Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14.Tả quân tử hữu sở bất vi


Đường Ca thu kiếm, buồn bực ngồi xuống bên cạnh đống lửa, mặt đen lại không thèm lên tiếng, chỉ liên tục cầm kiếm chọc chọc mấy cành cây vùi trong đống lửa. Ngọn lửa bị hắn giày vò cứ không ngừng chớp tắt, lóe lên rồi lại tối đi. Tả Ký cẩn thận dè dặt trông chừng mấy con thỏ đang nướng, trong lòng mơ hồ nghĩ hình như mình làm sai chuyện gì rồi. Nhưng Đường công tử lúc này nói chuyện không tiện, mà cũng không có hứng thú nói, nhất thời Tả Ký không biết mở miệng thế nào.

Ăn uống xong xuôi, chỗ ngủ cũng trải xong rồi, rốt cuộc Tả Ký nhịn không được mở miệng hỏi. “Câu thơ đó… ta ngâm sai rồi sao?”

Đường Ca vừa mới nằm xuống, nghe hắn nói liền lập tức ngồi dậy. “Ngươi…” Thanh âm vẫn khàn khàn như lúc nãy. Đường Ca nói một chữ rồi lại thôi, phất tay, soạt một tiếng lại nằm xuống, dùng tay áo che mặt, không nói nữa.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, gió bắc thổi rét đến phát run. Tả Ký bị cái lạnh làm tỉnh giấc, run rẩy gạt đống tro tàn lấy ra miếng thịt thỏ còn thừa từ hôm qua, hai người chia nhau ăn. Có thức ăn nóng hổi, sắc mặt Đường công tử dần dần hòa nhã trở lại, Tả Ký nhịn không được lại hỏi hắn mối nghi hoặc nghẹn trong lòng cả đêm.

Đầu tiên, sắc mặt Đường Ca tối sầm lại, rồi bất chợt thở dài, nói. “Mà thôi, dù sao ngươi cũng đã biết rồi.”

Hóa ra nguyên do chính là ở bộ kiếm pháp tuyệt luân của Đường Ca. Kiếm pháp kia thần kỳ uyển chuyển, biến hóa vô cùng phong phú, không có chiêu thức gì cố định, nên đối thủ rất khó tìm qua quy luật, như vậy tất nhiên sẽ không dễ thị thua. Nếu hiểu rõ được hết tinh hoa trong đó thì rất có thể trở thành thiên hạ vô địch.

Nhưng mà bạch ngọc cũng phải có tì vết, kiếm pháp này có một nhược điểm: phải dùng âm thanh để điều khiển kiếm, chiêu số phải tùy vào âm thanh để xuất ra. Nói cách khác, phải có âm thanh miêu tả ý định xuất kiếm thì chiêu thức mới lưu loát. Nếu là lời ngâm của chính người dùng kiếm thì tất nhiên là không có việc gì, nhưng nếu trong tình thế cấp bách cũng có thể nhờ cậy người khác chỉ điểm.

Tình cảnh của Đường công tử tối hôm qua chính là như vậy.

Tả Ký gãi đầu. “Khó trách bình thường ngươi có gấp đến mấy cũng phải ngâm thơ… Nhưng mà cứ nhất định phải ngâm thơ sao? Muốn nhớ ra được thì thật là phiền phức.”

Đường Ca nhìn bầu trời xám xịt, mặt vô biểu tình. “Vậy ngươi muốn ta nói gì, hát dân ca sao? Hay là mắng người? Hoặc là hét thật to “Đánh vào giữa lưng ngươi!”, “Đánh gãy chân chó của ngươi!”?”

Tả Ký nghĩ một lúc, thành thật đáp. “Thôi thì cứ ngâm thơ đi… ít ra… còn có vẻ văn nhã.” Hóa ra tập võ công hay làm một thiếu hiệp công tử đều không dễ dàng. Hắn lại nghĩ tới chuyện hôm qua mình thay Đường Ca hét thật to, nhất thời chột dạ.

Trong lòng vô cùng áy náy, thế nên tay chân hắn cũng chịu khó hơn nhiều. Tả Ký nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, vác trên vai, tiếp tục lên đường cũng Đường công tử.

Đúng lúc đó, một quả tên lệnh được phóng lên trời, đùng một cái nổ tung, tỏa ra khói bụi mù mịt.

Mặt Đường Ca biến sắc. “Không xong rồi, là người của sơn trang chúng ta phóng tên cầu cứu! Tả huynh, ngươi ở đây chờ ta, ta đi xem xem!”

Không đợi Tả Ký có phản ứng, Đường công tử điểm mũi chân, thân thể giống như tên rời cung phóng về hướng đó.

Tả Ký cũng muốn đi giúp đỡ, nhưng lời còn chưa nói ra, đã chẳng còn thấy tăm hơi Đường công tử. Nghĩ đến bản lĩnh mèo ba chân của mình, không khéo đó lại là chiêu lừa gạt của họ Lục kia lừa mình, Tả Ký rất thành thật ngồi ngốc tại chỗ.

Ngồi một lúc không thấy Đường Ca trở về, Tả Ký cảm thấy buồn chán, nhớ tới chuyện đêm qua.

Nói như vậy, tối hôm qua Đường công tử đã quay đầu lại cười một cái sao? Kết quả là dọa cho Tân thiếu hiệp phát sợ luôn. Nhưng mà dáng dấp chật vật của Tân Hiển giống như xấu hổ đến mức không biết làm sao. Cùng là nam nhân cả, có cái gì mà xấu hổ?

Mà Đường công tử cũng là một thiếu hiệp tuấn tú, lúc cười lên thì sẽ thế nào nhỉ? Lại nhớ đến buổi sớm nọ ở trên núi, Lục Hành Đại múa kiếm thật là đẹp mắt. Nếu không phải thường ngày y luôn khi dễ người khác, khi cười lên…

Tả Ký đang mờ mịt trong sương mù nghĩ mấy chuyện không đâu, bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc. “Tả đại hiệp, việc chậu vàng rửa tay của ngươi làm đến đâu rồi?”

Tả Ký giật mình bật dậy, quay lại nhìn, quả nhiên là cái kẻ vừa rồi hắn đang nghĩ đến.

Hắn âm thầm kêu khổ, nếu lần này mà bị đem đi không biết sẽ phải chịu hành hạ như thế nào. Hắn phải tìm cách chống đỡ cho đến khi Đường công tử trở về mới được. Toàn thân căng thẳng, Tả Ký đề phòng nhìn Lục Hành Đại. Nhưng họ Lục kia cũng không thèm tiến đến so chiêu mà ung dung dựa vào cây, ngẩng đầu đếm cành, bày ra bộ dáng nhàn nhã thong thả như đi chơi.

Tả Ký căng thẳng một hồi, rốt cuộc không chịu được hỏi. “Không phải ngươi tới bắt ta đi sao?”

Lục giáo chủ nghe vậy quay sang nói. “Không phải Tả đại hiệp có người giúp đỡ sao? Đợi ta giết kẻ đó để trừ hậu họa, rồi bắt ngươi đi cũng không muộn.” Nói đến đây, khóe miệng Lục Hành Đại rất hợp với tình thế hiện tại nhếch lên cười ác độc.

Tả Ký rùng mình, bỗng nhiên hiểu ra một chuyện: Đường Ca không đánh lại Lục Hành Đại. Hôm đó Đường công tử đến cứu người chỉ là dẫn hắn đi luôn, chưa từng chạm mặt ma đầu này. Hôm ở đại hội, Đường Ca cũng ra tay nhưng không thể ngăn được y. Nếu chờ Đường công tử trở về, chỉ sợ…

Dù thế nào cũng không thể liên lụy người khác! Hắn nghĩ đến đây, không hề do dự, đi thẳng tới trước mặt Lục giáo chủ. “Ta quay về nhai với ngươi!”

Lục giáo chủ nhướng mày. “Không sợ bị đánh đi phạt?”

Tả Ký khẽ cắn môi. “Không sợ!”

Vì vậy, trên suốt đường đi, Tả Ký lúc nào cũng lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Chẳng hạn như đang đi trên đường bỗng từ trên trời rớt xuống một hòn đá, khi tìm nơi nghỉ chân thì luôn bị kẻ trộm tập kích, nhiều không kể xiết. Tuy không lấy được mạng hắn, nhưng luôn khiến hắn vô cùng lo lắng, không cách nào an ổn thư thái được. Những chuyện này… hắn đều nhịn, ai bảo nhược điểm của hắn bị kẻ khác nắm được? Chuyện làm hắn tức giận là chuyện khác.

Ngày thứ nhất, Lục Hành Đại vứt cho Tả Ký một cái túi rõ nặng rõ to, bắt hắn vác trên lưng, còn nói nếu làm mất liền đi đạp sập nhà hắn. Ban đầu Tả Ký còn tưởng là vật gì quý giá nên vô cùng cẩn thận, ai ngờ hai người đi được một đoạn không xa, Lục Hành Đại lấy từ trong cái túi ra một quả pháo xung thiên, châm cho nó phóng lên trời, trông rất đẹp mắt. Đến buổi tối nghỉ chân, Tả Ký len lén mở cái túi ra nhìn, thấy bên trong là một đống pháo xung thiên! Không phải lễ tết, cũng không phải tiểu hài tử, chuẩn bị một đống pháo thế này làm gì? Cố ý đùa giỡn người khác sao?

Hôm nay hai người dừng lại ở một quán trà ven đường nghỉ ngơi, Tả Ký nhịn không được hỏi chuyện về đống pháo kia, vừa ngồi xuống thì cái ghế bị gãy chân, nhìn vẻ mặt bí hiểm của Lục Hành Đại, Tả Ký chỉ còn nước cầm bánh ngô ra ngồi trong góc tường, yên lặng vừa ăn vừa uống nước lạnh.

Mới ăn được vài miếng, lại nghe Lục Hành Đại gọi. Tả Ký bất đắc dĩ chạy qua, chợt nghe giáo chủ đại nhân bảo. “Đánh sập quán này đi.”

Tả Ký ngẩn người, kẻ này tuy rằng rất xấu xa, nhưng chưa từng thấy y vô duyên vô cớ ức hiếp người vô tội bao giờ. Hôm nay sao đột nhiên hung ác như vậy? Dù vậy cũng không thể vẽ đường cho hươu chạy. Vì vậy Tả Ký ngẩng đầu nói. “Không!”

Lục giáo chủ có chút ngoài ý muốn. “Không sợ ta đánh sập nhà ngươi sao?”

Tả Ký vẫn tiếp tục ngẩng cao đầu. “Sợ! Sợ cũng không làm!” Kì sở bất dục, vật thi vu nhân. Tiên sinh đã dạy, câu này của người nào nói hắn đã quên, nhưng đạo lý vẫn còn nhớ rõ.

Ngược lại, Lục Hành Đại liền nở nụ cười, buông chén trà trong tay xuống. “Vậy ngươi uống chén trà này đi.”

Tả Ký liếc mắt xem xét chén trà còn phân nửa kia, lại trừng mắt nhìn Lục giáo chủ đang cười đến thư sướng một cái, cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

Hai người lại tiếp tục lên đường, đi được vài bước, chợt nghe ầm ầm một tiếng, toàn bộ quán trà phía sau sụp xuống. May mà gian nhà được dựng bằng tre trúc, trần nhà lợp lá đơn sơ để che nắng che mưa, mấy vị khách đang ngồi bên trong nghỉ chân liền chật vật chạy ra, không có ai bị thương. Chỉ có người hầu trà đang đun ước bị nước nóng hắt vào người, đau đến lăn ra đất.

Tả Ký nhớ tới lời Lục Hành Đại nói lúc nãy, lúc đi ra, y dường như vô ý đá cây cột chống một phát. Hắn nhìn tình cảnh bi thảm của người hầu trà, khí giận xông thẳng lên não. Hắn tiến lên kéo tay áo Lục giáo chủ đi phía trước. “Ngươi, ngươi…”

Lục giáo chủ cũng không quay đầu lại. “Ta làm sao?”

Tả Ký bỗng nhiên nghĩ không có gì phải sợ, nói. “Ta vốn nghĩ ngươi chỉ có chút không tốt, không ngờ lại ác độc đến mức này.”

Lục Hành Đại xoay người lại, thần sắc vô hỉ vô nộ. “Hóa ra Tả đại hiệp nghĩ ta là người tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com