Âu Khởi và Dương Tùy Lâm là thanh mai trúc mã, lúc nào cũng kề cận với nhau. Một ngày, Âu Khởi tình cờ mở trúng một bộ GV và thế là phát hiện ra một chân trời mới. Không biết có phải do GV ảnh hưởng hay không mà cậu đối với Dương Tùy Lâm sinh ra tâm lý kỳ lạ.
"Này, làm gì mà ngẩn ngơ thế?"
Dương Tùy Lâm cốc đầu Âu Khởi, ánh mắt chan chứa nụ cười. Âu Khởi ôm đầu, tội nghiệp nhìn lại hắn, thế nhưng không nhìn được lâu, khuôn mặt điển trai như thế làm cậu loạn nhịp mất.
"Không... Không có gì."
Âu Khởi lắp bắp, lén lút nhìn Dương Tùy Lâm rồi lại quay đi, cậu sợ bản thân sẽ không kiềm chế nổi muốn nhào đến hôn người trước mặt.
Thế nhưng Dương Tùy Lâm như thử thách nhẫn nại của cậu, dí sát mặt lại gần, nhếch môi.
"Không có gì mà sao mặt lại đỏ thế kia."
Âu Khởi giật mình lùi xa ra, lúng túng không dám nhìn hắn, cúi gằm mặt che dấu sự xấu hổ của mình.
"Chỉ là... hơi mệt thôi"
"Mệt?"
Dương Tùy Lâm kéo Âu Khởi lại gần, tay nhanh chóng đặt lên trán cậu.
Không nóng, thế nhưng mặt lại đỏ.
"Vậy tiết này xin nghỉ đi."
Dương Tùy Lâm nhíu mày, giọng nói lo lắng. Âu Khởi nghe thế thì trong lòng lập tức trở nên mềm mại, cười cười trả lời.
"Không cần đâu, cũng không nghiêm trọng mấy."
Hắn nhìn lại để xác nhận xem cậu không có vấn đề gì mới yên tâm.
"Nếu có việc gì thì phải nói lại đấy."
Dương Tùy Lâm cẩn thận dặn dò rồi mới bước đi, Âu Khởi nhìn theo bong dáng đó, lưu luyến khoảnh khắc ấm áp ban nãy rồi tự cười một mình.
...
Giữa trưa, bầu trời không một gợn mây khiến nắng chiếu gay gắt, giờ này chẳng ai muốn đi ra ngoài đường cả, thế mà vẫn xuất hiện một bóng dáng thất thểu lết từng bước đến một căn nhà.
Âu Khởi lau mồ hôi trên trán, khổ cực bấm chuông cửa. Chả là cậu lỡ để quên tập sách tại nhà Dương Tùy Lâm nên mới vác cái thân xác nặng nề này đến lấy.
Bấm chuông vài cái rồi mà không thấy chủ nhà xuất hiện đâu, cậu mất hết kiên nhẫn trực tiếp bấm mã số đi vào. Bữa nọ Dương Tùy Lâm không thèm giấu giếm cứ tự nhiên như không bấm mã trước mắt cậu, cũng khá đơn giản nên cậu vừa nhìn qua là nhớ.
Bên trong căn nhà rất mát mẻ, Âu Khởi sung sướng thở dài, có xúc động muốn nằm ườn ra.
Dương Tùy Lâm không có trong phòng khách, chả lẽ hắn đi vắng rồi?
Âu Khởi nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của hắn ra, may cho cậu là một mình Dương Tùy Lâm sống ở đây, nếu không với cái kiểu lén lút này, thể nào cũng bị nhầm là ăn trộm.
Không ngờ Dương Tùy Lâm lại đang ngủ, ngủ say như chết ấy, đến cả chuông báo cũng không nghe.
Cậu nhón chân tiến lại gần, không muốn đánh thức hắn ngay lúc này. Khuôn mặt lúc ngủ của Dương Tùy Lâm rất ôn hoà, khác hẳn thường ngày. Lông mi dày, đôi môi nhìn rất mềm mại. Âu Khởi nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào đôi môi khiêu gợi kia.
Hay là, hôn một cái nhỉ?
Ý nghĩ này ra trong đầu khiến cậu càng hồi hộp hơn, chăm chú quan sát biểu tình của người nằm trên giường, hắn chưa có dấu hiệu gì là tỉnh, thế là cậu đánh bạo nhổm người dậy.
Hơi thở mỏng manh của Dương Tùy Lâm phả lên mặt, Âu Khởi mím môi, hầu kết giật giật. Cậu nhắm mắt, nhanh chóng cúi đầu chạm nhẹ một cái. Cảm giác mềm mềm âm ấm thật sự vừa thích vừa sợ, Âu Khởi chỉ dám chạm vào một cái rồi rời đi ngay.
Đột nhiên cổ truyền đến sức nặng, Âu Khởi ngạc nhiên há hốc, chưa kịp thốt lên đã bị một thứ mềm mại chặn ngang. Đầu lưỡi ấm nóng len lỏi đi vào, cậu đầu óc ong ong, bị khuấy đảo đến không thở nổi, nước bọt trào ra nơi khoé môi bị người ta liếm đi hết.
"Em đang làm gì vậy?"
Giọng nói ấm áp lại có chút lưu manh, Dương Tùy Lâm nhếch môi, một tay ôm eo cậu, một tay đưa lên môi bị hắn làm cho sưng đỏ mà chà xát.
Âu Khởi xấu hổ không dám nhìn thẳng Dương Tùy Lâm, gương mặt đã nóng đến phát hoả.
"Em... Em"
Nhìn dáng vẻ bối rối ấy thật đáng yêu, hắn kéo đầu cậu xuống hôn tiếp, đến lúc Âu Khởi thật sự không chịu nổi nữa mới buông tha.
"Thích anh sao, hửm?"
Dương Tùy Lâm trêu chọc nói, bàn tay không thành thật luồn xuống xoa nắn cái eo thon nhỏ. Âu Khởi giật mình bắt lấy tay hắn, cảm xúc thoải mái lại ngại ngùng.
"Vâng."
Bất đắc dĩ cậu phải gật đầu, thổ lộ trong trường hợp này quả thật rất ba chấm, thế nhưng lỡ buột miệng thừa nhận rồi, có hối hận cũng không kịp.
Cậu len lén quan sát sắc mặt Dương Tùy Lâm, thấy hắn mặt vô biểu tình liền thất vọng, nhỏ giọng hỏi lại.
"Thế, anh thích em không?"
Gương mặt Âu Khởi đã sắp mếu đến nơi, hắn không trêu ghẹo nữa, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
"Ngốc, không thích em thì sao lại làm điều này cơ chứ."
Âu Khởi vui vẻ cười rộ lên, cúi đầu hôn nhẹ lên khoé môi hắn, hoá ra không phải mình cậu tương tư. Sung sướng đến nhanh một cách bất ngờ, Âu Khởi hưng phấn, hận không thể đứng lên mà reo.
...
"Ưm."
Âu Khởi nằm sấp, mông nhếch lên, đằng sau là Dương Tùy Lâm đang không ngừng liếm cắn. Từ đùi non đến bờ mông cong vểnh đều được hắn tạo ra những dấu hôn.
Hậu huyệt của cậu do thoải mái nên hơi co rút lại, ngay lập tức bị Dương Tùy Lâm dùng đầu lưỡi liếm vào.
"A... Đừng..."
Âu Khởi xấu hổ co người nhưng lập tức bị Dương Tùy Lâm đè lại, đầu lưỡi linh hoạt kết hợp với tay khiến cho cậu cảm thấy rất kỳ lạ, cơ thể co giật theo từng đốt ngón tay đi vào.
"A... Ư..."
Âu Khởi rên rỉ, đột nhiên ngón tay không báo trước chạm vào một chỗ nào đó, cậu gập eo, âm thanh bị biến điệu đáng xấu hổ thốt ra.
"Không... Chỗ đó.... Aa..."
Dương Tùy Lâm dùng hai ngón tay nhấn mạnh xung quanh vùng thịt gồ lên khiến Âu Khởi không phòng bị cứ thế bắn ra. Cậu xấu hổ đến muốn độn thổ, tay đưa lên che mặt nhất quyết không để xuống.
"Bảo bối, chỉ mới dùng mặt sau mà em đã ra rồi ư?"
Âu Khởi mệt mỏi nằm vật xuống, mặt đỏ ửng, hơi nước trong mắt dâng lên, Dương Tùy Lâm yêu thương hôn cậu, thoáng cười.
"Bảo bối, thích anh đã lâu chưa?"
Hắn vừa hỏi, vừa để dương vật lại gần hậu huyệt của cậu, áp lực khiến Âu Khởi trở nên hồi hộp, quên mất phải trả lời thế nào. Hậu huyệt co rút liên hồi như không cho Dương Tùy Lâm tiến vào vậy.
Chát!
Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, Âu Khởi giật mình run người, lập tức quay đầu nhìn Dương Tùy Lâm. Mông bị đánh hiện lên vết hằn tạo cảm giác lăng nhục, hắn thở dốc, hạ thể triệt để cương lớn.
"Trả lời."
Âu Khởi vì bị đánh nên không còn cách nào khác phải đáp lại, nước mắt rơi lách tách.
"Hức... Nửa năm rồi... Hức."
"Anh bắt nạt em."
Dương Tùy Lâm nghe vậy cúi đầu, hai tay kéo mông Âu Khởi ra, để quy đầu hơi ướt từ từ tiến vào. Miệng hắn áp sát tai cậu vừa liếm vừa cắn, sau đó hài lòng nhả ra, thì thầm.
"Ngoan, không khóc, anh thích em đã được năm năm rồi bảo bối."
Âu Khởi giật mình ngạc nhiên, mở lớn mắt tỏ vẻ không tin, nhìn cậu lúc này quả thật siêu cấp đáng yêu.
"Anh nói thật sao?"
"Anh lừa em bao giờ chứ."
Nói rồi dương vật đẩy thẳng vào trong, dù sao cũng là lần đầu, khó tránh khỏi đau đớn, Âu Khởi vừa khóc vừa cắn chặt răng mà nhịn, Dương Tùy Lâm lấy tay vuốt ve đầu vú của cậu giúp cậu phân tán lực chú ý, phía sau lại tiến vào sâu hơn.
"Ư..."
Âu Khởi không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ, hạ thân được bàn tay khác an ủi dần dần trở thành tình trạng bán cương.
Mà Dương Tùy Lâm phía sau chậm rãi đưa đẩy vài cái rồi như không thể nhịn được nữa, luật động ngày càng nhanh.
Hắn theo điểm G mà bản thân tìm thấy trong trí nhớ rồi không ngần ngại đâm thẳng vào đó, người dưới thân ngoài rên rỉ chỉ còn biết rên rỉ, dương vật thô to đưa Âu Khởi vừa đau đớn vừa tê dại.
"Chờ đã... Chậm chút... A."
Nước bọt từ khoé môi chảy xuống khiến cậu trông thật nhếch nhác nhưng đồng thời cũng rất dâm đãng, Dương Tùy Lâm liếm sạch nó, răng nanh cọ lên đầu vú dựng thẳng, dùng sức mà liếm mút.
"Bảo bối..."
Hắn thở dốc hôn môi cậu, Âu Khởi đã đạt cao trào hai lần, bây giờ chỉ có thể mặc Dương Tùy Lâm bày bố mà thôi.
Đột nhiên Dương Tùy Lâm đổi tư thế, để Âu Khởi ngồi thẳng lên, việc này làm cho thứ đó lại càng đâm sâu hơn, hắn thở một tiếng thoải mái.
"A... Sâu quá..."
Tiểu Âu Khởi phơi bày bị một bàn tay túm lấy xoa xoa, sau đó không nhịn được nữa, Dương Tùy Lâm bê cặp mông mềm mại, đưa đẩy một cách nguyên thủy nhất.
Trong phòng vang lên tiếng thở dốc đầy đen tối, Âu Khởi bị quay như dế, chỉ biết ôm chặt lấy Dương Tùy Lâm mà than khóc.
Hiện tại cậu không thể bắn nổi nữa, sung sướng đến mệt mỏi. Đưa tay vuốt khuôn mặt tuấn tú trước mặt mình, hai người lập tức trao nhau một nụ hôn kích tình.
"A... Chỗ đó..."
"Chỗ đó là chỗ nào, hửm?"
Dương Tùy Lâm hông thúc mạnh lên hậu huyệt của Âu Khởi, tốc độ càng lúc càng nhanh làm cậu xụi lơ.
"Đừng bắt nạt em mà."
Thấy cậu khóc đến đáng thương, Dương Tùy Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Anh sao nỡ bắt nạt em đây."
Rồi lại tiếp tục thúc đến mức Âu Khởi không thở nổi, mỗi lần thúc mạnh là nước từ sau cậu lại chảy ra tí tách.
"Ư... A..."
Đợi đến một lúc lâu nữa, khi Âu Khởi cảm thấy sắp ngất đi, hắn mới bắn toàn bộ tinh hoa vào bên trong cậu.
"Hộc... Hộc."
Âu Khởi bị Dương Tùy Lâm dùng nguyên tư thế này bế vào phòng tắm, khẽ thì thầm nói nhỏ với cậu bằng giọng điệu cưng chiều.
"Dù sao cũng mất công mở rộng, chúng ta làm thêm lần nữa nhé, bảo bối."
Thế là nguyên ngày hôm đó, Âu Khởi không cách nào quay trở về nhà của mình, trong căn phòng thì thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng kêu mờ ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com