Chương 4 : Trị liệu
"Kết quả ra sao ?"
"Tớ thấy kết quả tổng quát đều ổn, ngoại trừ dạ dày tiếp nạp quá nhiều loại thuốc an thần nên hơi viêm nhẹ"
"Vậy sao lại khóc thành ra như vậy, còn ngất ?"
"Chuyện này cũng không thể rõ, có thể do tâm lý cậu ấy. Phải đợi cậu ấy tỉnh, thì mới có thể hỏi rõ"
"Cậu là bác sĩ kiểu gì, chút bệnh khám cũng không ra"
"Lâm thiếu ơi à Lâm thiếu, tôi đường đường là viện trưởng chuyên khoa ngoại. Nửa đêm còn ở đây làm xét nghiệm tổng quát cho vợ bảo bối của cậu, cậu còn trách nhất tôi. Đằng này là bệnh về tâm lý. Tôi thật khổ quá mà".
"Cậu thôi than vãn được rồi, tôi tăng lương cho cậu còn muốn gì nữa"
"....."
"Bao giờ em ấy mới tỉnh"
"Cỡ 2,3 tiếng, bây giờ đang truyền thuốc tiêu viêm, chú ý ăn uống chút. Còn việc em ấy uống nhiều thuốc ngủ, thuốc an thần thì phải do em ấy nói cho chúng ta biết. Mấy loại thuốc đó uống nhiều rất hại cho sức khoẻ. Cậu nên mời bác sĩ tâm lý cho vợ nhỏ của cậu"
"Ừ được, vậy cậu mau kiếm bác sĩ tâm lý cho em ấy". Hắn xoay người định mở cánh cửa phòng bệnh, thì đột nhiên ngừng chút :
"Em ấy là vợ lớn, không phải vợ nhỏ"
"......"
Bước vào phòng, y đã thấy cậu đang ngồi trên giường bệnh, nét mặt một chút cũng không thay đổi.
"Tỉnh rồi ? Sao không nằm nghỉ, lại ngồi ra thành như vậy"
Y không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào. Nhưng vẫn kiên trì mở miệng hỏi :
"Có muốn uống nước không ? Anh rót chút nước ấm cho em"
Cậu quay mặt sang nhìn đối phương :
"Không hỏi tôi gì à ?"
"Hỏi về chuyện gì chứ ? Em đang không khoẻ thì nằm xuống nghỉ đi đừng nghĩ ngợi gì nhiều"
Quả thật từ lúc cậu sinh tâm bệnh đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người cảm thấy cậu không phải bị tâm thần mà kỳ thị cậu.
Lúc cậu còn học ở trường, tâm lý bị kích động liền quậy một trận, khóc lóc. Mẹ kế liền cảm thấy cậu trở thành gánh nặng, còn mắng cậu tí tuổi đầu đã mắc bệnh tâm lý. Không ai có thể biết cậu đã phải chịu đựng những chuyện gì.
"Tôi bị trầm cảm"
Y đang rót nước, thì hơi khựng lại một chút, sau liền nhanh chóng rót tiếp.
"Anh sẽ cùng với em trị bệnh là được"
"Tôi không thích tiếp xúc với người khác"
"Nhưng em cũng đã chịu nói với anh rồi, em dũng cảm lắm rồi, bây giờ anh cùng em điều trị"
"Tôi nói để anh biết, anh bỏ rơi tôi cũng được. Từ đó đến giờ, chưa ai hiểu tôi hết. Tôi là gánh nặng của anh, tôi không làm trợ lý của anh được đâu"- Cậu nói thế nhưng trong lòng có hơi khó chịu, cậu sợ anh thật sự sẽ bỏ rơi cậu, thì cậu sẽ như thế nào.
"Anh không bỏ rơi em"
Câu nói của y chỉ vọn vẹn 5 chữ, nhưng thật sự nó đã làm cho người mang tâm lý rối loạn như cậu, cảm thấy có chút rung động. Đây là lần đầu tiên, có người nói như vậy với cậu. Mặc dù, papa của Mặc Mặc, cũng thương cậu, nhưng cậu đâu đành lòng nói cho papa biết. Còn mẹ kế khi biết tin cậu khóc lóc, chỉ nghĩ do cậu muốn phá phách làm loạn nên chả mấy quan tâm.
Cậu liền ngấn lệ, thút thít chảy nước mắt.
Y tay cầm ly nước ấm đưa cho Mặc Mặc. Sau liền lau nước mắt cho cậu, xoa xoa mắt cậu :
"Đừng khóc, mắt sưng hết cả rồi"
Cậu nghe y nói liền khóc lớn hơn, như không kiểm soát được bản thân. Bắt đầu có chút khó khăn trong hô hấp, bắt đầu nôn khan.
Bá Nhiên có chút hoảng hốt nhấn chuông gọi bác sĩ.
Sau hồi lâu, sơ cứu cho Mặc Mặc :
"Tâm lý cậu ấy không tốt lắm, cậu đừng kích động nhẹ nhàng với vợ nh... lớn của cậu chút"
"Vậy bây giờ phải làm sao ? Cậu gọi bác sĩ tâm lý, tôi muốn nói chuyện ngay bây giờ"
"Anh hai của tôi ơi, không tôi có nước gọi cậu bằng ông nội luôn ấy chứ. 3h sáng rồi, cậu bắt bác sĩ nào tư vấn tâm lý cho vợ cậu. Bây giờ, cậu nghỉ ngơi chớp mắt tí đi, rồi tôi hẹn bác sĩ cho cậu"
Y ngẫm nghĩ hồi :
"Vậy hẹn sớm nhất có thể"
Nói rồi y xoay người trở về phòng bệnh của cậu thanh niên đang nằm trên giường bệnh vô cùng đáng thương.
Y xoay người đặt lưng xuống ghế sofa trong phòng bệnh. Từ hôm qua đến giờ, y cũng chưa chợp mắt lấy một lần, nên cũng vô cùng mệt mỏi.
Sáng sớm, ước chừng 6-7h sáng, Mặc Mặc nằm trên giường bệnh mở mắt ra, mắt liền bị thu hút bởi thân hình to lớn đang nằm trên ghế sofa không vừa ngừoi y. Lộ ra vẻ mặt của người đàn ông trung niên 30 tuổi, vô cùng chững chạc có thể bao dung người khác.
Y liền bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu bất giác quay sang bên ngược lại với hướng của y.
Y cũng vội lấy điện thoại ra, tắt âm lượng đi, sợ ảnh hưởng đến người trên giường. Y đứng trước cửa phòng bệnh, nghe điện thoại :
"Hẹn bác sĩ chưa ?"
"Tôi về nhà lấy chút tài liệu, sẽ quay lại. Còn bác sĩ tôi đã hẹn cho cậu với em ấy rồi. Mọi chuyện còn lại còn phụ thuộc vào cậu thuyết phục như thế nào để vợ cậu chịu đi"
"Ừ, cảm ơn"
"Chỉ cảm ơn vậy thôi hả ?"
"Tăng 2 tháng lương cho cậu"
"Tại hạ vô cùng cảm kích Lâm thiế.."
Chưa để người kia nói tròn câu, y đã vội cúp máy.
Trở về phòng bệnh, y cũng hơi rối bời, không biết phải thuyết phục cậu bằng cách nào.
"Dậy rồi, mà không ăn sáng thì không được đâu nha". Y trực tiếp vạch trần cậu, vừa đổ bịch cháo mà tài xế mang đến trong lúc cả 2 đang ngủ.
"Ùm". Cậu dụi dụi mắt ngồi dậy, không khác gì chú mèo nhỏ vừa chợp mắt dậy.
Cậu nhận bát cháo từ tay y :
"Cảm ơn"
Tay cậu liên tục khuấy khuấy múc múc, cơ mà một muỗng cũng chả buồn bỏ vào miệng. Thật sự thì cậu không hề có tâm trạng muốn ăn tí nào.
"Sao không ăn ?"
"Không muốn"
"Tối hôm qua ở nhà anh, em đặc biệt thích ăn món của dì An làm mà"
"Ùm, tại lúc đó muốn ăn"
"Có thể hỏi em một chuyện không ?"
"Tôi không muốn gặp bác sĩ tâm lý"- Cậu đã nghe hết cuộc nói chuyện của y và An Cầm
"Em biết rồi"
Cậu không đáp
"Em làm được mà, chắc chắn sẽ trị được mà, anh luôn bên cạnh em"
Cậu cũng không đáp lời y
"Thử một lần thôi được không"
Tay cậu vẫn liên tục đảo đảo bát cháo, không đáp lời y.
"Nếu em không muốn, thì anh cũng không ép em, em ngoan ngoãn ở bên cạnh làm trợ lý cho anh là được"
"Sao anh đối tốt với tôi như vậy ?". Cuối cùng cậu cũng mở miệng đáp lời y.
"Em cũng đối tốt với anh"
"Tôi không làm được gì có ích cho anh đâu"
"Em đừng nghĩ như vậy"
"Tôi muốn xuất viện"
"Vậy anh đi làm thủ tục, sau đó đưa em về nghỉ ngơi"
"Anh đưa tôi gặp bác sĩ"
"Em... em nói thật hả ?"- Sống 30 năm trên cõi đời anh chưa bao giờ cảm thấy kích động đến vậy khi nghe cậu đồng ý gặp bác sĩ.
"Nhưng mà anh sẽ luôn bên cạnh tôi đúng không ?"- Cậu cúi gầm mặt xuống bát cháo bị cậu khuấy đến nỗi sắp hoa cả mắt.
Y đi đến gần cậu, kéo mặt cậu lên khoá môi cậu, sau đó áp sát đến tai đang ửng hồng của cậu :
"Không bao giờ xa rời em"
........................
___________________________________
End chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com