Chương 12: Sốt
"Có những nỗi đau, dù là yên lặng nằm ngủ, vẫn rỉ máu từng đêm."
Đêm khuya buông xuống khu chung cư cao tầng, thành phố đầy hoa lệ đã rì rầm những âm thanh lặng lẽ như thở dài.
Qua khung cửa kính, bầu trời đen đặc được cắt bởi ánh đèn xe xa xa như những con đom đóm vội vã.
Tiếng thở dồn dập khẽ lọt qua khe chăn khiến Trì Dương chợt tỉnh. Hắn chớp mắt trong bóng tối, rồi ngẩng lên nhìn về phía giường...
"Tinh Hàn, có chuyện gì vậy?"
Không có tiếng trả lời.
Hắn bật đèn ngủ, ánh sáng vàng mờ chiếu lên bóng người co rúm trên giường chiếc chăn phập phồng dữ dội theo từng hơi thở ngắn, run rẩy như muốn vỡ vụn.
Trì Dương như chết đứng trong vài giây.
Cuối cùng hoàn hồn lại rồi hắn bật dậy, lao lên giường, kéo nhẹ mép chăn ra. Trước mặt hắn Tinh Hàn đang nằm cuộn tròn khuôn mặt tái nhợt trông chẳng còn tí sức sống nào, trán đẫm mồ hôi lạnh, hai tay cậu ôm chặt bụng, hơi thở đứt quãng như sắp tắt nhưng một tiếng rên đau đớn cũng không thoát ra.
"Tinh Hàn..." Giọng hắn vỡ ra, khàn đặc, bàn tay run rẩy chạm vào vai cậu: "Cậu đau ở đâu? Tại sao đau mà không kêu tớ, hả?
Trì Dương ôm chặt lấy thân thể gầy guộc kia, cố trấn an bằng từng cái vuốt nhẹ lên lưng: "Không sao mà không sao có tớ đây đừng sợ..."
Nhưng Tinh Hàn vẫn không thể đáp lại. Toàn thân cậu nóng hừng hực như than hồng, nhưng tay chân thì lạnh băng, từng cơn co thắt khiến cơ bụng co giật dưới bàn tay hắn.
Ngay phút này hắn sợ, sợ đến phát điên rằng nếu nhắm mắt chớp một cái thôi, người này sẽ vụn ra như tro tàn.
Trì Dương cúi sát xuống, lắng nghe tiếng nói khàn đặc như tiếng gió rít qua khe cửa của cậu: "Không sao...tớ chỉ hơi mệt thôi...làm phiền cậu rồi nằm một lát sẽ khoẻ ngay." Những lời đó vụn vỡ đến mức Trì Dương phải căng tai lắm mới có thể nghe ra.
Thiếu niên này rõ ràng đang đau đến thở không nổi, vậy mà vẫn cố dùng giọng điệu yếu ớt để trấn an, như thể sợ bất kỳ lo lắng nào từ người khác cũng là một gánh nặng không đáng có. Trong ánh đèn lờ mờ, đôi mắt xanh lam của cậu mờ đục, ánh nhìn như sắp vụn vỡ, nhưng vẫn cố chống đỡ như thể sự yếu đuối cũng là một lỗi lầm cần phải giấu đi.
Trì Dương nhìn gương mặt tái nhợt của Tinh Hàn, bàn tay đang siết lấy ga giường đến trắng bệch, hơi thở dồn dập.
Hắn cắn chặt răng, lưỡng lự vài giây rồi lặng lẽ đứng dậy.
Bây giờ đã là nửa đêm nhưng nếu cứ để mặc, hắn thật sự không an tâm.
Tinh Hàn rút điện thoại, tìm số của một người quen thuộc.
Sau ba hồi chuông, một giọng nam khàn khàn ngái ngủ vang lên bên kia: "Trì Dương? Giờ này còn chưa ngủ à?"
"Xin lỗi, Dục Lâm ca, em biết là muộn rồi, nhưng bạn em đột nhiên đau bụng rất dữ, còn sốt nữa. Phiền anh có thể đến nhà em một chuyến xem thử được không?"
Có tiếng trở mình, rồi giọng nói kia tỉnh hẳn:
"Được, đừng hoảng. Khoảng ba mươi phút nữa anh tới."
"Cảm ơn anh." Trì Dương khẽ nói, rồi cúp máy, lòng như trút được chút gì đó.
Khoảng gần nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng mỏng vội vàng khoác lên vai bước vào, Thẩm Dục Lâm bạn thân của mẹ Trì Dương từ thời đại học, hiện là bác sĩ nội tổng quát tại bệnh viện thành phố đồng thời cũng có chuyên môn về dạ dày.
Ánh mắt anh sắc bén nhưng hiền hoà, động tác dứt khoát mà nhẹ nhàng, có cái khí chất điềm đạm đặc trưng của những người đã quen làm việc trong những tình huống khẩn cấp.
"Được rồi, để anh xem nào."
Anh bước tới giường, khom người nhìn thiếu niên đang cuộn tròn trong chăn kia.
Tinh Hàn chớp mắt, có vẻ hơi hoảng khi thấy người lạ, vội lắc đầu khe khẽ, giọng khàn khàn như sợi tơ mỏng:
"Em không sao đâu, chỉ hơi mệt em xin lỗi vì đã làm phiền."
"Không có gì gọi là phiền vào lúc này." Thẩm Dục Lâm cắt lời, giọng nhẹ như gió, ánh mắt dịu lại: "Em đau đến mức không thở nổi rồi, phải không?"
Tinh Hàn khẽ mím môi, im lặng.
"Dương, đỡ em ấy ngồi dậy một chút, để anh kiểm tra."
Trì Dương động tác nhanh nhẹn lập tức cúi xuống đỡ Tinh Hàn dậy, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu nóng rẫy và run bần bật.
Thẩm Dục Lâm dùng nhiệt kế điện tử đo nhanh, chỉ số hiện lên hơn 40°C. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Tinh Hàn, ấn dọc vùng thượng vị và hạ sườn trái, giọng vừa trấn an vừa chuyên nghiệp: "Chỗ này có đau không? Còn đây thì sao?"
Mỗi lần đầu ngón tay anh nhấn xuống như thể búa đập thẳng vào các bộ phận đến vỡ ra từng mảnh. Tinh Hàn đều khẽ run lên, khóe mắt thoáng ươn ướt nhưng vẫn gắng lắc đầu: "Không sao em...nằm chút là khoẻ..."
"Không, em đang sốt cao. Vùng dạ dày của em phản ứng đau rất rõ, cơ thành bụng cũng hơi co cứng. Với kiểu đau quặn này kèm sốt, có khả năng là viêm loét dạ dày cấp tính. Anh không dám khẳng định tuyệt đối khi chưa nội soi, nhưng chắc chắn không chỉ là mệt đơn thuần đâu nhóc ạ."
Trì Dương cau chặt mày: "Vậy có nguy hiểm không ạ?"
Thẩm Dục Lâm đáp, vừa lấy thuốc hạ sốt mang theo ra đưa: "Tạm thời chưa, nhưng không được chủ quan. Cho em ấy uống hạ sốt trước, sáng mai nhất định phải đưa đi bệnh viện làm xét nghiệm máu và siêu âm ổ bụng. Nếu đêm nay vẫn đau hoặc nôn ra máu, gọi cấp cứu ngay."
"Vâng em biết rồi."
Tinh Hàn cúi đầu nhận lấy ly nước, ngón tay còn hơi run. "Cảm ơn bác sĩ em thật sự xin lỗi, làm phiền mọi người rồi."
Thẩm Dục Lâm mỉm cười, đặt tay lên đầu cậu, giọng nhẹ mà dứt khoát: "Lần sau, đừng chờ đến khi không chịu nổi mới chịu nói. Không ai thấy phiền vì phải quan tâm em đâu."
Trì Dương lặng lẽ ngồi cạnh giường sau khi Thẩm Dục Lâm rời đi, nhìn thiếu niên đã chìm dần vào cơn sốt mê man.
Hắn thật sự không thể hiểu được Tinh Hàn, rốt cuộc cậu ấy đã sống trong kiểu môi trường thế nào, mới có thể vừa đau đớn đến mức thở không nổi vừa sợ làm phiền người khác đến vậy?
Ánh nắng buổi sớm len qua khe rèm, lặng lẽ trải một vệt vàng nhạt lên chăn trắng.
Cậu đưa tay ôm lấy bụng, chậm rãi ngồi dậy. Tinh Hàn vẫn còn mệt, mí mắt nặng như đá, sắc mặt càng trắng bệch, thân thể vẫn còn sốt âm ỉ vì cả đêm hầu như không ngủ. Cậu nằm trên giường nhà Trì Dương, tay siết chặt tấm chăn mềm như nắm lấy chút hơi ấm còn sót lại.
Trì Dương vẫn bên cạnh, không biết hắn đã ngồi ở đây bao lâu rồi đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng, giọng khàn khàn như chưa hồi phục sau đêm dài: "Ăn sáng một chút đã, rồi tớ đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra."
Cậu không được phép xuất hiện tại bệnh viện khi chưa có sự cho phép từ Tinh Vũ, vốn dĩ hồ sơ bệnh án của cậu đã giao phó cho danh y tâm phúc, dù xảy ra biến cố thế nào cũng không thể để lương y khác khám cho cậu. Đây là quy tắc vàng mà cậu được dạy từ thuở ấu thơ.
Tinh Hàn khẽ lắc đầu, khóe môi nhợt nhạt cong lên một nụ cười gượng: "Không sao, nghỉ một lát là ổn."
"Không sao cái gì mà không sao!"– Trì Dương khẽ gắt, nhưng âm giọng vẫn tràn đầy lo lắng: "Cậu nhìn lại mình xem, mặt trắng như giấy, còn nói ổn?"
Cậu im lặng, cúi mặt xuống. Trong đáy mắt xanh lam, ánh sáng mờ ảo như sương sớm đang tan. Tinh Hàn biết rõ, mình không thể ở đây thêm được nữa. Nơi này, càng ấm áp, cậu càng thấy sợ.
Trì Dương còn chưa kịp nói thêm gì thì âm thanh còi xe vang vọng từ dưới sân. Tiếng động cơ trầm đục, nặng nề ấy đã hằn sâu vào ký ức của cậu suốt mười mấy năm ròng. Mỗi lần âm vang quen thuộc ấy cất lên, một phản xạ vô thức trỗi dậy trong tâm trí nói rằng cậu phải trốn thoát. Thế nhưng, cái định mệnh nghiệt ngã này đã chứng minh rằng, dù tìm đến chốn thâm sâu, cùng cốc nào đi chăng nữa, cậu vẫn luôn bị tìm thấy, không bao giờ thoát khỏi tầm kiểm soát ấy.
Hắn tiến ra cửa sổ nhìn xuống chiếc xe đen bóng loáng sang trọng đỗ ngay dưới sảnh. Biển số đó, hắn đã thấy vô số lần.
Tinh Hàn cũng nghe thấy. Toàn thân cậu khẽ run, các khớp tay co lại cứng đờ. Không cần ai nói, cậu biết người đó đã đến. Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Một người đàn ông mặc vest đen đứng ngoài, cúi đầu lễ phép nhưng giọng không mang chút ấm áp: "Thiếu gia, ông chủ đang đợi dưới xe. Mời cậu về."
Trì Dương định bước lên, muốn nói gì đó, nhưng Tinh Hàn đã chặn lại. Cậu khẽ lắc đầu, giọng run run: "Tớ phải về rồi."
"Nhưng..."
"Đừng, Dương. Cậu đã giúp tớ quá nhiều rồi." Cậu mỉm cười, nụ cười nhạt như hơi sương tan trong nắng, đẹp đến đau lòng.
Trì Dương siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng rồi cuối cùng chỉ có thể chấp nhận gật đầu, hắn cũng chẳng có lí do gì giữ cậu lại nữa.
"Vậy cậu phải đến bệnh viện khám, được không?"
Tinh Hàn không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu, rồi bước đi.
Cánh cửa xe đóng sập lại, âm thanh nặng nề vang lên như dập tắt mọi thứ, dường như đoạn tuyệt mọi hy vọng hay kháng cự trong không gian kín bưng, mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo hòa lẫn với hương nước hoa sang trọng.
Tinh Vũ ngồi ở ghế lái phụ, áo sơ mi trắng phẳng phiu đến hoàn hảo, ánh mắt như dao cắt, không chút khoan nhượng đâm thẳng vào cậu con trai.
"Cả đêm không về nhà." Ông nói, giọng trầm đục, từng lời thốt ra nặng nề và kiên cố như những khối đá tảng tiếp tục cất tiếng: "Tinh Hàn, mãy hãy tự xem lại cái dáng vẻ thảm hại mà mày tạo ra đi!"
Cậu im lặng tuyệt đối chỉ cúi gằm mặt. Bàn tay siết chặt vạt áo, cổ họng nghẹn lại, không nói nổi một lời.
"Cái thằng vô dụng này, không có lấy một việc làm ra hồn. Chuyện học hành thì chẳng đâu vào đâu, nay lại còn làm trò ô nhục đến mức phải để người ta đưa về giữa đêm."
Tinh Vũ cười lạnh, bàn tay đập mạnh xuống ghế:
"Mày muốn mẹ mày nhìn thấy bộ dạng thảm hại này bây giờ sẽ nghĩ sao hả?"
Câu nói đó như mũi dao xuyên thẳng vào tim. Cậu run rẩy, mắt nhòe đi, không dám phản kháng, không dám ngẩng đầu.
"Đừng dở trò bệnh hoạn ấy ra ở đây nữa." Tinh Vũ tiếp lời, giọng chán ghét. "Muốn ai thương hại thì tìm chỗ khác mà giả vờ bi luỵ. Trong cái gia môn này, nếu không thể như Trì Dương kiệt xuất, lỗi lạc có chí hướng thì tuyệt đối đừng mơ ngẩng cao đầu."
Cậu cắn chặt môi, vị tanh nồng của máu rỉ ra nơi khoé miệng. Đôi mắt xanh lam phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt. Mỗi lời Tinh Vũ nói đều như xé toạc không khí, chèn ép lồng ngực khiến cậu nghẹt thở."
"Ngẩng đầu lên, mày xem thường lời ta huấn tị hay sao?"
Tinh Hàn chậm rãi ngẩng lên. Dòng lệ nóng hổi lăn trên gò má, ánh mắt đục ngầu nhưng vẫn cố giữ lại chút trấn tĩnh.
"Con xin lỗi."
Sự im lặng bao trùm sau lời xin lỗi của Tinh Hàn còn nặng nề hơn mọi tiếng động. Tinh Vũ không nói thêm, chỉ dùng ánh mắt băng giá kia đo ni đóng giày toàn bộ cơ thể cậu. Đôi tay Tinh Hàn vẫn run rẩy siết chặt vạt áo, cái cúi đầu xin lỗi kia chẳng khác nào lời tuyên thệ khuất phục trước một quyền uy tuyệt đối.
Ngay lúc này, bàn tay Tinh Vũ vươn tới, giáng một cái tát như trời giáng vào má Tinh Hàn. Âm thanh chát chúa vang vọng trong không gian kín mít, không chỉ là đòn giáng vào da thịt, mà còn là sự phủ nhận toàn bộ phẩm giá của cậu.
Tinh Hàn khụy người sang một bên, cảm giác nóng rát lan tỏa, vị máu trong miệng càng thêm rõ rệt. Cậu không rên rỉ, không dám đưa tay chạm vào vết thương.
"Xin lỗi? Lời nói hời hợt, vô dụng đó có thể xóa đi vết nhơ mà mày đã gây ra cho gia tộc này không?" Tinh Vũ gằn giọng, âm thanh uy hiếp nhưng lại pha lẫn một sự thất vọng sâu sắc. "Mày nghĩ một câu xin lỗi là đủ để chuộc lại cái tội lỗi thiếu ý chí, sa đọa của mày sao?"
Tinh Vũ không chút thương xót nắm lấy cằm Tinh Hàn, buộc cậu phải ngẩng mặt lên để nhìn thẳng vào sự khinh miệt nơi đáy mắt mình. Cảm giác bị xúc phạm và tổn thương đến tột cùng khiến tầm nhìn Tinh Hàn trở nên mờ ảo. Cậu biết, đây là nghi thức mỗi khi cậu phạm lỗi.
"Từ giờ đến khi biết hối cải, tất cả đặc quyền sẽ bị thu hồi. Về nhà! Cấm túc tại thư phòng, tuyệt đối không được bén mảng ra khỏi đó cho đến khi ta cho phép."
Tinh Vũ buông tay, đẩy Tinh Hàn trở lại ghế như một món đồ vô tri, sau đó lạnh lùng ra lệnh cho tài xế. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, rời đi trong màn đêm tĩnh mịch, mang theo một cơ thể rệu rã và một tâm hồn tan vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com