Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 + 32

Chương 31

Ba người Phó gia không hiểu đi ra ngoài mới trong vòng vài tiếng ngắn ngủi đến cùng là xảy ra chuyện gì, thế mà lại khiến A Bảo nhà bọn họ đột nhiêu thay đổi chủ ý. Nói muốn cùng Trịnh Cảnh Đồng kết hôn đã rất khiến người ta kinh sợ, lại còn là cười nói, bọn họ một chút liền có thể nhìn ra, tâm tình A Bảo vô cùng tốt! Khẳng định không phải giả bộ, A Bảo nhà bọn họ không diễn xuất được, cậu nói dối nhất định không có bản lĩnh!

"... A Bảo?" Phó Trạch Văn cảm giác trạng thái của em trai mình không đúng lắm, nó không phải là ghét Trịnh Cảnh Đồng nhất sao, sao lại đột nhiên nói muốn cùng Trịnh Cảnh Đồng kết hôn.

Đây là uống lộn thuốc?

Hứa Dung kéo tay Phó A Bảo tới ghế sô pha ngồi, Phó Minh và Phó Trạch Văn ngồi đối diện, bọn họ hoàn toàn không hiểu đến cùng là xảy ra chuyện gì, phải hảo hảo hỏi.

"A Bảo con làm sao, sao lại đột nhiên nói muốn kết hôn, con không phải không thích Cảnh Đồng sao?" Hứa Dung kỳ quái nói.

Tay phải Phó A Bảo nắm lại để ở trước ngực, ngẩng đầu lên hướng trần nhà nhìn, một bộ dáng vẻ đã tính trước mọi việc: "Con đã quyết định, con muốn cùng Trịnh Cảnh Đồng kết hôn, sau đó đem tất cả tài sản của y đoạt lại cho bảo bảo trong bụng con!"

Để y ăn ngon mặc đẹp! Để y bỏ mình cưới vợ sinh con! Để y đắc ý!

Hừ! Đừng có mà tưởng tượng!

Cái gì? Ba người còn lại của Phó gia hắc tuyến mà nhìn Phó A Bảo, đứa nhỏ này đang nói gì đấy?

"A Bảo, nhà chúng ta không thiếu tiền, một đứa nhỏ nuôi thế nào cũng nuôi nổi." Hứa Dung trong lòng nói nhà chúng ta không phá sản a, con mơ ước gia sản của người khác làm gì.

"Mẹ." Phó A Bảo nghe xong phi thường cảm động, y nắm chặt đôi tay của lão mẹ mình thâm tình nói, "Nhưng xài tiền của nhà mình con đau lòng."

Đau lòng cái quỷ ngươi a! Ba người đều có chút buốt răng, con trước đây lúc dùng tiền cho tới bây giờ chưa từng nói lời này.

"Nhưng xài tiền của Trịnh Cảnh Đồng không giống." Phó A Bảo vui rạo rực nói, "Y khi dễ con, con làm sao cũng phải tìm lại bãi về, con muốn cùng y kết hôn, đến ở nhà y, xài tiền của y, hành hạ y! Sai khiến y! Dạy dỗ y!"

Ba người đều một mặt ngốc trệ nhìn Phó A Bảo.

Phó A Bảo tiếp tục vui rạo rực nói: "Xong con còn muốn đem tất cả tài sản của y đều đoạt tới cho bảo bảo trong bụng con! Không phải vậy y và người khác kết hôn liền tiện nghi cho người khác, bảo bảo trong bụng con ăn nhiều thiệt thòi a!"

Ba người nhìn Phó A Bảo thật lâu không thể nói, cuối cùng dưới ánh mắt tha thiết của Phó A Bảo Phó Trạch Văn mở miệng nói: "Cái này ai dạy em?" Hắn dám dùng nhân cách của bản thân mà đảm bảo, chủ ý tuyệt bích này không phải em trai hắn nghĩ ra được!

"Em ... Em ..." Phó A Bảo trong lòng nói lão ca mình sao thông minh như vậy, liếc mắt là đã nhìn ra ý kiến này không phải mình nghĩ ra được, thế nhưng thỉnh thoảng mình cũng muốn biểu hiện một chút mà, Phó A Bảo liền cà lăm lập tức ưỡn ngực kiêu ngạo nói, "Là em tự mình nghĩ ra!"

Sau đó vẻ mặt cầu xin khích lệ.

Ba người: "..." Xem ra thật là có người ra chủ ý cho nó.

Phó Trạch Văn đỡ trán: "Có phải Lưu Việt ra chủ ý cho em?" Hắn không nghĩ ra còn có khả năng nào khác, Lưu Việt là người của Trịnh gia, hắn kích động A Bảo độ khả thi lớn vô cùng, xem ra Trịnh Cảnh Đồng lúc tặng người tới đều là làm chuẩn bị a.

"Ách ..." Phó A Bảo mắc nghẹn, trong lòng nói lão ca anh cũng quá thông minh, thế này mà cũng có thể đoán được.

"Anh không đồng ý, em không thích Cảnh Đồng thì cùng y kết hôn làm gì, y khi dễ em như vậy, em còn muốn cùng y kết hôn, em đang ở đây muốn làm cái gì a? Lưu Việt là người của Trịnh gia, hắn nhất định là lừa gạt em, em đừng bị hắn lừa gạt đi." Phó Trạch Văn đẩy kính mắt một cái, hắn là phái kiên quyết phản đối, em trai đáng yêu của hắn không thể rơi vào trong tay Trịnh Cảnh Đồng kia!

"Ca!" Phó A Bảo không nghĩ tới người đầu tiên phản đối lại là lão ca bình thường vẫn theo mình chơi game, phồng miệng khỏi nói nhiều thương tâm thế nào, "Chính là em không thích y mới cùng y kết hôn ni!" Em là đi hành hạ hắn thuận tiện tranh gia sản!

"A Bảo a." Hứa Dung lôi kéo tay Phó A Bảo vẻ mặt ưu sầu, con trai động cơ kết hôn này không đúng a! "Kết hôn là đại sự cả đời, con là muốn cùng Cảnh Đồng sống hết đời, con nếu như không thích y, đây không phải là làm ủy khuất bản thân sao, khẳng định là sống không vui."

Phó A Bảo kỳ quái: "Con sao lại ủy khuất chính mình, con là đi hành hạ Trịnh Cảnh Đồng, con còn muốn đoạt gia sản ni, thế nào cũng đều là con có ưu thế a! Con sao lại ủy khuất, con khẳng định phải khiến Trịnh Cảnh Đồng ủy khuất a! Nếu y cùng người khác kết hôn đem tài sản cho con của người khác con mới ủy khuất ni! Yên tâm đi, con khẳng định vui vẻ, nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng sống không yên, con liền vui vẻ!"

Ba người đỡ trán, đàn gảy tai trâu gần như chính là cái cảm giác này, tâm hảo mệt.

Có điều tuy rằng nói với Phó A Bảo không thông, thế nhưng 3 người vẫn là kiên quyết phản đối đề nghị này, kết hôn sao có thể là trò đùa, kết hôn xuất phát từ loại lý do này, sao có thể hạnh phúc, là viết tiểu thuyết hay là quay phim truyền hình a?

"Con liền muốn cùng y kết hôn mà!" Phó A Bảo nhăn mặt, vẻ mặt ủy khuất, chỉ lát nữa thôi là kim đậu đậu sẽ phải ra đi, dáng dấp kia khỏi nói là biết bao đáng thương rồi.

Phó Trạch Văn tàn nhẫn quyết tâm nói, "Khóc cũng vô dụng, không được là không được!" Ngày xưa Phó A Bảo chỉ cần lộ ra cái vẻ mặt này, hắn đều sẽ thỏa hiệp, hôm nay dùng chiêu này cũng mặc kệ, không được là không được, chuyện như vậy cũng không thể thỏa hiệp.

"Nghe anh con đi, nó là vì muốn tốt cho con." Phó Minh có chút đau đầu, ông thật sự không biết nên khuyên thế nào, mạch não của con trai nhỏ rõ ràng không giống những người khác, nói đạo lý căn bản không thông a.

"Hừ! Con trước tiên đã gọi điện cho Trịnh gia, bọn họ lập tức sẽ liền tới!" Phó A Bảo thở hô hô nghiêng đầu đi, trong lòng nói mình thật thông minh, trước tiên đem người gọi tới rồi nói.

"Em lấy số điện thoại nhà họ ở đâu?" Phó Trạch Văn mới vừa hỏi liền tự mình nghĩ ra đáp án, hắn đỡ trán, là Lưu Việt, nhất định là Lưu Việt cho số điện thoại, nhân viên Trịnh Cảnh Đồng phái tới xúi giục này thật đúng là quá giảo hoạt! Khó lòng phòng bị!

"Hắc hắc." Phó A Bảo cười gượng 2 tiếng.

Nhắc tới tào tháo tào tháo liền tới, Phó A Bảo vừa mới gọi điện thoại nói chuyện, người nhà họ Trịnh đã tới, Trịnh Trí Viễn, Vu Thư, Trịnh Cảnh Đồng, một cũng không thiếu, hơn nữa đều là vẻ mặt vui sướng, chính bọn họ cũng không nghĩ tới, ông trời thế mà đột nhiên đập vỡ đĩa bánh xuống, tư vị này thì khỏi nói.

"Trịnh Cảnh Đồng ngươi thật đúng là dự tính hay lắm a, đưa Lưu Việt tới chăm sóc A Bảo là giả, làm thuyết khách là thật, hiện tại A Bảo bị thuyết phục, ngươi không phải là rất đắc ý a?" Phó Trạch Văn ghé vào bên tai Trịnh Cảnh Đồng thấp giọng hung ác nói, "Ta nhắc nhở ngươi, giở những trò gian này là vô dụng, nhà ta sẽ không đồng ý 2 người kết hôn!"

Trịnh Cảnh Đồng không tức giận chút nào, y cười híp mắt nắm tay Phó Trạch Văn: "Trạch Văn cậu nói cái gì ni, cậu không phải luôn thay A Bảo làm chủ, A Bảo là người trưởng thành rồi, em ấy có chủ ý của mình, cậu phải tin tưởng ánh mắt của em ấy, em ấy chọn cùng tớ kết hôn, vậy khẳng định sẽ không sai, tớ sẽ đối tốt với A Bảo, cậu yên tâm đi."

Phó Trạch Văn muốn tát cho Trịnh Cảnh Đồng một cái, thực sự là tiểu nhân đắc chí!

Trong chốc lát, trong phòng khách có thế cuộc mới, bốn người Phó gia ngồi một bên, ba người Phó gia ngồi bên kia, bầu không khí khá quái dị, một bên là băng, một bên là hỏa, thực sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên a.

"Hai nhà đều quen thuộc như vậy, sau này sẽ kết thông gia, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề." Vu Thư cười híp mắt nói, "Chúng ta bàn quy trình kết hôn đi, đi đâu kết, mời tiệc khách mời thế nào, rất nhiều việc khác, kết hôn không phải là việc nhỏ, chuyện phải bận tâm còn nhiều hơn, phải hảo hảo tính toán."

Nói qua bà đẩy ra một cặp văn kiện tới trước mặt người nhà họ Phó, "May là tôi đã sớm chuẩn bị, đây đều là tôi dự định, đều tỉ mỉ viết ni, mọi người nhìn kỹ một chút, xem có chỗ nào không được, mọi người yên tâm, nhà chúng tôi đều nghe nhà các vị, không hài lòng tôi liền đổi, đổi đến khi nào nhà các vị hài lòng mới thôi, tuyệt đối làm thật thỏa đáng!"

Ngoại trừ A Bảo ba người còn lại Phó gia thật sự là nghe không nổi nữa, Phó Trạch Văn đẩy kính mắt một cái mở miệng nói: "Dì, dì đừng phí tâm, A Bảo nhà chúng cháu và Cảnh Đồng không phù hợp, chuyện kết hôn hay là thôi đi."

Vu Thư trợn mắt lên: "Sao có thể tính toán cả rồi, nhưng vừa nãy A Bảo ở trong điện thoại là chính mồm nói muốn cùng Cảnh Đồng nhà chúng ta kết hôn, dì đều nghe rõ ràng!" Bà nhìn về phía Phó A Bảo, trong lòng nói đứa nhỏ này nhìn qua là thành thật, nhất định sẽ không lừa bà.

Phó A Bảo gật đầu giống như gà con mổ thóc, "Đúng đúng, muốn kết hôn!"

Cậu vừa mở miệng ba người Trịnh gia liền đắc ý không chịu được, "Tôi nói mà, đứa nhỏ này và Cảnh Đổng nhà tôi cực kỳ xứng đôi." Vu Thư dáng vẻ tươi cười, một bên Trịnh Cảnh Đồng là mừng rỡ không kịp, Phó Trạch Văn đều sắp không nhìn nổi rồi.

"Hai đứa chúng nó thực sự là không phù hợp, cũng không có cơ sở tình cảm gì, A Bảo nó chính là đầu nhất thời choáng váng, không thể coi là thật." Ba người Phó gia vẫn là kiên quyết phản đối, nhưng bọn họ cũng không biết nên nói lý do gì được, cũng không thể sáng ngời nói cho người nhà họ Trịnh, nói A Bảo nhà bọn mơ ước gia sản Trịnh gia, còn muốn đi hành hạ Trịnh Cảnh Đồng, hai nhà sau này còn có thể tốt sao?

"Đây chính là các vị không đúng. " Vu Thư gương mặt đau lòng, "Các vị cố gắng chia rẽ người khác làm gì, hai đứa nó đều có con, song phương đều đồng ý kết hôn, nhà chúng tôi đều thích đứa nhỏ A Bảo này như vậy, này chưa được sao? Các vị chia rẽ bọn nó làm gì? Lần trước A Dung cậu cũng đã nói với tớ rồi, nói muốn tôn trọng ý nghĩ của con, không phải cha mẹ cảm thấy tốt cho con liền bảo con làm thế đó, xem nhẹ ý nguyện của con là không đúng!"

Hứa Dung: "..." Đây thực sự là đem tảng đá tự ném chân mình. (=))))) thích bác Thư nhất =))))

Phó A Bảo nhìn bên này nhà mình một chút, có bốn người, sau đó lại nhìn Trịnh gia phía đối diện một chút, cậu liền đứng dậy đi tới phía ghế sô pha Trịnh gia bên kia ngồi xuống, ngồi bên cạnh Trịnh Cảnh Đồng, sau đó đàng hoàng trịnh trọng mà nhìn ba mẹ và anh trai mình. (=)))))))))) méo nhịn được cười luôn =))))

Ánh mắt phi thường nghiêm túc, quả thực là mắt sáng như đuốc!

Cậu cảm thấy nhiều người khả năng phần thắng sẽ càng lớn hơn, trong truyền thuyết đều là người đông thế mạnh mà.

Ba người Phó gia thực sự là đông cứng lời: ==| con rốt cuộc là con cái nhà ai a?! (=)))))))))))))

Chương 32

A Bảo tới đây vừa ra phản chiến thật là khiến cho người nhà họ Phó không biết nên nói cái gì cho phải, nhân vật chính cũng không phối hợp, bọn họ rốt cuộc là đang chiến đấu với cái gì a!

Trịnh Cảnh Đồng vào giờ phút này tâm tình kích động, đây là lần đầu tiên sau sự kiện phát sinh kia Phó A bảo mới thân cận y ni, thế mà lại chủ động ngồi xuống bên cạnh y, "A Bảo, anh ..."

"A Bảo, mau trở lại!" Trịnh Cảnh Đồng vừa mới nói được nửa câu đã bị Phó Trạch Văn cắt đứt, Phó Trạch Văn ngồi đối diện cau mày, hắn thấy A Bảo ngồi bên người Trịnh Cảnh Đồng sẽ không thoải mái.

"Hừ!" Phó A Bảo nguẩy đầu, vẫn cứ không phối hợp.

Trán Phó Trạch Văn gân xanh hằn lên, xú tiểu tử này thực sự là phản trời rồi! Kết hôn đâu có thể tùy tiện như vậy, không nghĩ tới hảo hảo sinh sống, lại muốn tới nhà đối phương để hành hạ người ta, còn có thể tốt hay không chứ?!

Trịnh Cảnh Đồng một bên nhìn thấy bộ dáng Phó Trạch Văn như vậy liền thay A Bảo ủy khuất: "Trạch Văn, đây là cậu không đúng, A Bảo hiện tại là đang mang thai, cậu sao có thể dùng âm thanh lớn như vậy với em ấy được chứ, vạn nhất em ấy bị giật mình thì làm sao bây giờ! Cậu bình thường không phải cũng vẫn nói chuyện với em ấy như thế đấy chứ?" Y thương xót A Bảo a, sống ở Phó gia vậy mà cuộc sống như thế sao? Vẫn là mau mau mang về nhà hảo hảo bảo bối mới được.

Phó A bảo vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc, không sai không sai, lão ca thực sự là quá dữ tợn! Anh cứ luôn thế này người ngoài nhìn thấy khẳng định cho là em ở nhà không có địa vị a! Có điều họ Trịnh cũng không phải thứ gì tốt a, lão ca của tôi mà anh có thể nói sao! Thực sự là phản trời rồi! Cậu mạnh mẽ trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng.

Trịnh Cảnh Đồng: "..." T_T Anh lại làm sai chỗ nào, A Bảo em không phải tán đồng anh vừa nói sao?

Phó Trạch Văn muốn đi tới đánh no đòn Trịnh Cảnh Đồng ngay lập tức, trong lòng nói cậu ở đây giả bộ làm người tốt cái gì, người bắt nạt A Bảo chính là cậu đấy!

"Đúng vậy a Trạch Văn, A Bảo cũng chính là muốn kết hôn, lại không phải đi làm chuyện gì không tốt, cháu chính là không đồng ý cũng phải hảo hảo nói a, giọng lớn nhỏ như vậy cũng không đúng, phương thức giáo dục nhà các vị như thế không thể được." Vu Thư một bộ tư thái tôi mới là mẹ ruột của A Bảo, muốn bắt nạt con trai tôi? Không có cửa đâu, trước tiên qua đây mà bắt giam tôi!

"Dì Vu." Phó A bảo vừa nghe có người nói giúp cậu, trong lòng quả thực cảm động, cách Trịnh Cảnh Đồng và Vu Thư lưỡng lưỡng tương khán (em cũng chả hiểu câu này lắm nên viết nguyên văn Hán Việt ai biết thì giúp em =.=), nghĩ thầm Trịnh Cảnh Đồng người này không ra sao cả, cha mẹ y đúng là vô cùng vô cùng tốt, đáng tiếc, sinh ra đứa con trai như vậy, có điều lão nhân hai người yên tâm, cháu khẳng định thay 2 người cố gắng dạy dỗ con trai, nhất định không thể để y đi ra ngoài làm xằng bậy! Nhất định tạo phúc nhân loại!

"Ai!" Vu Thư vừa nghe A Bảo ấm áp gọi bà là dì Vu, trong lòng sung sướng không chịu được, nghĩ thầm đây thực sự là đứa trẻ tốt, liền đẩy con trai nhà mình ra, sau đó liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Phó A bảo.

Trịnh Cảnh Đồng: "..." Con không phải con ruột của mẹ a?

"Còn gọi dì cái gì a, gọi mẹ." Vu Thư vui rạo rực kéo tay Phó A bảo, nhìn gần đứa nhỏ này thực sự là xinh đẹp, thực phấn nộn, phối hợp với khuôn mặt lão bì già nua của Cảnh Đồng nhà bà đúng là có chút bị chịu thiệt, thực sự là ủy khuất đứa nhỏ này rồi. (chưa thấy mẹ nào KHEN con trai mình như dì =)))))

Mẹ chồng nhà khác đều là lo lắng cho con trai có vợ quên mẹ, Vu Thư là có con dâu không muốn con trai, trước còn cảm giác con trai mình luôn xứng với công chúa, lúc này lại cảm thấy không ra tay được.

"Mẹ." Phó A bảo lập tức liền kêu lên.

Ba người Phó gia: "..." Còn có thể tốt không?!

Ba người đều không nhìn nổi, "A Bảo nhanh không được hồ nháo." Hứa Dung đối với Phó A bảo vẫy tay, "Mau trở lại, kết hôn không phải đơn giản như vậy, cũng không phải shopping, mua không thích vứt đi thì được, con kết hôn không thích lại ly hôn? Ly hôn không phải chuyện vẻ vang gì. Con đừng có nghĩ thế nào liền thế đó, xong hôm nào đó hơn nửa lại hối hận."

"Mới sẽ không!" Phó A bảo dẩu miệng lên, "Con liền muốn kết hôn mà!"

Ba người Phó gia trong lòng nói: Kết kết kết! Kết cái gì mà kết, con có bản lĩnh ngược lại liền nói cho Trịnh gia biết tại sao con muốn kết hôn!

Nói tóm lại ba người Phó gia chính là không chịu, ba người Trịnh gia và Phó A bảo thì lại biểu thị nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) nhất định phải kết hôn!

Tình cảnh nhất thời có chút giằng co.

Cuối cùng Trịnh Cảnh Đồng nói một câu khiến 3 người Phó gia cũng không biết nên tiếp lời thế nào: "A Bảo cũng đã là người trưởng thành, em ấy có quyền quyết định cùng ai kết hôn, dựa theo quy định của pháp luật, mọi người không có quyền ngăn cản."

"Mọi người nên tôn trọng ý nguyện của A Bảo, em ấy đã không phải là tiểu hài tử."

Phó Trạch Văn còn muốn phản bác gì đó, nhưng là lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng liền nghe thấy một tiếng:

"Ẩu -" Phó A bảo bịt miệng, cậu lại muốn ói ra, vừa rồi còn rất tốt, đột nhiên trong dạ dày liền bắt đầu lăn lộn rồi.

Lần này tất cả mọi người đều hoảng rồi, "A Bảo?" Vu Thư vỗ nhẹ lưng Phó A bảo: "Có nghiêm trọng không? Có phải rất khó chịu hay không?"

Mấy người kia cũng đều xông tới, tất cả đều lo lắng tới đòi mạng.

"Đến, uống chút nước ép trái cây." Phó Trạch Văn vội vã đi vào nhà bếp sai người lấy chén nước táo thêm chanh, đây là đồ uống yêu thích nhất của A Bảo hai ngày nay.

Hai hớp nước trái cây vừa trôi xuống, Phó A Bảo cảm giác hơi hơi tốt chút, có điều sắc mặt không khôi phục giống như cũ, mọi người nhìn đều đau lòng.

"Tôi cứ nói đi, không nên nói lớn nói nhỏ với A Bảo, nó nhất định là sợ rồi, mọi người sau này cũng không thể như vậy." Vu Thư một bên vỗ nhẹ lưng Phó A Bảo một bên trong ánh mắt chứa oán giận nhìn ba người kia của Phó gia, sau đó thở dài một hơi quay đầu đau xót nói, "Đáng thương, mang thai lại còn phải chịu loại ủy khuất này, mau cùng mẹ đi về nhà đi, a?"

Lời này của Vu Thư thực sự là vô số máng (ý ở đây là nặng lời), thế nhưng ba người Phó gia cũng phải nhẫn nhịn, nhìn dáng vẻ hiện tại của A Bảo, bọn họ xác thực không thích hợp nói thêm gì nữa, bọn họ lo lắng A Bảo lại ói.

Sau đó Phó A Bảo từ từ nói với mọi người: "Con muốn một mình nói với Trịnh Cảnh Đồng một chút." Cái dáng vẻ nghiêm túc này khiến 3 người Phó gia hắc tuyến không thôi, tâm nói con bình thường không phải cái họa phong này, mới ói ra một chút còn có chức năng này?

Yêu cầu của cậu như thế đương nhiên mọi người sẽ thỏa mãn cậu, thế là những người khác liền yên lặng lùi ra phòng khách, đi tới gian phòng nhỏ bên cạnh, sau đó ngầm hiểu ý đẩy vách tường nhìn lén và nghe trộm.

Trong phòng khác chỉ còn hai người Trịnh Cảnh Đồng và Phó A bảo, tuy rằng Trịnh Cảnh Đồng hiểu thật ra người khác đang nhìn lén, thế nhưng tâm tình vẫn rất kích động, "A Bảo ..." Y đưa tay ra định sờ sờ ngồi bên cạnh Phó A Bảo.

"Anh đừng táy máy tay chân a!" Phó A Bảo lập tức trừng mắt.

"... Nha." Trịnh Cảnh Đồng rụt tay về, tâm nói em không phải muốn cùng anh kết hôn sao, sao chạm cũng hông để anh chạm a?

"Anh lấy điện thoại di động của anh ra." Phó A Bảo đưa tay về phía Trịnh Cảnh Đồng.

Điện thoại di động thứ này Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên sẽ không nỡ không đưa cho Phó A Bảo nhìn, thế nhưng Phó A Bảo đang mang thai a, không phải là trong nhà không cho phép em ấy dùng, liền muốn dùng của y chứ? "A Bảo, mang thai dùng di động không được, có thể không cần dùng không, em muốn làm gì em nói với anh, anh thay em làm."

"Anh đến cùng có đưa hay không a!" Phó A Bảo quắc mắt.

"Đưa, đưa!" Trịnh Cảnh Đồng bị cái quắc mắt này liền chịu thua, vội vã đem điện thoại di động lấy ra.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu ghi âm." Phó A Bảo cầm điện thoại di động của Trịnh Cảnh Đồng lật tới mục ghi âm.

"Ghi âm? Ghi âm cái gì?" Trịnh Cảnh Đồng rất nghi hoặc.

"Anh cho rằng tùy tùy tiện tiện là có thể cùng tôi kết hôn sao? Anh phải xin thề đảm bảo với tôi! Đều ghi âm lại toàn bộ!" Phó A Bảo đem điện thoại di động đưa đến miệng Trịnh Cảnh Đồng, "Được rồi, anh nói đi."

"Nói cái gì?" Trịnh Cảnh Đồng nhất thời có chút mông lung, y không ngờ tới Phó A Bảo sẽ làm thế này.

"Anh làm sao cái này cũng không biết a! Ngay cả cái này cũng không biết còn muốn kết hôn với tôi?" Mặt Phó A Bảo thất vọng, cậu cảm giác mình thực sự là chịu thiệt nhiều hơn, nếu không phải vì đứa con trong bụng mình, mới sẽ không chịu nhục như vậy ni!" Được rồi được rồi, tôi nói cái gì anh nói theo đấy, thật là đần chết mất thôi!"

"... Nha." Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy nếu như làm chút chuyện nhỏ này có thể lừa A Bảo kết hôn với y, vậy thì thật là quá đáng giá!

Liền hai người ở ngay trong phòng khách thu âm dài đến nửa giờ: "Lời thề kết hôn."

Đương nhiên, là Trịnh Cảnh Đồng đơn phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com