Chương 181+182
Chương 181: Chernobyl E38.
Một luồng gió tanh hôi trút xuống dưới bóng đèn lay động, lướt nhanh qua dãy hành lang dài trên lầu tầng hai, lặng lẽ dừng lại trước một cánh cửa.
Lê Tiệm Xuyên tháo chìa khóa treo trên tay nắm cửa xuống, nhét vào lỗ khóa, đang định xoay nắm cửa để mở cửa thì cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.
Cái đầu trọc của Tạ Trường Sinh phản chiếu ánh sáng mờ ảo trên lối đi xuất hiện bên trong cánh cửa.
Tạ Trường Sinh giơ lòng bàn tay đặt lên khung cửa, tựa như đang sử dụng dị năng để cảm ứng xung quanh, sau khi xác nhận không có bám đuôi và nguy hiểm, lúc Lê Tiệm Xuyên một bước lắc mình vào cửa, Tạ Trường Sinh liền lướt qua sau lưng Ninh Chuẩn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Căn phòng tối om, chỉ có thể mượn chút ánh sáng mờ để vẽ ra những đường viền mơ hồ.
Lê Tiệm Xuyên đặt Ninh Chuẩn xuống chiếc giường đơn trống trơn, nhanh chóng kiểm tra cơ thể cậu, không phát hiện vết thương rõ ràng, tuy hô hấp yếu ớt nhưng lại ổn định, không giống như hôn mê mà hẳn là bị hao mòn quá độ mà ngủ mê mệt.
Trái tim hơi treo lên buông xuống một chút, hắn không lập tức đánh thức Ninh Chuẩn mà để lại không gian cho cậu khỏe lại.
Hơi thở dần ổn định, thần kinh căng thẳng của Lê Tiệm Xuyên cũng từ từ thả lỏng.
Hắn nhắm mắt, cúi xuống chạm vào đáy giường, đúng như dự đoán mà tìm thấy bộ đồ bảo hộ mới và một số đồ dùng đơn giản.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Tạ Trường Sinh đóng kín cửa rồi quay người lại, lia mắt nhìn bộ dáng chật vật của hai người, cau mày hỏi.
Lê Tiệm Xuyên nhìn Tạ Trường Sinh, sắc mặt cũng tái nhợt, không tốt hơn bọn hắn bao nhiêu.
"Chúng tôi lấy được manh mối từ con búp bê nói tiếng bụng, đi đến tầng ba, vô tình đụng phải dân bản địa ở điểm tiếp tế thứ hai, sau đó bám đuôi bọn họ đến khu vườn sau lâu đài mà Yegor nói kia."
Hắn thấp giọng nói.
"Nhưng có thể là đã đi chệch hướng, cũng có thể là giữa các nhà nghiên cứu chúng ta và dân bản địa có một vài khác biệt. Tóm lại, chúng tôi không tìm thấy những dân bản địa đó ở khu vườn sau, trái lại đụng phải Yegor và những người chơi khác..."
Kể lại ngắn gọn những sự kiện và trận chiến ở khu vườn sau, Lê Tiệm Xuyên tháo kính râm và mặt nạ bảo hộ ra, cũng xé khăn trải giường và giẻ quấn quanh người xuống, rồi ném tất cả vào góc phòng. Toàn bộ đều dính đầy máu đỏ thịt rữa, hôi thối không ngửi nổi.
Lê Tiệm Xuyên thả lỏng cơ bắp, mệt mỏi mở cửa phòng vệ sinh, vừa vặn vòi nước xả ra một dòng nước nhỏ không tạo ra tiếng động, vừa nói: "... Lý Kim Nhã và Daniel bị thương nặng hơn, Yegor và mảnh vỡ tiên tri đều bị nổ tung, chỉ còn lại mảnh vụn, tôi có vét một miếng đem về."
"Có chút ít còn hơn không có gì, hy vọng sẽ có ích."
Nước lạnh làm ướt khăn mặt, được hắn vung thẳng qua sau đầu, bắt đầu lau người.
Hắn không mắc bệnh sạch sẽ.
Dù sao thì từ khi gia nhập Xử Lý, bị kêu đi đến chỗ hôi hám bẩn thỉu nào thì hắn đi chỗ đó, nào là ngồi xổm trong hố rác, ngủ bên trong tử thi trương phình, khó mà để ý. Nhưng nếu có thể lau sạch được thì tốt nhất đừng để bị bẩn, vết máu đầy bẩn nếu không được xử lý kịp thời sẽ dễ sinh vi khuẩn, làm vết thương nặng hơn, cản trở hành động.
Hơn nữa, hắn đoán đại khái trong căn phòng được cung cấp cho các nhà nghiên cứu ở điểm tiếp tế có tồn tại một số quy tắc vô hình. Các dân bản địa không thể bước vào nếu không có sự đồng ý, vì vậy đây có thể tạm thời được coi là một căn phòng an toàn, có thể yên tâm nghỉ ngơi.
"Nói như vậy, nếu như không dự định hoàn thành nhiệm vụ của Yegor, hoặc không sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm ở điểm tiếp tế thứ hai, thì chắc chắn sẽ mất manh mối này."
Tạ Trường Sinh nghe xong trầm ngâm: "Nếu bỏ qua manh mối này, người chơi rất có thể sẽ mất đi cơ hội duy nhất chạm trực tiếp vào đáp án cuối cùng. Sau này có thể có nhiều cách khác để tìm ra sự thật, nhưng mức độ khó khăn và tiêu tốn thời gian sẽ nhiều hơn, không thể ít hơn."
Lê Tiệm Xuyên lấy thuốc trị vết thương từ trong hộp ma của mình, từ chối lời giúp đỡ của Tạ Trường Sinh, nhanh chóng làm sạch vết thương như người thợ lành nghề thực thụ.
"Tôi hiểu vết thương của mình, không có gì đâu."
Không có thuốc gây tê, hắn cắt thịt thối và mủ máu ở vết thương, những hạt mồ hôi lớn lăn dài trên trán.
"Với lại lúc tôi nhìn thấy Yegor ở khu vườn sau, tôi còn nghĩ tới một vấn đề."
Lê Tiệm Xuyên cố nén tiếng rên đau trong cổ họng, cau mày, trầm giọng nói: "Trong số manh mối tôi có, một trong số đó đề cập tới chuyện hai nhóm nghiên cứu chúng ta đang ở tại tuần thứ ba của cuộc thí nghiệm. Trong bữa sáng hôm nay, Julian còn nói tôi là người sống sót của tuần trước, cũng tức là tuần thứ hai, hắn ta cũng vậy."
"Email mà anh nhận được cho thấy cái gọi là thí nghiệm tạo thần này có liên quan đến phòng thí nghiệm God trong thế giới của màn chơi này, các nhà nghiên cứu có thể được coi là bị triệu tập đến đây."
"Coi như là trực giác của tôi đi, tôi không nghĩ tất cả các nhà nghiên cứu trong hai tuần đầu tiên đều là NPC màn chơi, trong số họ có thể có người chơi."
"Coi như không có thì chúng ta cũng không phải là nhóm nhà nghiên cứu đầu tiên, nhóm nhà nghiên cứu trước đó cũng do Yegor dẫn dắt. Vậy thì tại sao Yegor không vào khu vườn sau của điểm tiếp tế thứ hai trong hai tuần đầu tiên và đào mảnh vỡ tiên tri ra?"
Tạ Trường Sinh lạnh nhạt nói: "Có lẽ có vòng tuần hoàn trong phạm vi nhất định, nhưng điều này không thể giải thích phản ứng của các dân bản địa và người dẫn đường. Trông bọn họ không giống như đang ở trong vòng tuần hoàn, nhưng nếu có vòng tuần hoàn thật thì không thể chỉ ảnh hưởng đến các nhà nghiên cứu. Nếu như không phải vòng tuần hoàn, Yegor không thể đạt được mục tiêu trong hai tuần đầu tiên, nhưng tuần thứ ba lại có thể, vậy thì thắc chắn có lý do mà chúng ta tạm thời chưa biết."
"Tôi đoán nó có thể liên quan đến danh tính của chúng ta."
Lê Tiệm Xuyên lau khô người, tròng áo tay ngắn vào, giặt sạch khăn rồi đi đến bên giường: "Tiên tri, quái dị, dân bản địa, nhà nghiên cứu, Yegor và Oleg, nếu tập hợp đủ tất cả những nội dung này thì hẳn là sự thật hoàn chỉnh về khu vực cấm Chernobyl."
"Chúng ta không thiếu hụt bao nhiêu, có lẽ có thể đột phá từ trên người nhóm Lý Kim Nhã."
Nâng gáy Ninh Chuẩn lên, Lê Tiệm Xuyên phủ khăn lên mặt cậu, lúc định lau vết máu lan ra trên má và khóe mắt cậu thì lại có một bàn tay tái nhợt đột nhiên giơ lên, kéo khăn mặt xuống, lộ ra đôi mắt đào hoa đang nheo lại lười biếng.
"Anh... thô bạo quá."
Ninh Chuẩn vuốt tóc trên trán, thấp giọng phun ra những từ ngữ khàn khàn mờ ám.
Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào mắt cậu một lúc, rồi đột nhiên vòng tay qua cái cổ gầy gò xanh xao của cậu.
Tạ Trường Sinh đi vào phòng tắm.
Bóng tối dày đặc bao trùm khắp căn phòng, đủ để che lấp tất cả.
Lòng bàn tay thô ráp vòng từ gáy đến trái cổ, năm ngón tay đan vào nhau kéo ra những vết đỏ ướt át, giống như dấu son đỏ kéo rê trên tờ giấy trắng.
Đẹp đẽ quấn quanh hầu kết mảnh mai đang khô khốc trượt đi, bàn tay đưa lên cào cấu, giống như môi lưỡi mút cắn đầy thô bạo, vừa như một con rắn dù bận vẫn ung dung liếm láp con mồi.
Ảo giác muốn bị trói buộc đến chết, bị xé xác và nuốt chửng xộc tới một cách điên cuồng.
Ninh Chuẩn ngẩng mặt lên, khó khăn nhắm chặt mắt lại, gần như muốn nén ra hơi thở ngọt ngào từ trong cảm giác xâm lược vô cùng mãnh liệt này.
Thân thể cường tráng tản ra khoái cảm chưa rút đi, đúng lúc phủ xuống.
Môi Ninh Chuẩn hé mở, đầu lưỡi giống như nhụy hoa ngọt ngào tươi đẹp chui vào đôi môi nóng bỏng của Lê Tiệm Xuyên.
Sau khi trao nhau nụ hôn ngắn ngủi, Lê Tiệm Xuyên buông tay ra, vuốt ve cổ Ninh Chuẩn, giọng nói lạnh lùng: "Em có đau không?"
Khuôn mặt dính máu của Ninh Chuẩn như hoa đào bung nở từng cánh đầy xinh đẹp, cậu cho ra một câu trả lời trong dự đoán: "Thoải mái lắm anh ơi, dùng sức thêm một chút cũng được..."
Màu sắc hỗn loạn và lạnh lẽo trong mắt Ninh Chuẩn đã nhạt đi rất nhiều nhờ vào chút thân mật lướt qua, như thể lúc này cậu mới thực sự tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Lê Tiệm Xuyên chú ý đến điểm này, lạnh lùng liếc cậu một cái, tạm thời coi như không nghe thấy cậu vừa nói cái gì, nói thẳng: "Chỗ nào khó chịu? Ngoại trừ..."
Ninh Chuẩn lười biếng nhướng mày, dùng khăn lau mặt qua loa, cười nói: "Vậy thì không có, chỉ tiêu hao đồng thuật thôi anh, thời gian dài sắp tới em không thể trông cậy vào nó nữa. Thị lực cũng suy giảm nhất định nhưng vẫn chưa thật sự biến thành người mù, lúc đủ sáng sẽ không ảnh hưởng đến hành động bình thường."
Lê Tiệm Xuyên biết Ninh Chuẩn sẽ không giấu giếm hắn những chuyện này, vì vậy không tiếp tục hỏi mà chỉ nói: "Lúc đó không chỉ có Lý Kim Nhã, phải không?"
Ninh Chuẩn kinh ngạc nhướng mắt.
"Còn có vài người bạn cũ."
Cậu cười nửa miệng nói.
Lúc này, giọng nói của Tạ Trường Sinh cũng từ cửa phòng tắm truyền đến.
"Cậu tỉnh rồi à?"
Tạ Trường Sinh hình như đã nghe được những gì Ninh Chuẩn nói vừa rồi, chỉ nói: "Không có chuyện gì lớn là tốt rồi. Trước tiên ăn chút đồ đi, tình trạng của hai người không tốt lắm, lát nữa tôi sẽ mang Julian ra khỏi phòng."
Phòng đôi phải có hai người ở cùng lúc, ít hơn hoặc nhiều hơn con số này có thể đưa tới bất trắc.
Tạ Trường Sinh và Julian bất tỉnh đã chiếm cứ căn phòng này, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn lẽ ra có thể phá vỡ quy tắc của căn phòng giống như bọn họ từng làm ở điểm tiếp tế đầu tiên, nhưng quả thật không thể ở lại chỗ này. Bời vì thời hạn cụ thể không được đề cập, chắc chắn sẽ không quá ít, cũng như sẽ không vượt quá một giờ như điểm tiếp tế đầu tiên.
"Không, anh cứ ở lại đây với Julian, chúng tôi sẽ đến phòng sát vách."
Ninh Chuẩn bác bỏ đề nghị của Tạ Trường Sinh.
Ba người ngồi xuống giữa hai chiếc giường đơn, Lê Tiệm Xuyên mở một chai nước khoáng, sực tỉnh nói: "Có phải liên quan đến việc em cố ý chọn căn phòng này không?"
Ninh Chuẩn nghiêng đầu uống một ngụm nước, sau đó há miệng nhận lấy một miếng bánh quy nén, chậm rãi nhai nuốt xong, rồi mới nói: "Đúng vậy."
"Em đại khái đoán được mối quan hệ giữa các nhà nghiên cứu vào ở trong phòng với ánh đèn đỏ phía trên cổng của điểm tiếp tế và cảnh tượng kỳ lạ mà đội ngũ đã trải qua vào đêm đó."
"Mối liên hệ giữa hai cái sau giờ đã rất rõ ràng. Khi nhà nghiên cứu nào đó rời khỏi điểm tiếp tế, đèn đỏ phía trên cửa sẽ nhấp nháy thường xuyên hơn, những điều kỳ lạ mà nhóm của nhà nghiên cứu đó gặp phải trên tuyến đường đêm đó là xuất phát từ một phần nội tâm của nhà nghiên cứu đó."
"Việc này không thể bị điều khiển, nhưng có thể có tác động tương đối ngoài mặt."
Tạ Trường Sinh nói: "Ý cậu là việc đèn đỏ lựa chọn không phải ngẫu nhiên mà là có liên quan đến căn phòng chúng ta vào ở sao?"
Hai mắt Ninh Chuẩn khẽ nheo lại, đôi môi vẫn đỏ mọng chưa phai, nhưng giọng nói đã trở nên nghiêm túc và bình tĩnh: "Anh có nhớ tờ giấy viết sáu con số trên người tôi không?"
"7, 1, 2, 5, 3, 6."
"Có người nói chúng có liên quan đến số người may mắn sống sót hoặc số người chết, hoặc là cái gọi là số hiến tế. Nói tóm lại, nó khá dễ gây hiểu lầm. Vì vậy, tôi không lập tức liên hệ chúng nó với lựa chọn của đèn đỏ."
"Nhưng lúc đến điểm tiếp tế đầu tiên, tôi có quan sát cửa sổ của các phòng từ hướng cửa chính, số ô cửa của chúng khác nhau. Mà lúc xuất phát tối hôm qua, người được đèn đỏ lựa chọn là bà đồng, khéo sao căn phòng mà bà đồng vào ở chỉ có duy nhất một cửa sổ lớn một ô."
"Cái này có thể chỉ là trùng hợp."
"Nhưng căn cứ vào một lần hồi tố này, lúc đầu xuất phát từ phòng nghiên cứu, số ô của cửa sổ mỗi phòng theo hướng cửa chính cũng khác nhau, nếu như tôi không nhớ lầm thì lúc đó đèn đỏ ở cổng phòng nghiên cứu nhấp nháy nhiều lần khi Daniel đi ngang qua. Thú vị chính là căn phòng mà Daniel ở có ba cửa sổ, theo thứ tự là một cái chia một ô, hai cái chia ba ô, tổng cộng là bảy ô."
"Vì vậy, tôi không ngại đạt cho mình một suy luận táo bạo và tìm cách kiểm tra nó."
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng đôi.
Tấm rèm cửa sổ che kín ánh sáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ của ô cửa.
Đó là một cửa sổ chia đôi.
"Đó là lý do tại sao vào lúc ăn sáng ở điểm tiếp tế thứ nhất, Daniel lại có phản ứng hơi kỳ lạ khi Julian mô tả những gì đã xảy ra với mình vào đêm đầu tiên." Lê Tiệm Xuyên trầm ngâm nói.
Ninh Chuẩn mỉm cười: "Lý Kim Nhã và Daniel hẳn chỉ đoán được đèn đỏ có liên quan đến chiếu rọi tiềm thức kỳ quái, không rõ vấn đề của căn phòng."
Tạ Trường Sinh nhướng mày: "Cậu để tôi và Julian ở lại là vì muốn kiểm soát lịch trình tối nay ở một mức độ nhất định."
"Anh và Julian là những người đầu tiên trở thành chủ nhân của căn phòng. Julian bị con búp bê nói tiếng bụng cướp lấy gần hết cơ thể và linh hồn, nếu không có gì bất ngờ thì Julian sẽ không tỉnh lại nữa." Ninh Chuẩn nói, "So với tôi và Lê Tiệm Xuyên thì hình chiếu nội tâm của anh sẽ an toàn và sạch sẽ hơn."
Tạ Trường Sinh ngạc nhiên liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên: "Lê Tiệm Xuyên hẳn là chưa trực tiếp tiếp xúc với bất kỳ thứ siêu nhiên nào trong thế giới thực chứ."
Ninh Chuẩn lắc đầu cười: "Anh có từng nghe một lời sấm truyền không? Mắt thấy không phải thật, lời có giả dối."
"Sau này... anh sẽ rõ."
Hết chương 181
Chương 182: Chernobyl E39.
Tạ Trường Sinh hình như không nghĩ tới Ninh Chuẩn sẽ dùng câu nói này để giải thích bí mật ẩn giấu của Lê Tiệm Xuyên, nhưng vẫn tiếp nhận lời giải thích đó, hờ hững gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa mà quay lại đề tài vừa rồi: "Nếu sáu con số này thực sự ứng vớ số ô cửa, đèn đỏ, và một đội nào đó từng gặp phải bất trắc vào ban đêm, vậy thì sẽ thiếu mất con số 6 của điểm tiếp tế cuối cùng."
Lê Tiệm Xuyên sửa sang từng cảnh nhỏ trong đầu, nghe vậy nói: "Còn nhớ những gì Julian đã nói với tôi trong lúc bị con búp bê nói tiếng bụng bao lấy ở bữa sáng hôm nay không?"
"Đường đi của chúng ta đã bị thay đổi triệt để, không phải từ rìa Chernobyl đi vào trung tâm, mà là từ trung tâm thoát ra đến rìa. Khoảng cách thật sự dẫn ra ngoài còn có năm điểm tiếp tế, mặc dù không gần và đám người dẫn đường lại còn rắp tâm hại người, nhưng một khi chúng ta đã biết được bí mật của đèn đỏ, chúng ta có thể tác động giả đến hành trình ban đêm ở một mức độ nhất định, vì vậy việc ra ngoài không phải là không thể."
"Hơn nữa, trong hai tuần đầu tiên của thí nghiệm, lẽ nào không có nhà nghiên cứu hoặc người chơi nào nắm được manh mối này và cho ra đáp án này sao?"
"Nhưng biểu hiện của Julian cũng rất rõ ràng, anh ta nghĩ rằng không ai có thể thoát khỏi khu vực cấm này."
"Đây không phải là một chuyện khó hoàn thành, mà là một chuyện hoàn toàn không có khả năng hoàn thành."
"Ở điểm tiếp tế thứ sáu, hoặc sẽ không còn đèn đỏ, hết thảy sẽ là một trận trốn giết hỗn loạn, hoặc sẽ là khu vực cấm con người không thể vượt qua, hoàn toàn cắt đứt đường sống. Nhìn theo con số thì cái trước có khả năng cao hơn, ỷ lại vào ảnh hưởng của con người, rồi lại đột ngột mất đi, sẽ chỉ dẫn đến những cảnh ngộ bất hạnh hơn mà thôi."
Tạ Trường Sinh nói: "Việc này sẽ kéo theo một câu hỏi khác, tại sao người thuyết minh có thể lừa dối chúng ta về điểm này, nói với chúng ta là đang đi đến trung tâm của Chernobyl, mà không phải là ngược lại? Bên cạnh đó, tại sao các nhà nghiên cứu lại xuất hiện ở trung tâm của khu vực cấm, nếu như chặng cuối của chuyến đi có vấn đề, vậy thì bọn họ lại vào bằng cách nào?"
Hai mắt Ninh Chuẩn u ám, lạnh nhạt nói: "Dựa theo phân tích năm mảnh ghép để tạo thành đáp án cuối cùng, tiên tri, quái dị, dân bản địa, và các nhà nghiên cứu là bốn mảnh; Yegor và Oleg tính là một mảnh. Mảnh ghép mơ hồ nhất và cũng gần gũi nhất với chúng ta chính là câu đố trên người các nhà nghiên cứu."
"Đây cũng là vấn đề tôi sẽ giải quyết tối nay."
Nói đến đây, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lục lọi trong túi lấy ra mảnh kim loại màu đồng đen thuộc về mảnh vỡ tiên tri: "Có ích không?"
Ninh Chuẩn nhướng mày, đồng tử khuếch tán không thật, giống như một lỗ đen bao phủ trong tinh vân mông lung, phảng phất có chút màu sắc kỳ dị, ý tứ mập mờ nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên: "Niềm vui bất ngờ."
Cậu cười nói, "Ông xã xuống giường quả nhiên vẫn là cừ nhất."
"Dẹp đi."
Lê Tiệm Xuyên đã tự nhiên chặn lại mấy lời đen tối thường ngày này, đưa tay vỗ vào phần eo mềm mại đang sáp tới, thuận thế ném mảnh vỡ vào trong lòng Ninh Chuẩn.
Tạ Trường Sinh ngồi ở đối diện bẻ bánh quy nén trong tay còn nghiêm túc hơn tự mình giải câu đố, hai chân khoanh lại, lão tăng ngồi thiền. Rõ ràng đây chỉ là ván thứ hai mà ba người họ cùng nhau trải qua, nhưng Tạ Trường Sinh cũng đã học thạo cách nhắm mắt làm ngơ, làm một con kỳ đà cản mũi thành thục.
Ngón tay thưởng thức tựa như đang kiểm ra mảnh vỡ, Ninh Chuẩn nói, "Có thông tin lưu lại, có thể chọn đọc."
"Không phải đồng thuật của em tiêu hao rồi sao?"
Lê Tiệm Xuyên cau mày.
Ninh Chuẩn đúng là đã trả một cái giá rất lớn cho trận chiến trước đó, nhưng Lê Tiệm Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy cái giá này có thể không bao gồm chuyện đồng thuật sẽ mất tác dụng trong một thời gian dài. Mà Ninh Chuẩn nói thế này cũng không thể xuất phát từ lừa dối được.
Ánh mắt của hắn vô thức rơi vào Tạ Trường Sinh và Julian đang ở phía sau lưng, dừng lại một lúc, rồi lại giả vờ hơi rủ mắt xuống mà quét quanh căn phòng.
"Không cần đồng thuật đâu anh."
Ninh Chuẩn lắc đầu.
Cậu cầm chai nước khoáng vừa uống hai hớp ban nãy, giơ tay vặn mở nắp chai, đổ nước vào gạt tàn trên cái bàn đầu giường: "Tiên tri gần như có thể được xác định là sản phẩm của chiều cao, kim loại màu đồng đen mà nó phát ra chưa bao giờ xuất hiện trong nhận thức khoa học của con người, thay vì nói là một loại vật chất, không bằng nói là một loại năng lượng."
Thị lực giảm sút khiến cậu không thể nhìn thấy dòng nước, trong nháy mắt nước trong gạt tàn tràn ra ngoài.
Nhưng sai lầm nhỏ này không đáng quan tâm.
"Năng lượng có thể hữu hình hoặc vô hình. Nó có thể được chuyển hóa và tạo ra, cũng có thể được cắn nuốt và tiêu hóa. Miễn là nó trước sau không đổi thì cái tồn tại sẽ luôn tồn tại. Chỉ cần một số phương pháp thích hợp, cùng với ngoại lực đầy đủ hoặc là chênh lệch của bản thân."
Một tia hứng thú tràn ra trong mắt Ninh Chuẩn.
Lê Tiệm Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Chuẩn trở tay, từ trong hộp ma lấy ra một cái lọ đen như mực, từ trong lọ đổ ra một giọt chất lỏng, nhỏ vào trong gạt tàn. Chất lỏng ban đầu có lẫn chút nhũ đỏ bạc vừa rơi vào gạt tàn liền giống như biến thành nước không màu, không tìm thấy nữa.
Không đợi Lê Tiệm Xuyên cẩn thận tìm kiếm dấu vết của giọt chất lỏng kia, Ninh Chuẩn đã tùy ý ném mảnh vỡ vào trong.
Mảnh kim loại màu đồng đen vào trong nước lại tan chảy trong nháy mắt.
Mà kỳ lạ là chất lỏng màu nhũ đỏ bạc được nhỏ vào trước và kim loại đồng đen được cho vào sau không hề khiến cho nước khoáng vốn đầy ắp không chịu được lại tràn ra ngoài nhiều hơn __ Chúng nó giống như đã bị nuốt vào trong một cái miệng mở to, hoặc là đã bốc hơi rồi.
"Nếm thử đi anh."
Ninh Chuẩn nhếch môi, đưa cái gạt tàn đến bên miệng Lê Tiệm Xuyên: "Dựa theo phối hợp này thì hẳn là hương vị trái cây nào đó."
Lê Tiệm Xuyên nhìn bộ dáng Đại Lang uống thuốc của cậu, không nói gì mà chỉ liếc mắt, cầm lấy gạt tàn, nhìn nước trong như ngưng tụ thành thủy ngân nhưng không tràn ra: "Khá giống ảo thuật."
"Công nghệ tiên tiến nào cũng không khác gì ảo thuật." Ninh Chuẩn mỉm cười.
Lê Tiệm Xuyên vẫn tán đồng câu nói này ở một mức độ nhất định, nhất là từ khi trò chơi Hộp Ma đến với trái đất, mọi thứ dường như đều để lại dấu vết, mọi thứ dường như cũng đều xa lạ và khó phân biệt.
Không chút do dự, hắn hơi ngửa đầu, trực tiếp uống một hơi cạn sạch, chẳng quan tâm nó có sạch sẽ hay không.
Thứ nước không màu chảy qua cổ họng thô ráp rồi ùa vào thực quản nhưng không rơi xuống dạ dày mà ngấm vào mô da thịt trong suốt quá trình chảy.
Thái dương và hốc mắt dần dần sưng lên kèm theo những cơn đau nhói, trong đầu dường như có thứ gì đó đang từ từ nở ra, ngày càng lớn, gần như đảo lộn cả đất trời.
Cảm giác tê dại chạy dọc từng dây thần kinh, sục sôi khiêu khích tất cả tế bào.
Một luồng lạnh lẽo khuếch trương từ hai tròng mắt, điên cuồng tấn công toàn thân, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy như thể mình đang ở trong một con sông băng ở Bắc Cực, nội tạng như bị đông cứng lại.
Tuy nhiên, các tế bào sôi động đang kéo xé và phân chia điên cuồng, sức nóng hừng hực dâng trào trong từng khối cơ bắp của hắn, mạch máu và gân xanh trồi lên, giống như chạc cây thắt nút.
Nỗi đau đớn tột cùng và đau đớn tột cùng khiến hắn run lên mất kiểm soát được.
Hắn đột nhiên nhắm chặt mắt, khuỷu tay chống trên đầu gối.
Gần như cùng lúc đó, những tiếng thì thầm hỗn loạn như có như không và những hình ảnh rung chuyển mờ ảo tràn ngập đầu có hắn.
Vết nứt trên bầu trời, khảm đôi mắt khổng lồ, giấc ngủ dài, màu đồng đen vô biên, đồng hóa tiêm nhiễm mọi thứ... Bóng của những chiếc áo khoác trắng cứ đi tới đi lui, từng tòa thánh nối tiếp mọc lên, những bóng đen hỗn loạn có hình thù kỳ lạ, hộp đánh số đúc từ máu tươi, còn có một người Nga gầy đeo kính gọng tròn và một đám mây hình nấm bay lên trời...
Mọi thứ vụt qua quá nhanh, nhưng truyền phát tin lại cực kỳ lâu.
Lê Tiệm Xuyên cảm giác như thần hồn của mình đang co giật, chạy băng băng trong vòng xoáy không ngừng xoay tròn, vô số quang ảnh như quái vật mở ra cái miệng đẫm máu cắn xé hắn.
Cơn đau buốt như kim đâm huyệt Thái dương càng lúc càng mạnh, giống như mọc ra chi chít gai nhọn, lôi kéo tất cả tri giác của hắn, khiến cho máu me đầm đìa.
Mọi tế bào thần kinh của hắn đều đang đập thình thịch, mọi tế bào đều đang giải phóng năng lượng một cách dữ dội, chống lại cơn đau quá lớn.
Đột nhiên, một sức mạnh rất quen thuộc vẫy gọi về phía hắn.
Đó là một loạt tạp âm sột soạt.
Theo hắn chạy, tạp âm càng lúc càng lớn, giống như một tảng đá xuyên qua mặt nước, bắt đầu lộ ra hình dạng vốn có của nó —
"... Ngoài trừ làm chủ phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển được, chúng ta còn có biện pháp gì để rời khỏi vùng đất này, rời khỏi hành tinh này không?"
"Đó nhất định là tiên tri, là thần minh, tồi tệ nhất là một con đường tắt mà sinh mệnh chiều cao xuất phát từ mục đích nào đó mà đã kiến tạo ra nó... thiện ý hoặc là ác ý, chúng ta đều không thể chối từ..."
"Bọn họ tuyên bố đến cứu vớt chúng ta, cứu vớt thế giới... Bọn họ không có cách gì xuất hiện, không có cách gì giáng lâm!"
Nhưng rõ ràng tạp âm này chỉ xuất hiện trong nháy mắt.
Sự hỗn loạn và tiếng gầm rú kỳ lạ giống như sóng thần của núi kêu biển gào một lần nữa bao trùm lên tất cả các loại âm thanh khác trong quá trình chạy trốn của hắn, chấn động mãnh liệt và hỗn loạn đạt đến cực điểm là tiếng ong ong trống rỗng kéo dài.
Cảm giác lành lạnh tỉnh táo và thoải mái xua tan tất cả, đồng thời xuất hiện trước hai mắt và nơi trái tim.
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên mở mắt, giơ tay đè lại cơn lành lạnh nơi tim.
Mượt mà, gầy guộc và lạnh lẽo.
Là tay của Ninh Chuẩn.
"Anh đã nhìn thấy gì?"
Giọng nói của Ninh Chuẩn nhẹ nhàng và bình tĩnh, kề sát bên tai, giống như một làn gió mát lập tức xoa dịu mọi suy nghĩ hỗn loạn. Mọi dằn vặt, khắc khoải và đau đớn đều lùi lại như ảo giác.
Lê Tiệm Xuyên chịu đựng cơn đau nhói còn sót lại trong đầu, đưa tay đặt lên mũi và miệng nhằm giảm bớt hơi thở gấp gáp và hơi nặng nề, khàn giọng nói: "Tiên tri quả nhiên đến từ bên ngoài trái đất, cụ thể là gì thì không thăm dò được... Nhưng theo hình ảnh trong trí nhớ của tôi, có khả năng không phải là nhà tiên tri đã bị xóa bỏ ký ức, mà là lời giải thích về nguồn gốc cụ thể của nhà tiên tri không tồn tại trong thiết lập màn chơi của trò chơi Hộp Ma, đây là phần cấm chỉ người chơi thăm dò."
"Ngoài ra, lời nói của mảnh vỡ tiên tri với Yegor gần như giống nhau, chỉ có một ít bổ sung."
"Một điểm đáng nói chi tiết là tiên tri đã biết về chuyện Oleg và Yegor."
Ninh Chuẩn đưa tới một chai nước, một tay đặt sau đầu hắn, rất thành thạo đẩy tới.
Lê Tiệm Xuyên mỉm cười, dừng một chút, uống một ngụm nước rồi tiếp tục: "Oleg và Yegor đến Chernobyl để tiến hành nghiên cứu xem động thực vật biến dị có liên quan đến ô nhiễm hạt nhân và thay đổi từ trường hay không, và một trong những hạng mục rất quan trọng của nghiên cứu này là loại bỏ ô nhiễm và liệu pháp cải tạo gen."
Hết chương 182
Lời tác giả: Authur Clark từng nói "Bất kỳ công nghệ tiên tiến nào cũng không khác gì ảo thuật."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com