Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Thoáng cái đã vào kì ôn thi mấy ngày nữa là phải đi tổng kết. Phương Nam bước ra từ phòng vệ sinh nữ . Một toán bọn con gái đứng tụ tập ở cửa trong gồm có bạn Hoạ Linh Hồ. Cậu cúi đầu đi ra, mấy con bé ấy cứ chắn đường, cậu liền đứng im . Một lúc sau Hoạ Linh Hồ cất lời:
- ồ ! Nhìn xem có phải là Bạn Phương Nam đây sao? Bạn có phúc thật đó! Cua được công tử nhà giàu không coi ai ra gì nữa phải không?

Hoạ Linh Hồ lạnh lùng nói, trong những lời nói ấy lại xen vào những cảm xúc ghen ghét cực cùng.

- Cậu nói gì vậy?

Cậu vẫn cúi đầu, cậu sợ? Đúng cậu rất sợ. Không biết là tại sao nữa. Cậu cảm thấy rất sợ, có lẽ nếu cậu là thân phận con trai sẽ không sợ. Nhưng bây giờ...,
.
-Ha.......tao nói gì mày không hiểu sao? Để tao cho nó một bài học. Đánh nó cho tao!

Hoạ Linh Hồ ác độc ra lệnh cho đám nữ sinh. Bọn chúng nghe được liền xúm lại đánh cậu. Nhìn đám nữ sinh này vẻ ngoài yếu ớt nhưng lực thì đánh vô cũng mạnh.

- A!....tha....tha cho.... tớ.

Phương Nam sợ hãi van xin. Cái  đau xen lẫn cái sợ hãi cậu  không muốn thân phân mình bị phát hiện
.
- Đánh nó thật mạnh cho tao.

Hoa Linh Hồ dùng ngữ điệu mạnh mẽ mà độc ác . Đầu cậu đau. Toàn thân cậu đều đau cảm giác như sắp chết vậy. Đầu óc choáng váng. Bỗng thấy văng vẳng bên tai tiếng nữ sinh the thé nói:

- Nó là con trai tụi bây ơi!

Giọng nữ sinh xen phần kinh ngạc lẫn khinh bỉ! Đám nữ sinh nghe thấy vậy liền dừng lại.

- Con trai? Ha ha! Ô! Thế không phải là một thằng bệnh hoạn. Mày mà giám dụ dỗ Nguyệt Phong của tao sao? Hả? Mày nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ , làm lên cái trò trống gì. Đợi đến lúc tao nói với Nguyệt Phong không biết cậu ấy có phản ứng gì nhỉ? Tức giận? Kinh ngạc? Kinh tởm? . Nếu mày không muốn chết thì an phận mà sống đừng động vào Nguyệt Phong của tao. Không thì đừng trách tao dùng thủ đoạn. Thằng. Bệnh. Hoạn.

Hoạ Linh Hồ nói bằng giọng khinh miệt , mỉa mai . Còn lấy tay dí vào đầu cậu đe doạ. Hoạ Linh hồ quay người cùng đám con gái đi khỏi.

Cậu sợ! Giờ cậu rất sợ. Lỡ Hoạ Linh Hồ nói ra thì sao? Rồi bà cậu biết bà cậu sẽ xảy ra chuyện mất. Rồi còn Nguyệt Phong! Cậu ấy sẽ xa lánh cậu, sẽ ghét cậu , khinh miệt cậu như những người khác. Giờ cậu phải làm sao đây. Làm sao đây?
Đầu cậu như bị rối tung, nước mắt cứ ồ ạt tuân ra. Giờ cậu sợ . Rất sợ.
Có một lỗi sợ hãi không phải là bộc lộ ra ngoài mà thấm vào từng cen ti mét xương thịt từ từ làm cho người ta đau âm ỉ làm cách nào không thể nào mà thoát ra được.
*****************
- Đứa nào đánh!

Nguyệt Phong nhìn cậu chằm chằm , ánh mắt mang theo tia sát khí vừa mang theo sự lo lắng

-Không...không chỉ .. bị ngã ... thôi.
Người cậu không ngừng run cầm cập
.
Cậu vẫn còn rất sợ.

- Ngã? Đùa tôi à? Cậu nghĩ tôi là thằng ngu à! Nói ! Đứa nào đánh.

Ngữ khí trong giọng nói của anh càng lạnh , có vẻ anh đang rất tức giận.

- Nếu....nếu....cậu...à ... tôi không phải...như những gì cậu .... thấy thì...sao.

Giọng nói càng ngày càng đứt quãng.

- không giống?

Anh khó hiểu nhìn cậu.
- Nếu như tôi..... không phải ... là ..... con gái....thì cậu... có ghét tôi... không?

Câu nói vừa nói xong cậu chỉ muốn rút lại. Nhưng nói rồi , anh nghe thấy hết rồi thì làm sao đây. Lông mày anh chau lại , vẫn cứ nhìn cậu. Hình như anh đang suy nghĩ.

- không! Nói.......đùa thôi. Cậu đừng suy nghĩ .... nhiều.

Rồi cậu quay người ngục mặt xuống bàn . Sẽ như thế nào đây ? Sẽ như thế nào khi mọi người biết cậu là một thằng con trai? Sẽ như thế nào khi anh biết cậu không phải là một đứa con gái thật sự .

Nguyệt Phong vẫn nhìn cậu . Anh biết không có lý nào cậu tự dưng hỏi vậy lại chỉ là nói đùa. Chắc chắn là có chuyện. Dù cậu là ai đi nữa nhưng anh vẫn yêu cậu dù cậu là con trai hay con gái. Dù có ở giới tính nào thì tình yêu của anh chỉ trao cho một mình Tô Phương Nam. Cho là điều này khó chấp nhận. Yêu một người không phải quan trọng là về giới tính mà chính là người này có yêu người kia hay không? Có thực lòng chấp nhận người kia hay không. Chứ không phải là nghe lời dàm pha, phỉ nhổ bên ngoài mà bỏ rơi đi người mình yêu. Anh đưa tay vuốt lên tóc cậu thì thầm vào tai cậu:

- Ngoan! Có tôi ở đây.  Dù Có chuyện gì đi nữa tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu. Sẽ không bao giờ để ai tổn thương cậu .

Phương Nam nghe được tiếng thì thầm của anh . Phần nào cảm thấy ấm ám, an toàn hơn. Anh sẽ không rời xa cậu. Anh hứa rồi chắc chắn anh sẽ thực hiện.

*******************
Lễ tổng kết
.
- Các bạn đã có một có trình rèn luyện và học tập trong môi trường này. Cá bạn hãy cố phát huy cái tốt, bài trừ cái xấu..........

Tiếng thầy hiệu trưởng dõng giạc trên bục. Từ cái ngày hôm cậu bị đánh về nhà gia đình hỏi nhưng cậu không trả lời chỉ biết trốn lên phòng khóc một mình. Bà Tô có lên phòng cậu, bà Tô quan tâm , lo lắng hỏi:

- Con trai! Con sao vậy? Không khoẻ ở đâu à? Có cần đi bệnh viện không?
Trong gia đình này chỉ có mẹ cậu coi cậu là con trai. Cũng là người thấu hiểu cậu nhất. Cậu rất mệt, cậu đau liền nằm trong lòng bà Tô khóc thút thít.

- Mẹ ơi! Con... con..... mệt lắm..... con .... không muốn nữa đâu.... con mệt lắm rồi.., mẹ... mẹ.....
Bà Tô nước mắt cứ tuân ra theo cậu.


- Con trai ngoan! Chỉ một chút nữa .. thôi! Cố gắng lên con... nha.... mẹ biết.. con chịu khổ.... nhiều rồi.... mẹ biết hết... những bà con bị bệnh tim . Mấy tháng ... trước bà đi khám.... mẹ mới biết.... con chịu uất ức một chút..... đợi thời cơ tốt mẹ sẽ nói với bà....

Bà Tô vỗ về đứa con trai. Bà biết cậu chịu nhiều khổ cực. Bà biết tất cả. Hồi nhỏ cậu thường nhìn sang bọn con trai hàng xóm đá bóng , cởi trần. Bà biết cậu ao ước nhìn theo đám trẻ ấy........

***Cộc...cộc...cộc****

Tiếng gõ cửa vang lên bà Tô mải móng lau nước mắt đi ra mở cửa.

- Mẹ... mẹ ở đây bao giờ vậy.?
Bà Tô sững sờ nhìn Mẹ.

- mẹ lên thăm cháu trai mẹ.

Mẹ mỉm cười hiền hậu nhìn bà.

- Mẹ ......sao mẹ... biết.

Bà Tô vẫn chưa thoát khỏi cái ngỡ ngàng.

- Lại đây..... mẹ con ta cần nói chuyện

. Bà ngọai ngồi trên giường vuốt đầu cậu.

- Cháu trai ngoan của bà! Cháu chịu nhiều cực khổ rồi.... bà  ....bà ..... xin lỗi .... bà tham lam quá, cướp đi 15 năm làm chính mình của cháu. Nhưng mà ngần này tuổi rồi cũng không tránh khỏi cái tham lam muốn có vài thứ. Cháu tha lỗi cho bà nhé. Tại bà quá ích kỉ! hại cháu rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com