Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Sư tôn] Chương 87: Bí mật của hệ thống (Thượng)

❦Sư tôn tổng tưởng tái bổ cứu hạ❦

»» Sư tôn luôn muốn bù đắp lại ««

**maitran.wordpress.com**

– Thượng –

Lối ra của tầng bảy là một rừng đá thật  lớn, bóng của những tảng đá lớn đan vào nhau sừng sững, có thể coi là  một chỗ phục kích cực tốt.

Hơn nữa bố trí tại lối vào một trận pháp  cường đại như vậy, có thể nói là tính toán chu đáo, nếu trận pháp mạnh  hơn nữa, sát thương quy mô lớn, trên cơ bản cũng coi là tuyệt sát.

Dù sao, bất luận là ai, sau khi thông qua tầng sáu, cũng đã vô cùng mệt mỏi, còn có người nào đủ sức ứng phó cái này?

Người của chấp pháp đường có thể nói là  tính từng li, đáng tiếc chính là, ba người Lâm Tiêu từ lúc bắt đầu vào  động, đích thật gặp không ít phiền toái, nhưng trận pháp trong thí luyện  động có Quân Mặc, đánh chết cao thủ có Lâm Tiêu, về phần huyễn thú... từ  đầu đến cuối đều không xuất hiện!

Cho nên, khi người nấp trong rừng đá kích  phát trận pháp muốn vây khốn mọi người, mà còn trực tiếp dùng vạn mũi  tên muốn giết chết ba người, Lâm Tiêu dốc hết sức đánh trả, chẳng những  đem những mũi tên đó toàn bộ trả lại, vả lại còn hướng về phía nhiều  người ẩn nấp nhất phóng ra ba luồng kiếm khí sắc bén đến cực điểm.

Tiếng kêu thảm thiết đã vang bên tai,  động tác kế tiếp của Lâm Tiêu hiển nhiên vô cùng hung ác, nếu thật sự  xuống tay, như vậy, những người đó tất nhiên đều phải chết sạch.

Chẳng qua sau khi Lâm Tiêu hiểu ý hệ  thống, vẫn dừng lại động tác —— có thể làm cho hệ thống kêu lên như vậy,  không ai ngoài người bây giờ còn là nhân vật chính.

Hiên Viên Triệt?

Hắn lại đang ở trong này?

Khóe miệng Lâm Tiêu nhếch lên một độ cong  vô cùng tinh tế, thời điểm hệ thống rốt cuộc thả lỏng, động tác dừng  lại giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động phát ra, chỉ một  chút, liền trực tiếp làm vỡ nát lá chắn của tất cả trận pháp chung  quanh, một luồng kiếm khí so với ba luồng trước còn độc ác hơn, san bằng  rừng đá phía trước.

Tảng đá thật lớn nhìn như hoàn hảo không  tổn hao gì, nhưng một trận gió nhẹ thổi qua, lại ầm ầm vỡ vụn, ngay sau  đó, rừng đá cao lớn dưới tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất,  biến thành mảnh vụn.

Nơi ẩn thân bị hủy, những người ẩn trong rừng đá dĩ nhiên cũng bại lộ thân hình.

Thi thể rơi xuống có ít nhất sáu tên, một người duy nhất còn động chỉ có kẻ ở giữa kia.

Chỉ thấy người nọ một thân màu đen, vai  rộng eo nhỏ, quả nhiên là tướng mạo đẹp, chẳng qua dù là tướng mạo đẹp  chăng nữa, gặp phải tư thế chật vật bất kham, cũng hiện không ra vẻ xuất  sắc vốn có.

Hơn hai năm không thấy, Hiên Viên Triệt  đã từ người tâm cơ thâm trầm nhưng bề ngoài sáng sủa kiên cường biến  thành một kẻ thần sắc tối tăm, giờ phút này dù hết sức chật vật, nhưng  vẻ mặt nhìn Lâm Tiêu cùng Quân Mặc không có một chút khuất phục.

"Sư thúc, thật sự là... đã lâu không gặp."  Hiên Viên Triệt ho khan một trận, gian nan muốn từ trên đất bò lên,  không có kết quả, chỉ có thể cau mày nằm úp sấp, vẻ mặt càng tối tăm.

Lâm Tiêu trên cao nhìn xuống Hiên Viên Triệt, nhàn nhạt nói: "Xem ra ngươi ở chấp pháp đường không tồi."

Hiên Viên Triệt cười ha ha, nhếch môi  không nói, ngược lại nhìn về phía Quân Mặc, nhướng mày: "Ta đương nhiên  là không rộng lượng như Quân sư huynh, lại có thể dứt bỏ mối thù diệt  tộc, cùng với kẻ thù của mình song túc song tê*, ha ha."

*ở cùng một chỗ, cùng nhau bay lượn, chỉ đôi tình nhân gắn bó không rời

Lời Hiên Viên Triệt nói thật sự là ác độc  đến cực điểm, ý tứ kia đơn giản là muốn nói, Lâm Tiêu là thủ phạm sau  lưng thảm án diệt môn của Quân gia.

Quân Mặc cười lạnh một tiếng không nói, căn bản cũng không bị ảnh hưởng.

Hiên Viên Triệt mỉm cười: "Ta biết ngươi  không tin, ngươi nhất định cảm thấy, chuyện duy nhất sư thúc làm sai,  đại khái chính là giúp Vương gia làm chuyện này đi. Ha ha... thật sự là...  ấu trĩ hết chỗ nói a..."

Nói đến chỗ này, Hiên Viên Triệt bỗng lộ  ra một nụ cười giả tạo, nói với thầy trò hai người: "Các ngươi nhất định  nghĩ, bất luận trước kia Thanh Tiêu chân nhân làm gì đều không liên  quan tới hai người các ngươi, ta đoán đúng không?"

Lời này của hắn, rõ ràng chính là ý vị sâu sa.

Lâm Tiêu thần sắc không động mà nhìn Hiên Viên Triệt, một đôi mắt thanh lãnh bình tĩnh như băng.

Quân Mặc mâu sắc lạnh lùng, trong ánh mắt  đã có một tia sát ý. Nếu không phải là hệ thống nói, hắn nghĩ, hắn  tuyệt đối sẽ không để một kẻ biết bí mật của sư tôn, sống sót.

Bất quá trước khi giết chết, Quân Mặc  càng muốn biết, là ai nói cho Hiên Viên Triệt chuyện này, hay là nói,  bản thân Hiên Viên Triệt phát hiện cái gì?

Bước chân của Quân Mặc vừa động, có lòng  muốn đem người bắt lại tra hỏi một phen, cũng bất quá là không thể giết  chết thôi, giữa không giết và chết, còn cách một đường lớn, không phải  sao?

Lâm Tiêu cho hắn đi, nhíu mày nhìn rõ  Hiên Viên Triệt quá bình tĩnh, luôn cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không  đúng lắm, cho đến khi Quân Mặc đi tới vị trí cách Hiên Viên Triệt ba  bước, trong đầu Lâm Tiêu phút chốc nhảy dựng, không chút nghĩ ngợi mà  lắc mình tiến lên, ôm lấy thắt lưng Quân Mặc nhanh chóng thối lui về  phía sau.

Quân Mặc hơi ngẩn ra, nhưng không giãy  dụa, chẳng qua là đột nhiên nhìn về phía Hiên Viên Triệt, sau đó đem một  tia hắc quang từ đầu ngón tay bắn ra, trực tiếp đánh trúng ấn đường  hắn.

Hiên Viên Triệt đang cười giả tạo đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn, sau đó lập tức liền nổ tung!

Là nổ tung thật sự!

Hiên Viên Triệt lại lựa chọn tự bạo!

Mà từ uy lực tự bạo, Hiên Viên Triệt ít nhất cũng phải tu vi kim đan kỳ!

May mắn Lâm Tiêu cùng Quân Mặc lui nhanh,  nếu không, với uy lực tự bạo của kim đan kỳ, Lâm Tiêu có lẽ chỉ chịu  chút vết thương nhẹ, nhưng Quân Mặc nhất định sẽ bị trọng thương.

"Sư tôn, Đại sư huynh, các ngươi không có  việc gì đi?" Đợi uy lực còn lại của nổ mạnh đi qua, Mạt Tiểu Bạch có  chút lo lắng vọt lên, nhìn thấy hai người không có việc gì mới ngã ngồi  trên mặt đất, vừa rồi hắn cũng bị chấn động không nhỏ.

Lâm Tiêu không lên tiếng, mà nhìn chiếc nhẫn trên tay, thần sắc khó hiểu.

Hiên Viên Triệt liền chết như vậy? Làm sao có thể?!

Quân Mặc cùng Lâm Tiêu đều rõ Hiên Viên  Triệt chết đại biểu cho cái gì, trong lúc nhất thời đều có chút chấn  động, nhưng sự tình đã xong, ảo não cũng không tác dụng gì.

Quân Mặc đưa tay ôm thắt lưng Lâm Tiêu,  sửa sang lại quần áo bị gió làm hỗn loạn của Lâm Tiêu, ôn thanh nói: "Đồ  nhi mang Mạt Tiểu Bạch đi tìm Sở sư thúc trước, sư tôn ở trong này nghỉ  ngơi và hồi phục một chút."

Lâm Tiêu gật đầu, trầm giọng nói: "Cẩn thận."

Quân Mặc gật đầu, nâng tay lên, chiếc  nhẫn màu đen trên ngón áp út lóe ra tia sáng tối tăm: "Không sao, sư  tôn, chúng ta cùng người khác không giống, bất luận sư tôn ở đâu, đồ nhi  đều có thể tìm được sư tôn. Bất luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần đồ  nhi có thể xác định một chuyện là tốt rồi, đó chính là, tuyệt đối sẽ  không lạc mất sư tôn."

Hắn tính toán chuyện xấu nhất, nếu thế giới này thật sự sụp đổ, chỉ cần hắn còn cùng sư tôn một chỗ, cái gì cũng không sợ.

Nặng nề trong mắt Lâm Tiêu nháy mắt liền  bị ấm áp thay thế, đưa tay sờ mặt nghiêng của Quân Mặc, nói: "Tìm được  Sở Thu, chúng ta liền về nhà."

"Được!" Quân Mặc có chút hưng phấn mà gật  đầu, vui vẻ nơi đáy mắt nồng đậm không tan: "Đồ nhi chờ sư tôn trở về."  Hắn nói xong, liền mang theo Mạt Tiểu Bạch đi tìm người.

"Hệ thống, đi ra." Chờ hai người rời khỏi tầm mắt của mình, Lâm Tiêu mới mở miệng gọi hệ thống.

Hệ thống từ đầu đến cuối đều nơm nớp lo  sợ, cả chiếc nhẫn đều không ngừng run rẩy, hiển nhiên là bị dọa sợ, cho  đến khi Lâm Tiêu lên tiếng, nó mới tựa hồ rốt cuộc tìm được cách phát  tiết, trong biển ý thức của Lâm Tiêu hét lớn: "Xong rồi xong rồi! Hắn đã  chết! Nhân vật chính chết! Chúng ta đều xong! Đều phải xong ngươi biết  không?! Ngươi vì sao muốn tùy hứng như vậy? Ngươi không thể để cho  hắn...?!"

Để cho hắn?

Thần sắc Lâm Tiêu đột nhiên lạnh xuống,  mình phối hợp, có phải hay không làm hệ thống hiểu lầm cái gì, Lâm Tiêu  cảm thấy, mình đã bị nó uy hiếp, cho nên mặc dù biết rõ Hiên Viên Triệt  muốn giết mình, cũng phải để cho hắn giết mình?

"Nếu ngươi không thể tỉnh táo lại, bổn tọa không ngại giúp ngươi một phen." Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

Hệ thống đột nhiên chấn động, tựa hồ muốn bạo miệng nói ra cái gì, nhưng khi cảm giác một tia lãnh ý, nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Nó một chữ cũng không dám nói, bởi vì một  lỗ hổng đủ để hủy diệt nó, nó đã minh bạch, nó tin, chỉ cần nó dám nói  một câu vô nghĩa nữa, nhất định sẽ bị tên bệnh thần kinh kia ngược chết.

Nó kỳ thật hiểu rất rõ, con đường duy  nhất mình có thể uy hiếp Lâm Tiêu, cũng bất quá là sự yên ổn của thế  giới này mà thôi, vết nứt của thế giới này vì lỗ hổng kia mà tồn tại,  nói cách khác, lỗ hổng kia, chính là biến số duy nhất của toàn bộ thế  giới, hắn thậm chí có thể diệt sát nó, sau đó trước khi thế giới này tan  biến, tìm được một chỗ dung thân, mà nó, sẽ chết!

Nó đã "Chết" qua một lần, không muốn lại một lần nữa nếm thử loại mùi vị này.

"Ta, ta đã lãnh tĩnh. Đúng, thực xin  lỗi." Nó cắn răng nhận, một lúc lâu mới nói tiếp: "Hiên Viên Triệt chết,  trục duy trì thế giới này liền chặt đứt, ta... ta cũng không có biện  pháp, vết nứt không gian của thế giới này sẽ càng lúc càng lớn, không  gian sẽ càng ngày càng không ổn định, rất nhanh sẽ triệt để bị hắc động  cắn nuốt, ăn mòn..."

Nó nói đến chỗ này bỗng nhiên dừng lại,  khu bình luận sớm đã được Quân Mặc xem là tình thú giữa thầy trò với  nhau bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu hơi ngẩn ra, ngưng mắt nhìn,  bình luận tầng trệt trên màn hình rất nhanh lướt qua, vô số bình luận đã  từng là màu đỏ, hiện tại sau khi đã biến thành đen hơi ngừng lại, chợt  lòe ra khỏi màn hình.

Hắn sắc bén phát hiện, những chữ viết ra  khỏi màn hình, trong nháy mắt liền biến thành vô số con số, ký tự, mặc  dù không hiểu cái này, nhưng Lâm Tiêu nhìn ra, đó là... trình tự mã hóa!

"Ngươi đang làm gì?" Lâm Tiêu hỏi.

Hệ thống lại không lên tiếng, chỉ chọn lựa những bình luận đã từng là màu đỏ, hiện giờ là màu đen, sau đó rút ra từng sợi.

Trong lòng Lâm Tiêu đột nhiên sinh ra một  cảm giác cổ quái, chân tướng đã từng có chút thấy được, giờ phút này,  rõ ràng như vậy, dường như chỉ cần duỗi tay, có thể phá vỡ tấm màng mỏng  bao vây lấy chân tướng.

Hắn không nhúc nhích, lạnh nhạt trước  hành động rút ra bình luận của hệ thống, chỉ đem ánh mắt của mình dừng ở  những bình luận đó, giật mình nghĩ tới thời gian tối nghĩa đời trước.

Những bình luận độc giả đã từng mắng,  khen, yên ổn, trào dâng... giống như một giọt nước rơi vào nồi chảo, mỗi  một lần rơi xuống sẽ nổi lên một trận lộp bộp.

Đó là phương thức liên kết duy nhất của  hắn với bên ngoài trong cuộc sống khép kín, ngoại trừ trả thù ra. Hắn  dùng chữ viết cho bọn họ cảm xúc và câu chuyện, bọn họ cũng dùng chữ  viết phản hồi cảm xúc và phản ứng cho hắn, tốt xấu đều có, đều làm hắn  cảm thấy xúc động.

Dù là đến đời này, cảm xúc bọn họ phản  hồi tới tựa hồ vẫn cùng hắn, dùng loại phương thức đặc biệt này nhắc nhở  hắn nên làm thế nào sau khi gặp phải hắc ám như vậy, đi yêu một người.

Hắn chưa bao giờ có cảm giác vì hoàn  thành nhiệm vụ mà đi tiêu trừ chữ đỏ, càng như là một loại thăm dò, đoạn  thời gian kia, thời điểm hắn nhìn những chữ đỏ đó biến mất, biến thành  ánh sáng ngày càng chói lóa trong ánh mắt Quân Mặc, đáy lòng luôn có một  cảm xúc ấm áp nhè nhẹ quanh quẩn.

【 Võng hữu: Ngọc Mễ Bạch Bạch bình luận: 《 Tiêu Dao 》 chấm điểm: -2  nam thứ hoàn mỹ vì sao phải bị sư tôn tra tấn như vậy? Từ khi nam chính  xuất hiện, không chỉ sư tôn không tưởng thưởng nam thứ, còn đối với nam  chính rất tốt, để cho nam chính đối với nam thứ các loại cướp đoạt! Để  cho nam thứ thương tâm tột bậc! Quả thực làm không người nào có thể chịu  đựng! 】

Cái này, hẳn là tiêu trừ lúc vừa tới  không bao lâu. Khi đó hắn không giống trong cốt truyện đem Hiên Viên  Triệt tới đỉnh Thanh Kính, hắn nhớ rõ thời điểm mình đem Hiên Viên Triệt  ném cho Sở Thu, trong ánh mắt nhìn như ôn hòa kì thực lạnh như băng của  Quân Mặc, mang theo ấm áp thật sự.

【 Võng hữu: Đả Tương Du (đi ngang qua – xem náo nhiệt) Chân Ái Phấn bình luận: 《 Tiêu Dao 》 chấm điểm: -2  Quân Mặc hắn toàn tâm toàn ý vì sư tôn suy xét, vì nữ nhi của sư tôn  suy nghĩ, nam chính vừa tới Quân Mặc đã bị chúng bạn xa lánh! Tác giả  ngươi làm Quân Mặc thảm như vậy rốt cuộc là vì thỏa mãn tâm lý biến thái  gì của ngươi! Cuộc sống của mình âm u còn muốn làm người trong truyện  chịu khổ chịu mệt sao! Tác giả ngươi dám hay không cho Quân Mặc tình  thương của cha nặng như núi! Ngươi dám hay không cho Quân Mặc cảm nhận  được cái hôn ấm áp như dương quang trên má? ! 】

Cái này, tiêu trừ sau khi hắn cho Quân  Mặc tiến vào sân của mình, sau khi quyết định, ngay cả bình luận màu đỏ  liên quan cũng không ngừng tiêu trừ, bình luận liên tiếp biến thành màu  đen, làm cho hắn giật mình hiểu ra, nếu đối xử tốt với một người, phải  đem ý tốt biểu hiện ra ngoài, mà không phải che giấu.

Dù là, hắn thật sự không quen.

【 Võng hữu: Họa Tâm bình luận: 《 Tiêu Dao 》 chấm điểm: -2  Mặc Mặc hắn tốt như vậy, đám kỹ nữ này tại sao có thể đối với hắn như  vậy?! Tác giả cùng nhân vật chính tam quan méo mó a, lấy oán trả ơn!  Loại nữ chính tiểu bạch này dựa vào cái gì làm cho Mặc Mặc một mực thích  a, tác giả cả đời hắc, nguyền rủa ngươi xuyên thành nam phụ bị nhân vật  chính ngược đến cùng đường.】

Cái này, tiêu trừ là lúc để Quân Mặc rời  đi đỉnh Thanh Kính, mà chính mình đối mặt với người của chấp pháp đường,  mà còn ngược Hiên Viên Triệt và Lâm Thanh Thanh.

【 Võng hữu: Lăng Ảnh Loạn Trần bình luận: 《 Tiêu Dao 》 chấm điểm: -2  ta không rõ, sư tôn vì sao muốn bí tịch Quân gia, hắn có thể sử dụng  sao? Cho dù là muốn, cũng có thể trực tiếp mở miệng muốn đi, Mặc Mặc não  tàn như vậy (không sai, đây là trào phúng), vì sao phải lừa gạt đi  ngược Mặc Mặc? Cầu trắng ra, không che đậy! 】

Cái này, ngay trước đó không lâu, người kia cơ hồ thấy hết tất cả mảnh vụn ký ức của hắn...

【 Võng hữu: Đả Tương Du Chân Ái Phấn bình luận: 《 Tiêu Dao 》 chấm điểm: -2 Quân Mặc nếu trời đầy mây, tác giả vĩnh viễn làm thụ! Quân Mặc nếu trời nắng, Lâm Tiêu vĩnh viễn làm thụ! 】

Cái này...

Lâm Tiêu lãnh mặt, trong thần sắc hờ hững  thêm vài phần gợn sóng, hắn bỗng nói: "Quả nhiên cái gọi là nhiệm vụ,  kỳ thật là trình tự vá lỗi."

"... !"

Toàn bộ hệ thống đều cứng lại, thậm chí  ngay cả hình dáng chiếc nhẫn cũng không duy trì được, đột nhiên siết đau  ngón tay Lâm Tiêu, cảm giác hắn nhíu mày, hệ thống sợ tới mức vội vàng  từ ngón tay của hắn nhảy xuống, lại biến thành một hạt kim loại nhỏ.

"Ta... Ngươi không cần giận chó đánh mèo ta... Cái này thật sự không phải chuyện của ta..."

Hệ thống nói xong liền hối hận, nó lại vạch trần hắn!

Nó nhớ rõ một lần bởi vì mình kích thích  người trước mắt này thẹn quá thành giận, cuối cùng tạo thành thảm trạng  hiện tại của mình.

Nhưng, nó thật sự sợ Lâm Tiêu, nhất là  Lâm Tiêu bây giờ, luôn làm cho nó cảm thấy ngày càng giống Lý Thuần  Phong biến thái kia, đương nhiên đây không phải khủng bố nhất, khủng bố  nhất chính là, Quân Mặc bên cạnh Lâm Tiêu, cái "Lỗ hổng nguy cơ cao"  kia, căn bản đã sinh ra sát ý với nó.

Nó tuyệt đối không tin, cái "Lỗ hổng nguy  cơ cao" kia sau khi biết mình đã từng nghĩ muốn tiêu diệt Lâm Tiêu, còn  sẽ lưu giữ nó! Hắn chẳng qua còn chưa tìm được biện pháp đối phó nó, mà  không liên lụy đến Lâm Tiêu thôi!

"Ngươi nói giận chó đánh mèo?" Lâm Tiêu bình tĩnh hỏi.

Hệ thống không dám hé răng.

Lâm Tiêu trào phúng nở nụ cười: "Tốt lắm, giả bộ liền không giống."

"Ta, ta giả bộ... cái gì ..." Âm thanh của hệ thống nghe có chút yếu, thậm chí mang theo vài phần thấp thỏm.

Lâm Tiêu cũng không tiếp tục ép hỏi nó về  vấn đề này, mà thản nhiên nói: "Ngươi cài đặt nhiều bản vá lỗi hệ thống  như vậy, hiệu quả thế nào?"

Hệ thống quỷ dị mà trầm mặc thật lâu, mới  rốt cuộc mở miệng, chẳng qua lúc này âm thanh nghe rất bình tĩnh, hoàn  toàn bất đồng nguyên bản nhát gan sợ phiền phức, giờ phút này thậm chí  mang theo vài phần trong trẻo.

"Ngươi luôn thông minh như vậy."

⊱ ────── {⋅. maitran.wordpress.com .⋅} ────── ⊰

(¬0¬) Hệ thống cũng không đơn giản.

*Võng hữu: bạn trên mạng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com