Chương 214+215
Chương 214: Mưu sát E13
"Mày muốn ở lại với tao hả?"
Tên côn đồ kinh ngạc liếc hắn một cái, sau đó đột nhiên nhướn mày, nằm úp sấp trên lan can boong tàu, cả người lờ phờ, giọng nói vô vị nói: "Tao thấy mày không phải muốn trực đêm với tao, mà là muốn moi tin mật của lão đại từ trong miệng tao chứ gì? Chậc, màn chơi này đã đến lúc này rồi mà mày còn thong dong quá ha... Nghe tao khuyên một câu, lão đại không thích kiểu giống như mày, mẫu hình lý tưởng của cô ấy chính là đàn ông lực lưỡng, nắm tay to hơn cả bao cát ấy..."
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn chính mình, vẫn là bộ vest đắt tiền và chỉnh tề của Lý Tân Đường.
Hắn cũng dựa lưng vào lan can, ngón tay vuốt tóc giống như vô tình lướt qua đường nét trên khuôn mặt. Quần áo không thay đổi, khuôn mặt cũng không thay đổi.
"Gì thì gì cũng phải thử chứ."
Hắn chọn một câu lấp lửng.
"Đúng vậy." Tên côn đồ thở dài, "Ngay cả thử cũng không dám, quá không có khí phách, khiến lão đại coi thường thêm."
"Nhưng mặc kệ nói thế nào, tốt hơn hết là giờ mày đừng nghĩ về nó nữa, đưa con thuyền này của mày về mới là chuyện quan trọng trước mắt. Nếu mày thậm chí không thể điều khiển một vật phẩm kỳ lạ đơn giản như vậy, thì đóa hoa ngang ngược lão đại sẽ vặn đầu mày xuống, đến lúc đó đừng nói theo đuổi hay không theo đuổi, bảo vệ được cái mạng nhỏ đã tốt lắm rồi."
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn bên dưới con thuyền ba cột buồm.
Con thuyền tựa như đang thuận theo gió biển di chuyển, nhưng tốc độ không nhanh, thậm chí có thể nói là khá chậm, tùy thời đều có thể bị gió làm cho dừng lại.
Thông qua lời nói của người đàn ông có vẻ ngoài côn đồ này, Lê Tiệm Xuyên đã có hiểu biết đơn giản về tình hình trước mắt. Tên côn đồ hẳn là một người chơi, lão đại mà gã nói và danh tính hiện tại của bản thân cũng là người chơi, và bọn họ là đồng đội của hắn.
Họ đang ở trong một màn chơi, Lê Tiệm Xuyên nghi ngờ rằng màn chơi này rất có thể là thị trấn Bồng Lai, nhưng đó không phải là thị trấn Bồng Lai mà hắn đang trải qua.
Còn chiếc thuyền ba cột buồm dưới chân họ là một vật phẩm kỳ lạ thuộc về danh tính của hắn, bọn hắn đang cậy nhờ vật phẩm kỳ lạ này, vì một lí do nào đó rời bến, hiện tại đang trên đường quay về, đại khái thu hoạch không tốt, tình cảnh trong màn chơi hoặc là thế cục gặp phải khá gấp rút.
Ngoài ra, tên côn đồ có mối quan hệ thân thiết hơn với vị lão đại kia, có lẽ thời gian đi theo lâu hơn hắn, mà danh tiếng của hắn đang yêu thầm vị lão đại kia, nhưng mối quan hệ rất xa cách, phải tìm hiểu thông tin cá nhân từ trong miệng người khác để triển khai kế hoạch theo đuổi.
Lê Tiệm Xuyên âm thầm quan sát người trước mặt, suy nghĩ một lúc và nói, "Cứ như vậy mà về, tao không cam tâm."
Tên côn đồ cười khẩy: "Chuyện này ai cam tâm được chứ."
"Lúc này, chúng ta không dễ gì bỏ ra một đêm như vậy để tới nơi này, vốn dĩ ra biển với kỳ vọng sẽ có được manh mối lớn, chạm đến lời giải cho bí ẩn. Cuối cùng, ảo ảnh thực sự chỉ là ảo ảnh, giống như bóng ma trên núi Tiểu Định kia, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào, đúng lãng phí thời gian."
"Manh mối lớn không có thì thôi đi, manh mối nhỏ cũng không thấy đâu, thật không biết lão đại vì sao phải đi một chuyến như vậy, để ba người chúng ta tốn công ra biển nhìn xem."
Gã nói xong, trên lông mày hiện lên một tia cáu kỉnh, lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp ma, châm lửa đưa cho Lê Tiệm Xuyên: "Hút không?"
Lê Tiệm Xuyên trôi chảy từ chối: "Danh tính hiện tại không tiện bám mùi thuốc lá."
Gã côn đồ rút tay lại: "Cũng đúng, Lý tam thiếu yêu thích đồng hồ đeo tay, nhưng không thích thuốc lá. Loại công tử phong lưu này không hút thuốc cũng là chuyện lạ."
Dường như dáng vẻ mà bên kia nhìn thấy cũng là của Lý Tân Đường.
Lê Tiệm Xuyên nói: "Lão đại làm như vậy tự nhiên có lí do của lão đại."
"Mày tin tưởng lão đại thật ha." Tên côn đồ nhả ra vòng khói.
Khói xám từ tụ lại tản ra, lọt vào trong sương mù, tràn ngập bốn phía, ngọt ngào cay nồng.
"Lần này không thu hoạch được gì, chỉ có thể dựa theo phương án dự phòng mà hành động, trở về cẩn thận một chút," tên côn đồ nói, "Tao cứ cảm thấy phạm vào cái gọi là án mưu sát người chơi theo những gì cuốn sổ kia nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nhưng ý của lão đại là trò chơi Hộp Ma sẽ không dẫn đến ngõ cụt, trong phúc có họa, trong họa có phúc, không ai có thể nói trước được tình hình như thế nào cho đến khi kết thúc."
"Đã đến ngày thứ năm rồi mà vẫn chưa có người chơi nào tự tay giết người, chúng ta thật sự không đủ thời gian, manh mối lấy được rất nhiều nhưng đều không quan trọng, coi như cùng đường, bằng không cũng chẳng đáng bảo mày dấn thân mạo hiểm, làm người tiên phong như vậy."
"Mày thông cảm cho lão đại."
Tên côn đồ giơ tay vỗ vai Lê Tiệm Xuyên: "Nếu thật sự gặp chuyện không may, lão đại sẽ không bỏ mặc mày đâu, Tuy mày đến sau, nhưng dù sao chúng ta cũng là đồng đội, nên ít nhiều cũng phải có lòng tin."
Các cơ ở vai và cánh tay căng ra trong giây lát rồi nhanh chóng thả lỏng.
"Tao biết rồi."
Lê Tiệm Xuyên trầm giọng nói.
Tin tức quá ít, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn xác định danh tính và khí chất hiện tại của mình trong ảo giác này, cho nên nói càng nhiều càng sai, chỉ có thể nói ít lại. Nhưng xác suất cao là ảo giác và phát sinh ở trước mắt này có quan hệ với nhau, nói ít cũng không đủ để nắm được mấu chốt.
Hắn đang nghĩ làm sao tạo ra thời điểm thích hợp cho một câu nói sáo rỗng thì tên côn đồ bên cạnh lại đột nhiên nói: "Dù sao còn phải ở trên biển thêm nửa đêm nữa, mày cũng cần tỉnh táo để khống chế chiếc thuyền ba cột buồm này, không bằng tao đi lấy chút rượu rồi hai chúng ta uống vài ly?"
"Tao thấy trong hầm rượu của mày cất giấu không ít rượu ngon, cũng biết hưởng thụ đấy."
Này đúng là buồn ngủ được tặng gối kê đầu.
Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên lộ ra do dự.
Tên côn đồ lại nói: "Ai, lão đại không quan tâm đâu, chúng ta lại không uống nhiều, nhấp miếng thôi, không ảnh hưởng chuyện gác đêm đâu. Hơn nữa, sương mù dày đặc như vậy, còn có thuyền ba cột buồm ở đây, làm sao gặp nguy hiểm được, đây cũng đâu phải màn chơi linh dị hay quái vật gì..."
Nói xong, không đợi Lê Tiệm Xuyên đáp lại, tên cồn đồ đã đắc chí cười, bóp tắt điếu thuốc rồi đứng dậy trượt thẳng vào trong khoang thuyền.
Không được vài phút, cửa khoang thuyền lại mở ra, tên côn đồ cầm hai chai rượu vang đỏ đi tới, không lấy ly mà ném tới một chai cho Lê Tiệm Xuyên, mở nút ra rót òng ọc vào miệng, điệu bộ hệt như nốc bia, không chút ý tứ.
"Rượu này được nha, coi như đồ uống mà uống."
Tên côn đồ chép miệng, ăn không nói có mà nhận xét.
Lê Tiệm Xuyên cũng rút nút chai, chậm rãi nhấp một ngụm, nhìn mặt biển phía xa bị sương mù dày đặc bao phủ, nói: "Tao nghi ngờ lão đại khăng khăng rời bến tối nay không phải là để tránh né một vài chuyện ở trấn trên, hoặc hoàn thành kế hoạch đã định trước ở trấn trên, mà là để đảm bảo bản thân có thể lấy được manh mối nào đó ở trên biển, hơn nữa rất có khả năng đã lấy được nó, nhưng lại giấu tao và mày."
"Đương nhiên không loại trừ cả hai, một mũi tên bắn trúng hai con chim."
Tên côn đồ chậm rãi bước tới, không nói một lời.
"Mày còn chờ gì nữa?"
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nói: "Chờ chai rượu độc này phát huy tác dụng, thấy máu ngạt họng hay gì?"
Vẻ mặt lười biếng của tên côn đồ đột nhiên thay đổi: "Mày quả nhiên không phải Trần Bái!"
Đôi mắt gã lạnh lùng và u ám, đột nhiên bắn tới như mũi tên sắc nhọn.
Lê Tiệm Xuyên đã nhảy sang một bên cùng lúc khi gã phun ra câu nói đó, đề phòng công kích bất ngờ theo sát mà đến.
Nhưng hình như vẫn chậm một bước, thân hình hắn vừa lách đi, mũ dạ trên đầu hắn đột nhiên bị cắt đứt, quần áo cũng nổ tung rách rưới.
Ánh sáng của ngọn đèn bão trên boong thuyền mờ ảo, phản chiếu từng sợi tơ mỏng đan xen dày đặc, giống như tơ nhện, nhưng sắc bén hơn tơ nhện rất nhiều, không biết từ lúc nào đã quấn lấy Lê Tiệm Xuyên.
"Dị năng của mày sao?"
Lê Tiệm Xuyên vừa nhướn mày hỏi, dừng lại các chuyển động lớn, vừa lật bàn tay, ném ra một nắm thấu kính vỡ vụn, bao phủ boong tàu, rồi lăn vào trong khoang tàu.
Tên côn đồ cười lạnh một tiếng, từng sợi tơ nhện bắn ra, đuổi theo những mảnh thấu kính vỡ nát đang tán loạn, muốn bắt chúng nó lại: "Những mảnh vỡ này cũng là dị năng của mày?"
Lê Tiệm Xuyên còn chưa kịp nói, liền tiếp tục gấp gáp hỏi: "Mày rốt cuộc là ai? Mày thay thế Trần Bái khi nào? Núi Tiểu Định và ảo ảnh của Viện điều dưỡng trên mặt biển kia có quan hệ gì với mày?"
Một sợi tơ nhện vắt ngang cổ họng của Lê Tiệm Xuyên, cắt dứt một lọn tóc.
Cảm giác sắc bén xâm chiếm, Lê Tiệm Xuyên không hề nghi ngờ sợi tơ nhện này hoàn toàn có thể cắt đứt đầu hắn trước khi máu phun ra, không lãng phí một chút da thịt nào.
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không cảm thấy hoảng loạn hay sợ hãi, bởi vì hắn không phát hiện sát khí quyết đoán của đối phương.
"Nếu tao thành thật trả lời thì mày sẽ để tao đi chứ?"
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn mạng nhện ngày càng nhiều xung quanh người, hơi nheo mắt lại.
Tên côn đồ cau mày, theo bản năng nhìn về phía khoang tàu, đang định nói gì đó thì một giọng nữ đột nhiên truyền ra từ khoang tàu, bén nhọn lạnh như băng: "Uông Tân! Giết hắn đi! Hắn không phải là thứ tôi cần!"
"Lập tức giết hắn!"
Tên côn đồ Uông Tân ngớ ra trong giây lát, ở giây tiếp theo, ánh mắt của gã trở nên sắc bén, vô số sợi tơ nhện chằng chịt phức tạp trên boong tàu cũng theo đó siết chặt lại, biến thành những lưỡi dao sắc bén, nhanh chóng co lại hướng về phía Lê Tiệm Xuyên, giống như muốn tước hắn thành những lát thịt mỏng trong chớp mắt.
Thắt lưng, hông và tay chân của Lê Tiệm Xuyên chợt vặn vẹo, hắn ngả người ra sau trong tư thế mà con người khó có thể đạt được.
Những sợi tơ bạc chỉ kịp ấn vội một đường hằn trên làn da màu mật ong, chưa kịp đi sâu vào thì đã lặng lẽ đứt đoạn.
Một con dao găm khảm huyết đồng giống như băng phiến bắn ra, xoay tròn xuất hiện trong lòng bàn tay của Lê Tiệm Xuyên, sắc bén đến mức không gì có thể ngăn cản được, tơ nhện dày đặc giống như đụng phải thiên địch mà bị vạch ra một khe hở, tiếng hét vô hình xuyên thấu linh hồn lan rộng theo tơ nhện đứt đoạn.
Người của Uông Tân nhoáng lên một cái, máu chảy ra từ hai mắt.
Gần như cùng một lúc.
Một họng súng đen xuất hiện ở khe cửa khoang tàu, một loạt tia lửa màu máu bất ngờ nổ tung.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Vài viên đạn được bắn ra, để lại vết đỏ kỳ lạ trong không khí, giống như cắt ra miệng vết thương trong không gian.
Lê Tiệm Xuyên phá vỡ mạng nhện, cơ thể mạnh mẽ như một chú báo, nhảy và chạy nhanh trên boong tàu, dưới ánh đèn mờ ảo, dư ảnh của hắn vừa tránh những viên đạn đang lao tới vừa lao về phía Uông Tân, một tay cầm dao găm, một tay rút súng bắn, dao găm sắc bén lạnh thấu xương, đạn điên cuồng trút xuống.
"Mẹ kiếp! Tốc độ này!"
Uông Tân giật mình, nghiến chặt răng, nghiêng người sang một bên, hai tay nâng lên đặt ngang ở trước người rồi vẫy nhẹ.
Keng, keng!
Một loạt tiếng lanh lảnh vang lên.
Ống tay áo rách nát, hai chân nhện đen như dao thép thay thế cánh tay của Uông Tân, chính xác chặn lại một loạt đạn.
Nhưng viên đạn vừa rơi xuống, con dao găm mỏng như băng đã chuyển động con mắt đỏ như máu, xuyên qua tia lửa bắn tung tóe và sương mù, đâm vào chân con nhện kêu leng keng.
Có một tiếng lách cách nhẹ nhàng, lấy mũi dao làm trung tâm, chân nhện giống như một tấm gương vỡ, nứt ra vài đường.
Lưỡi dao mảnh trượt một cách khéo léo, quanh quẩn quanh chân con nhện một cách quỷ dị, giống như muốn xẻ đôi lớp da thịt theo đường mạch máu xanh, rồi leo lên cái cổ họng mỏng manh, hoặc những huyệt đạo trọng yếu như tim, gan, lá lách và phổi, để đạt được thú vui tước đoạt một sinh mệnh tươi sốt.
"Lão đại!"
Uông Tâm trầy trật nhanh chóng lui về phía sau, toàn thân run rẩy, vô số tơ nhện lại quấn lấy: "Tôi chịu không nổi nữa!"
"Đây không phải người, đây là quái vật! Quái vật!"
Gã phát ra tín hiệu cầu cứu.
Nhưng hiện tại gã không cần cầu cứu làm gì, bởi vì ngay tại thời điểm Lê Tiệm Xuyên xung phong liều chết xông tới, hắn đã phát hiện sự kỳ quái ở phía sau — Mấy viên đạn kéo ra vết đỏ từ trong khoang tàu kia không tránh được hoàn toàn, hắn rõ ràng đã nhảy xa khỏi điểm đạn rơi xuống, nhưng chúng vẫn là đuổi theo hắn — Chúng nó giống như có mắt, ngừng lại trên không trung một chốc rồi lập tức đánh vòng, sau khi lấy màn đêm làm giấy, vết đạn làm bút vẽ ra một đóa hoa màu máu diêm dúa lẳng lơ, liền nhào tới chỗ hắn một lần nữa.
Thân hình của Lê Tiệm Xuyên như ma quỷ, chớp mắt lướt qua bên người Uông Tân, xuất hiện ở sau lưng gã, con dao găm như mụn độc sinh trưởng trên xương không tiếng động lách tới, vai phải của Uông Tân xuất hiện một đường máu hình tròn, toàn bộ cánh tay rơi xuống đất.
Không hét lên sợ hãi, Uông Tân nuốt xuống tiếng rên rỉ đau đớn, nhân cơ hội này liều mạng lao về phía trước, cách xa Lê Tiệm Xuyên.
Đằng sau lưng gã, nhiều tơ nhện điên cuồng mọc lên và chồng chất, tạo thành một cái kén dày trắng nhợt giữa Uông Tân và Lê Tiệm Xuyên.
Vài sợi tơ nhện cứng chắc hơn còn có ý định tập kích tay phải của Lê Tiệm Xuyên để hất rơi dao găm.
Đối diện với cái kén dày và Uông Tân chặn ở đường đạn bay, viên đạn đỏ tươi lại đi vòng, tránh chướng ngại vật, vọt thẳng về hướng Lê Tiệm Xuyên giống như rắn độc màu đỏ cắn chết không buông.
"Vật phẩm kỳ lạ?"
Thấu kính bắn ra giữa kẽ tay, chuẩn xác bắn trúng viên đạn mà không gây ra ảnh hưởng nào.
Viên đạn không nổ và cũng không lệch khỏi quỹ đạo.
"Đoàng đoàng!"
Tiếng súng lại vang lên từ bên trong khoang tàu.
Lê Tiệm Xuyên vừa chạy vừa nhảy thật nhanh lên boong tàu, rương gỗ bị hắn đá bay nhưng viên đạn không hề bị cản lại dù chỉ một chút, vẫn như cũ vòng qua vật cản, nhằm về phía hắn.
Lê Tiệm Xuyên nghi ngờ vật phẩm kỳ lạ này có khả năng giống như định vị quỷ dị hoặc không trượt phát nào.
Ý nghĩ lóe lên, xuyên mặt kính lập tức mở ra.
Thân hình Lê Tiệm Xuyên trong nháy mắt biến mất tại chỗ, viên đạn đỏ tươi đuổi theo hắn không thể đi theo vào trong gương, mà giống như cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, đồng loạt ghim vào mảnh kính vỡ, tóe ra tia lửa, khí độc và hơi thở tà ác.
Lê Tiệm Xuyên đảo mắt liếc nhìn vô số lối đi trong gương.
Dị năng tiến hóa mang đến một chút ích lợi là hắn có thể ở trong lối đi bên trong gương quan sát hình ảnh đại khái bên ngoài mỗi lối đi, bắt được âm thanh mơ hồ. Loại quan sát và nắm bắt này bị giới hạn trong trạng thái mặt gương, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước đây.
Những thấu kính vỡ to nhỏ khác nhau nằm rải rác khắp boong thuyền ba cột buồm và cửa khoang, hàng trữ chưa đến nửa hộp ma của hắn đã gần như cạn kiệt.
May mắn đây không phải là đồ hiếm lạ, có thể thu lại sử dụng, cũng có thể bổ sung theo ý muốn sau khi rời thuyền.
Chính là lúc này!
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng chọn một lối đi trong gương.
Ở lối ra vào của lối đi, hắn nhìn thấy ánh đèn lờ mờ và bóng dáng gần kề của Uông Tân.
Hắn nhảy ra khỏi lối đi trong gương, lặng lẽ xuất hiện dưới ngọn đèn bão trên boong thuyền.
Dưới chân hắn, một mảnh gương lặng lẽ nằm đó, ngay trong phạm vi của ánh đèn. Hiệu ứng tàng hình trong mười giây đủ để hắn trở thành ma quỷ chân chính trên chiếc thuyền này, lấy mạng vô hình.
"Lão đại! Người biến mất rồi!"
Uông Tân lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn xung quanh và dệt mạng nhện dày đặc xung quanh mình để bảo vệ.
"Hẳn là dị năng, có liên quan đến đến những mảnh kính vỡ này..." Một giọng nữ phát ra từ trong khoang thuyền, "Tránh xa chúng nó một chút, dùng tơ nhện lật chúng lại, đánh cho thành bột!"
Phương pháp xử lý khẩn cấp khá hợp lý.
Nhưng đã quá trễ.
Lê Tiệm Xuyên để mặc mạng nhện cắt cánh tay, cắt qua da thịt và ghìm chặt xương trắng của mình, vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh và nhanh chóng cắm dao găm vào thái dương của Uông Tân.
Đâm vào, đảo mạnh.
"Á!"
Một tiếng thét ngắn phát ra từ cổ họng của Uông Tân, nhãn cầu của gã lồi ra, khóe mắt sắp nứt toạc.
Theo một chuỗi mũi tên máu đỏ và trắng bay ra, thời gian mười giây tàng hình kết thúc, thân hình của Lê Tiệm Xuyên hiện ra.
Hắn kề sát sau lưng Uông Tân, từ từ rút dao ra. Mãi cho đến lúc này, mạng nhện bên cạnh hắn mới dần dần nhuốm máu, trên đó treo đầy những hạt máu của hắn.
Uông Tân cứng ngắc quay đầu lại, hai mắt trở nên trắng dã, co quắp ngã xuống.
Vô số tơ nhện tiêu tan cùng với cái chết của chủ nhân.
Không có tiếng thông báo giết chóc vang lên.
Trong dự liệu, cảnh tượng trước mắt tất nhiên có chỗ kỳ lạ.
"Đoàng đoàng đoàng! Đoàng đoàng!"
Con thuyền ba cột buồm im lặng trong chốc lát, lập tức đạn trong khoang bắn ra điên cuồng hơn.
Thay vì rút lui, Lê Tiệm Xuyên tiến lên, tránh quỹ đạo, kéo theo dư ảnh lao vọt vào khoang thuyền.
Cửa khoang thuyền vỡ nát, đèn dầu hỏa thắp đầy các góc, nhưng khoang thuyền trống rỗng, cùng lúc đó tiếng súng lại vang lên, nhưng là từ trên cột buồm.
Lê Tiệm Xuyên chộp lấy cầu thang bên sườn, nhảy lên boong thuyền, cột buồm bị sương mù dày đặc bao phủ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ba cột buồm trơ trụi.
Nhưng vào lúc này, tiếng súng từ đống đổ nát phía sau boong thuyền truyền đến, kèm theo tiếng đạn bay đuổi theo.
Không đúng.
Là dị năng.
Tốc biến, hay di chuyển nhanh qua một lối đi nào đó như hắn, hay là dịch chuyển tức thời trong khoảng cách ngắn?
Lê Tiệm Xuyên cảm thấy bụng dưới có chút nóng rát, khẽ nhắm mắt lại, lần thứ hai sử dụng xuyên mặt kính.
Lần này hắn không lập tức đi ra ngoài, mà là cẩn thận quan sát tình huống của từng lối ra vào mặt kính, trước đó mảnh kính không có tiến vào trong khoang, mà hiện tại lạ ở bên trong, bên kia rõ ràng đã đề phòng, cố ý tránh đi vị trí của mảnh kính.
Nhưng vị lão đại này rõ ràng thích nắm bắt cơ hội hơn là ngồi chờ chết.
Các lối đi trong gương đang giảm từng cái một, là do những viên đạn đỏ tươi nhắm vào các thấu kính và bắn tung chúng thành bụi từng cái một.
Lê Tiệm Xuyên vẫn im lặng bất động, đáy mắt bắt đầu lóe lên tia sáng xanh, nhìn chằm chằm vào lối đi trước mặt.
Khi lối đi giảm bớt còn hơn chục cái, một giọng nữ mơ hồ từ phía cuối lối đi truyền đến, hư ảo như bị phủ một lớp màn che: "Hẳn là mày đang trốn vào trong gương nhỉ, tao từng nhìn thấy dị năng tương tự. Nếu tao đập vỡ tất cả những thấu kính còn lại này, mày cũng sẽ chết."
"Tao nghĩ chúng ta có thể nói chuyện."
"Tao rất có hứng thú lai lịch của mày, tao có thể khẳng định trên đường bước lên chiếc thuyền này, đi tới ảo ảnh Viện điều dưỡng, mày vẫn là Trần Bái."
"Mày là thứ gì đó ở trong ảo ảnh của Viện điều dưỡng sao?"
Lê Tiệm Xuyên cau mày, thầm nhớ cái gọi là ảo ảnh Viện điều dưỡng.
Cả Uông Tân và lão đại này đều đề cập đến thứ này, thậm chí còn ra biển tìm nó, hơn nữa suy đoán chỗ quỷ dị của hắn và sự biến mất của Trần Bái đều liên quan nó.
Cái này có lẽ ám chỉ một cái gì đó.
Sự im lặng của Lê Tiệm Xuyên được xem như là một cách trả lời, giọng nữ thất vọng thở dài: "Quả nhiên, phải tiếp xúc với án mưu sát, làm một kẻ giết người thực sự hoặc một thám tử thì mới có được manh mối liên quan tới đáp án... Chuyến ra biển này, là tao đã quá tham lam, lấy được một chút gợi ý là đủ rồi, muốn nhiều hơn cũng chẳng có..."
"Mày không phải đồng đội của tao, tao không có hạn chế để giết mày, cho nên mời mày chết đi thôi!"
Tiếng súng nổ liên tục, lối đi nhanh chóng bị chôn vùi.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên không sốt ruột, hắn chắc chắn rằng vị lão đại này sẽ không thể loại bỏ tất cả các thấu kính vỡ.
Cứ như thể hắn và vị lão đại này đang cạnh tranh xem ai là thợ săn kiên nhẫn hơn, nghiền ép thần kinh của nhau bằng những lối đi liên tục biến mất và sát khí bất ngờ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Phá hủy thấu kính là đi săn, hay là chờ đợi phá hủy là thu lưới, vẫn còn chưa rõ.
Đột nhiên, ánh mắt Lê Tiệm Xuyên đọng lại.
Phía trên cột buồm phản chiếu trong gương, có một bóng đen nhỏ nhắn thoáng hiện rồi lập tức biến mất, phảng phất chỉ là ảo ảnh trong chốc lát.
Giống như một tia chớp.
Lê Tiệm Xuyên còn chưa kịp suy nghĩ, tóm lấy trực giác chiến đấu trong nháy mắt này, trực tiếp rời khỏi lối đi trong gương.
Làn nước biển lạnh giá lập tức bao trùm lấy hắn, một thấu kính treo trên tấm lưới đánh cá rách nát ở mép ngoài con thuyền ba cột buồm, trôi nổi trên mặt biển.
Lê Tiệm Xuyên giống như một con ma nước lén lút, thoăn thoắt trèo lên lan can thuyền dọc theo lưới đánh cá.
Khoảnh khắc hắn xuất hiện, hai chân của hắn đạp mạnh, cơ bắp cuồn cuộn của hắn phát ra sức mạnh dâng trào, biến cả cơ thể hắn thành một lưỡi kiếm gió phi nước đại, cắt đứt cột buồm mà không cần di chuyển về phía trước.
Tuy nhiên.
Lưỡi kiếm gió đập vào khoảng không.
Con dao găm xuyên qua không khí, xuyên qua tiếng gió sắc bén, nhưng nơi nó đáp xuống trống rỗng, chỉ có một cái bóng mảnh khảnh thuộc về cột buồm.
"Làm sao có thể!"
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn vào vị trí con dao găm đâm vào, giống như ngây ngẩn cả người.
Ngay tại thời khắc ngây người này, một bóng người nhỏ nhắn lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn, khóe môi lạnh lùng cong lên, cầm vững khẩu súng bỏ túi màu vàng kim, nhẹ nhàng bóp cò.
Viên đạn bắn ra, một tiếng giòn tan, bắn vỡ một thấu kính.
Cùng lúc đó, có hai, ba thấu kính vỡ lăn xuống đất không biết từ lúc nào.
Bóng người cầm súng đông cứng nụ cười, tay trái không hề báo trước giơ lên, một con dao ba cạnh quấn đầy mạch máu đỏ đột nhiên đâm ra.
Con dao ba cạnh xẹt qua.
Đôi mắt như hồng ngọc điên cuồng xoay chuyển, vô số mạch máu cuồn cuộn phồng lên, khí tức quỷ dị của hai vật phẩm kỳ dị trong nháy mắt va chạm vào nhau.
Thân hình nhỏ nhắn đột nhiên xoay người đá sang một bên, không khí bị xé rách, Lê Tiệm Xuyên chộp lấy chặn lại, xương cổ tay chấn động kêu răng rắc.
Ánh sáng từ chiếc đèn bão chiếu tới, tô ra khuôn mặt của kẻ thù, đó là một nữ sinh Trung Hoa Dân Quốc mặc áo sơ mi xanh và váy đen, vẻ ngoài cực kỳ điềm đạm, chắc chắn không phải là khí chất mà các nữ sinh bình thường có thể có được.
Thể lực của người chơi này cũng vượt xa người thường.
Cú đá không đẩy Lê Tiệm Xuyên lùi lại, nữ sinh kia hơi nhướn mày, lộ ra một tia kinh ngạc: "Người cải tạo?"
Vừa nói ra, nữ sinh đổi súng thành gậy, một cây gậy ngắn cỡ lòng bàn tay biến thành một cây gậy dài đầy ngạnh ngay khi được vung đi, chọc thẳng vào mặt Lê Tiệm Xuyên, trong khi tay kia vẫn cầm dao ba cạnh, với góc độ xảo quyệt như rắn độc chờ thời cơ, không ngừng đâm vào những vị trí trọng yếu của Lê Tiệm Xuyên.
Hai tay của Lê Tiệm Xuyên đã được đổi thành hai con dao găm, một con là vật phẩm kỳ lạ do Ninh Chuẩn đưa cho, còn con kia là một con dao găm bình thường.
Hai người đánh giáp lá cà, động tác nhanh như tia chớp, trong nháy mắt máu thịt bay ra tứ tuung, vết máu rơi tí tách xuống boong thuyền.
Lông mày dày đen như lưỡi kiếm của Lê Tiệm Xuyên nhíu chặt, đôi mắt sâu như hồ nước, phản chiếu mọi cử động tinh vi của bên kia.
Như có linh cảm, khi dao ba cạnh của nữ sinh lại đâm tới, thế như lửa đốt, khi gậy đang áp sát, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên tránh sang một bên, khom lưng bắn đi, quỷ dị đổi phương hướng.
Bịch!
Âm thanh nặng nề của máu thịt va chạm!
Một cơn gió mang theo mùi tanh thổi bay sương mù dày đặc, che đậy âm thanh cắt đứt yếu ớt dưới va chạm.
Cánh tay của Lê Tiệm Xuyên bị gãy, giống như một cành cây nhô ra từ một bên cổ của nữ sinh, con dao găm lạnh như băng, lưỡi dao nhuốm đầy máu.
Một cái đầu hất nhẹ lên rồi nặng nề rơi xuống, đập lên sàn thuyền ướt sũng.
"Rất mạnh..."
Ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, Lê Tiệm Xuyên thở hồng hộc, liếc nhìn cái đầu lăn lộn kia, tùy ý tự nói: "Nhưng vẫn kém số 2 một chút... Không có gì bất ngờ, số 2 vẫn chưa phải là kẻ mạnh nhất màn chơi này."
"Màn chơi này không có người chơi tổ đội, tổng thể sức chiến đấu của bọn họ hình như cũng nhỉnh hơn các người..."
Hắn một bên đè lại cánh tay gãy xương, thô bạo bẻ thẳng nó lại, đơn giản cố định bằng tấm gỗ và dải vải xé từ gấu áo, một bên vung dao găm, đi đến phía bên kia của boong thuyền, nhặt lên áo vest coi như sạch sẽ, khoác lên người, bao phủ cơ thể toàn là máu.
Ngoại trừ vết thương mạng nhện, chỉ có một vết thương nghiêm trọng do dao quân đội ba cạnh đâm thủng.
Mức độ bị thương này được coi là nhẹ trong sự nghiệp của Lê Tiệm Xuyên, nhưng rắc rối là vết thương mạng nhện và vết thương thủng lỗ đều do vật phẩm kỳ lạ gây ra.
Cái trước rõ ràng có độc, vết thương vừa đen lại vừa ngứa, nhưng chích một mũi thuốc giải độc của Ninh Chuẩn sẽ tốt hơn rất nhiều; cái sau là thủng một lỗ trên vai, máu không ngừng chảy, không có thuốc cầm máu nào có tác dụng, tốc độ máu chảy nhanh dị thường, hẳn là tác dụng của vật phẩm kỳ lạ.
Nếu không phải khả năng chữa trị hiện tại của Lê Tiệm Xuyên đã đạt đến trình độ không thuộc về mình thì có lẽ đã chết vì mất máu quá nhiều trong vòng chưa đầy mười phút.
Lê Tiệm Xuyên nhặt con dao ba cạnh trong tay nữ sinh lên và áng chừng, kỳ lạ thay, hắn không nhận được bất kỳ phản ứng nào mà một vật phẩm kỳ lạ nên có.
Hắn suy nghĩ một chút, xắn ống quần lên, không chớp mắt cắt một miếng thịt từ bắp chân trong, bôi thuốc cầm máu xong, lại đắp miếng thịt vào miệng vết thương do dao ba cạnh gây ra.
Máu thịt dính kết lấp đầy chỗ khuyết, liên kết tế bào mạnh mẽ, tốc độ chảy máu bắt đầu chậm lại.
Khả năng chữa trị và khả năng chảy máu đối kháng khiến vết thương vốn không thể khép lại bắt đầu từ từ chữa lành.
Lê Tiệm Xuyên chịu đựng cơn đau dữ dội khắp người, đi vòng quanh toàn bộ con thuyền ba cột buồm, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể phá vỡ tình hình.
Nhưng thật không may, hắn không tìm thấy gì cả.
Sau khi rửa sạch vết máu trên thân dưới trong khoang thuyền, Lê Tiệm Xuyên lại lên boong, đi vòng qua hai xác chết, trèo lên cột buồm và nhìn về phía xa.
Chiếc thuyền ba cột buồm không có người lái vẫn đang chậm rãi di chuyển về một hướng, nhưng sương mù dày đặc cuộn tới nên không thể nhìn rõ.
Nếu không có người chơi tên Trần Bái điều khiển, liệu con thuyền này có cập bến bình thường không? Hay là nói, nó không còn có thể cập bến?
Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên bình tĩnh như băng, vừa nhìn phía trước, trong đầu vừa liệt kê, loại trừ các loại suy đoán và kế hoạch.
Đúng lúc này, khoang thuyền bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng lê chân.
Lê Tiệm Xuyên trong nháy mắt quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc từ cửa khoang tàu đi lên, vẻ mặt chán nản cùng đôi mắt ngái ngủ, chính là tên côn đồ Uông Tân!
Mà boong thuyền trống rỗng sạch sẽ, tất cả máu và xác chết đã biến mất tại một thời điểm nào đó.
"Trần Bái?"
Nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên trên cột buồm, Uông Tân sững người một lúc rồi nói: "Con thuyền ba cột buồm này không có chức năng phòng thủ tự động sao? Màn chơi này đâu có quái vật hay mấy thứ siêu nhiên nào, thằng nhóc mày gác đêm nghiêm túc vậy á? Còn bò lên đó quan sát nữa..."
"Được rồi, đã đến giờ, tao đến thay ca, mày mau đi nghỉ ngơi đi."
Lê Tiệm Xuyên im lặng một lúc, sau đó tuột xuống cột buồm.
Uông Tân nhìn rõ bộ dạng của Lê Tiệm Xuyên dưới ánh sáng của ngọn đèn bão liền giật mình, kinh ngạc nói: "Làm sao vậy, nửa đêm đã xảy ra chuyện gì? Sao mày lại bị thương? Sao không gọi bọn tao?"
Lê Tiệm Xuyên lén nhìn chằm chằm Uông Tân, lắc đầu nói: "Chuyện nhỏ thôi, đã xử lý xong rồi."
Uông Tân cau mày, còn muốn hỏi thêm nhưng Lê Tiệm Xuyên đã cài khuy áo vest, hai tay buông thõng, lướt qua gã rồi đi vào khoang thuyền, chỉ để lại một câu: "Mày gác đêm đi, tao đi nghỉ ngơi trước."
"Đúng là một tên lập dị."
Uông Tân càu nhàu, lấy ra điếu thuốc, châm lửa, nằm bò trên lan can boong thuyền.
Bên trong khoang thuyền, ngọn đèn dầu thắp sáng lờ mờ.
Lê Tiệm Xuyên quen thuộc bước đi, đi qua gian ngoài rồi bước vào phòng ngủ tối om.
Bên trong phòng ngủ là giường trên và giường dưới, rèm cửa của giường dưới mở ra, không có người, giường trên có một bóng người nhỏ nhắn nằm yên lặng, mái tóc dài xõa, hô hấp nhẹ nhàng chầm chậm.
Giống như nhận ra được ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên, người đang nằm quay lưng về phía cửa chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lê Tiệm Xuyên.
"Trần Phái, nửa đêm trước có chuyện gì xảy ra không?"
Người nọ cất giọng trầm hỏi.
...
Ở một bên khác.
Ba giờ chiều.
Bến thuyền bị bỏ hoang ở thị trấn Bồng Lai.
Ninh Chuẩn nhìn Lê Tiệm Xuyên cầm cần câu leo lên thang xương, không thèm quay đầu nhảy lên thuyền, cánh tay hơi nâng lên chờ được đỡ của cậu chậm rãi hạ xuống bên người.
Cậu không lên thuyền ngay mà ngẩng đầu lên, bắt đầu quan sát con thuyền buồm ba cột buồm.
Những người hầu xung quanh dường như không phát hiện ra cậu có gì không ổn, bọn họ vẫn cúi đầu có trật tự, im lặng đứng ở một bên, thang xương của thuyền cũng không thu lại, nằm phủ ở dưới chân cậu, vẫn không nhúc nhích.
"Một thế giới tinh thần được liên kết bởi những mảnh vỡ?"
Ninh Chuẩn lẩm bẩm: "Hay là cảnh tượng mê sảng năm xưa vô tình để lại?"
"Hoặc có thể là cả hai?"
"Mình không phải người chơi trong ván này nên có hơi khó."
Đôi mắt đào hoa của cậu khép hờ, lơ đãng nhìn thân thuyền, như rơi vào trạng thái trầm tư kỳ lạ.
Nhưng mà, trạng thái này cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì rất nhanh, trên cầu tàu có một tiếng bước chân rất nhẹ chậm rãi xuất hiện — Không phải ánh mắt nhìn trộm và những cái vòi ác ý mà cậu đang đề phòng giúp người yêu dấu của mình, mà là một con gấu bông màu nâu mất một con mắt.
Con gấu bông dường như đã phát hiện ra sự khác thường của Ninh Chuẩn trên bến thuyền, đôi chân đi về phía trước dừng lại tại chỗ.
Có lẽ nó đang suy nghĩ cách bắt đầu thăm dò hợp lý, hoặc giết chóc quyết đoán.
Nhưng Ninh Chuẩn đã đi trước mở miệng.
"Đây là vật phẩm kỳ lạ sao? Nó là loại có thể hứng chịu sát thương và cũng có thể được sử dụng như một con rối thế thân, khá hiếm thấy."
Cậu lặng lẽ nhìn con gấu bông: "Xuất hiện ở đây vào lúc này hẳn là chờ kết quả, hay là ngư ông đắc lợi, cho nên... Vị đây là người chơi số 4?"
Hết chương 214
Chương 215: Mưu sát E14.
Cửa phòng ngủ phát ra tiếng kẽo kẹt làm người khác tê răng.
Ánh đèn vàng mờ ảo và sương mù dày đặc như nước rót vào cánh cửa dày xù xì khép hờ, nhuộm mọi thứ trên tàu bằng màu tranh sơn dầu cũ kỹ và kỳ dị.
Lê Tiệm Xuyên cũng không cởi áo vest, để lộ vết thương trên người rõ ràng không thể thoát khỏi liên quan đến hai người này, hắn chỉ cởi mũ ra, treo lên sau cửa, nói: "Chuyện nhỏ thôi, hình như có thứ gì đó trong sương mù muốn tấn công, tôi và chiếc thuyền ba cột buồm đã chặn nó lại."
"Chúng nó chạy trốn rồi, không quay lại nữa đâu."
Đây là một cách nói mơ hồ nhưng coi như hợp lý.
Hắn chạm vào túi quần áo nương theo động tác treo mũ, khẩu súng bỏ túi màu vàng và dao găm mà hắn nhặt được từ chỗ nữ sinh đã biến mất từ bên trong mà không hề hay biết.
Cứ như thể tất cả những gì hắn có được là ảo ảnh chưa bao giờ thực sự tồn tại.
Nữ sinh nói: "Từ biển, hay là ảo ảnh kia?"
"Tôi không biết," Lê Tiệm Xuyên đứng sau ngọn đèn, để khuôn mặt và biểu cảm của mình bị bóng tối che khuất, "Chắc là không liên quan gì đến ảo ảnh đâu."
Nữ sinh cau mày, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra vài phần thất vọng và cáu kỉnh rõ ràng. Có lẽ là bởi vì thật sự chưa quen, hoặc là thật sự tin vào lí do thoái thác của Lê Tiệm Xuyên nên không tiếp tục truy vấn cuộc tập kích nửa đêm đầu, ngược lại hỏi: "Anh nghĩ tới làm sao gây án chưa?"
Lê Tiệm Xuyên biết từ trong miệng Uông Tân, nếu kết quả của chuyến đi biển này không như ý thì người chơi tên Trần Bái này sẽ giết người theo kế hoạch ban đầu, phạm tội giết người chơi và tiếp tục thúc đẩy cốt truyện của thị trấn Bồng Lai hoặc thay đổi tình thế trước mắt thành ván cờ chết.
Nhưng hắn chỉ biết có bấy nhiêu.
Giết ai, giết lúc nào, giết như thế nào, hắn hoàn toàn không biết.
"Ý tưởng hay đến đâu cũng phải xem tình hình thực tế." Lê Tiệm Xuyên không trực tiếp trả lời.
Nữ sinh liếc nhìn hắn, đôi mắt đen sâu kín: "Làm theo kế hoạch ban đầu thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trần Bái, tôi biết anh luôn có chủ kiến của riêng mình, nhưng tốt nhất không nên ảnh hưởng dù chỉ một chút tới kế hoạch của tôi."
"Tôi sẽ không rủ lòng thương xót chỉ vì anh là một nhân tài được phía trên nhét tới."
Những lời này được nói bằng một giọng trẻ con và lạnh lùng, ít nhiều có chút gì đó của một học sinh cấp hai.
Chỉ là sát ý trong đó rất chân thực và dứt khoát.
Có vẻ như đội ba người này hình như thuộc về một tổ chức nào đó, mối quan hệ giữa họ không hài hòa như ngoài mặt.
Hơn nữa, danh tính thực sự của Trần Bái có thể không bình thường.
Nói đến đây, mặc dù màn chơi này cho đến giờ vẫn chưa lộ ra bất kỳ kinh khủng và nguy hiểm rõ ràng nào, nhưng bất kể là ở trấn Bồng Lai trước đây hay là bây giờ trong ảo ảnh này, những người chơi đã ra tay qua hình như đều có ít nhất một vật phẩm kỳ lạ, hoặc dị năng khá lớn mạnh.
Điều này tạo thành một sự tương phản cực kỳ kỳ lạ với vẻ yên bình và tĩnh lặng của thị trấn Bồng Lai cũng như sự đơn giản và bình thường của các quy tắc cốt truyện đã biết hiện nay.
Không hợp lẽ thường.
Lê Tiệm Xuyên cụp mắt, im lặng đáp lại lời cảnh cáo của nữ sinh, trong lòng thầm cân nhắc.
Thấy Lê Tiệm Xuyên im lặng, nữ sinh kia biết lời uy hiếp của mình đã có tác dụng, vẻ mặt hài lòng, vuốt lại mái tóc dài rồi lại nằm xuống.
Phòng ngủ khoang tàu một lần nữa im lặng.
Lê Tiệm Xuyên do dự một lúc, nhưng vẫn đi đến bên giường. Trần Bái không có lí do hợp lí nào để đóng cửa lại, rời khỏi khoang tàu và không nghỉ ngơi.
Hắn vén rèm lên, định cúi người chui vào giường dưới giả vờ ngủ một chút, song khi cúi đầu xuống, hắn bỗng chú ý tới cổ của nữ sinh hình như đang ngủ say ở giường trên ___ Nữ sinh nằm ngửa, mái tóc dài buông xõa được vén qua một bên gối, một đường mảnh màu đỏ tươi quanh cổ lộ ra trong bóng tối, giống như một sợi dây chuyền màu đỏ, nhưng nó siết chặt quá mức, quấn lấy da thịt.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên biết rất rõ đây không thể là một chiếc vòng cổ, bởi vì đây là vết thương bị chặt đầu mà hắn tự tay để lại cách đây không lâu.
Hắn nhớ lại cảnh vừa rồi khi đi ngang qua tên côn đồ Uông Tân, hành động của Uông Tân rất tự nhiên, mép khăn quàng cổ và cổ áo của gã hình như có chút đỏ sẫm, nhưng đầu của gã được quấn kín bằng một chiếc khăn quàng cổ và chiếc áo choàng dài rách nát nên không nhìn ra nhiều hơn, cũng không gây sự chút ý nào.
Chẳng lẽ trừ hắn ra, vết thương của hai người kia cũng được giữ lại sao?
Này không phải là khởi động lại vòng lặp thời gian trên thuyền rồi chứ?
Không đúng, vết thương của chính hắn hoàn toàn được bảo toàn: máu, vết thương và tác động lên cơ thể đều còn đó. Song Uông Tân và nữ sinh, một người bị chặt cánh tay phải và bị đâm vào thái dương, người còn lại thì bị chặt đầu, nếu vết thương không thay đổi thì người cũng đã chết, không thể giống như bây giờ.
Vết máu cũng hoàn toàn biến mất, quần áo của hai người còn nguyên vẹn, thân thể có vẻ rất khỏe mạnh.
Chỉ còn lại vết thương.
Ngoại trừ thi thể của ba người, những cái còn lại có lẽ giống như đã được làm mới.
Hẳn là một vòng lặp hoặc thiết lập lại trong ảo giác, nhưng rất có thể không hoàn toàn là vậy.
Có hàng ngàn suy nghĩ, nhưng thực ra chỉ là trong chớp mắt, một cái chớp mắt, nữ sinh đã lật người nằm nghiêng, Lê Tiệm Xuyên cũng nằm xuống chiếc giường hẹp và thấp, tầm nhìn lại bị bóng tối che lấp.
Chiếc giường chật hẹp, ván gỗ phía dưới vừa cứng vừa ẩm, chỉ cần đè nhẹ một cái sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt mục nát, giống như một căn bệnh đau đớn vô phương cứu chữa.
Lê Tiệm Xuyên nằm ngửa, một tay chắp sau đầu, giữa các ngón tay phản chiếu ánh sáng gương, một tay đặt trên bụng, đè lên con dao găm trong ống tay áo, ngoài ra hai chân một chân gập lại, một chân để bên mép giường, trông có vẻ thư thái, song thực chất là tư thế có thể bật dậy bắn ra bất cứ lúc nào.
Hắn nhìn chằm chằm vào tấm ván giường trên đầu một lúc, sau đó từ từ nhắm mắt lại như thể đang buồn ngủ.
Bóng tối bao trùm đêm khuya, vạn vật chìm trong im lặng, chỉ có tiếng nước biển đập vào mạn thuyền trầm đục và tiếng gió biển rì rào khe khẽ đập vào cửa sổ và cánh buồm, kéo dài sự mê man, bất lực lênh đênh trên biển.
Một tròng mắt giăng chút tơ máu đỏ ngầu xuất hiện trong kẽ hở của tấm ván giường, chuyển động, nhìn vào chiếc giường đen kịt phía dưới.
Ánh mắt phóng ra dán chặt vào khuôn mặt điển trai với đôi mắt nhắm nghiền, như thể đang cẩn thận quan sát cái gì đó.
Chỉ chốc lát sau, một nòng súng đen ngòm thay thế nhãn cầu nhắm thẳng vào người đang say ngủ bên dưới.
Có một tiếng súng lớn vang lên theo sau tiếng cò súng, một chùm pháo hoa đẫm máu nổ tung.
Ở khoảng cách gần như vậy, viên đạn có thể đã bắn nát mục tiêu trước khi tiếng súng thực sự lọt vào tai. Một kích tình thế bắt buộc ấy lại xuyên qua không khí, chỉ có một âm thanh giòn tan vang lên.
Đầu đạn đỏ tươi xuyên qua mặt kính nhẵn nhụi, mặt kính bay lên, vỡ ra vô số tàn ảnh màu đỏ, cuối cùng bị năng lượng nén đến cực điểm nuốt chửng, tán thành tro bụi trong bóng tối.
Người cầm súng giật mình, bóng dáng lảo đảo, chuẩn bị vụt khỏi vị trí đang ở.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Dao găm lạnh lùng bổ xuống, xuyên qua gáy, bẻ gãy xương cổ, giống như một cây đinh sắt cực kỳ chắc chắn, đóng đinh người xuống giường một cái ầm.
Mũi dao nhô ra từ phía trước cổ họng.
Tất cả âm thanh còn chưa kịp phát ra thì đã bị chặt đứt.
Mái tóc dài đang vung lên từ từ rơi xuống, an tĩnh lại, cơn co giật run rẩy của tay chân mảnh khảnh cũng nhanh chóng lắng xuống, máu tươi nhuộm đầy giường trên.
Lê Tiệm Xuyên nửa quỳ bên giường, thăm dò hơi thở của nữ sinh, đồng thời cố ý tránh đi vết thương trước đó, giơ tay lưu loát chặt lìa đầu nữ sinh.
Bọn họ không có ký ức về trận chiến trước đó, nhưng Lê Tiệm Xuyên thì có, quen tay hay việc, câu này áp dụng do tất cả mọi việc, giết chóc cũng không ngoại lệ.
"Lão đại, Trần Bái?"
Giọng nói của Uông Tân từ cửa cabin truyền đến: "Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng súng nổ, lão đại, là cô nổ súng hả? Đã xảy ra chuyện rồi?"
Không có tiếng bước chân đi vào, nhưng mạng nhện dày đặc đã lặng lẽ bò vào từ dưới sàn. Trong miệng Uông Tân là đơn giản hỏi han, nhưng động tác trên tay lại là 100% thận trọng.
Lê Tiệm Xuyên rút con dao của mình ra, một chút chán nản bất đắc dĩ hiện lên giữa hàng chân mày.
Hắn mơ hồ đoán được mình bại lộ ở chỗ nào, đồng thời trong lòng vẫn còn có suy đoán cần phải xác nhận lại, liền không chần chờ nữa, giống như chim ưng ẩn nấp trong bóng tối bay lướt ra ngoài, giao chiến ngắn ngủi, dứt khoát giết chết Uông Tân trên sàn boong thuyền.
Sau khi giết hai người này lần thứ hai, tâm hồ của Lê Tiệm Xuyên trở nên bình lặng, không còn gợn sóng nào nữa.
Hắn chuyển cả hai thi thể lên boong và lục soát đồ của bọn họ.
Không có manh mối của màn chơi rơi ra, chỉ có hai vật phẩm kỳ lạ là dao găm và súng có thể bỏ vào túi áo, nhưng không thể bỏ vào hộp ma của Lê Tiệm Xuyên.
Ngoài ra, trên người nữ sinh còn có một bức ảnh màu bị ngâm nước hơn phân nửa và giấy chứng nhận nhập học.
Độ rõ nét và màu sắc của cái trước rõ ràng là không thuộc về thời đại này, trong ảnh có thể láng máng nhìn thấy một tòa kiến trúc nước ngoài ẩn mình trong rừng, bên mép có dòng chữ tiếng Anh "Viện điều dưỡng" không trọn vẹn. Cái sau là dán ảnh chụp đen trắng của một nữ sinh, tên là Lưu Phức Luy, 15 tuổi, đến từ thị trấn Bồng Lai, đang học tại Trường Trung học Nữ sinh ở Thượng Hải, chứng nhận còn mới tinh, trên đó ghi được cấp vào mùa xuân năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 21, mùi mực vẫn còn đó.
Thời gian và không gian trên con thuyền, cùng với những người chơi trong thời gian và không gian này, dường như đều thuộc về năm ngoái.
Lê Tiệm Xuyên cất vào những thứ tìm được, dành một khoảng thời gian ngắn hơn để đi vòng quanh con thuyền một lần nữa, quan sát những thay đổi, sau đó quay trở lại boong thuyền, dựa vào lan can rồi nhìn chằm chằm vào hai xác chết khá gớm ghiếc kia.
Chiếc đồng hồ bỏ túi khảm đá quý màu bạc thỉnh thoảng đóng mở, nhẹ nhàng xoay chuyển giữa các ngón tay khớp xương rõ ràng, giống như một con bướm bạc xoay tròn.
Kim đồng hồ đã trôi qua ba mươi phút.
Lê Tiệm Xuyên thấy hoa mắt, tất cả thi thể cùng vết máu trên boong thuyền đột nhiên biến mất, hết thảy đều sạch sẽ, sương mù và bóng tối xung quanh cùng nhau dâng trào, giống như lần ảo giác thứ nhất.
Lê Tiệm Xuyên cất chiếc đồng hồ bỏ túi đi.
Chính xác thì đã ba mươi phút trôi qua kể từ khi hắn giết cả hai người họ và thiết lập lại đến bây giờ. Nó không khác nhiều so với khoảng thời gian mà hắn ước tính lần trước.
Những thứ được lục soát bỏ vào trong túi lại biến mất.
Rất nhanh, trong khoang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc lần thứ ba.
Lê Tiệm Xuyên quay đầu nhìn một cách tự nhiên, thần sắc thoải mái, lộ ra một chút mệt mỏi và buồn ngủ vừa phải: "Tới rồi à?"
Uông Tân duỗi lưng, ngáp một cái, quanh cổ gã có một vòng máu chói lọi, đó là dấu vết vừa mới bị Lê Tiệm Xuyên cắt đầu vừa nãy.
Gã ngái ngủ đi về phía Lê Tiệm Xuyên, giọng nói khàn khàn thở dài: "Tới đây, tới đây, đến giờ rồi, tới lượt tao gác đêm, mày đi ngủ đi, nửa đêm đầu... Đợi đã, Trần Bái, mày bị thương à? Sao thế này, nửa đêm đầu đã xảy ra chuyện gì?"
Lê Tiệm Xuyên vẫn sử dụng những lời nói úp mở lần trước, nhưng sau khi nói xong, hắn không rời khỏi boong thuyền mà bắt đầu quăng mồi câu theo đuổi nữ sinh để thăm dò Uông Tân.
Uông Tân ban đầu không phát hiện, nhưng nhanh chóng nhận ra và kiếm cớ muốn đi lấy rượu.
Lê Tiệm Xuyên cũng không do dự, quyết đoán chém người một dao, sau đó lẻn vào khoang, giết chết nữ sinh trước.
Ba mươi phút sau, xác chết và vết máu biến mất.
Tiếp theo, Lê Tiệm Xuyên lặp lại quá trình này thêm sáu lần, chỉ thay đổi lời nói và câu hỏi khi đối diện với Uông Tân. Sau khi xác nhận mình không thể sử dụng danh tính của Trần Bái để khai thác thông tin mới từ Uông Tân, Lê Tiệm Xuyên thay đổi mục tiêu, dùng biểu hiện và tính cách gần nhất của bản thân Trần Bái, đánh lừa Uông Tân đi vào khoang.
Không giống như Uông Tân, nữ sinh rõ ràng là một cao thủ lão luyện và thông minh, rất cẩn thận, chú ý đến chi tiết, lòng dạ khó lường và tàn nhẫn. Đôi khi chỉ cần hỏi thêm một câu, nữ sinh đã xuất hiện ở sau lưng Lê Tiệm Xuyên, bóp cò và đâm một nhát.
Lê Tiệm Xuyên hỏi đi hỏi lại nữ sinh mười tám lần mới thu được một số tin tức tương đối đáng tin cậy, không thể moi thêm được nữa.
Hai mươi bốn chu kỳ thiết lập lại này không chỉ bao phủ các cơ quan quan trọng của Uông Tân và nữ sinh với những đường máu và lỗ hổng chằng chịt, mà còn khiến vết thương của Lê Tiệm Xuyên trầm trọng hơn rất nhiều.
Hắn không phải là một người máy hoàn hảo, không thể liên tục tránh được tơ nhện và dao quân đội ba cạnh chớp nhoáng, hay đoán biết trước kẻ địch sẽ làm gì.
Tuy nhiên, tất cả những nỗ lực này không phải là vô ích.
Với thông tin thu được từ Uông Tân và nữ sinh, Lê Tiệm Xuyên cuối cùng đã có thể ghép lại những trải nghiệm hiện tại của ba người bọn bọ và bản thân Trần Bái rốt cuộc là như thế nào.
Trong số ba người, nữ sinh không rõ tên thật là thành viên của tổ chức Hiệp Sĩ đoàn, mật danh là Catherine, thực lực khá mạnh, nhưng không phải thành viên cao cấp của Hiệp Sĩ đoàn, mà là một người chơi Hộp Ma được mời chào đến, sau đó gia nhập Hiệp Sĩ đoàn, trải qua giải phẫu thay đổi, cơ thể được cải tạo vượt xa người bình thường.
Uông Tân tên thật vẫn là Uông Tân, là cấp dưới do Catherine mang về, người này đi theo Catherine vì hám lợi và ơn cứu mạng.
Cả hai thành lập một đội, bán mạng cho một vài người tai to mặt lớn cả trong và ngoài trò chơi Hộp Ma.
Có lẽ vẫn lo lắng về những người chơi mà mình đã chào mời, vì vậy Hiệp Sĩ đoàn đã đưa những người chơi được cho là có dòng máu quý tộc cổ đại vào mỗi đội với tư cách là đội phó hay còn gọi là người giám sát, sống và hành động cùng đội.
Trần Bái chính là người giám sát của đội Catherine.
Trần Bái là con lai, đương nhiên không phải là nòng cốt của Hiệp Sĩ đoàn, nhưng địa vị vẫn cao hơn Catherine và Uông Tân, nhưng năng lực lại không bằng Catherine.
Với mục đích săn người đẹp hoặc muốn kiểm soát đội, Trấn Bái bày tỏ ý định theo đuổi Catherine và kết bạn với Uông Tân.
Màn chơi mà bọn họ bước vào lần này chính là thị trấn Bồng Lai nơi nhóm Lê Tiệm Xuyên đang có mặt, người thuyết minh vẫn là tổ hợp cuốn sổ bìa da đen và bút máy màu vàng, hình thức bữa tối cũng hoàn toàn giống nhau, vai diễn luân phiên như cũ, nhưng điểm khác biệt chính là màn chơi này có tổng cộng mười bảy người chơi, hiển nhiên có rất nhiều người lập nhóm, hầu như không có người nào đơn độc chiến đấu.
Họ vẫn được yêu cầu thực hiện vụ án mưu sát do người chơi thực hiện và giải quyết các vụ án do người chơi khác thực hiện, nhưng thời hạn kéo dài hơn, có mười ngày, trước mắt đã qua năm ngày, tuy rằng thị trấn thường xuyên có người chết nhưng không phải là do người chơi tự tay gây ra.
Cái gọi là cốt truyện chỉ có thể biết là có liên quan đến án mưu sát, chết giả, bất tử nhưng không thể chạm đến bối cảnh cụ thể, cũng không thể động đến manh mối mấu chốt hơn, có thể nói là hoàn toàn bế tắc.
Bảy người chơi còn lại đều mất đi một chức năng cơ thể, đều láng máng lộ ra vẻ lo lắng, bắt đầu chuẩn bị thể hiện năng lực của mình trong chưa đầy một nửa thời gian còn lại.
Vì Catherine có manh mối nào đó nên có thể nhìn thấy bóng ma ảo ảnh sẽ xuất hiện trên núi Tiểu Định và trên biển khi có sương mù, Catherine nói rằng đó là Viện điều dưỡng, rất có thể có liên quan đến đáp án.
Ba người bọn họ đi lên núi Tiểu Định trước, nhưng đi lên núi Tiểu Đỉnh phải đi qua Bồng Lai quán, rồi tiếp tục đi lên nữa, chẳng qua con đường phía trước đã bị cắt đứt, bao phủ bởi sương mù dày đặc và bóng tối, vượt ra ngoài phạm vi hoạt động được quy định trong màn chơi. Ba người không tới được nơi có ảo ảnh, chỉ có thể đổi đường hướng về phía biển.
Tình cờ là sản phẩm thử nghiệm duy nhất mà Trần Bái nhận được từ Hiệp Sĩ đoàn là con thuyền ba cột buồm này, vì vậy bọn họ liền chọn ra khơi vào đêm thứ năm sau bữa tối.
Sau bữa tối này, Trần Bái trở thành Lý Tân Đường, Catherine trở thành nữ sinh Lưu Phức Luy, Uông Tân là một tên du côn.
Bọn họ đi thuyền từ 9:30 tối đến khoảng 10:30 tối, suôn sẻ đến chỗ ảo ảnh.
Nhưng đáng tiếc, ảo ảnh chỉ là ảo ảnh.
Ngoại trừ ảo ảnh, không có gì khác trên mặt biển. Cả ba người họ xuống nước và tìm kiếm khu vực lân cận, cuối cùng tay không quay trở lại.
Ít nhất là nhìn bề ngoài, cả ba người họ đều không thu hoạch được gì.
Trong nửa đầu của hành trình trở về, cả ba nghĩ rằng chuyến đi rất ngắn nên không nghỉ ngơi, nhưng thoắt cái bọn họ đã bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, không còn nhìn thấy bất kỳ cột mốc nào, định vị dẫn đường của con thuyền ba buồm cũng không nhạy, vì vậy chỉ có thể mò mẫm tiến về phía trước.
Trần Bái điều khiển con thuyền, không biết căn cứ vào điều kiện gì mà đưa ra một tính toán rằng thuyền có thể cập bờ trong vòng nhiều nhất là sáu tiếng.
Vì vậy, ba người quyết định thay phiên nhau nghỉ ngơi. Trần Bái canh gác trong ba tiếng đầu tiên, trong ba tiếng tiếp theo sẽ là Uông Tân. Do tình trạng thể chất của nữ sinh nên Catherine không còn sung sức như trước, lúc kết thúc cuộc tìm kiếm dưới nước đã có chút không thoải mái nên không sắp xếp cho cô ta canh gác đêm, chỉ để cô ta yên tâm nghỉ ngơi.
Mà kết quả đầu tiên của chuyện ra khơi và trở về trắng tay là Trần Bái sẽ làm theo kế hoạch của Catherine, trở thành người chơi đầu tiên thực hiện hành vi giết người trong màn chơi này.
Ba người bọn họ đã lên kế hoạch chi tiết cho vụ giết người này, người chết được chọn cũng rất quen thuộc, đó là trưởng lão của gia tộc thân cận nhất với Lý Tân Đường, Lý Nhị thái gia.
Người quen xuống tay, một thanh niên cường tráng tấn công một ông già đã ngoài bảy mươi hẳn là một quá trình rất đơn giản.
Nhưng Trần Bái này có chút bất mãn.
Hắn ta cho rằng tất cả người chơi đều không muốn phạm tội giết người, tất nhiên là do trong các vụ giết người đều có cạm bẫy, hắn ta không muốn làm kẻ ngu chủ động giẫm vào cạm bẫy, cố ý muốn đẩy Uông Tân lên thay mình, nhưng Catherine đã phủ quyết nó.
Tình huống hiện tại đại khái là như vậy.
Lê Tiệm Xuyên gần như đã có một nền tảng vững chắc trong đầu.
Từ biểu hiện và lời nói của Uông Tân và Catherine, cũng như việc bản thân hắn liên tục quan sát con thuyền, Lê Tiệm Xuyên đã phán đoán sơ bộ là có ba cách để vượt qua vũng lầy thiết lập lại trước mắt này.
Một là đóng thành công vai Trần Bái, không để lộ sơ hở cho đến khi con thuyền cập bến và rời đi. Cách thứ hai chính là bản thân hắn học được cách điều khiển con thuyền ba cột buồm, trực tiếp lái nó quay về. Ba là đề cập đến vụ sát hại người chơi mà Trần Bái định thực hiện.
Đáp án nào thì phải chơi tiếp mới biết được.
Lái thuyền, quay trở lại bờ và giết người chơi, đây là ba chuyện thường được cả Uông Tân và Catherine nhắc đến.
Còn về việc cưỡng bức xuống thuyền bơi trở về, hoặc là phá bỏ tình huống có vẻ tuần hoàn không theo chu kỳ trên thuyền, cả hai cách này đều không nằm trong phạm vi kế hoạch tiếp theo của Lê Tiệm Xuyên.
Hắn đã thử cách thứ nhất hai lần, hoàn toàn không thể bơi khỏi vùng biển quanh con thuyền ba cột buồm. Hắn vắt óc suy nghĩ cách thứ hai, nhưng không thể tìm ra manh mối hay chìa khóa nào để phá vỡ thiết lập lại của con thuyền, thậm chí còn đốt thuyền, ép hỏi Catherine và Uông Tân cách rời đi, nhưng không có tác dụng gì cả.
Trên thực tế, chỉ cần cơ thể của Lê Tiệm Xuyên có thể chống đỡ, hắn có thể thực sự có đủ thời gian để thử nghiệm vô số lần.
Nhưng vết thương ngày càng nhiều và cơn đói khát dần xuất hiện khiến hắn hiểu rằng dù thời gian trên tàu có lùi về phía sau, thì thời gian của chính hắn vẫn đang tiến về phía trước.
Hắn không có thời gian vô hạn thực sự.
Vì vậy, hắn kết luận thử ba phương pháp có khả năng nhất mới là lựa chọn tốt nhất.
Khi Lê Tiệm Xuyên nghĩ thông suốt điểm này, hai xác chết được sắp xếp ngay ngắn trên boong thuyền trước mặt hắn đã biến mất không một dấu vết.
Hắn thầm đếm nhịp tim, qua vài lần, cùng một thời gian, từ trong khoang thuyền truyền đến tiếng bước chân, Uông Tân lại ngáp một cái đi ra.
Sau tổng cộng hai mươi bảy lần thất bại, Lê Tiệm Xuyên cuối cùng đã có thể hoàn hảo sắm vai Trần Bái.
Hắn quen thuộc trò chuyện vài câu với Uông Tân, sau đó vào cabin, trả lời câu hỏi của Catherine rồi nằm xuống giường dưới, nhắm mắt lại chợp mắt.
Thời gian trôi qua, cả Catherine và Uông Tân đều không lộ ra sát khí với hắn.
Bọn họ không hề nghi ngờ hắn đã không còn là Trần Bái chân chính nữa.
Ba giờ sau, Catherine từ giường tầng trên trở người đi xuống không một tiếng động, đi tới bàn uống nước, đi ra khỏi khoang thuyền.
Lê Tiệm Xuyên giả vờ như bị đánh thức, vỗ vỗ quần áo và theo sát phía sau.
Nhìn đồng hồ bỏ túi đã hơn năm giờ sáng, trời bên ngoài đã sáng. Nhưng đứng trên boong thuyền, trước sau vẫn là biển sương mù dày đặc cuộn trào, căn bản không có bóng dáng bờ biển.
Uông Tân cầm ống nhòm từ cột buồm leo xuống, cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị: "Lão đại, chúng ta vẫn đang ở trên biển, không nhìn thấy đất liền. Tuy là thuyền liên tục di chuyển, nhưng cánh buồm hình như không thể điều khiển được, phương hướng thường thay đổi theo gió, giống như một con ruồi không đầu."
Nói xong, gã nghi ngờ nhìn Lê Tiệm Xuyên: "Trần Bái, mày thật sự đang điều khiển con thuyền này sao? Tối hôm qua không phải mày nói rằng tối đa sáu tiếng có thể lái thuyền trở lại bến sao? Bây giờ đã sáu tiếng rồi mà tao thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng dáng đất liền!"
Uông Tân và Catherine không biết Trần Bái lái con thuyền ba cột buồm này như thế nào, Lê Tiệm Xuyên hỏi không ra, cũng không cảm nhận được mùi của vật phẩm kỳ lạ hiện không có chủ nhân này, vì vậy chỉ có thể bí mật thử nghiệm.
Trong ba tiếng giả vờ ngủ yên bình hiếm hoi vừa rồi, hắn đã thử đủ mọi cách nghe được từ Viện nghiên cứu, Ninh Chuẩn để thiết lập mối liên hệ với những vật phẩm kỳ lạ và sau đó điều khiển chúng. Cái gọi là giọt máu được thu thập rất cẩn thận từ đầu ngón tay, cổ tay, tim, lưỡi và những nơi khác, cũng thiền định một giờ về luật hấp dẫn, nhưng kết quả rất rõ ràng, hắn đã thất bại.
Hắn không thể lái con thuyền ba cột buồm này.
Ba phương pháp rời đi, trực tiếp loại trừ hai phương pháp đầu tiên.
Đối mặt với câu hỏi của Uông Tân và ánh nhìn chằm chằm u ám của Catherine, Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ một chút, hơi hếch cằm lên, cau mày nói theo phong cách rất Trần Bái, ba phần giả vờ ngạc nhiên và một phần vô tội và áy náy: "Đám sương mù dày đặc kia có vấn đề."
"Tôi đang nói về điều kiện khi sương mù là bình thường, nhưng những gì chúng ta đang thấy bây giờ là chúng rõ ràng không bình thường."
Uông Tân tái xanh mặt, khóe miệng giật giật, nhưng cũng không nổi giận.
Gã đã rất quen thuộc với kiểu hành vi phô trương và trốn tránh trách nhiệm của Trần Bái.
Catherine cũng không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này, điều cô muốn là giải quyết vấn đề chứ không phải lãng phí thời gian.
"Thuyền ba cột buồm trả lời anh như thế nào? Cần phải làm gì mới có thể xuyên qua sương mù, đưa thuyền ra ngoài?"
Cô hỏi thẳng.
Tất nhiên, thuyền ba cột buồm không trả lời, nhưng Lê Tiệm Xuyên hiển nhiên không thể trả lời như vậy. Hắn nói ra kế hoạch hắn đã chuẩn bị từ lâu, đồng thời cũng dùng nó để thử nghiệm cách phá cục thứ ba của mình: "Chúng ta cần chủ động bắt nó chạy, đương nhiên, tiền đề là thắp sáng ngọn hải đăng ở trấn Bồng Lai để cung cấp cho chúng ta một hướng đi."
Nói xong, hắn nhướn mày bổ sung một câu: "Đương nhiên, đây chỉ là một phương pháp có thể khảo nghiệm, trên thực tế cũng không dám khẳng định có hiệu quả hay không."
Hắn đoán rằng Catherine, người không quá tin tưởng Trần Bái, sẽ không đặt hết sức nặng lên Trần Bái, nhất định sẽ nhúng tay vào để đảm bảo mình có thể thuận lợi trở lại thị trấn Bồng Lai mà không cần Trần Bái.
Uông Tân trừng mắt liếc hắn.
Catherine thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lê Tiệm Xuyên, nhắm mắt lại suy tư một lúc, sau đó lật tay lấy từ trong hộp ma ra một chiếc điện thoại di động màu bạc mà Lê Tiệm Xuyên rất quen thuộc.
Lê Tiệm Xuyên nhìn lướt qua bảy khuôn mặt tươi cười quỷ dị xung quanh màn hình điện thoại, âm thầm cau mày.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai cặp mắt còn lại, Catherine mở điện thoại và bấm số 9.
Sau một loạt tiếng báo bận, cuộc gọi được kết nối, giọng nói khàn khàn lười biếng của Ninh Vĩnh Thọ truyền ra: "... Là Lưu tiểu thư à? Sớm như vậy tìm tôi có chuyện gì không?"
Catherine nói ngắn gọn: "Chúng tôi bị lạc đường, anh hãy hắp sáng ngọn hải đăng, mở thiếp lập định vị và dẫn đường của điện thoại, đến bến thuyền đón chúng tôi."
Hết chương 215
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com