Chương 152+153
Chương 152: Chernobyl E9.
Đột nhiên, một bàn tay cách lớp quần áo bảo hộ dày cộm kiên định nắm chắc cánh tay hắn, hơi thở lạnh lùng và vô minh đột nhiên ập tới như tro tàn của lớp băng tuyết sâu thẳm.
"Là Phương Nhất Xuyên."
Giọng nói của Ninh Chuẩn vang lên, mang theo bình tĩnh không thể nghi ngờ: "Có thẻ công tác."
Không khí xao động xung quanh dịu lại.
Lê Tiệm Xuyên cảm giác được Ninh Chuẩn đưa tay chạm vào mặt mình, sau đó đặt một cái mặt nạ phòng độc đặc biệt lên đó.
Hắn đếm thầm mười giây mù, vào giây tiếp theo sau khi mặt nạ phòng độc được chụp vào mặt, hắn nâng mắt lên nhìn về phía trước.
Hắn đối diện với đôi mắt của Evgeni lộ ra từ kẽ hở trên băng vải.
Im lặng nhìn nhau trong hai giây, Evgeni nói: "Gần sáng rồi, chúng ta không có thời gian, tiếp tục lên đường."
Nói xong, Evgeni xoay người lại, dẫn đầu đi vào màn sương.
"Xem ra không có chuyện gì..." Andrea nhìn Lê Tiệm Xuyên vài lần rồi liền vội vàng đi theo Evgeni.
Lê Tiệm Xuyên trộm liếc nhìn trái phải, phát hiện lần 'xuyên mặt kính' này đã thực sự xuyên qua tấm gương mà hắn từng đi ngang qua trước đó. Nhưng bây giờ gặp Ninh Chuẩn và những người kia, cũng có nghĩa là những gì Chris nói trước đó là đúng, bọn họ thực sự đảo quanh tại chỗ, bằng không sẽ không thể đi qua tấm gương mà bọn họ từng đi lướt qua này.
Hơn nữa, theo biểu hiện vừa rồi của những người trong đội, trong thời gian hắn biến mất, bọn họ có thể đã gặp phải thứ gì đó giống với hình ảnh phản chiếu.
Đập vỡ muôn kiểu gương mọc lên như rừng, sương mù và bóng tối bao trùm.
Lê Tiệm Xuyên nắm tay Ninh Chuẩn, hai người liếc nhìn nhau, rơi xuống cuối đội, phía trước là Tạ Trường Sinh và bà Bành. Trước đó một chút là Hứa Chân và Andrea, người trước đó cũng bám sát Evgeni là Chris không thấy đâu nữa.
"Em có sợ tôi là quái vật không?"
Lê Tiệm Xuyên thấp giọng nói.
Hắn đề phòng xung quanh, nhưng cuối cùng cũng có thể thả lỏng các nơron thần kinh đã hoạt động rất tích cực tại thế giới trong gương ban nãy kia mà chọc ghẹo Ninh Chuẩn.
"Sợ, sao lại không sợ chứ?"
Ninh Chuẩn dựa người tới, dùng đầu cụng nhẹ vào hắn, giọng nói bị mặt nạ phòng độc đè nén ra một chút nhẹ nhàng: "Chỉ là, nếu giáo sư Phương là loại quái vật có xúc tu trước đó thì em cũng rất thích."
Tự dưng bị hun đúc thành lão tài xế, Lê Tiệm Xuyên gần như lập tức hiểu ra ý của Ninh Chuẩn, không nhịn được một lời khó nói liếc nhìn cậu.
Không phải chứ cục cưng, con đường nát này cũng lái được sao?
Có tiếng cười trầm thấp truyền đến từ dưới lớp mặt nạ phòng độc trắng bợt, Ninh Chuẩn di chuyển ngón tay gõ vào lòng bàn tay hắn vài chữ: "Anh đã biến mất hai mươi ba phút."
Lê Tiệm Xuyên nhận ra đôi chút lo lắng trong đó, liền dừng lại một chút, nghiêng đầu cụng vào đầu Ninh Chuẩn.
Sau khi giải quyết sầu lo và kiềm nén, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn một lần nữa gõ mật mã để trao đổi.
Hóa ra là hai mươi ba phút trước, khi Lê Tiệm Xuyên nghe thấy tiếng hát huyễn hoặc rồi rơi vào thế giới trong gương, cũng có bốn người cùng biến mất cùng hắn, theo thứ tự là Andrea, Chris, Hứa Chân và bà Bành.
Sau khi bọn họ biến mất, Ninh Chuẩn lập tức nhận ra vấn đề là nhìn thẳng vào gương. Thu thập, cất giữ, trưng bày. Nhìn thẳng vào gương là quá trình thu thập các bộ sưu tập trong bảo tàng, sau đó cất giữ, năm người nhìn thẳng vào gương lập tức biến mất, sau đó nữa hẳn là trưng bày.
Ninh Chuẩn cho rằng những người bị sưu tầm này sẽ được bảo tàng trưng bày, mà bởi vì bọn họ liên tục đi vòng quanh con đường cũ nên chỉ cần chú ý những tấm gương mình đi ngang qua là sẽ có thể tìm được người mất tích.
Evgeni không phản đối đề xuất của Ninh Chuẩn.
Sự thật đúng như Ninh Chuẩn đoán.
Cậu dẫn theo Tạ Trường Sinh và Evgeni cẩn thận không nhìn thẳng vào gương mà chỉ rọi đèn pin quét qua một bên gương và đáy gương, đi được một đoạn, cậu thấy Andrea bên trong một tấm gương.
Trong mắt nhóm Ninh Chuẩn, Andrea giống như đang nằm trong quan tài thủy tinh trong gương, nhắm mắt ngủ yên, mặt nạ cùng quần áo bảo hộ đã mất tăm, chỉ mặc quần áo bình thường.
Tương tự, Lê Tiệm Xuyên và ba người khác cũng được Ninh Chuẩn tìm thấy ở gần đó.
Ninh Chuẩn không chọn hấp tấp phá hủy gương hoặc dùng các biện pháp đánh thức khác, sau khi kiểm tra xong, cậu chọn cách chờ đợi, cũng đề nghị với Evgeni ở lại đợi một tiếng, nếu không có ai ra ngoài thì Evgeni có thể rời đi cùng với Tạ Trường Sinh.
"Em biết đó là trận chiến trong thế giới gương. Em có thể can thiệp, nhưng trên người Evgeni có chút vấn đề."
Ninh Chuẩn gõ.
Lê Tiệm Xuyên nói: "Vấn đề gì?"
Ninh Chuẩn lắc đầu không trả lời.
Khi nhìn thấy phản ứng của Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên đoán đại khái điều này có thể liên quan đến Ninh Chuẩn hoặc bí mật của trò chơi Hộp Ma.
Kể từ lúc hắn lấy lại được một phần ký ức của mình sau màn chơi Phiên tòa bàn tròn, Ninh Chuẩn đã thay đổi thái độ. Khi đối mặt với những vấn đề và nghi ngờ của hắn, cậu không còn nói lắt léo hay trêu chọc để qua mặt hắn nữa mà thay vào đó là im lặng.
Việc này dường như đang ám chỉ cho hắn cái gì đó.
Lê Tiệm Xuyên không hỏi về vấn đề của người dẫn đường Evgeni nữa mà lắng nghe Ninh Chuẩn kể lại những gì bọn họ đã phát hiện được sau đó.
Trước khi Lê Tiệm Xuyên thoát ra, bốn người còn lại cũng đã thật sự thoát ra.
Hứa Chân thoát ra đầu tiên, tiếp theo là bà Bành và Andrea. Cả ba người họ đều thoát ra một cách suôn sẻ. Chẳng qua là khi được hỏi chuyện gì đã xảy ra sau khi bọn họ biến mất, tất cả đều mơ màng. Mà khi Chris bước ra, nhóm người Ninh Chuẩn lại bị tấn công bất thình lình.
Bởi vì Chris bước ra đã không còn là Chris chân chính nữa.
"Thẻ công tác?
Lê Tiệm Xuyên nhớ tới lời Ninh Chuẩn nói lúc hắn vừa thoát khỏi gương.
Ninh Chuẩn gật đầu: "Không ai để ý khi nào Chris quay trở lại, nhưng anh ta đã tấn công Hứa Chân. Sau đó, em phát hiện chữ và ảnh trên thẻ công tác của anh ta đã bị đảo ngược, là hình ảnh phản chiếu trong gương."
Thảo nào lúc hắn vừa bước ra, những người trong đội lại phản ứng như vậy.
Lê Tiệm Xuyên hơi cau mày.
"Em không sử dụng đồng thuật, bọn em không giết được Chris. Anh ta đã tiến vào trong một chiếc gương và biến mất." Ninh Chuẩn lại nói.
Hai người đang ở đây nắm tay gõ mật mã trao đổi, giọng nói của Evgeni đột nhiên vang lên ở phía trước: "Trước đó mọi người hẳn đã nghe được tiếng ca đó, tôi đoán manh mối để thoát ra khỏi khu tàn tích này nằm trong tiếng ca."
Andrea ở phía trước nghe tiếng nói: "Lẽ nào muốn chúng tôi hát theo hả?"
"Không, không phải hát."
Evgeni nói.
Anh ta hình như có chút không diễn đạt được ý tứ của mình, mông lung nói: "Kẻ hành quyết, kẻ thụ hình... treo trên giá treo cổ tượng trưng cho nguy hiểm. Chúng ta không thể kiễng chân, nhưng có thể thử nhìn chằm chằm vào mũi chân mình."
Chỉ nhìn chằm chằm vào mũi chân e là không hiệu quả.
Lê Tiệm Xuyên nghĩ đến trước khi mình biến mất, Ninh Chuẩn đã bảo hắn vừa đi vừa nhìn vào mũi chân nhưng vẫn không có tác dụng gì. Nếu dựa theo hướng dẫn của Evgeni rằng manh mối nằm ở tiếng ca thì liệu có phải là ngược lại không?
"'Kẻ hành quyết bị treo trên giá treo cổ, kiễng chân mỉm cười, kẻ thụ hình nhìn chằm chằm vào mũi chân đang la hét'..."
Tạ Trường Sinh lặp lại vài câu hát này rồi nói, "Tôi đã thử nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình nhưng không có tác dụng. Lẽ nào phải hét lên khi nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình ư?"
Lê Tiệm Xuyên lướt qua vai một vài người, liếc nhìn bóng lưng Evgeni trước mặt, trầm giọng nói: "Tôi không nghĩ chúng ta là kẻ thụ hình mà phải là kẻ hành quyết, trước đó tôi đã vô tình 'được' kiễng chân lên, lần này không bằng chúng ta tự kiễng chân lên và mỉm cười đi về phía trước thử xem."
Quả nhiên, hắn thấy bóng dáng Evgeni khẽ lay động.
Xem ra Evgeni thực sự biết điều gì đó.
"Dù sao cũng chỉ có vài câu đó, không phải động tác này thì là động tác khác. Chúng ta thử hết xem sao." Andrea rầu rĩ nói, "Chúng ta vẫn giữ nguyên cách dàn hàng, nhìn vào người phía trước, nếu không ổn thì lập tức cảnh báo. Tôi tin đây là một ý tưởng an toàn."
Lần này, những người khác đều không có ý kiến.
Hứa Chân lại như người vô hình, lẳng lặng đi theo đội, khẽ gật đầu một cái.
Cả đội thử nghiệm nửa câu đầu tiên do Lê Tiệm Xuyên vạch ra trước đó, vừa đi kiễng chân vừa mỉm cười. Một lúc lâu sau, nụ cười đóng băng trên khuôn mặt gần giống như một chiếc mặt nạ.
Nhưng đáng mừng chính là bọn họ dựa vào phương pháp này đi không được bao lâu liền nhìn thấy lối ra trong màn sương mù mịt.
Lê Tiệm Xuyên phát hiện ở lối ra của khu tàn tích có một tấm gương nằm nghiêng, rất giống viện bảo tàng chính quy, trên đó có một dòng chữ bằng máu: "Hoan nghênh quý khách đến thăm."
"Trời ạ, cuối cùng cũng thoát ra được!"
Vừa bước ra khỏi khu tàn tích gương, Andrea không khỏi thở ra một hơi dài, vai gục xuống, trông thư thái hẳn ra.
Những người khác cũng thả lỏng hơn một chút.
Lê Tiệm Xuyên xem qua thời gian, bọn họ thật sự đã mất đến mấy tiếng trong khu tàn tích gương, ngoại trừ 23 phút có vài người biến mất, thì có nghĩa là bọn họ đã đi lòng vòng bên trong mấy tiếng đồng hồ mà không hề có cảm giác thực.
Thể chất và tinh thần của mọi người đều kiệt quệ.
Sau khi nghỉ ngơi vài phút ở lối ra của khu tàn tích gương, cả nhóm tiếp tục tiến về phía sâu trong rừng.
Không biết Lê Tiệm Xuyên có mắc phải chứng vọng tưởng bị theo dõi lúc đi qua sông trước đó hay không mà khi rời khỏi khu phế tích gương, hắn cứ cảm thấy có một cặp mắt ác ý đang dõi theo sau lưng hắn.
Hắn nghi ngờ rằng đó là Chris, hình ảnh phản chiếu trong gương đã chạy trốn kia, nhưng khi hắn thận trọng quay đầu lại, hắn không nhìn thấy gì ngoại trừ khu tàn tích bị bao phủ bởi sương mù dày đặc và bóng tối sâu thẳm.
Theo lời nói ban đầu của Evgeni, sau khi đi qua khi khu tàn tích gương và trước khi đến điểm tiếp tế, chỉ cần bọn họ không động đến khu rừng này thì họ sẽ không gặp phải những chuyện khủng khiếp kỳ lạ. Và vì đã ở quá lâu trong khu tàn tích gương nên dù có mệt đến đâu, bọn họ cũng không thể nghỉ ngơi được nữa, nhất định phải đến điểm tiếp tế trước bình minh.
May mắn là bọn họ đi xuyên qua khu rừng, ngoại trừ sương mù dày đặc đầy trời thì bọn họ không gặp phải bất cứ điều gì.
Trước bình minh, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một con đường nhân tạo ở phía trước, con đường này đã làm cho mọi người trong đội phấn chấn hẳn lên.
"Sắp tới điểm tiếp tế rồi."
Giọng nói lạnh lùng của Evgeni lộ ra chút phấn khích.
Cả đội bước trên con đường nhỏ rải sỏi, lập tức tăng tốc.
Andrea thậm chí còn ngâm nga hát đứng quãng, có vẻ như đang nghĩ đến khoảng thời gian hạnh phúc được nghỉ ngơi ăn uống no đủ sau khi đến điểm tiếp viện.
Đi không bao lâu, trời đột ngột đổ mưa.
Không ai mang theo ô, nhưng quần áo bảo hộ chống thấm nước rất tốt, mọi người vẫn tiếp tục đi về phía trước dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Đi dưới mưa khoảng mười phút, sương mù dần tan, với thị lực phi thường của mình, Lê Tiệm Xuyên là người đầu tiên nhìn thấy căn gác xép nhỏ đứng lặng im ở trong rừng.
Căn gác xép này hẳn được xây dựng từ vật liệu có sẵn là cây cối trong rừng. Tổng thể là màu nâu sậm, đường vân trên gỗ trông giống như những đôi mắt kỳ dị được khảm trên vách tường.
Điều lạ là cửa sổ của căn gác xép rất nhỏ, nếu tính theo tỉ lệ của căn gác thì có khi chỉ bằng 1/10 cửa sổ bình thường, chỉ chứa được một cái đầu người.
Trong lúc Lê Tiệm Xuyên nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy có một cái đầu với tóc xõa dài xuất hiện ở cửa sổ tầng một của căn nhà.
Đột nhiên một ánh dao lóe lên.
Cái đầu đó ngay lập tức bị tách ra làm đôi, máu và não bắn tung tóe trên kính cửa sổ, từ từ tạo thành hình dạng nhãn cầu.
Hết chương 152
Chương 153: Thảm họa Chernobyl E10.
Cảnh tượng kinh hãi này bị mưa lớn ngăn cách, mơ hồ rồi lại rõ nét khắc sâu vào trong con ngươi của Lê Tiệm Xuyên, máu me kinh khủng.
Trong một khoảnh khắc, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy con mắt trên ô kính cửa sổ nhỏ kia có sức sống, đang nhìn chằm chằm vào hắn ở phía xa.
Nhưng cảm giác này rất nhanh đã biến mất, hắn cũng không đi chậm lại, vì vậy cành cây lướt qua trước mặt đã dứt khoát cắt đứt ánh mắt kỳ lạ này.
Đợi đi được một đoạn nữa, hắn nhìn lại lần nữa, thấy cửa sổ nhỏ đã được rèm cửa sổ đen đỏ che lại.
Lê Tiệm Xuyên bình tĩnh nhìn xung quanh, ngoại trừ hắn, dường như không ai có thể nhìn ra được sự quái lạ của căn gác nhỏ đó.
Ngón tay của hắn gõ vào lòng bàn tay đeo bao tay của Ninh Chuẩn.
Nước mưa làm cho quần áo bảo hộ ướt sũng trơn trượt, Ninh Chuẩn tập trung cảm nhận, hơi nghiêng đầu trả lời: "Quả nhiên điểm tiếp viện cũng không an toàn."
"Cẩn thận."
Lê Tiệm Xuyên nói.
Tiếp tục đi dọc theo con đường rải sỏi, căn gác nhỏ cuối cùng cũng hiện ra ở trước mắt.
Cánh cửa tầng trệt được mở một cánh, bên trong hắt ra ánh đèn và vài bóng người lay động.
Lê Tiệm Xuyên cứ tưởng những bóng người đó hẳn là những dân bản địa sống ở điểm tiếp tế được đề cập trước đó, nhưng sau khi vào cửa mới phát hiện nhóm các nhà nghiên cứu do người dẫn đường Maria dẫn đường đã đến trước họ một bước.
"Ai đó?"
"Là một đội khác!"
Âm thanh vào cửa đã đánh động đến đội của Maria, vài người đang ngồi nấu ăn dưới đất mang theo ánh mắt cảnh giác dồn dập nhìn ra cửa. Mãi cho đến khi Lê Tiệm Xuyên và những người khác tháo mặt nạ phòng độc và quần áo bảo hộ ra, nét mặt của họ mới dịu đi một chút.
Bọn họ hình như đã trải qua quá nhiều chuyện tồi tệ, kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần. Quần áo bảo hộ của một số nhà nghiên cứu bị rạch nát vài chỗ, còn dính đầy máu đỏ và mủ xanh rất lạ.
Hơn nữa, bọn họ từ ban đầu đủ bảy người đến chỉ còn lại bốn người.
Thiệt hại tử vong đến gần một nửa, có thể thấy mức độ rủi ro không hề thấp.
"Này, Jana, cô ổn chứ? Trời ơi, buổi tối này thật kinh khủng!"
Andrea có vẻ quen biết với một nhà nghiên cứu nữ trong đội của Maria, vừa cởi bỏ quần áo bảo hộ đã lao đến, hai người ôm chặt lấy nhau, giải tỏa cảm xúc đôi bên.
"Cô không thể tưởng tượng những gì đã xảy ra với chúng tôi đâu, Andrea..."
Nhà nghiên cứu tên Jana kéo Andrea đến ngồi bên chiếc nồi đang được nấu, thấp giọng nói.
Người dẫn đường Maria không ngồi bên đống lửa.
Cô ta vẫn đang mặc chiếc áo choàng quấn kín người, che đi dáng người cao gầy, ngồi một mình trên chiếc ghế đẩu trong góc, giống như một cái bóng đang co rút bên ngoài ánh đèn.
Evgeni không lên tiếng chào hỏi, trực tiếp ngồi xuống ở đối diện, im lặng nhắm mắt.
Các nhà nghiên cứu nhanh chóng chỉnh đốn lại chính mình.
Lê Tiệm Xuyên im lặng nhìn xung quanh trong khi cởi bỏ quần áo bảo hộ.
Căn gác nhỏ này nhìn từ bên ngoài rất chật hẹp nhưng không gian tầng trệt trông rất trống trải và rộng rãi, nguyên nhân chính có lẽ là cả tầng lầu hầu như không có đồ đạc gì.
Cửa ra vào trải một tấm thảm bẩn với những mảng màu đỏ sẫm, trong phòng khách không có bàn ghế sô pha, chỉ có một đống sỏi nhỏ dùng để đốt lửa, phía trên có một cái kệ, treo trên tường bên cạnh là một số đồ dùng nhà bếp như xoong, chảo, mang đến cho người ta cảm giác như ăn cơm dã ngoại thời nguyên thủy.
Trong góc phòng khách bày một món đồ duy nhất trong không gian này, đó là một chiếc bàn tròn nhỏ và bốn chiếc ghế, trong đó có hai cái đã được Maria và Evgeni ngồi.
Cách bộ bàn ghế này hai ba mét là một hành lang rộng chừng hai người nối liền với không gian phía trước, nơi đó không có đèn chiếu sáng, trên tường có từng cánh cửa phòng ngâm mình trong bóng tối. Không có gì bất ngờ xảy ra thì đó hẳn là căn phòng nơi bọn họ nghỉ ngơi.
Ở cuối những căn phòng đó, ở phần sâu nhất của bóng tối, có một cầu thang gỗ rất cũ và hẹp kéo dài đến tầng hai sâu thẳm như vùng nước xoáy.
Trong lúc Lê Tiệm Xuyên đang đánh giá điểm tiếp tế này, các nhà nghiên cứu khác đã dỡ hết đồ xuống, ngồi vào chỗ mà nhóm các nhà nghiên cứu khác đã nhường ra, vây quanh đống lửa để hong khô hơi ẩm cả người.
Cơn mệt mỏi và cả đêm mạo hiểm đánh gục bọn họ, làn da nhợt nhạt của họ hơi ửng đỏ dưới ánh lửa nhảy nhót.
Cái nồi trên giá gỗ phát ra tiếng sôi trào, nắp nồi nâng lên hạ xuống, hương thơm của nấm và thịt đã nấu chín tràn ra.
Lê Tiệm Xuyên ngồi xuống bên cạnh Ninh Chuẩn, nghe được tiếng trò chuyện trầm thấp của Andrea và Jana ở chếch đối diện.
"... Chúng tôi gặp một cây cầu kỳ lạ và khu tàn tích cực kỳ khủng khiếp, bên trong đầy những tấm gương có hình dạng kỳ lạ, đi mãi mà vẫn không thoát ra được..." Andrea nghĩ đến mà sợ, miêu tả trải nghiệm trên đường cho Jana nghe.
Biểu hiện của cô ta không giống với người chơi.
Sau khi trải qua nhiều màn chơi như vậy, Lê Tiệm Xuyên đã học được cách không bao giờ đánh giá danh tính của người chơi và NPC một cách dễ dàng trừ khi có được bằng chứng xác đáng.
"Nhưng ít nhất các cô cậu đến đây trước bình minh, như vậy đã rất may mắn rồi." Jana an ủi Andrea.
"Đúng vậy, tôi đủ may mắn." Andrea nói, "Lúc đó tôi nghe thấy một giọng hát kỳ lạ, sau đó mọi người xung quanh đều biến mất, tôi đi tới một thế giới lạ lẫm, bên trong là mê cung, mỗi một con đường đều là ngõ cụt, còn có xúc tu cầm rìu đuổi giết tôi nữa! Tôi không dám dừng lại, tôi chạy mãi... trước khi kiệt sức, tôi may mắn tìm được lối ra!"
Đây chính là những gì Andrea đã trải qua trong gương ư?
Những người chơi Hộp Ma hẳn không có năng lực giống nhau, cô ta không xuyên qua gương mà chỉ liên tục chạy trốn là có thể tìm thấy lối ra sao?
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên cảm thấy có thể có một số sai lệch trong suy đoán về trải nghiệm của bản thân trong gương.
Nhưng những suy đoán và phân tích về những cạm bẫy đó của hắn chắc không có vấn đề, bằng không thì hắn không thể kìm hãm được hình ảnh phản chiếu trong cơ thể, đồng thời giết chết bọn họ.
Tất nhiên, cũng có thể Andrea đang nói dối.
Lê Tiệm Xuyên quan sát biểu hiện của Hứa Chân và bà Bành vào lúc này.
Hứa Chân vẫn cúi đầu nên không nhìn rõ mặt, bà Bành thì cau mày như đang suy nghĩ gì đó, khi nghe Andrea miêu tả, mí mắt của bà ta không tự chủ được giật giật.
"Lộ trình của cô nghe có vẻ thú vị ghê."
Jana không sợ những gì Andrea đang kể, thậm chí còn mở to mắt vì thích thú.
Hành động này khiến mắt cô ta lồi ra, một ít tia máu đỏ đáng sợ rướm ra.
"Còn cô thì sao, Jana? Cô đã gặp cái gì? Chỉ đi qua một đầm lầy thôi sao?", Andrea hỏi.
"Tất nhiên là không rồi."
Jana lắc đầu: "Cô có thể thấy quần áo bảo hộ của chúng tôi biến dạng như thế nào rồi đó, chuyện này không lạ nhưng đủ ly kỳ. Trên vùng đầm lầy đó, chúng tôi bị rất nhiều quái vật truy đuổi, nếu qua hơn mười phút mà có người tụt lại cuối cùng thì nhất định sẽ bị kéo xuống đầm lầy và chết đuối..."
Lúc Jana đang nói, khóe mắt của Lê Tiệm Xuyên đột nhiên ngắm đến nhà nghiên cứu tên Daniel, người đang ngồi không xa bên trái hắn.
Khi rời khỏi phòng nghiên cứu của Yegor, Lê Tiệm Xuyên cố tình chú ý đến Daniel vì đèn đỏ ở cổng có phản ứng khá bất thường với hắn ta.
Hắn ta và Jana ở cùng đội, bây giờ nghe Jana kể về trải nghiệm ở đầm lầy của bọn họ thì hình như có vẻ hơi sợ hãi và chột dạ.
"Thức ăn sắp chín rồi."
Hứa Chân đột nhiên nói.
Bà Bành lấy lại tinh thần, nhìn Hứa Chân và nói, "Đã đến giờ ăn sáng."
Vừa nói, bà ta vừa đứng dậy đi tìm bộ đồ ăn trong đống đồ dùng nhà bếp đang treo.
Lúc này, ngoài cửa lại có động tĩnh khác.
Cánh cửa mới vừa khép hờ lại bị đẩy ra, một làn mưa mát lạnh cùng với một vài bóng người ập vào.
Mưa gió cuộn tới, thổi đống lửa trong phòng khách phần phật.
Là đội cuối cùng do người dẫn đường Loban dẫn đã đến.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn đồng hồ, hơn năm giờ một chút.
"Cuối cùng cũng đến..."
Một nhà nghiên cứu cởi bỏ mũ và mặt nạ, để lộ mái tóc vàng chói lọi ướt rượt, "Há, có lửa! Chờ đã, các người đang nhóm lửa trong nhà ư? Chúa ơi, đây chính là điểm tiếp tế của Chernobyl sao... thô sơ quá rồi!"
Gã có vẻ không hài lòng với hoàn cảnh của căn gác nhỏ, cau mày đánh giá xung quanh, khi thấy bà Bành cầm vài bộ đồ ăn đầy bụi liền lộ vẻ ghét bỏ.
"Điểm tiếp tế luôn luôn như thế này."
Loban ngồi xuống chiếc ghế trong góc và nói.
Góc đó dường như là vị trí dành riêng cho người dẫn đường.
So với nhóm Maria bảy người ít đi ba người thì đội do Loban dẫn rõ ràng là thành công hơn nhiều, vốn cũng có sáu đội viên nhưng chỉ mất đi hai người, hơn nữa nhìn tổng thể cũng không thảm hại như Lê Tiệm Xuyên bọn họ.
"Thôi được, ít ra thì đỡ hơn nhiều so với mấy cái bánh quy nén kia. Cổ họng của tôi sắp bị vụn bánh quy phá rách rồi..."
Nhà nghiên cứu hồn nhiên này cau mày, than thở cởi bỏ quần áo bảo hộ, quẳng ở bên cạnh đống lửa, cực kỳ bất lịch sự ra hiệu bà Bành giúp mình lấy đến một bộ đồ ăn.
Các nhà nghiên cứu ở sau cũng mang theo đề phòng mà ngồi xuống, mờ mịt đánh giá lẫn nhau, từ từ thả lỏng tâm trí.
Ngay sau khi ba nhóm nghiên cứu ngồi xuống, một tiếng ầm lớn đột nhiên phát ra từ cửa chính của căn gác nhỏ, mọi người sợ hãi quay đầu lại, thấy cánh cửa đã đóng chặt lại, ở phía trên cao, chẳng biết từ lúc nào đã có một ngọn đèn đỏ sáng lên.
"Trời ơi, tình huống gì thế này..."
Các nhà nghiên cứu đều ngạc nhiên, hướng mắt về phía người dẫn đường.
Ba người dẫn đường vẫn ngồi im lặng.
Đột nhiên, có tiếng điện xèo xèo vang lên ở tầng trệt của căn gác nhỏ, kèm theo là tiếng ong ong đinh tai nhức óc.
Lê Tiệm Xuyên tìm kiếm âm thanh nhìn tới, liếc mắt liền thấy một cái máy phóng thanh nhỏ giấu trong góc tường.
Có một giọng nói máy móc trầm truyền ra từ nơi đó: "Chào mừng mọi người, những nhân loại đến từ bên ngoài Chernobyl."
"Tôi là dân bản địa ở điểm tiếp tế số 1, tôi cho phép các anh chị nghỉ ngơi tại điểm tiếp tế. Các anh chị có thể ở trong mười ba căn phòng ở tầng trệt, nhưng không thể lên tầng hai bằng cầu thang hoặc tùy ý rời khỏi điểm tiếp tế. Đồng thời, tôi chỉ chuẩn bị phòng một người cho các anh chị, nên mỗi phòng chỉ được phép ở một người. Thời gian cho một phòng có hơn một người trở lên không được quá một tiếng, nếu không sẽ gây ra một số việc tồi tệ."
Lời nói của dân bản địa này rất gượng gạo.
Người nọ dừng một chút, cuối cùng bổ sung một câu với giọng điệu vui vẻ không thể giải thích được: "Tôi hy vọng các anh chị sẽ nhớ lời khuyên của tôi. Chúc sức khỏe."
Nói xong, tiếng dòng điện lại vang lên, máy phóng thanh bịch bịch hai tiếng như bị người bất cẩn đụng phải, rồi ngắt hẳn.
"Đúng là một thằng cha thô lỗ!"
Nhà nghiên cứu tóc vàng hoạt bát bất mãn nói: "Là chủ nhân nơi này, ít nhất thì gã cũng phải đến gặp những người khách là chúng ta chứ."
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn thẻ công tác trên lồng ngực trai tráng này, tên người nọ là Dick.
"Đến Chernobyl thì phải tuân thủ các quy tắc ở đây." Một nhà nghiên cứu da ngăm khác trong đội của Dick thâm trầm nói, "Trừ khi anh muốn tiếp tục gặp phải những chuyện tồi tệ."
Lời nói của nhà nghiên cứu này dường như khiến Dick nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cứng đờ, cuối cùng ngậm chặt miệng, dùng muỗng cơm múc đồ ăn trong nồi lên.
"Dù không tính thêm người dẫn đường thì chúng ta vẫn có 14 người, nhưng chỉ có 13 phòng, lại còn không được phép có nhiều hơn một người trong phòng hơn một tiếng — vậy thì người dư ra phải nghỉ ngơi thế nào đây?" Tạ Trường Sinh đột ngột nói.
Câu hỏi này của Tạ Trường Sinh, Lê Tiệm Xuyên cũng đã nghĩ tới khi người bản địa không lộ mặt kia vừa nói ra khỏi miệng.
Trên thực tế, để giải quyết vấn đề này thực sự rất đơn giản, đó là để hai người ở cùng nhau, một trong hai người sẽ ra khỏi phòng mỗi giờ một lần. Hơn nữa, người bản địa không hề nói rằng không thể trở vào lại căn phòng mà mình vừa rời khỏi, điều này cho thấy biện pháp này là khả thi.
Có điều, giải pháp tuy đơn giản nhưng vấn đề này vẫn cần được đặt ra.
Bởi vì mười bốn người mà chỉ cho mười ba phòng, có lẽ là đang ám chỉ __ Trong số mười bốn người bọn họ, có một người không nên xuất hiện ở đây.
Hết chương 153
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com