Chương 4
Lẳng lặng nhìn cánh cổng thời - không khép lại. Hờ hững nhìn nó biến mất trước mặt. Tử đã đứng im ở đó đã hơn mười ngày. Khác với những lần khác, khi bước qua cổng thời - không liền tìm hiểu về đại lục đó. Lần này lại khác, Tử dường như đang trầm tư chuyện gì đó.
"Thần Quân, ngài không đi xem thế giới này sao? "
"Thanh Yên, ta đang suy nghĩ. "
"Ân? "
"Lần trước, Nguyệt Lão từng nói tam giới thay đổi. Ta tự hỏi, cái mà Nguyệt Lão nói là "tình" sao? Thiên giới, U Minh giới cũng từng có chuyện này sao? "
"Bẩm Thần Quân, ta cũng chỉ mới được phong phụ thần không lâu. Có rất nhiều chuyện ta không biết a. "
"Vậy sao. Thanh Yên a. Ta muốn trở lại Thiên Giới xem sao."
"Hảo"
Việc Thần Quân trở lại Thiên Giới làm chư thần khá bất ngờ. Mà điều làm cho chư thần hoang mang hơn là, Vị Thần Quân này vậy mà không thèm đến diện kiến Thiên Đế mà trực tiếp đến điện Nguyệt Lão.
"Thần Quân. Ngài đã trở lại. Không biết ngài tìm Lão có việc gì ?"
"Nguyệt Lão, trước đây ngài có nói "tam giới đều thay đổi " . Liệu ngài có hay không cho ta biết đến cùng là chuyện gì?"
"Chuyện này... "
"Hay ta nên nói. Đến cùng có phải Thiên Giới cũng có vướng mắc với chữ "tình "?"
" Thần Quân. Được rồi. Quả thực là hơn một vạn năm trước, Thiên giới cũng xuất hiện một mối nghiệt duyên a. Chỉ tiết rằng, nghiệt duyên ngắn ngủi, bi thương vô cùng. "
"Này là chuyện của Thiên Hoàng Đế Quân và Khai Dương Tinh Quân. À hình như còn có vị Tinh Quân nào đó. Lão đã quên mất tên ngài ấy rồi. "
"Thiên Hoàng Đế Quân? Khai Dương Tinh Quân? Sao ta lại không có ấn tượng về họ? " - Đừng nghĩ do Tử ngủ quá lâu mà quên mất nhiều việc. Tử có khả năng chỉ cần nhớ đến ai đó liền không bao giờ quên. Vậy nên hai cái tên này Tử thực sự không biết a.
"À. Hai người bọn họ là sau khi Thần Quân chìm vào giấc ngủ khoảng trăm năm thì được phong Quân. Vậy nên ngài không biết họ là phải. "
" Vậy chuyện của họ là gì? Nguyệt Lão mau nói a.
"Được rồi, được rồi. Truyện là...."
Thiên Hoàng Đế Quân vốn là ruột thịt của Vương Mẫu nên được nhiều người xem trọng. Lần đầu bọn họ gặp nhau là vào ngày Vương Mẫu thiết yến bàn đào. Khi đó Thiên Hoàng Đế Quân cùng với Thái Bạch Kim Tinh cùng so kì nghệ. Khi ấy Đế Quân thắng với một nước cờ rưỡi , nên tự đắt . Ai ai cũng khen ngợi ngài . Vậy mà Khai Dương Tinh Quân chỉ khẽ mỉm cười rồi lắc đầu. Thấy được biểu tình đó của Khai Dương Tinh Quân, Thiên Hoàng Đế Quân cảm thấy bị xúc phạm. Cũng từ lúc đó Thiên Hoàng Đế Quân bắt đầu chú ý đến Khai Dương Tinh Quân. Nhiều lần tình cờ gặp mặt, nhiều lần cố ý gây sự, nhiều lần thất vọng rời đi, lại nhiều lần tìm đến. Không biết từ lúc nào sự tồn tại của Khai Dương Tinh Quân không thể xóa nhòa trong thế giới của Thiên Hoàng Đế Quân. Mà có lẽ chính bản thân của Thiên Hoàng Đế Quân cũng không biết điều ấy. Có một lần Thiên Hoàng vượt qua Tử Đào ở phía bắc Giao Trì thì nghe được một cuộc hoại thoại.
" Đúng là gỗ mục vạn năm không thể chạm khắc ! " thanh âm trong trẻo, rõ ràng là những từ ngữ tức giận, nhưng khi quát ra lại có kèm theo chút ý cười.
Thiên Hoàng tò mò trong lòng, không khỏi ẩn thân, cẩn thận lắng nghe.
Chỉ nghe thanh âm kia vẫn nói bằng giọng điệu như thế : " Phàm phu tục tử chốn nhân gian còn có Nguyệt Lão mỗi ngày thu xếp cho bọn họ, sau thiên đình đến cả một chút tình dục cũng không thể có ? Tình yêu vốn là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc sống, nếu ban đầu không có tình căn thì thôi, nhưng đã có tình căn , miễn cưỡng nói nó không tồn tại, không phải là trái với đạo pháp sao ? "
Thiên Hoàng lần đầu nghe được thiên đình có người công nhiên nói vậy, nhất thời cả phản ứng cũng không có chỉ đứng ngây ngốc bất động tại chỗ.
Lại nghe thanh âm kia còn chưa bỏ qua mà nói tiếp : " Cho nên nói thanh quy thiên đình thật sự quá lố ! Nhưng tiên tử à, quy cũ chính là quy cũ, vẫn luôn phải cần tuân thủ. Bất quá ngươi đi gặp tình lang bị phát hiện là phá quy cũ, nhưng chuyện không bị phát hiện không phải là chưa tình phát sinh sau."
Thiên Hoàng nhất thời choáng váng ở đâu có ngụy biện như vậy. Nhưng mà nghĩ lại những lời thanh âm kia nói không có chỗ nào để phản bát.
Rất lâu sau đó Thiên Hoàng mới biết được rằng, ngày đó, lời đó là do Khai Dương nói ra. Thiên Hoàng càng ngày càng cảm thấy hứng thú với tên Khai Dương Tinh Quân này. Cũng bởi sự hứng thú kia, Thiên Hoàng ngày càng chú ý đến Khai Dương. Dần dần phát hiện ra Khai Dương có rất nhiều có rất nhiều điểm tốt. Thiên Hoàng cũng nhận ra. Đôi mắt ngài không thể dời đi từ người Khai Dương nữa rồi. Thiên Hoàng biết, ngài động tâm mất rồi. Chỉ vì từ trước đến giờ luôn được dung túng mà làm càng, Thiên Hoàng quên mất thiên đình đã đặt ra thiên quy: Thân là người thiên giới thì không được phép động tâm với bất kì người nào trên thiên giới. Bởi vì quên mất nên Thiên Hoàng khồng hề ngần ngại mà bài tỏ tình cảm của mình đối với Khai Dương. Biết Thiên Hoàng có ý với mình, Khai Dương một mực tìm cách tránh mặt Thiên Hoàng. Cũng bởi sự tránh mặt kia mà Thiên Hoàng buồn bực. Kết quả là trong một lần sai rượu, Thiên Hoàng Đế Quân đã cưởng bức Khai Dương Tinh Quân. Không lâu sau đó, Vương Mẫu cũng biết chuyện. Người rất tức giận. Nhưng vì Thiên Hoàng là ruột thịt với người, vậy nên mọi chuyện đều bị đẩy lên đầu của vị Tinh Quân kia. Mà thứ hình phạt mà Khai Dương Tinh Quân là phải lên Tru Tiên đài, hạ phàm lịch kiếp. Vốn hạ phàm lịch kiếp không là gì, thế nhưng lên Tru Tiên đài lại khác. Tru Tiên đài, chỉ cần không lưu tình một chút thì người trên đó liền hồn phi phách tán. Cái giá đó thiệt sự quá đắt.
Biết tinh Khai Dương phải lĩnh phạt, Thiên Hoàng liền chạy đến tìm y. Nhìn thấy Thiên Hoàng Đế Quân, Khai Dương bắt đầu đề phòng.
Thiên Hoàng Đế Quân vô cùng đau lòng. Ngài không muốn nhìn Khai Dương như vậy. Nhưng là, Ngài có thể làm gì chứ?
" Ngươi nói đi. Dựa vào cái gì ta phải lên Tru Tiên đài , hạ phàm lịch kiếp vì ngươi? Không chỉ nói ta căng bản không yêu ngươi, cho dù là yêu, cũng đâu cần phải lên Tru Tiên đài , hạ phàm lịch kiếp mới gọi là yêu? Cái mà ngươi gọi là yêu, chính là hủy diệt? Ta đến cùng cũng chỉ là bị chó cắn một cái thôi."
"Đủ rồi."
Thiên Hoàng vô cùng tức giận khi Khai Dương nói lời đó. Ngài bước lại gần định bắt lấy tay Khai Dương thì bị vô tình đẩy ra. Thiên Hoàng rõ ràng cảm nhận được, Khai Dương cũng có tình cảm với mình. Nhưng vì cái gì? Vì cái gì y không chịu thừa nhận chứ?
Mắt thấy Khai Dương muốn chạy, Thiên Hoàng một tay chế trụ tay y, cả người dựa sát y hơn. Khai Dương muốn tránh khỏi sự trói buộc của thiên hoàng, nhưng không ngờ Thiên Hoàng càng nắm chặt hơn, trong nhất thời, một trận đau đớn, lại không tránh ra được.
Thiên Hoàng giống như đang kiềm chế cái gì đó, chỉ chậm rãi nói từng chữ một: "Ngươi có biết, luận tiên thuật, ngươi với ta mặc dù sàn sàn như nhau, thế nhưng nếu ta muốn vây khốn hành động của ngươi, nhất định không khó."
"Thiên Hoàng!" Khai Dương nhìn y không thể tin, "Ngươi đừng để ngay cả tình cảm tương kiến cũng bị hủy!"
"Đã tới nông nỗi này rồi, còn nói đến tình cảm tương kiến gì nữa?" Thiên Hoàng chỉ giữ tay Khai Dương, mỉm cười thảm đạm, đầu ngón tay hư họa, một đạo hồng quang nhàn nhạt từ từ chụp lấy Khai Dương, "Ngươi không chịu thừa nhận, ta khiến cho ngươi nhìn rõ ràng!"
Dứt lời, Khai Dương liền cảm giác được Thiên Hoàng đặt mình xuống đất, chậm rãi đè lên.
Khai Dương cuối cùng trở nên luống cuống, không ngừng gọi tên Thiên Hoàng, nhưng quần áo trên người thủy chung bị Thiên Hoàng nhất nhất cởi sạch. Khai Dương há miệng, cuối cùng một tiếng nuốt lại bên môi, y từ từ cắn môi, nhắm mắt lại không lên tiếng nữa.
.....
"Hai người bọn họ cứ vậy giằn co nhau. Khai Dương trong lúc Thiên Hoàng không chú ý liền giãy thoát khỏi tay Thiên Hoàng. Nhưng cũng đã muộn. Vương Mẫu thế mà lại vô tình nhìn thấy." - Nguyệt Lão khẻ thở dài. Im lặng uống cóc trà đã muốn nguội.
"Như thế nào lại trùng hợp như vậy?"
"Ta cũng không biết a."
"Thế tiếp theo như thế nào?"
....
Nhìn thấy cảnh tượng cả hai đều nhếch nhác, Khai Dương thậm chí chỉ có một kiện trường y, Vương Mẫu nổi trận lôi đình.
"Hai người các ngươi. Thế nào lại chổ này? Còn có, đây là chuyện gì? Hả?"
Vương Mẫu vốn chính là trưởng bối của Thiên Hoàng, Thiên Hoàng luôn kính sợ bà, lúc này trong lòng bối rối, lại bị quát như vậy, Thiên Hoàng nhũn chân quỳ xuống, buột miệng nói: "Không phải, ta... Hắn... Là hắn câu dẫn ta!"
.......
"Cái gì chứ? Tên Thiên Hoàng này nói nhăn nói cuội gì vậy chứ?"
"Thần Quân bớt giận. "
"Ta... Ta vừa rồi tức giận sao? Thế nào lại?"
"Ha ha. Thần Quân. Chuyện người giận là bình thường mà. Không có gì quan trọng đâu."
"Thế Khai Dương Tinh Quân thế nào?"
"Aizzz. Còn thế nào nữa. Vương Mẫu cực kỳ tức giận. Khai Dương Tinh Quân cuối cùng cũng chịu hình phạt a. Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp khổ."
"Thế còn tên Đế Quân kia?"
"Thực ra, Thiên Hoàng Đế Quân cũng rất đáng thương. Ngài vì Khai Dương Tinh Quân mà làm trái thánh mệnh. Cùng Khai Dương chịu kiếp."
"Hắn ta cũng phải chịu kiếp? Vương Mẫu sẽ đồng ý sao?"
"Không phải. Là Thiên Hoàng Đế Quân tự ý đi cùng. Mỗi một kiếp đều tìm đến Khai Dương Tinh Quân. Nhưng mà, cho dù Thiên Hoàng Đế Quân có làm gì thì cũng chỉ có thể nhìn Khai Dương Tinh Quân đau khổ, nhìn Tinh Quân đau đớn mà chết đi. "
"Thiên Hoàng Đế Quân cứ vậy mà ôm tâm đau đớn đi cùng với Khai Dương Tinh Quân. Nhưng là, cho dù có bao nhiêu lần cũng chỉ nhận được sự hờ hững và chán ghét của Khai Dương Tinh Quân."
"Hừ. Đáng đời. Nhưng mà chã lẽ cho đến bây giờ bọn họ vẫn cứ như vậy?"
"Không phải." - Nguyệt Lão khẽ lắc đầu - " Thần Quân, lão muốn hỏi ngài một câu a. Ngài nghĩ, Khai Dương Tinh Quân có yêu Thiên Hoàng Đế Quân không?"
Tử khẽ sửng sờ. Im lặng tự hỏi một lúc lâu, Tử chỉ lắc đầu
"Ta không biết. Nếu nói là yêu, ta không biết Khai Dương kia có thể yêu tên Thiên Hoàng kia chổ nào. Còn nói không yêu. Không yêu thì vì cái gì lại để tên Thiên Hoàng kia cưởng bức. Dù hắn có là Đế Quân, nhưng y cũng là Tinh Quân a. Hơn nữa lúc đó chẳng phải tên kia đang say sao. Sao y có thể không thoát được một kẻ say cơ chứ?"
"Thần Quân nói phải. Cho đến khi một kẻ mất đi thân phận tiên gia, trở thành một con quỷ chốn U Minh. Một người cứ quên đi tất cả vừa xảy ra. Một con quỷ nguyện ý bên cạnh ngốc tử vạn kiếp. Một ngốc tử cảm thấy vui vẻ khi có được người bạn quỷ hồn kia."
"Thế nhưng, cái này vì sao lại như vậy?"
"Thần Quân. Chuyện này cũng đã qua lâu. Hơn nữa, một vài sự việc xảy ra chốn U Minh tâm tối. Lão thực sự không biết đến cùng vì cái gì mà trở nên như vậy a. Nhưng mà, cũng bởi vì chuyện của hai vị Tiên Quân kia mà thiên đình quyết định thay đổi thiên quy. Nếu hai người thực tâm yêu, chỉ cần trải qua 3 thử thách. Bọn họ liền có thể ở bên nhau."
"A. Ra vậy. Đó là lý do Thiên giới thay đổi nhiều vậy a. Ta hiểu rồi. Vậy Nguyệt Lão. U Minh giới là chuyện thế nào a?"
"Cái này... Thần Quân, lão nghĩ ngài nên đến hỏi Diêm Vương. Lão thực sự không biết a."
"Được rồi. Ta đi tìm Diêm Vương. Nguyệt Lão giúp ta chuyển lời đến Thiên Đế."
Nói rồi Tử cứ vậy rời khỏi điện Nguyệt Lão. "U Minh giới ư? Ta muốn đến đó xem sao."
___END___
---------------------------------------------------------------------------------
Truyện phía trên: Vong Xuyên - Trần Sắc
Thực ra nội dung truyện không giống này cho lắm. vì đọc khá lâu nên ta cũng không nhớ rỏ. Chỉ là... Truyện này vừa thương vừa hận công a.
Còn có. ta không thích chương này. Vì này là kể lại chứ không phải Tử chứng kiến nên ta phần lớn lấy nội dung truyện. chã có bao nhiêu văn phong của bản thân. thực chán ghét. nhưng mà, aizzz. chuyện thiên giới đã lâu. chỉ có thể nghe kể lại. làm sao có thể chứng kiến chứ. chương sau cũng là kể lại a. chương sau xuống tới U Minh giới rồi. chương sau nữa mới tới lượt Tử chứng kiến. ta ghét hai chương này aaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com