xa cũng di chuyển kịp lúc song song với cậu, hắn liền bấm nút cho cửa sổ mở : "Tiểu Trạch, em mau lên xe đi, ở đây vừa nắng, lại không có xe qua lại đâu"
Cậu quay sang trừng mắt nhìn hắn : "Biết rõ điều đó còn hẹn tôi ở đây ?"
"..." Không dám nói lại gì, hắn chỉ im lặng, sau đó nhảy xuống trực tiếp bắt người đi.
"Bỏ ra, bỏ ra"
Cả 2 đều khá tương đối với nhau, nên hắn bế cậu cũng có chút cật lực lắm : "Hình như em hơi béo lên"
Nghe vậy cậu liền một cú đạp thẳng ra sau : "Vậy thì bỏ tôi xuống, tôi bảo anh bế tôi chắc"
Biểu cảm vô cùng khó coi của hắn vì lại bị thêm một chút thần chưởng của cậu : "Nhưng với tôi em thật bé nhỏ"
"..."
Vùng vẫy cũng không được lợi gì cho bản thân, nên cậu cũng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trong xe. Dù gì đoạn đường này một bóng xe cũng vô cùng khan hiếm. Vậy đành lợi dụng chút lòng tốt của hắn.
Cậu mở điện thoại vào ứng dụng ghi chú, soạn bừa một địa chỉ cũng tương đối không xa cũng không gần nhà mình : "Đây là địa chỉ, chở tôi đến đây là được. Bao nhiêu tiền tôi sẽ trả"
Tên tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, dù máy lạnh trong xe bật đến độ rất thấp, nhưng mồ hôi hột vẫn chảy vì sợ hãi thay cậu, lại có người dám ăn nói như vậy với ông chủ ư ?
"Tôi không cần tiền, tôi cần người". Hắn còn tiến tới áp sát mặt cậu.
Vẻ mặt An Trạch một mực cũng không đổi, chỉ có bàn tay đang dần thay đổi thành hình nắm đấm, cậu còn nhướn nhướn chân mày.
Hắn nhìn thấy liền ùa về cảm giác mấy cú đánh của cậu, liền rút dục vọng đè nén lại. Cầm lấy điện thoại của An Trạch : "Đây là địa chỉ trung tâm thương mại ?"
"Ừm, tại sao tôi phải cho anh biết nơi tôi ở ?"
Hắn không nói gì, chỉ cười cười rồi đưa điện thoại của cậu cho tài xế : "Địa chỉ"
Y một tay lái xe, một tay nhận lấy : "Vâng, ông chủ"
"Đứa bé em... em quyết định như thế nào ?". Vẻ mặt có chút nghiêm nghị, không có chút nét cười.
"Phá rồi". Cậu một chút cũng là bình tĩnh khi thốt ra 2 từ này
Hắn chỉ khẽ gật đầu, cậu nhìn hắn một chút cũng không lộ biểu cảm tiếc thương gì, thoáng nghĩ : "Tình yêu đúng là không hề tồn tại, mày còn mong chờ gì chứ An Trạch ơi là An Trạch. Một mình ba là đủ". Cậu áp tay lên bụng bản thân, ánh mắt đăm đăm nhìn ra cửa sổ.
Suốt đoạn đường không khí vô cùng nặng nề, hắn và cậu nửa lời cũng không nói với nhau.
Đến địa điểm cậu đưa, xe cũng dừng lại. Tay An Trạch liền bấm nút mở cửa. Lúc chuẩn bị quay đầu đi không quên nói : "Tôi và anh không còn liên quan nhau nữa, chúc anh sống tốt. Hy vọng sẽ không gặp lại"
Sau đó, đóng cửa thật mạnh như dằn mặt hắn vậy. Hắn chỉ cười cười lắc đầu : "Trẻ con"
"Ông chủ, tôi nói chuyện này ông chủ đừng trách tôi nha". Lưu tài xế lên tiếng.
"Chuyện gì ?"
"Ông chủ một chút cũng không thấy thương tiếc cậu chủ chưa ra đời sao ?"
"Vẫn còn đó thì tôi thương tiếc như thế nào đây ?"
"Nhưng..."
Hắn lật cuốn tạp chí bên cạnh thản nhiên nói : "Tôi và cậu ấy chưa tiếp xúc với nhau nhiều, tình cảm đương nhiên cũng không có. Nhưng theo tôi quan sát thì cậu ấy không phải người nhẫn tâm như vậy đâu"
"Ông chủ thật sự chắc chắn vậy sao ạ ? Ninh trợ lý đã điều tra cậu... a ông chủ nhỏ là kiểu người 419"
"Chuyện đó ắt có lý do riêng của cậu ấy, quan trọng cậu ấy vốn không hề có ý định bỏ đứa bé"
Sau đó, hắn liền bảo tài xế lái xe đi. Cùng lúc này An Trạch vốn không hề có ý định về, trong kế hoạch lịch trình hôm nay cậu đặt ra vốn tầm này sẽ định qua xem thử căn hộ vừa được giới thiệu. Cho dù cậu và Hạ Vân có thân đến mức nào, thì cũng không thể nhờ vả chỗ ở người ta được, huống hồ cô còn có mẹ già cần chăm. Giờ nếu có cậu ở cùng, chẳng phải liền sẽ càng cực cho cô sao ? Và lý do duy nhất mà An Trạch không chần chừ chuyện nơi ở mà mua hẳn một căn hộ riêng là vì cậu không thiếu gì ngoài tiền...
"Căn này là căn đắt nhất ở đây rồi ?"
"Đúng rồi tiên sinh, đây là căn hộ đắt nhất của chúng tôi"
Cậu hơi nhíu mày, gật đầu : "Vậy tôi sẽ suy nghĩ sau"
Ngay lúc An Trạch định xoay người rời đi, thì người môi giới liền gọi cậu : "Tiên sinh, cậu khoan đi đã, có vẻ cậu không hài lòng với căn này hay sao ạ ? Tôi sẽ giới thiệu cho cậu nhiều căn tốt hơn"
"Vậy thứ lỗi tôi nói thẳng, phòng thì quá nhỏ, ban công cũng chả rộng mấy, phòng vệ sinh đúng ý tôi cũng phải rộng gấp đôi"
Nghe đến đây, hắn có chút đổ mồ hôi lạnh, có vẻ đây là người vô cùng có tiền mới đòi hỏi cao đến vậy.
"Nếu vậy tôi sẽ giới thiệu cho cậu một căn hộ cao cấp hơn a, bởi vì những căn đạt tiêu chí cậu nói, nằm tương đối xa thành phố, nên ban đầu tôi không giới thiệu đến cậu"
Cậu gật đầu : "Như vậy càng tốt, sẽ tránh được ồn ào nơi trung tâm thế này"
"Vậy ngày mai tiên sinh có thời gian rảnh chúng ta sẽ xem thử"
"Ừ". Cậu gật đầu
"Tôi sẽ liên lạc địa chỉ cho tiên sinh sau"
__________________________________
End chương 6
bình chọn nhá 🥺 lội về truyện trước đó ta đã hoàn để ủng hộ ta luôn nháaa 🥺cảm ơn rất nhiều nhiều aaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com